Bạn đang đọc Bác Chiến Tôi Thèm Quản Cậu FULL – Chương 8
– Này này này đợi tôi đã !
Từ xa một người con trai chạy đến, anh ta nhanh chóng chui tọt vào thang máy, anh ta chóng tay lên gối mà thở hồng hộc, trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi gương mặt chở nên phím hồng.
– May quá, kịp rồi.
Người kia đứng thẳng dậy, gương mặt anh ta có chút vui vẻ.
Anh ta bỗng quay sang nhìn Vương Nhất Bác gương mặt có chút ngờ nghệch rồi trở nên mừng rỡ.
– Nhất Bác ?
Nhất Bác đang lơ đễnh nhìn những con số thì nghe ai đó gọi tên mình, cậu quay sang anh ta gương mặt chẳng mảy may có chút cảm xúc.
Nhận ra tia xa lạ trong mắt người đối diện, anh ta mới tươi cười làm đôi mắt kia vốn đã nhỏ giờ nó đã không thấy mặt trời nữa rồi, chiếc răng khểnh lộ ra làm anh ta rất đáng yêu, có lẽ ai nhìn cũng thấy yêu nhưng đối với cậu nó thật vô vị.
– Cậu không nhớ tôi sao ?
Người kia lên tiếng, Nhất Bác vẫn vô cảm nhìn anh ta cậu không nhớ nhưng cũng chả buồn mà nhớ.
Không lên tiếng mà chỉ lắc đầu, người kia có chút hụt hẫng nhưng anh ta vẫn vui vẻ.
– Tôi là Trịnh Lâm, người ngồi cùng bàn với cậu năm cấp 3.
Vương Nhất Bác có vẻ như đã nhớ, cậu khẽ mở miệng nhưng không nói gì.
Nhất Bác ra trường cũng đã được 4 năm rồi, trong khi bạn cùng lứa với cậu thì đi học đại học hay đi học nghề, làm việc phụ gia đình thì cậu lại một mình lập nghiệp, lập nên Thiên Vương ngày nay.
– Chào.
Nhất Bác an nhàn chào hỏi, dù gì cũng từng ngồi cùng bàn cậu không tiếc một câu chào.
Trịnh Lâm lại cười, có thể cậu không nhìn ra anh ta bởi ngày xưa và bây giờ anh ta hoàn toàn khác nhưng Nhất Bác thì không.
Ngày xưa, anh ta vừa đen vừa ngố tàu nhưng giờ anh ta đã trắng hơn và mang nét trưởng thành còn Nhất Bác ngày xưa cậu đã nổi tiếng với biệt danh Hoàng Tử Lạnh Lùng vì cậu sinh ra trong một gia đình danh giá, học lực luôn đứng đầu nhưng tính cách rất lạnh lùng rất ít quan tâm đến mọi người xung quanh bây giờ cậu vẫn có nét nghiêm nghị, lạnh lùng ấy nhưng cậu có len lõi một chút nào đó gọi là sự cô đơn, tàn bạo.
– Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ ? Chắc cũng được 4 năm rồi đấy.
– Ra vậy.
Nhất Bác phun chữ, cậu vẫn cao ngạo mà đưa mắt nhìn những con số đang di chuyển kia.
– À bây giờ cậu đang làm gì vậy ?
– Làm việc.
– À.
Trịnh Lâm câm nín, anh ta không biết bắt chuyện gì với cái con người này cả.
Bạn bè biết bao năm mới gặp lại mà cậu lại đưa anh ta vào thế bị động thế này đã thế chẳng còn nhìn anh ta quá hai lần, không gian trong thang máy trở nên gượng gạo Trịnh Lâm chỉ biết cạy cạy móng tay mà đợi thang máy trong lòng gào thét.
Người ta không nói gì nữa, Nhất Bác cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cậu đây không thích mở miệng.
Ding
Thang máy mở ra, Trịnh Lâm đưa cậu một cái danh thiếp để cho cái hẹn lâu ngày gặp nhau rồi nhanh chóng bỏ đi, gần cậu anh ta khớp thật sự.
Ngược lại, Nhất Bác đút tay vào túi quần sải bước đi từ tốn.
Trước toà chung cư, một chiếc BMW nghiêm trang đã được đỗ sẵn, Nhất Bác cư nhiên bước đến rồi ngồi vào ghế sau.
