Baba 17 Tuổi

Chương 70: Ngủ lại và này nọ


Đọc truyện Baba 17 Tuổi – Chương 70: Ngủ lại và này nọ

Đệ thập thất chương: Ngủ lại và này nọ


Sau khi tắm rửa cho Lạc Lạc xong, Chu Nguyên đi vào bếp, xem ra Tô Mộc Nhiễm vẫn chưa ăn gì, trong tủ lạnh có đồ ăn thừa, trong nồi có cơm thừa, với tình trạng của Tô Mộc Nhiễm thì phải làm đồ ăn mới, Chu Nguyên nhìn cải trắng và thịt còn thừa lại trong tủ lạnh, suy nghĩ một chút, quyết định nấu cháo cho Tô Mộc Nhiễm.


Gạo được nấu rất đặc, trong lúc cải trắng và thịt bằm lẫn vào nhau, mùi hương truyền đi rất xa. Lúc Chu Nguyên bưng cháo đến cửa Lạc Lạc đã nghe được mùi, đặt mâm lên tủ đầu giường, Chu Nguyên ngồi xuống đưa tay dò xét hai gò má Tô Mộc Nhiễm, với hơn một tiếng trước thì nhiệt độ của Tô Mộc Nhiễm đã hạ xuống rõ rệt, trông có vẻ thuốc có tác dụng, “Cô có ăn gì chưa? Em vừa nấu cháo, nếu có thể thì ngồi dậy ăn một chút.” Rút tay về, nhìn Tô Mộc Nhiễm sau khi sốt còn có vẻ suy yếu, hỏi như vậy.


Tô Mộc Nhiễm gật đầu, đưa tay nâng người từ từ ngồi dậy, tựa ở đầu giường, dịu dàng cười, “Hôm nay thật đúng là làm phiền em rồi.” Trải qua lúc ốm đau nàng mới hiểu được trong nhà chỉ có hai người thì biết bao bất tiện, Lạc Lạc còn nhỏ rất nhiều chuyện con bé không thể làm, nếu hôm nay không có Chu Nguyên, đừng nói là chăm sóc Lạc Lạc, ngay cả chăm sóc bản thân nàng cũng làm không được. Trước đây cũng từng trải qua tình huống này, bất quá nàng vẫn một mình chống đỡ, hôm nay có thêm Lạc Lạc, quả nhiên bản thân suy yếu rồi sẽ không được a.


Chu Nguyên thấy nàng ngồi dậy, liền đưa chén cháo đã xớt một nửa từ tô cháo qua, tuy Tô Mộc Nhiễm rất mệt nhưng cầm một cái chén vẫn có thể. Nàng nhận lấy, cầm muỗng chậm rãi múc một thìa, khuấy cháo lên hương thơm của cháo liền chậm rãi lan ra căn phòng, làm Lạc Lạc ở bên cạnh nhìn chằm chằm, rồi hô lên, “Con cũng muốn ăn!”


Đã sớm đoán được chuyện này Chu Nguyên đưa tay vỗ vỗ đầu con bé, cười nói, “Đến phòng khách đi, phần của em chị để trên bàn trà, ăn xong sau đó cầm chén vào bếp, nhớ rửa tay có biết không?”


“Dạ.” Lạc Lạc nghe vậy gật đầu, ngoan ngoãn leo xuống giường, giẫm dép bông chạy ra phòng khách.


Chu Nguyên nhìn bóng lưng nho nhỏ của nó thì bật cười, quay đầu nhìn Tô Mộc Nhiễm, thấy bàn tay nàng yếu đuối vô cùng, ngay cả cầm chén cũng trông mỏi mệt như thế, trước mắt như mù mờ, đưa tay giúp nàng đỡ chén. Bàn tay ấm áp của Chu Nguyên chạm lên mu bàn tay Tô Mộc Nhiễm, năm ngón mở ra nâng để chén, cũng chạm đến hơi lạnh trên tay nàng, hành động đột ngột này làm Tô Mộc Nhiễm giật mình, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy đối phương ôn hòa cười nói với mình, “Để em giúp cô cầm chén, cô từ từ ăn. Nhưng mà, chắc là cô vẫn có thể cầm được muỗng không cần em đút phải không? Lão sư?”

Ưu tư dâng lên trong lòng Tô Mộc Nhiễm tản bớt dưới nụ cười của Chu Nguyên. Nàng rút bàn tay của mình từ trong lòng bàn tay Chu Nguyên ra, gật đầu, “Được, phiền em.” Nàng thật sự không còn sức, sốt đến cả người đều mềm nhũn, có người hỗ trợ thật sự là rất tốt. Chỉ là nàng không nhìn thấy được, lúc nàng cúi đầu múc cháo cho vào miệng, nụ cười trên mặt Chu Nguyên chợt tắt.


