Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 24: Gió sương lạnh buốt không đường thoát


Đọc truyện Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch – Chương 24: Gió sương lạnh buốt không đường thoát

Long Uyên kiếm xé gió lao tới, nhưng ngoài dự liệu lại không hề cảm thấy đau đớn.

Tôi mở mắt ra nhìn, chỉ thấy thân kiếm bay lướt qua mình, hướng về phía thị vệ vừa phi đao tập kích tôi phía sau.

“Ai cho ngươi cả gan đả thương nàng!” Trường kiếm soạt một tiếng rút về, thị vệ theo đó ngã nhào xuống đất, máu tươi trào ra, kiếm phong sắc bén đến nỗi ngay cả vết tích cũng không lưu lại. Con báo xoay người, mũi kiếm xoay một vòng, chỉ về hướng mọi người: “Khiến nàng bị thương sẽ phải chết! Hiểu không?”

“Vâng! Thuộc hạ hiểu!” Đám thị vệ nhất tề ôm quyền.

Tôi cười khổ, thì ra hắn còn muốn lưu lại tính mạng của tôi, tôi đối với hắn vẫn còn giá trị, như vậy…

“Giao thuốc giải ra! Bằng không…” Tôi đưa Sáp Huyết lên cổ, quật cường ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào hắn.

Dường như không thể tin được, con báo thất thố lùi về phía sau hai bước, loạng choạng, lảo đảo nhìn tôi, trong đôi mắt loang loáng nước có nỗi tuyệt vọng cùng suy sụp như ngọn núi đang đổ sập xuống, tựa như con nhím bị tước đi áo giáp, yếu ớt không thể chịu nổi một đòn, trường kiếm trong tay rơi xuống đất.

Âm thanh trong trẻo như thể tiếng ngọc bội rơi vỡ, phá tan sự bất lực trong mắt con báo, thoáng chốc liền nhuốm đỏ sắc máu điên cuồng, sôi trào sát khí: “Ngươi uy hiếp ta? Vì hắn! Ngươi vì hắn ngay cả tính mạng mình cũng không cần? Ha! Ha ha ha…!” Hắn ngửa đầu cười to, điên dại mỉa mai.

Tôi cắn răng nhìn hắn, cầm Sáp Huyết ấn vào làn da mềm mại trên cổ, một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống tay, không biết là máu từ lòng bàn tay hay từ động mạch.

“Dung nhi! ———— Đừng!————” Tiếng gầm đau đớn của Tiểu Bạch trên chiếc thuyền nhỏ như thấu tim gan.


Con báo mở to mắt, nhìn theo sắc đỏ diêm dúa, yêu mị từ trên cổ tôi chậm rãi chảy xuống, thoáng chốc hoảng loạn sợ hãi, con ngươi thống khổ không ngừng co rút, cả người run rẩy không ngừng: “Mau! Lấy thuốc giải!” Hắn xoay người hướng về phía người thị vệ bên cạnh gầm lên: “Lấy thuốc giải cho hắn!”

Tên thị vệ đó sợ đến nỗi vội vàng lần tìm trong tay áo, run lẩy bẩy cầm giải dược phi thân xuống chiếc thuyền nhỏ, đem thuốc giả nhét vào trong miệng Tiểu Bạch. Tôi nắm chặt Sáp Huyết áp trên cổ, không dám buông lỏng dù chỉ một giây, mãi đến khi khí tức của Tiểu Bạch bình thường trở lại, không còn thổ huyết nữa, mới thờ dài một hơi.

