Đọc truyện Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch – Chương 37: Bao phen hồn mộng được tương phùng (*)
(*Một câu trong bài thơ “Giá cô thiên kỳ” của Án Kỷ Đạo)
Edit: Windy
“Hưu thư”
Tôi nhìn phong thư mà mình đã đoạt lấy từ tay Hoa Phỉ, hai chữ to trên phong thư đập vào mắt. Khó trách lại lén lút như vậy, thì ra là hiệp nghị ly hôn, có điều……Có điều….. Có điều, hắn lấy vợ từ khi nào, tôi đã ở Bát Bảo giáo lâu như vậy rồi mà cũng không biết.
Mở thư ra nhìn một lần, không hiểu được, lại nhìn một lần, vẫn là không rõ, lạị nhìn lần nữa, rốt cuộc dựa theo thói quen đảo ngược câu của tên họ Hoa điên điên khùng khùng này, cuối cùng mới hiểu được “Hưu thư” kỳ thật là viết tắt của “Hưu sinh dưỡng tức thư” (*)
(*Hưu sinh dưỡng tức thư: hình như là ”Thư xin đi tĩnh dưỡng” gì đấy. SS Rùa River tìm được trên baidu thì chỉ có “Tu sinh dưỡng tức”-tìm thời gian để nghỉ ngơi hồi phục)
“Viên muội, phu quân ta…….Á…….Đau quá!” Nghe thấy hắn lại bắt đầu tự xưng “Phu quân”, tay tôi không chút khách khí mà nhéo xuống.
“Đậu đỏ, số ta thật khổ! Làm sao lại gả cho một lang quân không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy!” Hoa Phỉ cố làm ra vẻ, nhào vào trong lòng Đậu Xanh.
“Tiểu thư, mệnh nha……Đây đều là mệnh……..” Đậu Xanh một bên đau lòng giúp Hoa Phỉ xoa mu bàn tay, một bên u oán vỗ lưng gạt lệ cho hắn.
“Đủ rồi!” Tôi vỗ bàn. Chủ tớ hai người lập tức như tia chớp mà tách ra, ‘roạt’ một phát đứng thẳng tắp, giả vờ nhu thuận.
“Ngươi muốn đi đâu hưu sinh dưỡng tức?” Trực giác cho thấy Hoa Phỉ lần này nhất định không phải đi tĩnh dưỡng đơn giản như vậy. Nội dung của bức thư này đến bức thư khác đều được viết tắt, có thể thấy được lúc viết bức thư hắn thập phần sốt ruột, chỉ có lúc cảm xúc bị kích động, hắn mới qua loa mà viết tắt, chắc là đã xảy ra việc gì lớn rồi, ngày hôm qua không biết hắn ở bên ngoài nghe được tin gì, lúc trở về có bộ mặt mất hồn mất vía, dáng vẻ đứng ngồi không yên, hỏi hắn thì hắn lại kéo tôi diễn tuồng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Hôm nay nếu tôi không xông vào phòng hắn, dám chắc hắn sẽ bỏ lại lá thư này mà đi không lời từ biệt.
“Vi sư đã ẩn cư thâm sơn nhiều năm, giang hồ tưởng niệm ta, ta cũng tưởng niệm giang hồ. A! Ta đến đây! Giang hồ gió tanh mưa máu, giang hồ nhi nữ tình trường!” Hoa Phỉ bày ra vẻ mặt say mê.
Dựa vào công phu mèo ba chân cùng với tính tình sợ chết sợ phiền phức của hắn, đánh chết tôi cũng không tin hắn muốn đi tham dự cái gì mà giang hồ gió tanh mưa máu, chỉ sợ câu cuối cùng mới là mục đích của hắn. Tuy rằng bình thường hắn cũng tự cho mình là “Hoa thiếu phong lưu”, khi xuất môn còn thích xán đến gần các tiểu cô nương xinh đẹp, cũng dính vào tôi như cháo, có điều, sống với hắn ba năm nay, tôi hiểu rất rõ suy nghĩ của hắn. Ở sâu trong nội tâm của hắn ẩn giấu một người, giấu rất sâu, thế nên đến tận giờ tôi vẫn không biết người đó là ai.
