Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 5: Thiếu niên bất thức sầu tư vị


Đọc truyện Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch – Chương 5: Thiếu niên bất thức sầu tư vị

Quá trình trưởng thành thật là phiền não. Tôi hai tuổi, Vân Tư Nho sáu tuổi, thái tử mười hai tuổi, con báo – heo không rõ tuổi.

“Vân Tư Nho, chúng ta chơi trò bịt mắt bắt dê đi! Ngươi làm dê!”. “Tại sao ta luôn phải làm dê?”

“Ta tuổi heo, ngươi lớn hơn ta bốn tuổi, tức là cầm tinh con dê, ngươi không làm dê thì ai làm dê?”. “Cầm tinh con dê là gì? Cầm tinh con heo là gì?”

“Ăn cỏ để vắt sữa là dê; ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn là heo”. “Nhưng sao ta không có sữa?”

“Ăn nhiều đu đủ rồi sẽ có” (Đu đủ là loại thực phẩm lợi sữa dành cho phụ nữ mới sinh). Tứ đó về sau, loại hoa quả mà Vân đại thiếu gia thích ăn nhất chính là đu đủ.

Kết quả thí nghiệm: thất bại. Nhiều năm về sau, bộ ngực của Vân Tư Nho vẫn phẳng lì như trước ~~ xem ra tư chất trời sinh mới là quan trọng nhất, thế mới biết chuyện ăn đu đủ để có bộ ngực to đúng là bịa đặt! (Tác giả: Ai bảo ngươi cách đó giúp có bộ ngực lớn? Thật là ác độc mà)

Tôi ba tuổi, Vân Tư Nho bảy tuổi, thái tử mười ba tuổi, con báo – heo không rõ bao nhiêu tuổi. Đường vào trái tim của nam nhân đi qua dạ dày.

Để sau này có thể dụ dỗ được thật nhiều mỹ nam, tôi quyết định bắt đầu tập nấu ăn. Đối tượng thí nghiệm: Vân Tư Nho.

Đồ thí nghiệm: thịt bò, mỳ sợi, muối ăn, củi lửa, tinh dầu, hành thái…

Các bước thí nghiệm:

(1) nhóm lửa, lửa cháy rất lớn.

(2) Dập tắt lửa. Tinh dầu bị thay bằng nước.

(3) Phòng bếp bị thiêu hủy. Thịt bò bị nướng cháy sém.

(4) Đổi một phòng bếp khác tiếp tục thiêu hủy. Nhưng thịt bò vẫn không có cách nào ăn được.

(5) Trên bề mặt nước là vài cọng hành lá.

Kết quả thí nghiệm:

“Vân Tư Nho, đây là mỳ thịt bò ta nấu, ngươi chính là người đầu tiên được thưởng thức. Ngay cả phụ thân cũng chưa được nếm qua đâu đấy!” Vẻ mặt thành kính, đôi mắt to tròn vụt sáng, trạng thái đầy chờ mong…

Hốc mắt Vân Tư Nho bỗng long lanh nước, cảm động đón lấy bát mỳ thịt bò…

Sau khi tiêu diệt xong…

“Dung nhi, đây là mỳ thịt bò sao?”

“Đúng vậy”

“Nhưng sao ta ăn mà không thấy có thịt bò?”

“Ngươi đã ăn bánh phu thê bao giờ chưa?”

“Ăn rồi.”

“Trong đấy có phu thê không?”

“Không có”

“Cái này cũng vậy

Kết luận thí nghiệm:

Vân Tưởng Dung: cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng! Tôn Trung Sơn phải làm cách mạng đến lần thứ mười mới giành được thắng lợi!

Đầu bếp Vân gia: chỉ cần không cho Lục tiểu thư vào bếp, núi đao biển lửa gì ta cũng đồng ý đi qua. Vân Tư Nho: lần sau bất kì vấn đề gì cũng không thể chỉ xem xét bề ngoài.


Tôi bốn tuổi, Vân Tư Nho tám tuổi, thái tử mười bốn tuổi, con báo – heo không rõ bao nhiêu tuổi. “Vân Tư Nho, ngươi dạy ta bắn tên đi, có được không?” Tôi nịnh nọt ôm lấy cánh tay Vân Tư Nho.