Thân ảnh con báo chợt loé lên, cổ tay tôi chợt đau nhức, Sáp Huyết trên tay nhanh như chớp bị đánh bay xuống nước, thân thể chỉ trong nửa khắc đã rơi vào vòng tay kiềm chế của con báo. Hắn vững vàng áp chế tôi trong ngực, ngón cái chậm rãi xoa lên vết thương trên cổ tôi, mang theo sự yên lặng giá buốt, sau đó, hắn cúi người xuống vết thương đem những giọt máu mút vào trong miệng, không ôn nhu dịu dàng mà như sát muối vào miệng vết thương, tôi run lên. Khi ngẩng đầu lên, đôi môi hắn ướt át đỏ như chu sa, cười tràn ra, quỷ dị như ác ma uống máu: “Ngươi cho là đời này ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?”

Dưới thuyền liên tiếp vang lên âm thanh bén nhọn của binh khí giao nhau, Tiểu Bạch đã thoát khỏi sự khống chế, lần thứ hai vung trường kiếm, như đoá sen trắng rừng rực bốc cháy, đứng nơi đầu gió, chẳng khác gì con thiêu thân lao đầu vào lửa, dưới chân là một đám thi thể nhiễm đỏ mặt nước, chiếc thuyền nhỏ không thể mang nhiều sức nặng đến vậy, chòng chành như sắp muốn lật…

“Nghịch tử! Còn không mau buông vũ khí!” Một âm thanh sắc bén phá vỡ bầu không khí vang lên, một con thuyền đang lao đến rất nhanh, chiếc thùng sắt được tạo thành bởi vô số thuyền chiến bao quanh mở ra một khe hở, trên mũi thuyền là khuôn mặt đen tối như bóng đêm của cha cùng Phương sư gia.

Tiểu Bạch sửng sốt, những tia máu và sát khí trong mắt không kịp thu lại. Không chỉ Tiểu Bạch, tất cả mọi người ở đây đều trong chớp mắt ngây người, bao gồm cả tôi và con báo, ai cũng không ngờ sẽ phải gặp cha ở đây.

“Thiếu gia lẽ nào đã quên mất thân phận của mình!” Âm thanh trầm thấp của Phương sư gia vang lên, ngầm chứa sự cảnh cáo, khó chịu cùng uy hiếp, như thể có hai tầng ý nghĩa.

Tôi kinh ngạc, nhưng chưa kịp mở miệng, thì đúng lúc đó, toàn thân chợt vô lực mà rơi vào vực sâu mê muội hắc ám.

Lần thứ hai tỉnh lại, ngoài cửa sổ ánh nắng sáng rực, chim hót véo von, trên đỉnh đầu vẫn là bức trướng long phượng uyên ương như trước, hương bạc hà quen thuộc mơ hồ truyền đến… Nếu không có bàn tay phải bị băng kín, nếu không có cảm giác đau rát như xát muối ở cổ, tôi sẽ hoảng hốt cho rằng cảnh máu lửa ngập trời như ở cõi Tu La kia chỉ tồn tại trong hồi ức trống rỗng từ cơn ác mộng của tôi mà thôi, tôi vẫn bị nhốt tại đây, trong chốn Đông cung ngục tù này, chẳng có gì thay đổi.


Tôi chậm chạp ngồi dậy xuống giường, nhưng bị âm thanh ma sát của kim loại giữ lại. Tôi cúi đầu phát hiện ra trên mắt cá chân phải có một sợi xích vô cùng tinh xảo xích lại, phản chiếu ánh vàng kim lãnh băng, sáng bóng. Đầu còn lại của sợi xích được buộc chặt vào một chiếc đinh lớn đóng sâu vào trong tường, kiên cố khiến người ta tuyệt vọng.

“Nương nương tỉnh rồi sao?” Một âm thanh xa lạ từ gian ngoài truyền vào, tôi vẫn còn chưa lên tiếng trả lời, đã thấy một cung nữ tướng mạo lạnh lùng vén mành tiến vào, bưng thau đồng, chân tay nhanh nhẹn rửa mặt, chải đầu, thay thuốc cho tôi, sắc mặt thản nhiên như không nhìn thấy xiềng xích thật dài phía sau tôi.