Không chỉ một lần, tôi từng vô ý từ ngoài cửa sổ thấy hắn một mình ở trong phòng nhìn một bức họa mà ngẩn người, thu lại vẻ cợt nhả ngày thường, giống như bầu trời đêm sau khi pháo hoa đã tàn, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo tịch mịch không thể che dấu, khiến trái tim người ta như bị bóp chặt đến đau đớn.
Cuối cùng, tôi thật sự không chịu được nữa, thừa dịp hắn không chú ý mà vào phòng hắn tìm bức họa kia, kết quả lúc vừa mở ra nhìn, tôi ngây người…….Trên đó xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ một thứ căn bản nhìn không ra là con khỉ hay con người, thật sự làm người ta dở khóc dở cười, không biết phải cảm khái trình độ thưởng thức độc đáo của Hoa Phỉ, hay là cảm khái sự trừu tượng của bức tranh vẽ người này.
“Ủa? Hoa Phỉ đâu?” Làm sao mà tôi mới chỉ sửng sốt chốc lát, hắn đã không thấy tăm hơi.
“Thiếu gia xuất môn, thiếu gia phân phó Đồ Nhi cô nương dạo gần đây không được ra ngoài, Đậu Đỏ sẽ phụ trách chăm sóc Đồ Nhi cô nương cho thật tốt.” Đậu Xanh đứng bên cửa rất nề nếp mà trả lời tôi.
Tôi nghiến răng, tưởng tượng bức thư trên tay mình chính là cổ của tên Hoa Phỉ kia, vò thành một cục.
Đậu Xanh từ trước đến này đều xem lời nói của thiếu gia nhà bọn họ như thánh chỉ, đã nhiều ngày ngoại trừ lúc tôi đi nhà xí ra, gần như là theo sát một tấc cũng không rời, trước kia lúc Hoa Phỉ còn đây, còn cho phép tôi sáng sớm mỗi ngày mang sa che mặt đứng trước cửa điếm phát bánh ngọt cho bọn trẻ, nhưng hai ngày nay Đậu Xanh cơ bản không cho tôi ra khỏi cửa, nhiệm vụ phát bánh cũng được Táo Đỏ tiếp nhận.
Cứ như vậy ước chừng năm, sáu ngày trôi qua, buổi sáng một ngày tôi từ trong một trận tiếng vang lanh lảnh “Cạch, cạch, cạch” mà tỉnh lại, chỉ thấy Đậu Xanh ngồi ở một góc phòng đang dùng cái chày giã thuốc bằng đá đào một vật cứng cứng gì đó.
Tôi hỏi nó đang làm gì, nó nói nó đang làm thuốc dẫn. Tôi tò mò muốn thò đầu nhìn thử một chút vật gì lại cứng như vậy.
Ánh mắt trời ngoài cửa sổ mới ló, một tia sáng chói mắt phản chiếu lại đập vào mắt tôi, tôi đẩy Đậu Xanh ra, nhặt cái vật nhỏ phát sáng kia lên, chợt giật mình có cảm giác như đã qua mấy đời.
Đó là một chiếc nhẫn, xung quanh chiếc nhẫn khảm một chuỗi kim cương nho nhỏ, chính giữa lại khảm một viên kim cương thật to đang phản chiếu ánh mặt trời rạng rỡ mới ló. Cho dù đã thấy nó cách đây mười mấy năm, nhưng sao tôi có thể quên cái vật chết tiệt đã đem tôi đến thế giới khác chứ.
Nhưng tôi nhớ rõ cái nhẫn này từ ngày tôi mới sinh ra đã bị phụ thân đưa cho con báo, làm sao bây giờ lại ở trên tay Đậu Xanh?
“Đậu Đỏ nhặt được chiếc nhẫn này ở đâu vậy?”
“Vừa nãy lúc Đồ Nhi cô nương chưa tỉnh dậy, Đậu Đỏ đi ra cửa thôn chơi một vòng thì nhặt được. Đậu Đỏ nghĩ rằng nếu mài nhỏ ra hẳn là có thể làm thuốc dẫn.” Đậu Xanh chớp chớp mắt.