“Ngươi gọi ta là ca ca, ta sẽ dạy ngươi.” Vân Tư Nho khẽ xoa đầu ta, cười cười một cách cưng chiều. “Được thôi!!” hít một hơi: “Tiểu Bạch… Cáp!” (Cáp: bồ câu. Tiểu Bạch Cáp: con chim bồ câu trắng còn nhỏ)

“Vì sao lại là ‘Tiểu Bạch ca’ vậy?” “Bởi vì Tiểu Bạch (đã rút gọn từ ‘cáp’) mặc xiêm y trắng đẹp nhất! Dung nhi thích nhất!”

Về sau có nhà sử học ghi lại: “Vân Tư Nho nguyên là con trai của Tả Thừa tướng Hương Trạch Quốc, thích mặc đồ trắng, người người ái mộ, đời sau thường dùng từ “tư nho” để gọi mỹ nam.

Xem tôi giương cung bắn chim điêu này! ~——- đại pháo nhân gian đây! Thứ nhất chuẩn bị! ——- Thứ hai chuẩn bị! —– Bắn!

“Éc~~”

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Ha ha ha! Xem ra đã bắn trúng rồi?

Nhưng—- cái thứ vừa bay lên trời là gì vậy? Sao không thấy rơi xuống? Nghi hoặc… Khó hiểu… (Mẹ Cún: Nàng ấy bắn chim nhưng không trúng =_=!)

Cúi đầu nhìn—

Con báo – heo ngã trên mặt đất lăn lộn, máu tươi đầm đìa một bên tai, eng éc không ngừng, kêu vô cùng thê thảm…

Ai da, thật tiếc cho một mũi tên a! (Tác giả: rất không có tinh thần nhân đạo, cẩn thận không Tổ chức bảo vệ động vật khởi tố ngươi…)

Tiểu Bạch dở khóc dở cười ôm lấy con báo – heo, cẩn thận giúp nó bôi thuốc, băng bó cái tai đã bị tôi bắn trúng. Từ đó về sau, mỗi lần con báo-heo nhìn thấy tôi cầm cung tên thì nhất định sẽ ba chân, bốn cẳng bỏ chạy. (Nữ trư: Ta là một cung thủ cừ khôi. Không bắn tên thì thôi, tên đã bay đi thì kiểu gì cũng thấy máu!). Cũng từ đó về sau, con báo-heo coi Tiểu Bạch là ân công của nó, hễ Tiểu Bạch đến gần là nó nhiệt liệt nghênh đón, nhất quyết lấy thân báo đáp (con báo – heo: ta là công, không muốn làm BL!)

“Hai con báo, hai con báo, chạy trốn mau, chạy trốn mau, một con không có đuôi, một con không có tai, thật là kỳ quái! Thật là kỳ quái!” Từ đó về sau, chỉ bằng một chiêu động lòng người của tôi, ở Hương Trạch Quốc đã xuất hiện một bài đồng dao nổi tiếng! Nhà nhà đều biết! Người người đều hay!

Đương nhiên, con báo không có đuôi chính là thái tử, không có lỗ tai chính là con báo – heo của tôi! —- xuất xứ câu chuyện truyền miệng: Vân Tưởng Dung. (Thái tử: sao lại nhắc đến ta…)

Tôi sáu tuổi, Tiểu Bạch mười tuổi, thái tử mười sáu tuổi, con báo-heo không rõ tuổi, thêm một năm đau thương.

Thái tử nạp con gái của Thượng thư Bộ Binh làm thứ phi.

Tôi nổi giận…

Nhớ năm xưa, thế hệ phụ nữ Bắc Kinh chúng tôi đã hun đúc nên một truyền thống mới, đó là một nữ phải sở hữu N nam nhân. Cho nên, chỉ có tôi phụ đàn ông trong thiên hạ, chứ không thể để đàn ông trong thiên hạ phụ tôi! Quân tử báo thù, mười năm không muộn! Chờ bà cô này lớn lên, về sau nhất định phải khiến ngươi quỳ gối dưới váy ta, đập trái tim thủy tinh vỡ tan tành! Hắc hắc hắc, mỗ nữ đứng ở một góc nhà mà âm u cười lạnh…

“Hắt xì!” Thái tử đang đọc sách ở Đông cung chợt thấy một trận gió lạnh lẽo thổi qua lưng.

“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, thái tử phi sai người đưa lễ vật tới! Thỉnh điện hạ xem qua.”