“Ca ca ta đâu? Vân Tư Nho đâu?” Tôi cầm lấy tay nàng ấy lắc mạnh.

“Nô tỳ chỉ phụ trách hầu hạ nương nương, những chuyện còn lại đều không biết.” Cung nữ này dường như bị cử động của tôi làm cho hoảng sợ, trong mắt có sự nghi hoặc khó hiểu, có điều chỉ thoáng qua, rồi lại lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng, thu dọn một chút rồi thở dài đi ra cửa.

Tôi thất vọng ngồi phịch xuống đất, không dám nghĩ tiếp, che mặt lại, muốn mình lại rơi vào bóng tối một lần nữa. Có điều, chỉ thoáng chốc sau liền có một lực rất mạnh kéo giật cổ tay tôi ra, ánh sáng sắc nhọn một lần nữa lại tràn vào lấp đầy hai mắt.

“Tiện nhân! Sao ngươi chưa chết? Sao ngươi không chết đi!” Con báo điên cuồng như âm hồn, hai tròng mắt như hai mũi băng lao lạnh buốt khóa chặt lấy tôi, tay hắn bóp chặt cổ tay tôi, hận không thể dùng sức nghiền tôi đến tan xương nát thịt.

Tôi cười nhạt: “Ngươi đã làm gì ca ca ta? Ngươi nói cho ta biết, ta lập tức đi chết.”

“Vân Tư Nho! Vân Tư Nho! Đừng bao giờ để cho ta nghe thấy ba chữ này! Cung nữ vừa rồi đã bị ta chém, nếu ngươi lại ở trước mặt bất kỳ kẻ nào nhắc đến người này, ta biết một người giết một người!” Ngữ khí sát sạt điên cuồng.

“Ngươi điên rồi!” Tôi nhào về phía hắn hét lên, mạng người cứ như vậy mà bị hắn coi như rơm rác rồi tước bỏ cho hả giận, quả thật là đồ điên đến không thể tin nổi.


“Ha ha! Điên? Ta đúng là điên rồi, ta điên nên mới bị ngươi lừa dối. Ta vì ngươi mà xông lên tiền tuyến chém giết, còn ngươi thì lại cùng người khác trốn ra khỏi cung!” Chỉ dừng lại trong chốc lát, mũi phập phồng thở như thể phun ra lửa, một tay túm lấy mặt tôi kéo đến sát chóp mũi hắn. “Ngươi cho là để một con rối ở lại là có thể lừa được ta sao? Tưởng ta là kẻ ngu mặc cho ngươi đùa giỡn! Thân thể ngươi dù ở bất cứ đâu chỉ cần liếc mắt là ta đã có thể nhận ra, còn mùi bạc hà dù cách xa mấy trượng ta cũng có thể phân biệt rõ. Ngươi sao lại chỉ đơn giản đem mỗi vết bầm tím hình đóa hoa cúc xấu xí trên tay phải vẽ cho nàng ta. Ta thật tình đối đãi ngươi đến nước này, mà người lại dùng cách đó để hồi báo ta. Ta đúng là kẻ ngu! Ngươi không có tim sao? Hôm nay ta sẽ đào ra xem, xem rốt cuộc là ngươi không có tim hay quả tim của ngươi hóa thành màu đen mất rồi.” Điên cuồng gầm hét xong, hắn thô bạo xé rách trung y của tôi, trong chốc lát, áo lót bật tung, luồng không khí se lạnh tràn vào mà trở nên bất lực nhấp nhô.

