Bạc Hà Đen

Chương 2


Đọc truyện Bạc Hà Đen – Chương 2

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Du Vụ.

Từ năm mười tuổi, mỗi ngày trôi qua, tâm trạng của Du Vụ đều không được tốt. Năm nay cũng không ngoại lệ. Sáng sớm, ba mẹ lần lượt gọi điện gọi cậu trở về ăn cơm.

Không sai, chính là lần lượt.

Ba cậu là chủ sở hữu một cái siêu thị mini, mẹ cậu là giáo viên thanh nhạc. Năm cậu mười tuổi, họ li hôn. Sau đó ba cưới cô nhân viên thu ngân trẻ tuổi trong siêu thị, mẹ tái giá với hiệu trường trường đại học mà bà đang giảng dạy. Họ đều là người có tính cách ôn hòa, hơn nữa sĩ diện không muốn ồn ào náo loạn để người khác chế giễu, họ li hôn trong hòa bình. Việc phân chia tài sản và quyền chăm sóc Du Vụ không có nhiều bất đồng. Tài sản chia đôi, Du Vụ nửa năm ở với ba, nửa năm ở cùng mẹ.

Họ gặp lại nhau sau khi li hôn vẫn luôn khách sáo lịch sự, có cảm giác kính trọng xa cách, người lạ không thể nào nhìn ra họ đã từng là vợ chồng.

Du Vụ không giống ba, cũng không giống mẹ. Khuôn mặt ba mẹ cậu rất bình thường, nhưng cậu sau khi sinh ra đã rất đẹp, càng trưởng thành càng đẹp trai. Tính cách cậu cũng chẳng giống ba mẹ đẻ. Cậu liều lĩnh táo bạo, nghịch ngợm phá phách, từ nhỏ đến lớn đều làm cho người khác đau đầu.

Chị họ Môn Mạch Tử của Du Vụ đã từng phân tích về sự nổi loạn không có giới hạn của cậu, ”Cậu khát vọng sự ấm áp của gia đình, mong muốn được coi trọng nên mới cố tình làm ra những việc gây chú ý cho ba mẹ cậu.”

”Cái rắm!” Du Vụ trợn tròn mắt, ”Em mà là người yếu đuối thế sao?”

Quả thật cậu không phải bày trò để có được sự quan tâm của ba mẹ nên mới trở thành như vậy, tuy nhiên không thể phủ nhận, chuyện ba mẹ li dị đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn với cậu.

Đối với cậu mà nói, ba mẹ không phải là nhà của cậu, mà là hai căn phòng khách sạn, cậu giống như khách thuê phòng bên trong, biết bản thân phải rời đi, không có một chút luyến tiếc, hết nửa năm lại đóng gói hành lý đến khách sạn khác.

Cảm giác cô đơn lạnh lẽo này không thể tâm sự với ai, cậu không muốn được thông cảm, cũng không muốn được an ủi dỗ dành, lại càng không muốn tự thương hại mình, cho nên cậu kìm chế cảm xúc, tự do tự tại thích làm gì thì làm, không phải vì cậu muốn khiến ai chú ý, mà chỉ vì muốn làm bản thân hạnh phúc hơn một chút.

Sinh nhật năm mười sáu tuổi, ba mẹ hỏi Du Vụ muốn quà sinh nhật thế nào, cậu không chút do dự trả lời, ”Con muốn một căn nhà.”

Ba mẹ cậu rất ngạc nhiên, nhiều năm như vậy họ chiều ý cậu, cố gắng lấy vật chất bù đắp cho cậu nhưng họ nhận ra Du Vụ không thể hòa nhập vào gia đình mới của họ, điều này làm họ hổ thẹn. Vì thế, sau khi thảo luận bàn bạc với nhau, hai người mỗi người bỏ ra một nửa phần tiền mua một căn nhà cho Du Vụ.

Lớp mười, Du Vụ bắt đầu cuộc sống một mình. Không phải tiếp tục đối mặt với khuôn mặt lấy lòng của ba mẹ, không phải tiếp tục đối mặt với bố dượng mẹ kế và những người thân rối loạn khác, cậu tự do thoải mái bay nhảy. Chỉ có nửa đêm, trong khoảng tĩnh lặng, cậu mới cảm thấy cô độc và khổ sở.

Để giết thời gian, cậu theo đuổi vài cô gái, nhưng cuối cùng đều chia tay.

Mạch Tử hỏi cậu tại sao.