“Trình lên.” Một đôi mắt đẹp tà mị vẫn chuyên chú nhìn vào những hàng chữ, xa cách mà đạm mạc.

“Thái tử phi vì thái tử mà đem hai mươi sáu loại trà hoa phơi nắng tạo thành một loại trà hảo hạng, nghe nói không giống như những loại trà hoa bình thường, trà này được làm từ nụ hoa(1) nên ngọt phi thường!” (Tác giả: nụ hoa? —***— hoa tâm? Nữ trư: BINGO! Chính giải!)

“Truyền lời nói của ta, cảm tạ thái tử phi.” Ngữ khí vân đạm phong khinh không có chút gợn sóng.

“Tuân chỉ. Thái tử phi còn đặt tên cho trà”

“Tên gì?”

“Vĩ ca.” Thái giám cúi đầu, xoay người kính cẩn đáp.

Mày kiếm thoáng nâng lên, tà tà liếc thái giám một cái: “Giải thích như thế nào?”

“Ca tụng điện hạ trẻ tuổi nhưng to lớn, dũng mãnh phi thường.”(2)

Tôi chín tuổi, Vân Tư Nho mười ba tuổi, thái tử mười chín tuổi, con báo – heo không rõ tuổi, tôi đã đổi tên cho nó là Độc Nhĩ(3).


Lại một năm nữa qua đi. Gió xuân khe khẽ thổi, tơ liễu nhè nhẹ bay, phất phơ như những sợi khói, mưa bụi lãng đãng mờ ảo, tháng tư khoác trên mình một chiếc áo xuân đẹp đến huyền ảo.

Lông mày quyết rũ như ẩn như hiện; đôi mắt như chứa đựng cả hờn, giận, vui, buồn; sống mũi cao xinh xắn; đôi môi anh đào đỏ tựa tô son, đôi má hây hây như điểm phấn, thân hình mảnh mai như đóa hoa mộc lan thướt tha, lả lướt bên thủy đình, sóng mắt long lanh, diện mạo khuynh quốc khuynh thành mơ hồ ẩn hiện… bất kỳ là ai, chỉ cần liếc mắt nhìn nàng một lần đều sẽ yêu.

Chống cây dù lững thững đi đến bên hồ, lần đầu tiên ánh mắt Vân Tư Nho bắt gặp hình ảnh tuyệt đẹp ấy, không khỏi dừng chân ngây ngốc, say mê…

Nhưng…

“Hắt xì!… Hắt xì!… Hắt xì!… Hắt xì!…”

Một chuỗi pháo liên châu hắt xì giống nhau phá vỡ ma chú, Vân Tư Nho bất đắc dĩ khẽ lắc đầu cười yếu ớt, vội vàng đi đến thủy đình: “Dung nhi, muội lại bị dị ứng à?” Bên trong giọng nói mềm mại, thanh nhã không dấu được sự thân thiết.

“Phải! ~ vất vả lâu ngày sinh bệnh.” Tôi lau lau cái mũi đỏ bừng.

“Vậy sao~~? Dung nhi có chi mà phải vất vả thế?” Tiểu Bạch cầm tay tôi, không cho tôi tiếp tục ngược đãi cái mũi của mình. Tay của Tiểu Bạch thật ấm áp, bao trùm lấy tay tôi, cảm xúc giống như gió xuân khiến cho tôi bất tri bất giác trở nên yên ổn.

“Dung nhi nhớ ta không?!” Trong giọng nói tràn đầy niềm vui sướng cùng háo hức.

“Không có khả năng! Ta nhớ làn da mềm mịn của ngươi khiến cho ta yêu thích không muốn buông tay; ta nhớ ánh mắt long lanh thâm tình của ngươi chăm chú nhìn ta làm cho ta bị vùi sâu trong đó, ta nhớ đôi môi mềm mại của ngươi, bờ môi hơi bĩu ra khiến ta muốn âu yếm… A! Ta rất nhớ ngươi!” Tôi nhiệt tình mở song chưởng ra,

“Dung nhi ~~” Hai mắt của Tiểu Bạch lập tức dâng đầy nước, mặt ửng đỏ, chậm rãi mở song chưởng ra nghênh đón.

“Ta thật sự rất nhớ ngươi! Độc Nhĩ của ta! Chụt!” Tôi xoay người một cái, nhiệt tình ôm lấy Độc Nhĩ đang nằm nghỉ trưa bên cạnh, âu yếm trao cho nó một nụ hôn nồng nàn.