“Ha! Ha ha ha! Ngươi vì ta mà xông lên tiền tuyết giết giặc? Ngươi thật tình đối đãi với ta? Sao ngươi không tự hỏi chính trái tim mình? Ngươi sao lại có thể nói được những lời ấy ra miệng? Ngươi mới chính là kẻ không tim! Là ai chỉ đánh một trận đã lấy được binh quyền trong tay Ngọc Tĩnh Vương? Là ai đem bức họa của ta giấu trong phủ của Hữu tể tướng Phan Hành Nghiệp? Là ai sau khi giả ý lục soát trong thư phòng con trai Phan gia lấy ra được bức họa, nói Phan thế tử từ khi nhìn thấy dung mạo của ta tại Lê Viên liền nảy sinh nỗi tương tư nên lén sai người họa lại, nói xấu Phan gia thông đồng với giặc bí mật hiến tặng bức họa cho Yêu Vương Tử Hạ Phiêu Tuyết? Phan tể tướng bị tước quan tịch, biếm làm thứ dân, binh lực vốn trong tay Phan tể tướng đều bàn giao cho bộ binh, mà bộ binh này chẳng phải đều nằm trong sự khống chế của thái tử điện hạ sao? Yêu vương trọng sắc khuynh quốc mọi người đều biết, nhưng ta thấy bức họa đó căn bản là ngươi sai người hiến cho Tử Hạ Phiêu Tuyết đúng không? Yêu vương này uổng công lừa dối người khác, nói không chừng căn bản không biết người trong bức tranh là thái tử phi của Hương Trạch Quốc, chỉ biết là mỹ nhân đẹp nhất Hương Trạch Quốc, liền trúng vào gian kế của ngươi. Thế mới nói đạo cao một thước, ma cao một trượng. Hay cho chiêu một hòn đá hạ ba con chim! Thái tử điện hạ thế nhưng hôm nay đã đạt được tâm nguyện, yên tâm ngồi vào vị trí cao nhất thiên hạ của mình rồi chứ?” Tôi lạnh lùng suy luận, châm chọc từng câu từng chữ.

Hắn nghẹn lời, bỗng nhiên trong khoảnh khắc đó, trong một chớp mắt hốt hoảng, chẳng hiểu vì sao cái khoảnh khắc cam chịu ấy lại như có cây kim châm vào ngực tôi, trước kia chỉ là suy đoán, giờ giống như nhận được câu trả lời chứng thực mà rùng mình ớn lạnh khắp tứ chi.

“Thì ra ở trong lòng ngươi ta chỉ đến như vậy! Thì ra trong mắt ngươi ta lại khó chịu đến như vậy! Ta vì ngươi mà làm nhiều việc như thế, đổi lại chỉ nhận được sự dẫm đạp của ngươi! Ha ha ha!” Chỉ thất thần trong thoáng chốc, hắn hít thở không thông, ghé sát đến, bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi bỗng buông ra, rồi chuyển lên trên cổ, chậm rãi siết lại: “Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, kiếp này ngươi đừng mơ tưởng có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của ta! Ngay cả chết cũng phải mang theo ngươi!”

“Ngươi vì sao cứ phải chấp nhất với ta?” Nhìn thẳng hắn, tôi hừ lạnh: “Là vì coi trọng khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành này? Hay là coi trọng thế lực ngất trời của Vân gia phía sau ta? Hay vì ta đây chính là quân cờ thuận tay nhặt ra trên bàn cờ của ngươi? Ta thấy, lý do cuối cùng là quan trọng nhất rồi! Hôm nay, ngươi đã chiếm được sự hỗ trợ từ thế lực của cha, lại lợi dụng ta để có được danh tiếng trung trinh si tình, chiếm hết nhân tâm trong thiên hạ, loại bỏ hai cái gai trong mắt, binh quyền trong tay, ta lại còn thay ngươi gánh chịu tội danh hồng nhan họa thủy, là kẻ tội đồ gây nên chiến tranh. Ngươi còn muốn thế nào? Hay còn có cái lợi lộc gì mà ta đây còn chưa biết? Nghe nói Yêu vương có một muội muội Sơ Dung Phiêu Tuyết cũng là một bậc quốc sắc thiên hương, nói không chừng ngươi muốn đem ta ra làm điều kiện với Yêu vương để đổi lấy nàng…”

