Bạn đang đọc Bác Chiến Tôi Thèm Quản Cậu FULL – Chương 21
– Chậc, tôi là Bạo Hoàng là người đang sống trong thân xác cậu.
Như một tiếng sét đánh ngang tai, Tiêu Chiến trợn tròn mắt.
Bạo Hoàng ? Đang sống trong thân xác cậu ?
– Ý anh là sao ?
Tiêu Chiến nói lớn, anh đã mất kiên nhẫn, tại sao hắn ta cứ phải nói khó hiểu như thế ?
– Tiêu Chiến ơi là Tiêu Chiến cậu thật tội nghiệp mà !
Giọng nói kia vẫn vang lên khắp phía, giọng điệu pha chút cảm thương nhưng cũng như là trêu chọc anh.
– Có gì thì anh nói rõ đi, đừng có ấp úng thật mất thời gian.
Tiêu Chiến tháo giọng, gương mặt anh bộc rõ sự thiếu kiên nhẫn.
Giọng nói kia phút chốc im lặng nhưng rồi lại vang lên, lần này giọng điệu rất nghiêm túc.
– Tôi chính là một nhân cách khác mà cậu đã nghĩ ra để che đậy cái sự yếu đuối của cậu.
Tôi đã sống trong cơ thể cậu 21 năm rồi.
– Nhân cách khác ?
Tiêu Chiến lí rí lập lời, anh có nhân cách khác ? Chuyện này là sao, sao anh không biết gì hết vậy ?
– Đúng, nếu cậu không tin thì đó là chuyện của cậu.
Nhưng chắc hẳn cậu không nhớ kí ức vào năm 7 đến 8 tuổi nhỉ ?
Giọng nói vẫn đều đều vang lên, Tiêu Chiến ngỡ ngàng làm sao hắn biết được điều đó ? Đại não xuất hiện sự đau buốt, Tiêu Chiến ngồi sụp xuống đưa tay ôm đầu, Tiêu Chiến nhắm tịt đôi mắt, đôi răng không tự chủ mà nghiến ken két.
Căn phòng, đồ chơi hư, cánh cửa cứ thế mà tuôn trào trong đâù Tiêu Chiến như một tấm phim chậm.
Tiêu Chiến từ từ mở mắt, đôi môi hé mở mà trao đổi khí, gương mặt điển trai rịn đầy mồ hôi.
Tiêu Chiến từ từ thả lỏng cơ thể, những hình ảnh đó là sao ? Nó có ý nghĩa gì ? Tiêu Chiến bắt đầu hoang mang, liệu còn điều gì anh chưa biết về bản thân mình.
– Sao ? Nhớ lại chưa ?
Giọng nói kia cười cười mà vang lên, Tiêu Chiến thả lỏng cơ thể anh mới đứng dậy được tay mà gạt những giọt mồ hôi đi.
– Rốt cuộc anh muốn gì ?
– Haha tôi muốn gì sao ? Để xem nào, nếu tôi nói tôi muốn làm chủ thân xác và thời gian của cậu thì sao ?
– Cái gì ?
– Đúng vậy, ngay bây giờ tôi sẽ làm chủ thân xác và thời gian của cậu.
Giờ thì ngủ ngon.
Tiêu Chiến chưa kịp buông lời thì cơn buồn ngủ ập đến, anh từ từ ngã khụy xuống rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
– Ngủ ngon, chủ thể của tôi.
Dì Lý tiều tụy ngồi gọt trái cây cạnh giường bệnh nơi người con trai đang nằm yên tựa ngủ say.
Tiêu Chiến đã bất tỉnh được 2 ngày mà không có dấu hiệu tỉnh lại, ngày nào bà và ông Tiêu đều thay phiên để chăm sóc anh.
Ông Tiêu từ ngoài bước vào, ông trên tay cầm những bịch đồ ăn toàn là những món anh thích vì ông tin rằng nếu anh tỉnh lại chắc chắn anh sẽ rất đói nên ông ngày nào cũng mua món ngon mà mang vào phòng bệnh.
Dì Lý sau khi đã gọt trái cây xong, bà gọn gàng xếp trái cây lên đĩa cho bắt mắt bà mới đặt đĩa trái cây lên bàn rồi xin phép ông Tiêu ra ngoài để rót đầy bình nước.
Ông Tiêu nhìn có vẻ ghét bỏ Tiêu Chiến nhưng thật sự ông rất là thương anh tuy hay la mắng hay cáu gắt bởi vì anh chính là đứa con của ông và người ông yêu.
Đây là đứa con mà người ông yêu đã hi sinh tính mạng để sinh ra đời vì vậy dù anh là gì ông vẫn rất thương anh.
Ngoài ông ra, không ai được bắt nạt anh.
Ông Tiêu ngồi vào bàn mà bày ra những món ăn bắt mắt, hương thơm ngào ngạt tràn ngập phòng bệnh.
– Wow, thơm quá ta !