Ông trời của tôi ơi, vậy mà nó lại vọng tưởng dùng một tảng đá bình thường mài nhỏ kim cương tự nhiên cứng nhất……
Có điều, chùi ra một vết máu đỏ sẫm từ mặt trong chiếc nhẫn khiến mí mắt tôi đột nhiên nhảy dựng, có một loại cảm giác chẳng lành kéo đến. “Lúc Đậu Đỏ nhặt được chiếc nhẫn này, quanh đấy có người không?”
Đậu Xanh cúi đầu nhớ lại, “Hình như có một đám người giết tới giết lui, đang giành giật một đứa bé, chả có gì vui, nhưng bộ dạng của đứa bé kia cũng rất được, rất giống với Đồ Nhi cô nương…….”
“Mau! Mang ta tới cửa thôn!”Ngắt lời Đậu Xanh, tôi sốt ruột lôi nó ra ngoài. Trong đám người kia chắc chắn có con báo, vết máu trên nhẫn nhất định là của hắn.
Đậu Xanh làm sao bằng lòng, chết sống níu tôi lại không cho tôi bước ra khỏi phòng nửa bước. Lòng tôi gấp đến mức bốc hỏa, không biết nên làm gì bây giờ, chỉ biết dùng toàn lực đẩy tay Đậu Xanh ra, ồn ào :”Hắn xảy ra chuyện rồi…..Hắn đã xảy ra chuyện rồi…..Ngươi cho ta ra ngoài đi……” Một dòng nóng ấm từ trong hốc mắt không thể kiềm chế được, trào lên.
“Đồ nhi cô nương, cô đừng khóc……Cô đừng khóc….Ta sẽ mang cô đi.” Đậu xanh bối rối, chân tay luống cuống, đành cõng tôi trên lưng rồi dùng khinh công bay ra ngoài.
Còn chưa tới nơi, đã nghe thanh âm leng keng của binh khí chạm vào nhau, vào lúc sáng sớm ít người làm người ta hết hồn.
Đậu xanh kéo tôi nấp sau lùm cây ven đường, rồi tự mình cũng tiến vào ngồi xổm xuống. Tình hình thập phần hỗn loạn, không thể phân biệt rõ, chỉ thấy trong đám người đột nhiên nhảy ra bốn người mặc áo đen, trong đó có một người trên tay bế đứa bé, lúc quay lại mũi chân đã nhún xuống đất thi triển khinh công rất nhanh mà rút lui khỏi. Những người còn lại nhanh chóng khép chặt vòng vây, nếu nói vừa rồi còn có vài phần cố kỵ, bây giờ đã buông tay mà xuất ra toàn lực công kích. Giữa trung tâm của bóng đen vây quanh, mơ hồ có thể thấy được một màu trắng óng ánh đang di chuyển.
Lòng tôi như thiêu như đốt, hối hận chính mình đã liều lĩnh, không mang theo Hạt Sen, Hoa Sinh bọn họ, bây giờ chỉ có tôi và Đậu Xanh, sao có thể đối phó với nhiều người như vậy.
Mặc kệ, lòng tôi quyết định, “Đậu Đỏ, trên người ngươi có mang theo độc dược không?”
“Có mang theo.” Đậy Xanh sờ sờ ngực.
“Chờ một chút, để ta đi ra đó thu hút sự chú ý của bọn họ, đợi lúc bọn họ dừng đánh, người liền phóng độc, càng độc càng tốt!”
“Đồ nhi cô nương….” Đậu Xanh cắn môi do dự giữ chặt tôi.
“Đậu Đỏ yên tâm, ta sẽ không có việc gì.” Tôi cắn răng một cái, đứng lên, đi ra ngoài.
“Dừng tay! ” Tôi hướng về đám người đang chém giết kia mà hô to một tiếng, quả nhiên, tiếng binh khí giao nhau lập tức ngừng lại, tất cả mọi người ngoài ý muốn nhìn về phía tôi, tôi chưa từng thấy may mắn vì sự có mặt của mình đến thế, đủ để tranh thủ ít nhất năm giây thời gian.