Độc Nhĩ từ trong ác mộng bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Vân Tư Nho đang buồn bã thất thần, thoáng có chút ganh tỵ, nhất cử nhất động đều hiển hiện lên trên mặt, lại nhìn vẻ mặt hưng phấn của Vân Tưởng Dung đang ôm nó, thật khó hiểu nha… (Độc Nhĩ: không phải ta không hiểu, mà là tại thế giới này biến hóa quá nhanh!)

“Hắt…hắt… hắt… hắt xì! TNND(4)!” Độc Nhĩ nhất thời bị nước miếng văng tứ tung khắp người.

“Muội nha! Ai da, Phương sư gia cấp thuốc nhưng chắc là lại bị muội đổ đi rồi phải không?” Tiểu Bạch vừa thở dài, vừa lấy khăn lụa cho tôi lau mặt, tiện thể tôi giúp Độc Nhĩ lau lau vài cái (Độc Nhĩ: lau hay không lau cũng giống nhau, đều là nước miếng của ác nữ kia hết =_=)

“Rất đắng nha. Ca ca tốt nhất, sẽ không đi mách với phụ thân đúng không?” Tôi thè lưỡi, vẻ mặt đau khổ, kề sát vào thân mình của Tiểu Bạch cọ cọ… cọ cọ… cọ cọ…

“Ừ, nhưng thuốc đắng dã tật” Vân Tư Nho thở dài, trong lòng rất rõ ràng rằng — chỉ khi nào Tưởng Dung có việc cầu cạnh thì mới gọi hắn là ca ca, mới có thể giống như con mèo nhỏ dịu dàng, ngoan ngoãn chủ động đến gần hắn. Tuy biết rõ rằng bị nàng lợi dụng, lại vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện bị lợi dụng, chỉ cầu cả đời này có thể vì nàng mà che gió che mưa như vậy, yên lặng bảo vệ nàng. Chỉ là… Nghĩ đến sang năm Tưởng Dung sẽ tiến cung, cảm thấy lo lắng, vòng tay vô thức lại ghì chặt lấy.

“Tiểu Bạch, đau!” Tôi tránh khỏi sự ôm ấp của Tiểu Bạch, lấy cái khăn lụa lau lau mũi, chỉ cảm thấy bên trong khí quản ngưa ngứa — đều là do chứng dị ứng phấn hoa chết tiệt này!

Từ năm lên bảy, tôi bắt đầu bị dị ứng phấn hoa. Mỗi khi xuân về, trăm hoa đua nở, cũng là lúc tôi hắt hơi không ngừng, khí quản, yết hầu đều ngứa, chỉ có uống thuốc của Phương sư gia mới có thể giảm bớt một ít, nhưng cũng không thể trừ bệnh tận gốc, chỉ có thể tạm thời khống chế mà thôi. Phụ thân thương tôi thân thể không khỏe, liền cho gia đinh chặt hết những cây hoa trong Vân gia phủ, thay bằng cây xanh. Nhưng hiệu quả rất nhỏ, bởi thế mạnh lớn nhất của Hương Trạch Quốc là có nhiều chủng loại hoa tươi đa dạng, mùa hoa kéo dài, bốn mùa không thể phân biệt rõ ràng, mùa xuân và mùa hạ rất dài, phụ thân không thể nhổ hết hoa trong thiên hạ vứt đi được, cho nên cứ đến mùa xuân, phấn hoa lơ lửng bay trong không khí, chậm rãi bay cả vào trong Vân Tướng phủ.

“Thực xin lỗi, đều là ca ca không tốt.” Tiểu Bạch đau lòng xoa xoa nắn nắn bả vai của tôi vừa bị tay hắn làm đau.

“Ngươi vẽ tranh cho ta, ta liền tha thứ cho ngươi.”

“Được! Chỉ cần Dung nhi thích, chớ nói một bức, đến cả mười bức ca ca cũng vẽ cho Dung nhi.”

”Tuyết Bích, mau đến thư phòng đem bút mực đến đây” Từ sau khi xuyên qua, tôi thập phần tưởng nhớ tới những đồ ăn Bắc Kinh! Sai, là thập phần mong ngóng đến một bàn ngập đồ ăn nhanh, nhưng trình độ của đầu bếp có hạn, ăn không nổi, không có cách nào khác ~~ chỉ có thể đem đổi tên của gia nhân thành tên của thực phẩm, những khi thấy thèm, chỉ cần gọi tên bọn họ mới có thể YY(5) một chút, hắc hắc.