Cậu cau mày trả lời, ”Không biết, chỉ cảm thấy con gái rất đáng ghét.”

Mạch Từ trừng mắt, ”Này, cậu đừng quên chị cũng là con gái đó nha!”

”Chị không giống, không phải chị là chị của em sao.” Du Vụ cười hì hì nắm bờ vai cô, không thèm quan tâm ánh mắt tối tăm của người khác dành cho họ.

Khi còn bé tí xiu, cậu và Mạch Tử học cùng một nhà trẻ. Cậu là vua, cô là nữ hoàng. Du Vụ không chút tác phong, Mạch Tử cũng không rụt rè, hai người vừa gặp đã vừa đánh vừa đấm. Cũng không biết tại sao, hai người luôn bất hòa như thế lại trở thành bạn tâm đầu ý hợp.


Lúc họ ở cùng nhau không thèm kiêng kỵ gì, không có gì giấu nhau, rất hiểu rõ đối phương, thậm chí những chuyện riêng tư như có kinh nguyệt hay mộng tinh lần đầu cũng không đỏ mặt mà thảo luận với nhau. Sau này Du Vụ nghĩ lại, bản thân mất đi hứng thú với nữ sinh, một nửa có lẽ là bởi chuyện ba mẹ li hôn khiến cậu không tin vào tình yêu, nguyên nhân còn lại là thông qua Mạch Tử, cậu không còn gì tò mò về con gái nữa.

Đầu hè năm lớp mười một, Du Vụ phát hiện bản thân thích người cùng giới. Toàn bộ khối mười một đi cắm trại ngoài trời, cậu và một thành viên lớp thể dục được phân vào cùng một cái lều vải. Cậu học viên lớp thể dục kia ngủ không được tốt, sau khi ngủ say thì giống như bạch tuộc bám lấy người Du Vụ khiến cho Du Vụ mộng xuân cả đêm.

Cậu hẹn hò với mấy người bạn gái, thử ôm hôn các cô nhưng ngoại trừ cảm giác mới mẻ lúc đầu thì không có cảm xúc gì nữa. Sau đó bởi vì sự lãnh đạm bất cần đời đó cậu bị bạn gái đá. Chia tay với cô gái ấy xong, cậu không muốn tiếp tục yêu đương, cảm thấy không hứng thú.

Mà đêm hè đó khiến Du Vụ bỗng nhiên nhận ra tính hướng của bản thân, sau đó cậu bắt đầu thường xuyên đến gay bar.

Bí mật cậu là gay, cậu chỉ nói với Mạch Tử.

Lúc đó Mạch Tử cho rằng cậu nói đùa, là một người chỉ thích nằm nhà, cô không chỉ đọc rất nhiều ngôn tình mà còn có thâm niên trong lĩnh vực đam mỹ. Hai mắt cô tỏa sáng, hỏi Du Vụ, “Cậu nói cậu là gay, vậy cậu là 1 hay 0?”

Du Vụ suy nghĩ một chút, ”Em nghĩ chắc em là 1.”

Khuôn mặt cậu rất nghiêm túc, Mạch Tử cuối cùng cũng ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình, mặt cô trắng bệch, ”Cậu cậu cậu, cậu nói thật?!”

”Em không nhàn chám đến mức đưa chuyện này ra đùa giỡn.”

Mạch Tử là hủ nữ, nhưng cũng chỉ ghép đôi ghép cặp các anh đẹp trai trong tiểu thuyết mà thôi, không ngờ trong cuộc sống sinh hoạt đời thực thường ngày, người bạn nam tính duy nhất của cô lại thật sự là gay. Nghĩ đến tên con trai lớn lên từ bé với mình sẽ bị đàn ông đè như trong truyện miêu tả, có lẽ là đè đàn ông, cô hơi suy sụp.

”Cậu bị cái gì kích thích, sao cậu đột nhiên lại thích đàn ông?”

”Không biết, bỗng dưng cảm thấy đàn ông khá hấp dẫn.”

Mạch Tử tận tình khuyên bảo hết nước, cố gắng ngăn cản cậu đi vào con đường ngang trái, ”Con gái trắng trắng mềm mềm, cười tươi lên rất ngọt ngào, ôm vô cùng thoải mái, rất dễ thương mà… Hơn nữa không phải cậu thích em gái ngực bự sao? Đàn ông ngực xẹp lép, cả người đều bằng phẳng, có gì tốt đâu…”

Tuy nhiên, dù cô nói thế nào đi nữa, Du Vụ đều không tiếp nhận. Bất luận gặp được nữ sinh có khuôn mặt đẹp, dáng eo thon đến đâu, cậu chỉ huýt sáo, dùng ánh mắt trong trẻo tinh khiết thưởng thức người đẹp, không bao giờ rung động nữa. Toàn bộ sự chú ý của cậu đều chuyển đến người cùng giới tính.