– Đến công ty.
Nhất Bác vắt chéo đôi chân thon dài, một tay cậu chống lên kính, ánh mắt một lần nữa lại mông lung mà nhìn ngắm khung cảnh ven đường.
Chiếc xe từ lăn bánh, không lâu sau đã đến công ty Thiên Vương, lập tức có người đến mở cửa xe cúi đầu cung kính.
– Vương Tổng.
Uông Trác Thành một tay đặt trên nắm cửa xe, một tay để ngang bụng hắn cúi người 45 độ.
Nhất Bác từ xe bước xuống, vài cọng tóc đã khô rơi xuống trán làm cậu càng thêm phong trần.
Bên trong các nhân viên nữ đã nháo nhào cả lên, người đỏ mặt thét gào thầm, người quắn quéo hết cả lên, người thì còn đưa điện thoại mà chụp lén.
Nhất Bác bước vào trong thì mọi người liền gác việc mà cúi đầu chào, mọi người liền cảm thấy tóc gáy đã dựng lên hết mới đưa mắt nhìn Nhất Bác, cậu đứng sừng sững như một vị vua tông giọng trầm lạnh đến âm độ vang lên khiến không ai không khỏi rùng mình, Uông Trác Thành đứng đó hắn còn muốn rét run lên hơn thảy.
– Nước hoa ?
Mọi người bắt đầu xì xầm to nhỏ, một khi đã vào Thiên Vương không ai là được trái nội quy trong đó không được dùng nước hoa khi bước vào công ty bởi cậu không thích mùi nước hoa, nó quá hăng nhưng hôm nay đã có ai dám coi thường điều cậu đặt ra.
– Tôi hỏi ai ?
Nhất Bác càng lạnh hơn thì từ đám nhân viên, một người con gái mặt bộ đồ bó sát màu đen làm lộ ra nhưng đường cong mĩ miều, gương mặt xinh đẹp kia được trang điểm kĩ càng mái tóc nâu nhạt được uốn khúc đuôi thả tự nhiên dọc theo cơ thể.
Cô ta bước đến gần Nhất Bác, giọng nói yếu ớt vang lên.
– Vương Tổng, là của em.
Nhất Bác lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt cậu làm cô ta sởn cả gai óc.
Nhưng vì mục đích là tới quyến rũ cậu để cậu dành cho cô ta một vai diễn thì cô ta phải kìm nén nỗi sợ bước đến khoác tay Nhất Bác khiến ai cũng sửng sốt mà há hốc mồm.
– Vương Tổng, em đặc biệt hôm nay đến gặp anh đấy.
Nhất Bác đen mặt cậu hất cô ta ngã xuống sàn khiến cô ta nhăn mặt đau đớn, cậu tiến lại gần cô ta bàn tay to lớn yên vị trên cái cổ trắng ngần kia mà bóp chặt khiến cô ta mặt từ đỏ đến xanh từ xanh đến trắng, cậu nhấc cô ta lên đôi giày cao gót cách đất tận vài xăng.
Không ai dám lên tiếng cũng như ngăn cản, Uông Trác Thành cũng vậy vì cô ta đã vi phạm điều mà Nhất Bác ghét nhất đó làm đụng chạm cơ thể cậu.
Nhưng đến khi cô ta sắp ngất đi Uông Trác Thành mới can đảm lên tiếng.
– Vương Tổng đến giờ họp rồi ạ.
Liếc nhẹ Trác Thành, Nhất Bác buông cô ta ra làm cô ta ngã nhào xuống đất hút lấy hút để từng ngụm không khí mà ho sặc sụa.
Nhất Bác lấy khăn lau đi bàn tay rồi vứt làm sao mà nó bay thẳng đến chiếc sọt rác gần đó, gương mặt lạnh tanh mà quay lưng bước đi, giọng nói chết chóc lần nữa lại vang lên.
– Vương Thiên cần tài và tâm.
Có tài mà tâm bẩn tôi đây không cần đuổi đi cho tôi.
Đừng để tôi thấy cô ta lần nào nữa.