“Sao chỉ có bút mực mà không có giấy, Dung nhi định để ta vẽ ở đâu?”

Hắc hắc! Tôi cầm bút mực đứng ở một bên, tưởng tượng đến thời cơ lưu lại dấu ấn trên người Độc Nhĩ. Độc Nhĩ không biết sống chết ở trong lòng tôi dãy dụa, vọng tưởng có thể chạy thoát.

“Độc Nhĩ, gần đây nhìn ngươi hình như lại mập lên thì phải, lại đây, để Dung đại gia của ngươi sờ thử một cái!” Tôi nắm cái tai lành lặn của nó mân mê, “Không ngoan ngoãn nghe lời của Dung đại gia thì, hắc hắc, có ngày ta sẽ cho ngươi hội ngộ với con dao của đầu bếp Triệu…” Lau lau nước miếng đang nhỏ xuống…

Độc Nhị nghe thấy mấy lời này, lập tức nhắm mắt, tứ chi ngay đơ, toàn thân thẳng đuỗn không còn dẫy dụa, rất biết phối hợp giả làm xác chết. Ha ha ha, tôi biết Độc Nhĩ của tôi rất thức thời mà!

“Vẽ trên người của Độc Nhĩ đi!” Tôi phóng khoáng vung tay.

Tiểu Bạch vô cùng đồng tình liếc nhìn Độc Nhĩ một cái, may quá, hôm nay Dung nhi không đem hắn ra làm đối tượng trêu đùa.


Chỉ thấy một thiếu niên bên trong thủy đình, quần áo trắng, tay áo tung bay, lâm phong nhi lập(6), ngưng thần, cầm bút mực trong tay, khi thì nhìn về phía xa xăm, khi thì cúi đầu múa bút, sợi chỉ bạc trên búi tóc theo dáng người hắn, khi thì rủ xuống trước, khi thì bay ra sau, khi thì thuận theo tư thế cúi đầu của hắn mà lả lơi trên má, giống như lưu luyến không muốn rời, đong đưa qua lại.

Nói thật, không hổ tôi một phen cải tạo Tiểu Bạch, nay hắn đã thực sự biến thành một cô gái lớn mười tám tuổi, càng biến đổi càng xinh đẹp! (Tác giả:vô liêm sỉ cũng phải có giới hạn. Gái lớn? Loạn ngôn). Tôi không khỏi nhìn một bên mặt hắn mà ngẩn người. Đúng là thu hoạch rất khá, quả là một cô gái rất đẹp nha!

“Xong rồi! Dung nhi nhìn xem có vừa lòng không?” Tiểu Bạch mỉm cười xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của tôi thì khó hiểu: “Dung nhi nhìn gì vậy?”

“Tiểu Bạch nhìn thật là đẹp” Chưa kịp hoàn hồn tôi đã thốt ra lời.

Tiểu Bạch đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó sắc mặt hơi hồng lên, thẹn đỏ mặt nói: “Cho dù có đẹp thì cũng không bằng Dung nhi, Dung nhi là người đẹp nhất!”

“Đương nhiên!” Thu hồi nước miếng, ta khinh thường lắc đầu đi lên trước.

Chỉ thấy cảnh buổi trưa mùa xuân có mưa bay trên mặt hồ được bàn tay của Tiểu Bạch khắc họa lên trang giấy, à nhầm, lên lưng heo, tôi không khỏi tán thưởng một câu. Nghe được câu khen ngợi của tôi, Tiểu Bạch cười ngọt như mật. Ái chà! Khuôn mặt của đứa trẻ này thật là đẹp, nhìn mà có chút choáng váng, chỉ tùy tiện khen một câu mà đã thành như vậy, xem ra về sau đối đãi với nam nhân ân, uy đều phải xem trọng (bình thường tận tình ngược đãi, đến thời khắc mấu chốt thì phải khen ngợi một hai câu)

Bức tranh đẹp phải phối với bài thơ hay thì mới trở nên hoàn hảo, tôi liền vung bút lên, ở sườn bên kia của heo mập đề bốn câu thơ:

Nước dập dờn bừng khi nắng dọi.