Hai năm nay Du Vụ thành thạo lăn lộn ở gay bar. Cậu đẹp trai, vừa nhìn là biết vẫn còn non, không ít đàn ông muốn theo đuổi cậu. Người thành đạt chín chắn có, nam sinh lẳng lơ có, đủ các loại người.

Nhưng cậu chưa từng ưa thích ai, phớt lờ những lời mời tình một đêm. Cậu không thích chơi trò chơi thân thể, cậu không muốn vì thỏa mãn dục vọng mà tùy tiện lên giường với một người xa lạ, thế nhưng cậu cũng không phải nhất định là yêu rồi mới hợp nhất thể xác và linh hồn, cậu không phải dạng người kiên quyết không làm với người mình không yêu. Cậu chỉ muốn tìm người cậu cảm thấy vừa mắt.

Sau một thời gian dài thích ứng tâm lý, cuối cùng Mạch Tử cũng tiếp nhận chuyện cậu là đồng tính, có lần cô nói đùa, ”Hay là cậu bẻ cong anh trai cậu đi, anh ấy đẹp trai, dáng người tốt, tính tình cũng dễ chịu, rất thích hợp với cậu…”

Du Vụ lập tức sửng cồ lên, ”Đã nói Cố Quân Nặc không phải anh trai em!”

”Vâng vâng vâng, hai người không có quan hệ huyết thống, anh ta chỉ là con của bố dượng cậu, cậu không cần sợ đâu ~” Mạch Tử đùa dai.

Du Vụ triệt để tức giận, quát, ”Cho dù đàn ông trên thế giới này chết sạch, em cũng sẽ không bao giờ tìm anh ta!”


Cố Quân Nặc là người Du Vụ ghét nhất.

Hắn là con trai của bố dượng Du Vụ, lớn hơn Du Vụ hai tuổi. Giống như hình dung của Mạch Tử, hắn rất đẹp trai, dáng người cao to, tính tình cũng tốt. Trong mắt mọi người là một thanh niên khiêm tốn, đạt tiêu chuẩn vàng. Chỉ có Du Vụ biết thật ra hắn là người dối trá và đểu cán cỡ nào.

Lần đầu tiên Du Vụ gặp hắn là một tháng trước khi mẹ Du Vụ và ba hắn kết hôn.

Lúc đó Du Vụ vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh bởi chuyện ba mẹ li hôn, cậu có thái độ thù địch với người đàn ông sắp trở thành bố dượng của mình nên cũng ghét lây sang Cố Quân Nặc. Tuy nhiên Cố Quân Nặc đối xử rất tốt với cậu. Hắn giả bộ giúp cậu ăn uống, tặng cậu món đồ chơi mới mua của hắn, thậm chí còn nói chỉ cần Du Vụ thích, hắn có thể tặng căn phòng của mình cho Du Vụ ngủ… Cho dù Du Vụ dùng lời nói ác độc thế nào với hắn, hắn bao giờ cũng mỉm cười.

Hôn lễ kết thúc, họ chính thức trở thành người một nhà. Cố Quân Nặc đối xử với Du Vụ vô cùng tốt. Một năm trôi qua, Du Vụ cứ tưởng rằng hắn thật sự coi cậu là em trai hắn, lòng cậu không phải tảng đá, từ nhỏ cậu là người yêu ghét rõ ràng, ai đối xử tốt với cậu, cậu sẽ đối tốt lại rất nhiều lần.

Cậu dần dần tiếp nhận sự tồn tại của Cố Quân Nặc, họ cùng nhau làm bài tập, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau tắm, trải qua một quãng thời gian rất vui vẻ và hạnh phúc. Cậu nghĩ có lẽ mẹ tái hôn cũng không phải là không tốt, mặc dù cậu không thích bố dượng lắm, nhưng cậu có thêm một người bạn và cũng là một người anh cả. Ngoài ba mẹ và Mạch Tử ra, cậu thật lòng xem Cố Quân Nặc là người thân thiết nhất.

Sau đó Du Vụ mới biết được bản thân là một thằng ngốc.