Đậu Xanh nhảy lên, một làn bột phấn màu vàng từ trên trời giáng xuống. Tôi rất nhanh mà nhảy vào trung tâm vòng vây, đỡ người nọ đang gục trên mặt đất lên, lấy tay che toàn bộ miệng mũi của hắn lại, “Nín thở nhắm mắt!” Tôi ra lệnh.
Chỉ giây lát sau, bóng đen bốn phía đều ngã xuống, binh khí leng keng rơi xuống đất, theo đó là thất khiếu(*) chảy máu đen có độc. Tôi quay đầu, không đành lòng nhìn một cảnh chết chóc đầy tội nghiệt kia.
(*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Sau một lúc lâu, tôi mới buông tay ra, đang định đứng dậy, lại bị ôm chặt lấy, rồi rơi vào cái ôm kia.
Bốn phía thật yên tĩnh, có tiếng chim hót trùng kêu trầm thấp, hạt sương lăn trên phiến lá sáng bóng tạo thành những vệt nước nhỏ dài, rơi xuống….. Tôi nghe thấy được tiếng thở dốc khe khẽ của mình, nghe thấy được tiếng tim đập chầm chậm của người bên dưới……
Có một đôi tay run rẩy xoa mặt tôi, khẽ khàng viền theo khuôn mặt tôi, từ mũi trượt xuống, như chuồn chuồn lướt nước chạm vào đôi môi cánh hoa của tôi, cuối cùng nâng khuôn mặt tôi lên, lòng bàn tay thật lạnh lẽo.
“Vân……Vân nhi?….”
Không hiểu sao lại có cảm giác hoảng hốt, tôi quay mặt đi không dám nhìn hắn, “…….Ngươi…….Chắc là ngươi…….Nhận nhầm người rồi……..”
Không biết chính mình đang nói gì, chỉ biết giãy dụa muốn đứng lên, nhưng liếc mắt một cái đã bắt gặp đôi mắt phượng quen thuộc kia.
Muôn ngàn cánh buồm trôi đi, vật đổi sao dời, nhưng chỉ một ánh mắt, đã khiến tôi ngừng giãy dụa, không thể động đậy……..
Ánh mắt kia, quá sâu thẳm, quá nồng nhiệt……Rất đau đớn……Rất yếu ớt, lộ rõ sự bất lực như vậy………
Làn gió sớm mai nơi thôn dã nhè nhẹ bám lên từng sợi từng sợi tóc bạc, sượt qua hai gò má tôi, mát lạnh như tuyết, ôn nhu như nước.
“Vì sao?……Tóc của chàng…….Vì sao………”Tôi bối rối xoa những sợi tóc bạc đầy đầu kia, hồi tưởng lại mái tóc đen bóng như gấm trước kia.
“Vân nhi…..Nàng thật sự là Vân nhi của ta……..” Lòng bàn tay đang nắm chặt lại của tôi đã hơi hơi ẩm ướt.
“………Là ta……..Là ta……..” Tựa như thủy tinh dễ vỡ đến thế, bảo tôi làm sao có thể nhẫn tâm ném vỡ.
Trong phút chốc, tia sáng rực rỡ lại lần nữa rót vào đôi mắt phượng kia, ánh nắng trong suốt long lanh rốt cuộc cũng chiếu vào một góc ẩm ướt kia.
“Vân nhi……Thật sự là Vân nhi?…….”
“Là ta…….Là ta…….”
“Nàng thật sự là?……..”
“Là ta, ta là Vân nhi, ta chính là Vân nhi……..”
“Vân nhi?…… Còn sống?……”
“Đúng vậy…… đúng vậy……..”Như có cái gai đâm vào, thiêu cháy cả cổ họng…….
……..
Cứ lặp đi lặp lại câu hỏi hai mươi mấy lần, hắn mới chậm rãi nâng tay lên, xoa mặt tôi,
“Vân nhi, đã một ngàn một trăm mười hai ngày……Lần này……..Đừng trốn tránh nữa……..Được không? Ta sợ……Ta sợ lại không tìm được nàng……”
Nước mắt, như bị đứt lìa, cứ thế rơi xuống.