“Chát!” Lời còn chưa dứt, một cái tát bỏng rát tàn nhẫn in hằn lên hai gò má tôi, khuôn mặt nghiêng lệch đi, một tia máu theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống. Tôi không biết sợ quay sang nhìn thẳng vào hắn, hắn bóp chặt hàm dưới của tôi, trong mắt vằn lên những tia máu phẫn nộ cuồn cuộn thiêu đốt, hiện ra vẻ tiêu điều bi thương, tôi nhìn không hiểu cũng không muốn hiểu. “Để khiến cho ta thả ngươi, ngươi tự sỉ nhục mình như vậy sao? Ta thật ra đã quên mất ngươi hoạt ngôn như vậy!”

Tôi cả kinh, vốn định kích thích ác cảm của hắn, lại bị hắn nhìn thấu. “Ngươi đã làm gì ca ca ta? Ngươi đã làm gì Vân gia?” Không quan co nữa.

“Ha! Ha ha ha! Nói đi nói lại, vẫn là vì hắn! Ngươi yên tâm, hắn không chết, chỉ sung quân đày đi biên cương! Có điều…” Hắn siết cổ tôi, vết thương lại nhói lên đau buốt “Ngươi đời này đừng mơ tưởng gặp lại hắn! Vân gia ta cũng không động đến một sợi lông nào, theo như lời ngươi nói, ta còn phải lợi dụng thế lực của Vân gia cho thật tốt.”

Tuy rằng cổ càng lúc càng bị siết chặt, hô hấp ngày càng khó khăn, nhưng tôi vẫn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tiểu Bạch không chết, chỉ cần hắn có thể sống sót, còn sống là còn hy vọng. Cuối cùng, trước khi tôi không còn có thể hút không khí vào nữa, hắn đột nhiên buông lỏng tay, tôi còn chưa kịp hít lấy một hơi thở dốc, hắn liền bạo ngược dùng môi phủ lên. Gặm cắn không một chút ôn nhu , cạy khớp hàm đang nghiến chặt của tôi ra, đầu lưỡi cứng như sắt đẩy vào, giống như trừng phạt mà quấn quít lấy đầu lưỡi tôi vô phương kháng cự.

Tôi xoay tay hung hăng đấm lên lưng hắn, thắt lưng ghì chặt không hề lay động, đổi lại là hai cánh tay tôi lại bị hắn gắt gao kiềm chế cố định trên vách tường. Hơi thở của hắn nặng nề phả lên ngực tôi, một đường điên cuồng mà gặm cắn, áo lót đã bị tuột ra, bày ra thân thể không hề che đậy, những dấu răng nhục nhã trải rộng toàn thân.


Tôi cong đầu gối bên trái không bị thương dùng hết sức lực toàn thân đá hắn, lại bị hắn linh hoạt tránh được. Trong mắt hắn không còn chút lý tính nào, tràn ngập huyết sắc thú tính, một tay nắm lấy tôi ném lên trên giường.

Còn chưa kịp dãy dụa, hắn đã nằm đè lên, áp chế tôi bên dưới, vật cứng rắn giương lên từ lâu cứ thế xuyên qua cơ thể tôi, không một chút thương tiếc, cứ thế dập xuống, xé toang cơ thể tôi. Không gặp phải sự ngăn trở của chiếc màng mỏng, hắn bỗng nhiên dừng lại, dữ tợn cúi người xuống: “Ngươi đã để cho hắn động vào thân thể ngươi!” Như phát điên, hắn bừa bãi chuyển động trong cơ thể tôi, hàm răng không ngừng cắn lên trước ngực, giãy dụa cũng vô ích, chỉ kích động hắn càng trở nên điên cuồng hơn, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, không thể nhìn tư thế và vết máu khuất nhục không thể chịu nổi ấy.