Năm mười ba tuổi, Du Vụ và Cố Quân Nặc đang chơi trong phòng sách thì cậu không cẩn thận làm vỡ chiếc bình hoa mà bố dượng yêu thích nhất. Du Vụ biết dù bố dượng tức giận cũng sẽ không nói gì cậu nhưng mẹ cậu thì khác.

Ngay lúc tâm trạng cậu lo lắng, vô cùng buồn phiền, Cố Quân Nặc an ủi cậu, ”Đừng lo, đến lúc đó anh sẽ nói với ba anh là do anh làm vỡ.”

Du Vụ lắc đầu, mặc dù cậu sợ bị quở trách nhưng cậu không muốn nói dối, ”Ai làm người ấy chịu, em làm sai điều gì em sẽ tự nhận!”

Không ngờ, Cố Quân Nặc lại tự thú với mẹ cậu trước, gánh tất cả trách nhiệm. Hắn nói với Du Vụ, nếu cậu dám nói sự thật với bố mẹ, sau này hắn sẽ không bao giờ để ý đến Du Vụ nữa. Hắn còn nói, hắn là anh trai, hắn phải có nhiệm vụ chăm sóc bảo vệ cậu, không muốn nhìn thấy cậu bị mẹ mắng.

Du Vụ vô cùng cảm động, ”Anh ơi…”

Vốn tưởng sự việc cứ thế trôi qua, không ngờ mẹ lại biết sự thật, ”Mẹ biết con không cẩn thận làm vỡ bình hoa, cái đó mẹ có thể không trách con, nhưng sao con lại để Quân Nặc chịu tội thay con?! Con làm mẹ quá thất vọng!”

Bà tức giận cầm chổi lông gà hung hăng đánh Du Vụ. Từ nhỏ cậu rất hay gặp rắc rối, bà không ít lần dạy dỗ cậu, thế nhưng trước đây chủ yếu là trách mắng, rất ít khi đánh cậu.

”Mẹ, con không dám nữa, mẹ đừng đánh…” Du Vụ đau đớn kêu thất thanh.

Bố dượng ngăn cản mẹ cậu, khuyên nhủ, ”Nó không cố ý, đừng đánh nữa…”

”Không được, hôm nay em phải nghiêm khắc dạy nó, nếu không sau này nó sẽ hư.”

Du Vụ biết không trốn được, cậu càng xin tha thứ, mẹ càng tức giận, cậu che đầu không dám hé răng. Lơ đãng ngẩng đầu, cậu ngạc nhiên thấy Cố Quân Nặc bưng một ly trà đứng ở góc cầu thang chỗ bố mẹ không nhìn thấy, mỉm cười với cậu.


Du Vụ chưa từng thấy hắn cười sung sướng hân hoan đến thế.

Trong chớp mắt, cậu đột nhiên hiểu tất cả.

Cố Quân Nặc giả vờ chịu tội thay cậu, sau đó cố ý tiết lộ. Bởi vì trong mắt mẹ Du Vụ, nói dối còn tồi tệ hơn làm sai, nên phải dạy bảo nghiêm khắc. Hắn làm thế không chỉ khiến Du Vụ chịu hình phạt nặng nề hơn, còn tạo hình tượng anh trai tốt bảo vệ em trai trước mặt bố mẹ. Cố Quân Nặc chưa bao giờ tiếp nhận mẹ con họ, hắn hận mẹ cậu, cũng ghét luôn cả cậu.

Cố Quân Nặc rất hay diễn kịch.

Du Vụ oán hận trừng mắt nhìn hắn, hắn còn có thể tao nhã uống trà, sau đó giả bộ nước mắt lưng tròng bổ nhào đến, ôm cậu, ngăn cản đòn đau của mẹ cậu, ”Dì à, đừng đánh nữa… đều do con bảo Tiểu Vụ nói dối, muốn đánh thì dì đánh con đi…”

”Quân Nặc, dì biết chuyện này không liên quan đến con, con tránh ra!”

”Không, đều là lỗi của con, nếu con không kéo Tiểu Vụ đến phòng đọc sách chơi, Tiểu Vụ sẽ không làm vỡ bình hoa…”

Du Vụ cười nhạt trong lòng, thảo nào cái bình hoa vẫn luôn ở trong tủ kính lại đột nhiên xuất hiện trên bàn học, hóa ra tất cả là do Cố Quân Nặc chủ mưu. Cậu biết dù cậu có nói gì thì không ai tin. Bố dượng chắc chắn sẽ tin con trai mình, mẹ cũng bị vẻ bề ngoài của Cố Quân Nặc lừa bịp, bà chỉ cho rằng cậu lòng dạ hẹp hòi, đổi trắng thay đen.

