Đọc truyện Baba 17 Tuổi – Chương 7: Gặp lại baba
Đệ thất chương: Gặp lại baba
Đột nhiên được làm cha, Chu Nguyên bày tỏ mình rất đau khổ, rất đau khổ, quá đau khổ! Đầu tiên, nàng không phải con trai, cảm giác bị người ta xem mình là con trai tuyệt đối không dễ chịu. Thứ hai, cái nồi, nụ hôn và mối tình đầu nàng còn chưa có, con bé từ đâu tới này đừng gọi nàng là baba a! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Thế nhưng mặc kệ Chu Nguyên có *beep beep* thế nào, tiểu loli vẫn một mực chắn chắc Chu Nguyên là baba, vì vậy trong vòng hai phút ngắn ngủi, Chu Nguyên chỉnh lý xưng hô của tiểu loli không dưới mười lần, nhưng lần nào cũng bại trận (ToT). Con nít quá cứng đầu tuyệt đối không đáng yêu!
Bởi vì lo sợ nếu mình bỏ đi tiểu loli sẽ bị đại thúc biến thái bắt cóc, nên Chu Nguyên vẫn ôm con bé tên là Lạc Lạc ngồi ở chỗ sáng chờ bảo mẫu Tiểu Mai-chan*. Dường như tiểu loli là loại người nói mãi không hết chuyện, một hơi ai đó thế nào, hoặc bộ phim hoạt hình kia ra sao. Khi đó giày patin dưới chân Chu Nguyên chưa có cởi ra, vì vậy Chu Nguyên vô cùng có kiên nhẫn nghe tiểu loli nói đông tây nam bắc, còn phụ họa theo.
*Hậu tố trong tiếng Nhật
“Baba, chiếc giày có bánh xe dưới chân baba thật ngầu, Lạc Lạc thấy ở đây có rất nhiều ca ca tỷ tỷ mang loại giày này đi tới đi lui, nhưng mà cũng không có ngầu như baba.” Lạc Lạc nhìn Chu Nguyên, hai mắt sáng quắc.
“Vậy à?” Đối với xưng hô này, Chu Nguyên đã tự gây tê, cho nên đến giờ cũng có thể thản nhiên tiếp thu. Không sao đâu Chu Nguyên, chỉ cần con bé về nhà nó sẽ quên ngay cái xưng hô này, lần sau gặp lại sẽ không còn phải nghe nữa, trí nhớ của trẻ con không tốt, đúng, chính là như thế.
Trí nhớ không tốt cái nồi, trí nhớ không tốt mà có thể nhớ baba tới nửa tháng hả? (╯‵□′)╯︵┻━┻
“Dạ, Lạc Lạc thấy có một ca ca mang cái này đi như bay luôn, ừm, nhanh như lúc Lạc Lạc ngồi tàu lượn đó, vù một cái là đi mất. Nhưng mà, con thấy baba còn ngầu hơn!” Lạc Lạc nhìn Chu Nguyên, hai mắt lấp lánh.
Chu Nguyên đưa tay vuốt đầu con bé, cúi đầu đối mặt, bỗng nhiên từ trong đôi mắt đó như nhìn thấy được gì, tâm Chu Nguyên khẽ động nên lên tiếng hỏi, “Có muốn, xem chị chơi không?”
Quả nhiên đôi mắt Lạc Lạc thoáng cái sáng lên, chiếc đầu nhỏ gật gật, “Dạ!”
Chu Nguyên nghe vậy, mím môi, sau đó gật đầu, “Ừ, vậy em ngồi ở đây ngoan nha, được không?”
“Dạ!” Vì vậy Chu Nguyên bồng Lạc Lạc xuống, đạp giày trượt ra khu đất trống Lạc Lạc có thể nhìn thấy, biểu diễn vài chiêu.
Kỹ thuật của Chu Nguyên không phải là tốt nhất trong xã, không thông minh cũng không có nghĩa là ngốc, đã trượt mấy năm, biểu diễn một chút cũng đủ khiến các tiểu bằng hữu hò hét. Quả nhiên, dưới ngọn đèn bóng hình Chu Nguyên lay động, động tác biến ảo, cử chỉ tự nhiên, rất nhanh đã đạt được tiếng vỗ tay của tiểu bằng hữu.
“Baba, thật cừ!!” Tiểu loli ngồi trên bậc thang nhìn Chu Nguyên, hưng phấn vỗ tay hò hét. Chơi được vài phút, giữa lúc đó còn thực hiện vài động tác có yêu cầu rất cao, thể lực Chu Nguyên cho dù tốt cũng có chút ăn không tiêu, vì vậy ngừng bước trượt về phía tiểu loli.