“Ngươi vì sao không kêu lên? Kêu lên một chút cho ta nghe, ngươi mau kêu lên cho ta.” Hắn bóp chặt hàm dưới khiến cho miệng tôi khẽ hé mở, tôi cắn chặt khớp hàm mở mắt ra, chỉ thấy những sợi tóc tán loạn của hắn, theo hạ thân co rút kịch liệt mà nhấp nhô lên xuống, một sợi tóc kề sát dính đầy máu tươi trên môi tôi, đôi mắt hẹp dài như lưỡi dao sắc bén, lóe lên hàn quang lãnh khốc.

Hắn đưa tay kia ấn vào đầu gối phải nơi bị lưỡi dao làm bị thương, cảm giác đau đớn truyền từ tim đi khắp toàn thân, tôi đau đến nỗi khẽ rên lên một tiếng, hắn đưa tay chọc vào vết thương trên cổ tôi, cơn đau khiến toàn thân tôi run rẩy.

Không biết thời gian giày vò qua bao lâu, mãi cho đến khi hắn gầm lên một tiếng, phóng thích vào trong cơ thể tôi, sau đó mới buông ra, rời khỏi cơ thể tôi, đứng dậy mặc quần áo bỏ đi, trước khi đi lạnh lùng lưu lại một câu: “Sau này ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!”

Thân thể tôi cứng ngắc như xác chết nằm ở trên giường, chẳng biết qua thời gian bao lâu, có cung nữ tiến đến lau rửa, bôi thuốc, thay y phục cho tôi, tôi cũng hoàn toàn không hề phát giác ra. Linh hồn như đã rời khỏi thể xác, mặc cho người khác tùy ý xoay vần, toàn thân hẳn là rất đau, nhưng dường như đã mất đi tri giác, chỉ có bông cúc trên cổ tay phải là bỏng rát.

Tôi bắt đầu mất ngủ hàng đêm, con báo ngày ngày đều đến hành hạ tôi, mà tôi đã biến thành vô tri vô giác. Có lúc, tôi nghĩ, vì sao cứ không như vậy mà chết đi, nhưng trời không thỏa lòng người, tôi ngay cả triệu chứng ngất xỉu cũng không có, cứ như vậy mở to mắt, nhìn mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, bóng tối nuốt lấy không gian, cứ thế luân hồi. Ngày ấy, tôi nhìn thấy rất xa phía bên ngoài cửa sổ, dường như có một đàn bồ câu bay qua, tự do thư thái, bay lượn phía chân trời, toàn thân tuyết trắng kích động cõi lòng tôi, khiến tâm trí tôi lần thứ hai tỉnh lại. Ta sao có thể cứ như thế mà chết đi? Tôi còn có Tiểu Bạch, còn có Tiểu Bạch ở nơi xa biên tái mà! Tôi sao có thể cứ như vậy mà một mình chết đi?

Đã lâu rồi, nước mắt mới chầm chậm theo khóe mắt tôi lăn xuống gối. Tôi ngồi dậy, kéo chân phải bị thương, kéo theo cả xiềng xích dưới chân leng keng rung động, chậm rãi hướng ra ngoài cửa, độ dài của xiềng xích vừa đủ để tôi đi tới bên ngoài vườn cây bạch quả, tôi dựa vào thân cây, nheo mắt lại, nhìn ánh nắng loang lổ xuyên thấu qua kẽ lá, rắc xuống những đốm sáng lấp lánh ấm áp. Tôi theo thân cây chậm rãi trượt ngồi xuống đất, nhắm mắt lại, cảm nhận cái ấm áp đã lâu không còn biết đến. Ánh nắng lẳng lặng rơi xuống, trải rộng ra trước mắt.

Thiên thu muôn đời, không ngừng làm hư hao bào mòn ngàn mối duyên; năm tháng như nước chảy, không xóa được mối chân tình tơ vương.

Chờ hắn.

Bởi vì, bể dâu chưa già, nhật nguyệt vẫn còn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.