Dưới sự khuyên can của Cố Quân Nặc, mẹ rốt cục cũng hết giận, Cố Quân Nặc giả bộ đỡ Du Vụ bị thương cả người lên tầng.

”Tiểu Vụ, có phải rất đau không?” Hắn quay lưng về phía bố mẹ nghẹn ngào hỏi, nhưng lại cười rực rỡ với Du Vụ.

Du Vụ gắt gao trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng trả lời, ”Không đau.”

Cố Quân Nặc không để ý đến thù hận trong mắt cậu, mỉm cười tiếp tục dùng giọng như sắp khóc nói, ”Tiểu Vụ em đừng cậy mạnh, đi nào, lên tầng trên anh bôi thuốc cho em…”

Hắn cường ngạnh nâng đỡ Du Vụ trở vào phòng hắn, sau khi đóng cửa lại dùng lực đẩy ngã Du Vụ trên mặt đất, sau đó vắt chéo hai tay cậu ra sau lưng, thỏa mãn nghe được tiếng rên đau đớn của Du Vụ. Hắn dùng âm thanh lạnh lẽo nói, ”Có phải rất bất ngờ không, rất tức giận, rất muốn giết tao? A… Tao nói cho mày biết, chỉ mới bắt đầu thôi, sau này mỗi ngày trôi qua, tao sẽ giống như hôm nay vậy, khiến mày sống không bằng chết!”

Mũi Du Vụ dính sát mặt đất, hai tay và thắt lưng đau đớn giống như có thể đứt ra bất kì lúc nào.

Từ ngày hôm đó, Cố Quân Nặc không che dấu sự căm ghét của hắn với Du Vụ. Trước mặt người khác hắn giả vờ làm một người anh trai tốt, khiến Du Vụ cảm thấy kinh tởm. Rất may hắn đi đại học rồi, cậu cũng dọn ra ngoài. Cậu cứ tưởng ác mộng đã chấm dứt, ai ngờ Cố Quân Nặc không buông tha cậu, cướp bạn gái cậu, chia rẽ tình cảm của cậu và bạn học, thậm chí còn muốn lôi kéo Mạch Tử.

Kì quái một điều là sau khi Cố Quân Nặc tình cờ biết được cậu là gay, hắn lại không nói với ba mẹ cậu. Du Vụ đoán rằng, chắc chắn hắn đang lợi dụng điều này để ủ mưu.

Du Vụ không đoán được hắn muốn làm gì, nhưng cậu không sợ. Trải qua nhiều năm đấu tranh với Cố Quân Nặc, cậu đã luyện thành tường đồng vách sắt.

Hôm nay là sinh nhật cậu, buổi trưa cậu đến nhà ba ăn cơm, đứa con gái bốn tuổi do ba và mẹ kế sinh ra, do sự dạy dỗ của người phụ nữ này mà trở nên vô cùng điêu ngoa ngang bướng. Trên bàn cơm, Du Vụ gắp đồ ăn gì thì nó đều muốn cướp, ba hơi trách mắng thì nó nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm.

Ba Du cảm thấy rất xấu hổ.

Mẹ kế giả bộ làm người tốt dỗ dành con gái, ”Hôm nay là sinh nhật anh trai, bé ngoan nào.”

Nhưng Du Vụ lại thấy bà ta cố ý véo tay nó làm nó khóc càng to hơn.

Chút thủ đoạn này chẳng thấm vào đâu so với Cố Quân Nặc, Du Vụ không thèm vạch trần, lười tố cáo với ba Du. Sau khi cô bé láo toét kia nói một câu ”Ra khỏi nhà của tôi”, cậu không nói lời nào, đạp cửa bỏ đi.

Chuyện như vậy xảy ra nhiều lần rồi, Du Vụ đã chết lặng không còn phản ứng.


Buổi tối tại nhà mẹ.

Cố Quân Nặc trơ tráo biểu diễn trò anh em hòa thuận trước mặt bố hắn và mẹ Du Vụ. Du Vụ từ lâu đã hiểu rõ hắn, cậu càng tỏ ra tức giận, hắn sẽ càng thỏa mãn.