“Được. Không bao giờ……trốn tránh nữa……..”
Nụ cười, nở rộ bên khóe môi hắn, đẹp đến mức làm cho người ta tan nát cõi lòng. Tựa như đã dùng hết một chút hơi sức cuối cùng, tay hắn vô lực thả xuống.
Lòng chợt thắt lại, khí huyết toàn thân chảy ngược, “Làm sao vậy! Chàng mau tỉnh lại! Tỉnh lại đi!” Tôi lay lay hắn, bối rối không biết làm sao.
“Đồ Nhi cô nương không nên gấp gáp, hắn chỉ là hôn mê vì mất quá nhiều máu.” Đậu Xanh kiểm tra mạch đập của hắn, “Trước hết chúng ta mau đưa hắn về.”
Lúc này tôi mới thấy cả người hắn đầy những vết thương to nhỏ, máu tươi đang ồ ồ tuôn ra ngoài, tôi tùy tay xé rách vạt áo của mình, xé thành từng mảnh, quấn lên mấy vết thương lớn trên tay, trên đùi hắn.
“Ta sẽ cõng hắn.” Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Hoa Phỉ nhiều ngày không gặp đang đứng trước mặt, không biết hắn tới từ khi nào.
Hắn cõng con báo lên lưng, xoay người trở về, tôi lo lắng theo sát phía sau hắn, bỏ lỡ ánh mắt cô đơn chợt thoáng hiện khi hắn xoay người.
Ban đêm, con báo bắt đầu phát sốt, ngủ không được yên ổn, không ngừng nói những lời vô nghĩa, có lúc gọi tên tôi, có lúc nói “Đứa bé”, có khi lại như thì thào “Tiểu Trúc”……
Tôi càng không ngừng thay khăn ướt đắp lên trán hắn, Hoa Phỉ cho hắn loại thuốc tốt nhất rồi ngồi yên lặng uống trà ở một bên, Đậu Xanh thì ở ngoài cửa sắc thuốc.
Ngoài cửa sổ, trời lại bắt đầu đổ mưa, tí tách nhỏ giọt, một cơn gió lùa qua, rừng trúc vang lên tiếng xào xạt, như khóc như kể. Tôi nhẹ nhàng xoa mái tóc bạc của hắn, lâm vào trầm tư.
Ba năm, ngoại trừ việc biết hắn đăng đế xưng vương, còn lại hết thảy đều không biết……Chỉ cần nghe được tin tức liên quan đến hắn, tôi đều giả vờ câm điếc mà hết sức lảng tránh, chính mình cũng không rõ vì sao……
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, một đầu tóc bạc này……Trong lòng chợt co rút đau đớn…….
Vì sao hắn lại đến Tây Lũng quốc? Vì sao lại gặp phải thích khách? Hai mươi mấy người bao vây tấn công một mình hắn, ngẫm lại có chút sợ hãi không rét mà run…..Vì sao lại không có hộ vệ hộ giá đi theo? Đậu Xanh nói “Tranh đoạt đứa bé”, nhưng mà tranh đoạt đứa bé nào? Thích khách lại do ai sai khiến? Tất cả cứ như một màn sương mù, chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại mới biết được…….
Tôi kiểm tra, thấy nước trong chậu đã hết lạnh, liền đứng dậy định ra ngoài múc nước. Hoa Phỉ tiếp lấy cái chậu từ trong tay tôi, “Để ta đi lấy.”
“Không cần, nhiều ngày nay ngươi ra ngoài giờ mới trở về, cứ nghỉ ngơi trước đi.” Lúc này mới phát hiện vẻ mặt phong trần của hắn, có chút tiều tụy, hoàn toàn mất đi thần thái của trước kia.
Tôi không phân minh gì nữa, cầm chậu sứ đi tới cái giếng ở phía tây lấy nước.
Mới vừa xách một thùng nước lên đang định đổ vào trong chậu, đột nhiên, sau gáy chợt đau đớn, không kịp la lên, đã rơi vào một màn đen tối.