Thiếu chút nữa, lộ rồi a. . . Tô Mộc Nhiễm thông minh như vậy, nếu như mình lại thất lễ nữa, thật sự không dám cam đoan để nàng biết được có thể dọa nàng bỏ chạy hay không. . .


Trong căn phòng yên lặng không ai nói gì, dưới bầu không khí quá an tĩnh thần trí Chu Nguyên bắt đầu ngao du. Tô Mộc Nhiễm cúi đầu, mái tóc dài rơi trên đầu vai, trước người, sau lưng. Mái tóc đen như mực, làn da trắng nõn như ẩn như hiện trên cổ áo ngủ màu đen, Chu Nguyên cúi đầu, nhìn sợi tóc mượt dài, theo động tác của Tô Mộc Nhiễm chậm rãi lướt qua chiếc xương quai xanh, từng chút từng chút, chậm rãi lướt qua, hình ảnh ấy, làm ngón trỏ Chu Nguyên muốn rục rịch. Xương quai xanh đẹp như thế, làn da bóng mượt như thế, nếu như dùng bàn tay không mềm mại lắm của mình chạm lên vuốt ve, có lẽ cảm giác sẽ. . . rất trơn trượt nhỉ?


Nàng mím môi, dời ánh mắt của mình đi, cúi đầu nhìn cái chén trong tay mình, nhẹ ho một tiếng mở miệng nói, “Cái kia. . . Tô lão sư. . .”


“Hửm?” Tô Mộc Nhiễm nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Chu Nguyên, thấy bộ dạng nàng muốn nói lại thôi thì dịu dàng hỏi, “Có chuyện gì à?”


“À, cái kia. . .” Chu Nguyên ngẩng đầu, bình ổn cảm giác khẩn trương trong lòng, giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười tự nhiên, “Là như vầy. Hôm nay em ra ngoài không có đem theo chìa khóa, nhà của em lại đóng cửa lúc 9 giờ, giờ này chắc cha mẹ em đã ngủ rồi, nếu về phải gọi điện cho cha ra mở cửa, thế nhưng em lại sợ làm phiền đến họ, cho nên. . .” Đúng, chính là kịch bản này! Chu Nguyên mày giỏi quá! Cơ mà nói đến, càng ngày Chu Nguyên càng lẽ thẳng khí hùng* hoàn toàn không có cảm giác chột dạ.
*Mình làm việc phải mình chẳng sợ gì :))


“Vậy tối nay ở lại nhà cô được không? Nếu em không ngại, nhà của cô có phòng trống, tối nay em có thể ở.” Tô Mộc Nhiễm nghe ra ý của nàng, rất nhanh tiếp lời.


“Ha, vậy tốt quá, cám ơn cô!” Yes! Kế hoạch thành công! Nàng biết nếu như mình nói, tốt bụng như Tô Mộc Nhiễm nhất định sẽ đồng ý, như vậy, tối nay không cần đưa Lạc Lạc về nhà mình mà cũng có thể chăm sóc cho Tô Mộc Nhiễm.


Tô Mộc Nhiễm ở bên cạnh nhìn gương mặt vui mừng không kiềm nén được của Chu Nguyên, làm như nghĩ tới cái gì, nàng nhoẻn miệng, nhẹ nhàng cười.

Trông Tô Mộc Nhiễm ăn hết cháo, Chu Nguyên rót một ly nước ấm cho nàng, để nàng uống vài ngụm, để nàng an tâm nằm xuống. Bưng chén vào bếp rửa, sau khi chia sẻ tin vui cho Lạc Lạc, nguyện vọng trở thành hiện thực Lạc Lạc ôm lấy Chu Nguyên chụt một tiếng vang dội.


Vì Cố Minh Nhan thỉnh thoảng sẽ ngủ lại Tô gia, vì vậy phòng khách rất sạch sẽ, Tô Mộc Nhiễm bệnh nặng như vậy Chu Nguyên sẽ không cho Lạc Lạc ngủ chung với nàng, từ ngăn tủ lấy chăn ra dọn dẹp giường xong Chu Nguyên lại chạy đến phòng Tô Mộc Nhiễm, lấy chăn Tam Sàng đắp cho nàng. . . độ dày này. . . mặc dù Tô Mộc Nhiễm nói là không cần đâu, thế nhưng Chu Nguyên vẫn không nghe lời nàng, để nàng đắp cái chăn đấy thành thành thật thật đi ngủ.