Đợi Nhất Bác đi khỏi, Trác Thành mới tới đỡ cô ta dậy, cô ta lảo đảo đứng dậy ánh mắt sợ sệt được lộ ra rõ, cậu biết mục đích rồi sao ? Trác Thành thở dài, người hắn đang đỡ là Miêu Nhi một trong những con át chủ bài của mảng nghệ thuật nói chung và diễn xuất nói riêng của Thiên Vương.
Tuy nhiên, những mảng này đều do có người khác điều khiển và chính hắn là người phụ trách chính cho mảng này Nhất Bác cũng không hề để ý đến mảng này.
Nếu không phải Miêu Nhi là một trong những con át chủ bài và là thân nữ nhi yếu đuối thì Trác Thành cũng chả có gan mà ngăn cản cơn giận của Nhất Bác.
Sang ngày mai, diễn viên kim người mẫu quảng cáo hàng đầu Miêu Nhi tuyên bố giải nghệ.
Điều đó không khiến Thiên Vương giảm cổ phiếu mà ngược lại cổ phiếu tăng rất cao vì Miêu Nhi ngoài diễn suất và nhan sắc thì cô ta rất kiêu ngạo, tính tình không coi ai ra gì, luôn coi mình là nhất và cô ta không màn dơ bẩn cặp kè với các đạo diễn để dành vai chính trong các bộ phim nên cô ta rất không được lòng, vì vậy vừa tuyên bố giải nghệ ai ai cũng đầu tư cổ phiếu cho Thiên Vương.
Ngồi trong phòng họp, không khí căng cực không ai nói gì yên tĩnh đến nỗi mỗi tiếng thở mỗi tiếng sột soạt của quần áo đều có thể lọt thẳng vào tai.
Nhất Bác ngồi trên chiếc ghế da, đôi mắt lạnh tanh liếc nhìn từng dòng chữ ngón tay thon dài cứ gõ lên bàn từng nhịp càng khiến mọi người đổ mồ hôi hột.
Nhất Bác gấp tập tài liệu lại, cậu băng lãnh lên tiếng.
– Ngày mai, không sửa thì nghỉ hết đi.
Tan họp.
Nhất Bác đứng dậy, cậu rời khỏi phòng khiến ai cũng thở phào nhưng cũng rất lo sợ vì nếu ngày mai bản kế hoạch kia mà không được nữa thì chắc chắn sẽ bị đuổi việc, một khi đã bị Thiên Vương đuổi thì mọi con đường kiếm sống bị cắt đứt hoàn toàn đó là lý do nhân viên Thiên Vương luôn năng suất.
Vì chuyện của Miêu Nhi mà tâm tình cậu càng thêm u tối, kêu tài xế chở mình đến quán Bar VuBan.
Nhất Bác hiên ngang bước vào, cậu đã tối lại còn tối hơn nhưng đó chỉ là tâm tình cậu còn thật sự cậu đang là cái bóng đèn sáng chói.
Quán không có một bóng người từ khách đến nhân viên nhưng trước mặt cậu là hình ảnh Vu Bân đang chồm người từ quầy pha chế mà hôn người đang ngồi ghế khách, cả hai dây dưa môi lưỡi lâu lâu còn phát lên âm thanh ám muội.
Đã tức còn tức thêm, Nhất Bác quay người lại cậu khoanh tay mà đợi người anh em làm chuyện đại sự xong mới đi vào chỗ ngồi.
Thường cậu sẽ bỏ đi luôn nhưng hôm nay cậu đang bực, cần Tears liều thuốc an thần của cậu.
Vu Bân và người kia say sưa xong thì luyến tiếc buông nhau.
Khi phát hiện Nhất Bác người kia xấu hổ gục đầu xuống bàn.
Nhất Bác tiến lại ngồi, cậu nhìn Vu Bân đang bày vẻ mặt thoả mãn rồi nhìn người đang úp mặt xuống bàn.
Mái tóc, bộ đồ sao quen thế nhỉ ?
– Trịnh Lâm ?
Trịnh Lâm nghe tên mình, anh ta bẽn lẽn ngẫng mặt lên, gương mặt anh ta đỏ bừng đôi mắt còn sót lại cái tia ái muội đáng ghét kia.
– Chào…chào.
– Quen ?
Nhất Bác quay sang hỏi Vu Bân, Vu Bân liếm nhẹ cánh môi rồi cười gian xảo, nụ cười tràn ngập nguy hiểm.
– Yêu nhau được 10 phút rồi..