Hắn là một tên biến thái, mà cậu không thèm chơi cái trò nhàm chán đó với hắn.

Dù Cố Quân Nặc nói gì làm gì, Du Vụ đều xem hắn như không khí, không nói một lời, chỉ tập trung ăn uống, vừa vặn bù đắp cho chiếc bụng rỗng buổi trưa.

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Cố Quân Nặc đột nhiên nói, hắn có thể giúp cậu vào trường học của hắn.

Mẹ Du Vụ vô cùng vui mừng, không ngừng hỏi hắn có phải thật không.

Du Vụ không cần đoán cũng biết Cố Quân Nặc chắc chắn không có ý tốt, có chết cậu cũng không thèm học chung một trường đại học với kẻ đạo đức giả này, thậm chí sống cùng một thành phố với hắn cũng làm cậu cảm thấy buồn nôn.

Sau khi ăn uống no say, Du Vụ quệt miệng, hờ hững nói với Cố Quân Nặc, ”Anh đừng giả bộ tốt bụng, tôi chịu đủ sự biến thái của anh rồi, tuyệt đối sẽ không đến cái trường học kia của anh để anh tiếp tục hành hạ tôi.”

Bố dượng giận tái mặt, Cố Quân Nặc làm bộ bị tổn thương, ”Tiểu Vụ, anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi, sao em lại nghĩ anh như thế…”

Mẹ tức giận tát Du Vụ một cái.

Mấy năm nay bà không ít lần vì Cố Quân Nặc mà đánh Du Vụ. Du Vụ ôm khuôn mặt nóng rát, không cảm thấy đau nhức hay đau lòng.

”Các người từ từ ăn, tôi đi trước.” Không nhìn đến khuôn mặt của ai, cậu đứng dậy lưu loát rời khỏi.

Ngồi xe đến nội thành, đi lang thang trên đường không mục đích thật lâu, Du Vụ nhìn các cặp bạn bè và tình nhân trên đường phố, đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng cô đơn, cậu lấy điện thoại ra gọi cho Mạch Tử lúc này đang ở với gia đình bà ngoại cô.

Mạch Tử mở điện thoại, hưng phấn nói, ”Chúc Tiểu Vụ sinh nhật vui vẻ, chúc cậu càng ngày càng đẹp trai! Hai ta vĩnh viễn là chị em tốt ~”

Du Vụ cười rộ lên.

Cậu muốn kể chuyện ngày hôm nay cho cô, phàn nàn cảnh ngộ hôm nay cậu gặp phải, thế nhưng nghe tiếng cười nói hòa thuận và vui vẻ của gia đình cô, cậu đột nhiên không muốn nói nữa.

Treo điện thoại, cậu đến gay bar bình thường cậu vẫn hay đến, gọi hết chai rượu này đến chai rượu khác. Cậu không biết mình đã uống nhiều hay ít, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng lơ lửng, trước mắt quay cuồng, dạ dày phồng lên.

Lúc cậu đi vệ sinh thì đâm đầu vào một chàng trai. Cậu không rõ mặt anh ta, nhưng lại cảm thấy rất thuận mắt, không nghĩ ngợi gì liền hôn lên. Cậu muốn buông thả một lần.

Đầu tiên đối phương cứng ngắc một lúc, lập tức anh liền bắt đầu đáp lại, chủ động đè Du Vụ vào bờ tường. Anh dường như không có kinh nghiệm gì, kỹ thuật trúc trắc ngây ngô, vừa mới bắt đầu còn khiến hàm răng đập vào môi Du Vụ, hôn nhau một lúc mới dần dần tốt lên.

Giữa nụ hôn đắm say ngây ngất, Du Vụ có cảm giác bay bổng.

Cậu không biết chính mình theo chàng trai đến khách sạn như thế nào, cảm giác được người ôm chặt hôn môi thích quá, cậu thậm chí quên béng cả chuyện cậu muốn làm 1, không còn lý trí để đẩy người đang đè lên trên cậu.

Quần áo hai người hỗn loạn, hôn nhau điên cuồng gắn bó chặt chẽ thì người nọ lại đột ngột buông cậu ra, thoát khỏi cơ thể cậu.

Chợt mất đi sự an ủi ấm áp của cơ thể dính sát, không hiểu sao Du Vụ có cảm giác mất mát, muốn mở mắt ra nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, còn muốn nói chút gì đó nữa, nhưng cơn buồn ngủ ập đến, cậu liền thiếp đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.