Nước nhạt nhòa xanh buổi mưa về.

Tây Hồ ví tựa Tây Thi.

Điểm trang đậm nhạt vẻ vì cũng xinh.

(Hy vọng Tô Thức lão nhân gia sẽ không vì quá tức giận mà sống dậy)

Ngay khi Tiểu Bạch đang cúi xuống muốn đọc bài thơ, tôi đột nhiên tâm ngoan nổi lên, cầm bút lông định vẽ lên mặt hắn, ai ngờ Tiểu Bạch trải qua bao năm tháng bị tôi rèn luyện, thân thủ đã trở nên nhanh nhẹn, khẽ nghiêng người một cái tránh thoát khỏi bút lông của tôi, tôi không cam lòng, cầm bút đuổi theo.

Tiểu Bạch luôn chạy nhanh hơn tôi, khi thấy tôi không đuổi kịp thì quay đầu lại bỡn cợt, sau đó lại né tránh công kích, tôi tức giận đến nghiến răng, nghiến lợi.

Độc Nhĩ không biết chúng tôi đang làm gì, nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của tôi liền cho rằng tôi muốn bắt nó mang đến phòng bếp, sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy. Kết quả là bên thủy đình, một nam, một nữ, một heo, phía trước, phía sau, truy đuổi náo loạn.

“Đau!” Cái cột nào nhìn thấy bà cô đây mà cũng không thèm nhường đường vậy! Tôi ôm cái mũi, đau đến choáng váng, vừa ngẩng đầu lên —

Chú thích:

Tên chương: Thiếu niên bất thức sầu tư vị – một câu thơ trong bài Thái tang tử của Tân Khí Tập:

Thiếu niên bất thức sầu tư vị,

Ái thướng tằng lâu,

Ái thướng tằng lâu,

Vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu.

Nhi kim thức tận sầu tư vị,

Dục thuyết hoàn hưu,

Dục thuyết hoàn hưu,

Khước đạo: thiên lương hảo cá thu!

bản phóng tác của Vân Trình Lữ Nhạc:

Thưở nhỏ môi sầu đã nếm đâu

Thường thích lên lầu, thường thích lên lầu

Gò chữ, ép thơ gượng tả sầu.

Bây giờ sầu đắng đến tận môi

Muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi

Cười bảo: “Hôm nay khéo đẹp trời!”


(1) Nụ hoa: ý nói Vân Tưởng Dung hiện giờ giống như nụ hoa nhưng sẽ nở thành một bông hoa, một đóa hoa đặc biệt và ngọt ngào như loại trà mà nàng dâng lên thái tử

(2) trẻ tuổi nhưng to lớn, dũng mãnh phi thường: nghĩa đen là ca ngợi sức khỏe của thái tử; nghĩa bóng ám chỉ thái tử phát dục sớm.

(3) Độc Nhĩ: một tai

(4) TNND: mụ nội nó, ngôn ngữ mạng Trung Quốc.

(5) Sprite: tên một loại đồ uống

(6) YY: tự sướng

(7) Lâm phong nhi lập: ai biết thành ngữ này thì nói dùm với C2 nhé.

“Đau!” Cái cột nào nhìn thấy bà cô đây mà cũng không thèm nhường đường vậy! Tôi ôm cái mũi, đau đến choáng váng,

Vừa ngẩng đầu lên – liền nhìn thấy một ánh mắt phượng hẹp dài tà mị, ánh mắt cao ngạo này làm cho tôi có cảm giác hình như đã từng quen biết, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, bị người khác va phải cũng không có chút biểu hiện tức giận hay thiếu kiên nhẫn nào. Chẳng phải chỉ là bị đụng trúng thôi sao, túm cái gì mà túm! Ta mới là người bị đau đây này, về sau nếu ta lớn lên phải mang một cái mũi bẹp dúm trên mặt, ta nhất định bắt ngươi phải bồi thường phí tổn chỉnh hình cho ta.