Ông Tiêu mãi mê bày những món ăn thì giật mình bởi giọng nói đằng sau, ông quay lưng lại thì đã thấy đứa con yêu dấu của mình đã tỉnh dậy, anh đang ngồi lắc lư đôi chân trên không, tay thao tác rút ống truyền nước ra khỏi cơ thể.
Ông Tiêu vui mừng chạy đến, ánh mắt vốn mệt mỏi tràn ngập ý cười, ông mới chạy đến mà nắm tay anh giọng nói cưng chiều cất lên.
– Tiêu Chiến, con tỉnh rồi sao ? Con có đói không ta đã mua đồ ăn con thích này !
Ông Tiêu vỗ vỗ cái tay, ông chạy đến bên bàn ăn, điểm danh những món mà anh thích.
Thân ảnh người con trai trên giường bệnh không có dấu hiệu định rời giường, anh vẫn lười nhác ngồi đó.
– Vui quá nhỉ, Lão Tiêu ?
Ông Tiêu khựng người, ông không nghe lầm chứ ? Ông Tiêu từ từ quay đầu sang nhìn anh, mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt kia.
Màu xám !
Ông Tiêu trợn tròn mắt, ông mới lắp bắp bàn tay run rẩy chỉ vào gương mặt anh.
– Bạo Hoàng ?
– Bingo.
Bạo Hoàng trong thân thể Tiêu Chiến cười ranh ma, anh mới tuột xuống giường chầm chậm tiến lại gần ông, đôi mắt xám như con sói hoang nhìn xoáy vào mắt ông.
– Lâu quá không gặp.
Bạo Hoàng tinh ranh mở miệng.
Ông Tiêu đứng chôn chân ở đó, ông vẫn chăm chăm nhìn anh không biết phải làm gì.
– Bạo Hoàng, con tôi đâu, Tiêu Chiến đâu ?
Ông Tiêu sực nhớ đến Tiêu Chiến, ông lao đến lắc vai Bạo Hoàng, ánh mắt lo lắng, giọng run run mà hỏi.
Bạo Hoàng vẫn an nhàn giữ nụ cười trên môi, anh hất nhẹ tay ông Tiêu ra, anh thong dong tiến đến bàn ăn tùy tiện bỏ miệng miếng táo to ngọt.
– Ưm, ngọt đấy nhưng lần sau kêu dì Lý mua táo giòn xíu, tôi không thích táo bở.
Bạo Hoàng cởi bỏ dép rồi gác chân lên thành ghế, anh nằm dài trên ghế sofa thảnh thơi mà cắn táo.
– Cậu trả lời tôi đi !
Bạo Hoàng ngây thơ giương đôi mắt xám nhìn ông, anh nhai rồi nuốt miếng táo dở trên tay.
Bạo Hoàng tùy tiện chùi chùi cái tay vào quần rồi ngồi có chút nghiêm nghị.
– Con ông á hả ? Ngủ mất rồi.
– Ngủ, người ngủ đáng lẽ phải là cậu tại sao cậu đã ngủ sâu cách đây 21 năm rồi mà giờ lại xuất hiện ?
Bạo Hoàng chép chép cái miệng xinh xắn, anh lại với tay lấy thêm một miếng cam rồi cắn một miếng, dòng nước ngọt ngọt chua chua tuột thẳng xuống cổ họng, Bạo Hoàng có chút mãn nguyện rồi lại giương mắt lên nhìn ông.
– Đúng là vậy nhưng con ông đã sợ hãi và cảm thấy nguy hiểm, ông đã biết mà mỗi lần cậu ta cảm thấy sợ hãi hoặc cảm thấy nguy hiểm thì tôi sẽ xuất hiện mà.
Tôi là kẻ thay thế để giải quyết ba cái vấn đề đó cho con ông, ông phải biết ơn chứ tại sao ông lại phản ứng như thế ?
Ông Tiêu bắt đầu thấy lo sợ, đúng ông đang sợ Bạo Hoàng, cái con người đang sống trong thân xác của con trai ông.
Là người trái ngược hoàn toàn với con ông, là một kẻ tuy có vẻ khùng điên, ất ơ nhưng sau lớp mặt nạ đó là kẻ tàn bạo, máu lạnh như cái tên của hắn, hắn đích thực là một vị vua tàn bạo nghênh ngang.
– Bạo Hoàng, hãy đưa Tiêu Chiến trở lại đi.
Ông Tiêu âm trầm nhìn lại đôi mắt xám kia, ánh mắt cầu khẩn của ông lọt vào đáy mắt Bạo Hoàng, anh vẫn ngồi đó vẫn thản nhiên ăn cam mà coi như không có gì xảy ra.
Bạo Hoàng vứt miếng vỏ vào sọt rác, anh từ tốn nhai miếng cam trong miệng rồi nuốt chửng.
– No no no, tôi phải giải quyết vấn đề của Tiêu Chiến con ông đấy.
– Tôi không cho phép..