Sau khi chăm sóc Tô Mộc Nhiễm xong, Chu Nguyên bồng Lạc Lạc nói ngủ ngon với nàng. Quai bảo bảo Lạc Lạc lưu luyến không nỡ tạm biệt mẹ, sau khi hôn hai cái vang dội lên má Tô Mộc Nhiễm rồi mới nói, “Dạ, mẹ ngủ ngon.”


“Ngủ ngon.” Bị đè nặng Tô Mộc Nhiễm vẫn có thể dịu dàng cười với con gái, Chu Nguyên đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống, “Có việc thì gọi em, ngủ ngon.”


“Ừm, ngủ ngon.” Tô Mộc Nhiễm cười nói. Chu Nguyên nhíu mày, đưa tay tắt chiếc đèn trên đầu giường, bồng Lạc Lạc đi ra cửa, tắt hết tất cả bóng đèn trong phòng Tô Mộc Nhiễm, nắm chốt cửa, vừa muốn vặn chợt nghe sau lưng truyền đến giọng nói của người kia, “Chu Nguyên, cám ơn em.”


“. . .” Tay nắm chốt cửa khẩn trương siết chặt một chút, nàng cười khẽ, vặn cửa nhẹ nhàng đẩy ra. . .


Nháy mắt cánh cửa đóng lại, bóng tối dày đặc từ bốn phương tám hướng vây quanh Tô Mộc Nhiễm. Trọng lượng của chiếc chăn trên người vừa đủ, Tô Mộc Nhiễm nghiêng người, cuộn tròn cơ thể, kéo chiếc chăn đem gương mặt mình vùi vào trong, mái tóc đen mất trật tự như cũng chôn vùi gương mặt nàng, cũng chôn vùi cả tâm tư yếu đuối của nàng.


Cái người này a, đúng là quá mức dịu dàng. . . dịu dàng đến làm người khác. . .

. . .


Ngày hôm sau 7 giờ sáng, Chu Nguyên thức dậy. Không biết có phải vì nghỉ lễ hay không mà một lớn một nhỏ Tô gia đều dậy rất trễ, không như tiểu xấu xa Nhuận Nhuận chưa tới 7 giờ đã thức dậy làm ồn Chu Nguyên. Sau khi Chu Nguyên làm xong bữa sáng hai người kia vẫn chưa thức. . . trong lúc Chu baba gọi điện đến hỏi tại sao tối qua Chu Nguyên không về nhà, Chu Nguyên nắm điện thoại ở trong bếp thấp giọng giải thích, sau đó nàng nói tối hôm qua rõ ràng có gửi tin nhắn cho mẹ, có nói là sẽ không về, kết quả cha nàng nói mẹ chưa dậy, nên không thấy được, Chu Nguyên 囧 囧, cũng đúng, ngay ngày nghỉ muốn cho Dung Thanh sáng sớm 8 giờ thức dậy, ngẫm lại đúng là nằm mơ.


Vốn Chu Nguyên muốn về nhà, nhưng mà cầm chìa khóa nhà người ta chạy về nhà mình, nàng lại ngại. Nhưng mà giờ này hai mẹ con Tô Mộc Nhiễm vẫn chưa có ý định thức dậy, Chu Nguyên tắt điện thoại xong đột nhiên cảm thấy sáng sớm buồn chán ghê. . . vì vậy làm điểm tâm cho mình ăn no, giúp mẹ con hai người hâm nóng bữa sáng, Chu Nguyên vào thư phòng của Tô Mộc Nhiễm, tiện tay cầm một tập thơ lên đọc, đọc rồi đọc thành nghiện, từ từ dựa vào quyển sách này giết thời gian.


8 giờ rưỡi Lạc Lạc thức dậy, ngày nghỉ con bé ngủ khá nhiều, nó lại không muốn khắc nào cũng có tinh lựctự làm khổ mình như Đường Văn Nhuận, mà ngày nghỉ Tô Mộc Nhiễm lại quen thói ngủ bù, vì vậy Lạc Lạc cũng ngủ với nàng, dần dà nuôi thành thói quen. Vừa thức dậy phát hiện Chu Nguyên không có đây, thì đội mái tóc bù xù đôi mắt mơ màng đi tìm người, kết quả tìm thấy Chu Nguyên đang đọc sách trong thư phòng, hai mắt sáng ngời, giòn giã nói, “Chào buổi sáng Nguyên Đại.”