“Thái tử phi còn nhỏ tuổi, vô tình va phải điện hạ, mong điện hạ thứ tội!” Lúc này, tôi mới phát hiện phụ thân cũng ở đây, đang chắp tay cúi người đứng ở một bên, không nhìn rõ sắc mặt, ngữ khí nhẹ nhàng không một chút chút lo lắng — đợi chút, thái tử cũng ở đây ư? Sao có thể? A! Không phải chính là kẻ mà tôi vừa đụng đầu vào đấy chứ? Khó trách khi nhìn có cảm giác quen mắt, đã nhiều năm trôi qua, chúng tôi chưa từng gặp lại nhau lần nào, lần này vừa gặp lại thì hay ho rồi, lại đem tôi cái quan định luận(1), nhiều năm không gặp như vậy, tôi đã quên mất người này…

Khi phụ thân lên tiếng, tôi mới phát hiện ra mình đang ghé sát vào ngực thái tử, hai tay chống vào ngực hắn, một người ngửa đầu lên nhìn, một kẻ cúi xuống xem, tư thế thật là ái muội, tôi vội vàng bỏ hai tay, xoa xoa đầu gối, hai tay đặt lên sườn thắt lưng làm một cái phúc thân (2): “Tưởng Dung tham kiến thái tử, thái tử thiên tuế!”

“Vân Tư Nho tham kiến thái tử điện hạ!” Tiểu Bạch đứng phía sau hai tay ôm quyền, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, chắp tay vái chào.

“Miễn lễ” chỉ thấy con báo thân mặc long cẩm bào màu trắng thêu chỉ bạc, vạt áo và cổ tay áo là gấm đen thêu hình rồng bằng chỉ vàng, hai tay chắp sau lưng, mà trước ngực có một vệt gì đó đen tuyền, hiển nhiên là chứng cứ phạm tội của tôi – xem ra bút lông đã long trọng tiếp đón thân thể của hắn rồi – con báo lấy một chiếc khăn lụa từ trong tay áp ra, lau lau vết mực, thật kỳ lạ là vết mực thế mà lại có thể biến mất.

Oa! Quần áo này không biết làm bằng chất liệu gì mà ngay cả vết mực cũng có thể lau sạch, tôi không khỏi tìm kiếm một vòng trong não, rồi kết luận – chắc chắn là cùng chất liệu với áo mưa, polymer polytetrafluoroethylene (viết tắt là PTFE), có thể chế tạo ra loại vải ngừa nước và không khí, dụng cụ cách nhiệt, ngăn tĩnh điện, có tác dụng chịu được chất kiềm và a xít, đó chính là áo đi mưa (tác giả: nữ trư vốn là học chuyên ngành hóa, nên thỉnh thoảng mọi người nên tha thứ cho bệnh nghề nghiệp của nàng). Nói ngắn gọn lại một câu: “Là đồ vật mà khi ra khỏi nhà nhất định phải chuẩn bị” – bất quá con báo này cũng thật là, trời không mưa lại mặc áo mưa, không sợ bị người ta bắt đưa vào bệnh viện tâm thần sao! Đến lúc đó cũng đừng trách ta không đưa cơm cho ngươi! (Tác giả: thời cổ đại không có bệnh viện tâm thần. Nữ trư: ông trời đem ta đến đây là để gánh vác lấy nhiệm vụ này đây mà, xem ra cũng chỉ có thể đợi ngày ta xuống núi sáng lập ra thôi! Ôi chao! Ta thực sự đã quá thấm nhuần giáo lý Phúc Âm cứu khổ cứu nạn mà!)

“Thái tử phi thật có nhã hứng, nàng đang thưởng thức cảnh hồ sao?” Không nhanh không chậm, thờ ơ không chút dấu vết, giống như đang hỏi một một con heo không thể trụng thịt vào nước sôi nấu thành thịt tái chín.

“Hồi bẩm điện hạ, thần và Dung nhi đang cùng vẽ tranh, ngâm thơ”, ngay khi tôi đang định tuôn ra một tràng ngôn ngữ đại bất kính vì phẫn uất và bất mãn đối với con báo, thì Tiểu Bạch đã trả lời thay tôi. Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, nhưng dường như tôi cảm thấy Tiểu Bạch đối với con báo có chút địch ý, khi nói chuyện còn cố tình nhấn mạnh ở hai chữ “Dung nhi”, kỳ quái, Tiểu Bạch chưa gặp con báo bao giờ, sao lại chán ghét hắn như vậy? Xem ra con báo này là loại mà người khác chỉ cần dùng lỗ mũi và bàng quang là có thể nhận ra được bản chất, quả thật, giai cấp bóc lột không thể giành được tình cảm tốt đẹp từ quảng đại quần chúng nhân dân lao động!