Thở hồng hộc, nghênh đón vẻ mặt hưng phấn của Lạc Lạc, “Baba thật là lợi hại!!” Aiz, trong mắt tiểu bằng hữu tràn đầy sùng bái, lấp la lấp lánh khiến người khác không thể nhìn thẳng vào a. Không hiểu sao Chu Nguyên cảm thấy ngại ngùng, đây là lần đầu tiên nàng được người khác nhìn bằng ánh mắt như thế này, tuy trước đây cũng có tiểu bằng hữu nhìn nàng như thế, nhưng mà còn kém xa ánh mắt cực nóng của tiểu loli đáng yêu này. Cho nên Chu Nguyên hơi đỏ mặt, còn thêm vài phần cảm giác có thành tựu.
Nàng ngồi bên cạnh Lạc Lạc, ngại ngùng cười cười, “Vậy à? Thật ra không có lợi hại như Lạc Lạc nói đâu, có rất nhiều ca ca tỷ tỷ trượt giỏi hơn chị.”
“Không đâu, baba là lợi hại nhất!” Tiểu loli nhếch miệng cười, vẻ mặt kiêu ngạo, trong ánh mắt lại có sự nghiêm túc khiến người khác không thể nhìn thẳng. Có lẽ, khi còn bé chúng ta đều từng như vậy, cố chấp cho rằng một ai đó là lợi hại nhất, giống như siêu nhân điện quang, tất cả quái thú đều đánh không lại, giống như mình có thể kiêu ngạo nói cùng người khác, người này là XXX của tớ, giống như nói thế thì ngay cả bản thân mình cũng trở nên vĩ đại hơn. Một loại tin tưởng không sao nói rõ được, một loại kiêu ngạo không sao nói rõ được.
Mà Chu Nguyên, chính là người như vậy của tiểu loli. Loại cảm giác tin tưởng chẳng hiểu vì sao, cái loại cảm giác mà bạn chính là người cừ nhất thế giới. Chỉ thoáng cái liền bắn vào con tim thiếu nữ của Chu Nguyên, bỗng dưng trở nên mềm nhũn, nàng đưa tay sờ sờ đầu tiểu loli, nhoẻn miệng cười một cái. Tựa hồ, hiện tại hoàn toàn không có cảm giác bài xích, dù bị gọi là baba cũng không có vấn đề nữa, chỉ đơn giản nghĩ là chiếm được sự cuồng nhiệt của một fangirl thôi. Huống chi, fangirl này lại đáng yêu như thế.
Tiểu loli dưới lòng bàn tay nàng hơi ngẩng lên, dè dặt nhìn Chu Nguyên, “Baba có thể dạy Lạc Lạc không? Vừa rồi baba trượt rất đẹp, Lạc Lạc cũng muốn học.”
Con bé dè dặt hỏi, dường như rất sợ Chu Nguyên sẽ từ chối, cho nên nói vô cùng chậm. Cánh tay của Chu Nguyên chợt ngừng lại, sau đó, cười khanh khách. . . nàng đưa tay sờ đầu Lạc Lạc, nhẹ giọng đáp ứng, “Ừ.”
“Thật ạ?!” Trong giọng nói của con bé có nỗi vui vẻ không thể tin được.
“Thật!” Chu Nguyên gật mạnh đầu, lời hứa tuyệt vời nhất giành cho đứa trẻ này! Sau đó con bé liền nhào tới, hôn chụt một cái vô cùng lớn lên má nàng. Chu Nguyên dở khóc dở cười ôm lấy con bé, vỗ lưng trấn an, chỉ ngón tay tới lớp huấn luyện, nhẹ giọng nói với Lạc Lạc, “Thấy chỗ kia chứ? Bên trái con trâu đồng, chỗ rất nhiều ca ca tỷ tỷ trượt vòng vòng, 7 giờ tối mai em qua đó chờ chị được không?” Nhà của con bé chắc cũng gần đây, dù Chu Nguyên chỉ mới gặp con bé hai lần thế nhưng nhận một tiểu đồ đệ nàng vẫn rất vui lòng a.
“Được, baba ngoéo tay đừng gạt Lạc Lạc, thật vất vả Lạc Lạc mới tìm được baba, baba đừng biến mất nữa.” Con bé giơ ngón út ra, đặt trước mặt Chu Nguyên. Nhìn ngón tay mập mạp của con bé lòng Chu Nguyên khẽ động, cũng đưa ngón út ra, chỉ là vẫn chậm chạp không ngoéo tay, mà nhìn Lạc Lạc nghiêm trang nói, “Lạc Lạc đồng ý một việc với tỷ tỷ được không? Em đồng ý tỷ tỷ mới ngoéo tay với em.”
“Baba muốn Lạc Lạc đồng ý việc gì?” Tiểu loli nghiêng đầu khó hiểu hỏi.
“Sau này Lạc Lạc đừng gọi chị là baba, phải gọi là tỷ tỷ, hoặc là lão sư, thế nào?” Chu Nguyên nhìn tiểu loli, từ từ dụ dỗ, quả nhiên, có chết cũng không muốn bị gọi là baba o>_