Chu Nguyên nghe tiếng ngẩng đầu lên, thì thấy tiểu loli áo ngủ lùng nhùng mái tóc bù xù đứng ở cửa, híp mắt bắt chuyện với nàng, “Chào buổi sáng, em đánh răng chưa?”


“Chưa!” Lạc Lạc đã chạy tới ôm lấy nàng, nhừa nhựa làm nũng, “Nguyên Đại bồng con đi đánh răng được không?” Nghe Nhuận Nhuận nói sáng nào cũng được Nguyên Đại bồng đi đánh răng rửa mặt, nó cũng muốn thử. Lần đầu tiên ở trong nhà người khác, bồng con của người ta đi đánh răng, Chu Nguyên cũng cảm thấy say. Gật đầu đồng ý, Chu Nguyên bỏ tập thơ xuống, bồng Lạc Lạc lên, đi về phía phòng tắm.


Giúp con bé đánh răng lau mặt, Chu Nguyên chải tóc cột lên giúp nó, sau khi mặc quần áo thì bồng con bé đến bếp ăn sáng. Điểm tâm là cháo và trứng chiên, không biết có phải vì Chu Hoàn chỉ biết làm món này hay không mà hơn nửa năm bữa sáng nào của Chu Nguyên cũng là những món này, mà còn làm không tệ. Lạc Lạc đang uống sữa ăn trứng chiên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Nguyên ở bên kia, đôi mắt cong thành trăng non.


Ai da, tuy cháo của Nguyên Đại không ngon như của mẹ, thế nhưng có thể ăn đồ Nguyên Đại làm đã là rất vui vẻ rồi a, chuyện này nhất định phải kể cho Đường Văn Nhuận nghe. Vì vậy Lạc Lạc há miệng cắn một miếng trứng lớn, lần đầu tiên trong đời muốn gọi điện thoại tâm sự với Đường Văn Nhuận. Sau đó ngẩng đầu, quay qua Chu Nguyên nói, “Nguyên Đại, khóe miệng dơ rồi, con muốn lau.”


Chu Nguyên đang cầm điện thoại lướt weibo, ngẩng đầu nhìn qua Lạc Lạc, phát hiện khóe miệng con bé quả thật có dơ, đưa tay rút khăn giấy trên mặt bàn, cẩn thận lau vết dầu bên mép nó, cười nói, “Ổn rồi.”


Tô Mộc Nhiễm vừa thức dậy rửa mặt đi ra, vào bếp liền nhìn thấy một màn dịu dàng như thế. Nháy mắt sững sờ tại chỗ, đỡ khung cửa, đột nhiên có chút do dự. . .

Nhưng thật ra mắt sắc Chu Nguyên sau khi lau khóe miệng cho Lạc Lạc xong giương mắt thấy được Tô Mộc Nhiễm đứng ở cửa, cười nói, “A, dậy rồi, cô thấy thế nào, đã khỏe hơn chưa?”


Tô Mộc Nhiễm nghe vậy, nhấc chân bước đến bên cạnh hai người, kéo ghế ngồi xuống, gật đầu nói, “Ừm, khá hơn rất nhiều, cơn sốt cũng giảm. . .”


Chu Nguyên nhìn sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, thế nhưng đôi mắt đã có tinh thần hơn hôm qua rất nhiều, tuy trong giọng nói vẫn còn mỏi mệt nhưng đã có sức hơn, cũng hiểu nàng nói thật, “Ừm, vậy là tốt rồi. Hôm nay nghỉ ngơi, uống nhiều nước ấm, rất nhanh sẽ khỏe lại.” Nàng đứng dậy bưng điểm tâm đến cho Tô Mộc Nhiễm, “Ăn sáng trước, em chỉ biết nấu cháo, cô đừng chê.”


“. . .” Nhìn nàng tự nhiên đưa đồ cho mình như vậy, Tô Mộc Nhiễm sửng sốt. Từ đôi tay thon dài nàng ngẩng đầu lên nhìn Chu Nguyên, nhìn nàng vẫn là vẻ mặt ôn hòa như thường ngày, Tô Mộc Nhiễm mím môi cười khẽ, “Cám ơn em.”


Nàng đưa tay, nhận lấy chén cháo. Cũng giống như tối qua, chén cháo này vẫn ấm áp, đến nỗi cơn sốt lại muốn tái phát rồi.


===
Tô lão sư đã rục rịch rồi nha, sắp sửa đưa Chu đại gia về nhà (làm bảo mẫu!!!!! kiêm osin việc vặt!!!!!!) rồi 😂 
Bởi mới nói, những lúc bị bệnh người ta dễ động lòng~
Đường trong máu editor đã lên cao, độc giả cũng cẩn thận~



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.