“Vậy sao, nghe nói bút pháp tử đan của ngươi rất thần kỳ, hôm nay không ngờ lại có cơ hội được chiêm ngưỡng một phen, tranh vẽ ở nơi nào vậy?” Nghe thấy trả lời của Tiểu Bạch, con báo cũng không giận, chỉ tà tà liếc Tiểu Bạch một cái.

“Thơ và họa đều ở chỗ này, thỉnh thái tử điện hạ xem rồi chỉ điểm một chút!” Tôi kéo Độc Nhĩ nhét vào trong lòng con báo.

Bất thình lình được ôm một khối “ôn hương noãn ngọc” trong lòng khiến con báo trong nháy mắt kinh ngạc, song rất nhanh đã hồi phục được vẻ vân đạm phong khinh, nghễnh ngãng nhìn lướt qua bức họa, khi nhìn đến bài thơ, vẻ mặt cuối cùng cũng đã có chút biến hóa, đôi mắt tà mị nhướn lên: “Hay cho câu ‘Dục bả duyến hồ bỉ tưởng dung, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi’’ (Tây Hồ ví tựa Tây Thi/ Điểm trang đậm nhạt vẻ vì cũng xinh) Thơ hay! Họa đẹp! Xem ra ái phi thật là ‘khiêm tốn’~~” Vân Tư Nho nghe thấy từ “ái phi” này, lông mày bất giác khẽ nhíu lại một chút.

“Thường thôi! Thường thôi! Tạ ơn điện hạ khen ngợi! Tưởng Dung khiêm tốn đến mức gần như tự ti mất rồi!” Ta cho ngươi nghẹn chết này!

… Con báo nhất thời nghẹn lời.

“Vân Thừa tướng, nghe nói quý phủ có một hồ nước thiên nhiên phong cảnh rất khác biệt, hôm nay đến đây du ngoạn, lại phát hiện thấy trong sắc xuân xanh lại không thấy có chút sắc hồng nào, không biết là vì sao?” Con báo chuyển sang nói chuyện khác mà mặt không chút dấu vết, xem ra đã luyện qua Thái Cực ~

“Khởi bẩm điện hạ, cái này tất cả đều là lỗi của Dung nhi”, tôi cúi đầu làm ra bộ dạng của con dâu nhỏ đáng thương.

“Sao ~~?”

“Điện hạ chẳng lẽ chưa từng nghe qua “Bế nguyệt tu hoa”(3) sao?” Ngầng đầu đưa mắt khinh bỉ nhìn con báo, hừ!

“Dung nhi, không được vô lễ!” Phụ thân không nề hà nhìn tôi, trên mặt cũng thấp thoáng ý cười.

Bộ dạng của con báo lúc này là muốn cười lại không thể cười nổi, ai da, đứa nhỏ đáng thương! Bộ dạng táo bón của ngươi thật là thống khổ, ta nhìn mà cũng thấy thống khổ a!

Tiểu Bạch sủng nịnh nhìn tôi, ở đây chỉ có hắn là cười đến là tự nhiên…

Sau đó, con báo ngồi ở thủy đình khoảng nửa canh giờ, cùng phụ thân đàm đạo một số chuyện triều chính, tôi nghe mà thấy cứ mê mê tỉnh tỉnh, không hiểu rõ lắm. Bất quá, bọn họ không kiêng kị tôi cùng Tiểu Bạch, chứng tỏ đây cũng chẳng phải chuyện cơ mật quốc gia gì. Chỉ là tôi phát hiện ra con báo cuồng ngạo kia khi nói chuyện với phụ thân lại có ba phần kính ý, đủ thấy phụ thân thật là rất cao thâm uyên bác nha! Sự sùng bái đối với phụ thân không khỏi lại sâu sắc thêm vài phần…

Con báo trước khi đi có dùng thần sắc cổ quái liếc mắt nhìn tôi một cái, nhìn đến nỗi lông tơ trên mặt tôi đều dựng đứng cả lên.

————–

Chú thích:

(1) Cái quan định luận: người chết rồi mới có thể phân định rõ công và tội. Ở đây Dung nhi vận dụng sai thành ngữ, hiểu thành một sự xui xẻo.

(2) Phúc thân: động tác cúi chào của phụ nữ phong kiến Trung Quốc

(3) Bế nguyệt tu hoa: Khiến mặt trăng phải dấu mình, hoa phải xấu hổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.