Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Chương 2: Trình tiểu thư VD Diệp tam thiếu


Đọc truyện Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một – Chương 2: Trình tiểu thư VD Diệp tam thiếu

Sau bảy năm, Trình An Nhã tuyệt đối không hề nghĩ đến sẽ gặp lại Vương Nhuệ và Trần Doanh Doanh.

“An Nhã, sao em lại ở đây?” Nhìn thấy An Nhã, Vương Nhuệ ngạc nhiên rú lên, Trần Doanh Doanh đi bên cạnh sau phút kinh ngạc là đố kỵ, trong ánh mắt thoáng qua một tia độc ác.

“Vương thiếu gia, tôi là thư ký của chủ tịch Diệp.” Trình An Nhã mỉm cười.

“Không ngờ lại gặp em ở đây”, Vương Nhuệ vui sướng lao đến nắm chặt bàn tay Trình An Nhã, trong đáy mắt loang loáng các phép toán. Doanh nghiệp của Vương thị được giải cứu rồi, đây là cơ hội của anh ta, anh ta nhất định phải tóm lấy mới được.

“Em có nhớ anh không, sáu năm qua, anh nhớ em chết đi được, anh cứ đi thăm dò tin tức của em mãi, em đã đi đâu thế hả?”

Trình An Nhã khẽ cúi mắt xuống, nhìn đôi tay Vương Nhuệ đang nắm chặt tay mình, bọn họ thân thiết đến thế sao?

Còn nữa, vị huynh đệ này, anh hớ to rồi.

Là bảy năm, không phải sáu năm, ok?

Phiền anh trước khi đóng kịch tập dượt một chút có được không, như vậy rất dễ bị bắt bài đó?

Chết tiệt!

Anh ta nghĩ anh ta là ai? Cô biết Vương Nhuệ hôm nay đến đây, nói thật ra, cô đã không còn nhớ mặt của Vương Nhuệ nữa, vừa nãy gặp mới nhớ ra, vị huynh đệ này trong trí nhớ của cô, tồn tại cảm quá yếu.

“Vương thiếu gia, chủ tịch đang chờ anh bên trong.” Trình An Nhã giữ nguyên tư thái tuyệt vời nhất của thư ký.

“Thư ký gì chứ, e rằng là bạn giường thôi.” Trần Doanh Doanh nó như xóc óc, dù sao Diệp Sâm ở ngoài cũng nổi tiếng đào hoa rồi, thỏ ăn cỏ gần hang là chuyện bình thường. Khi còn học đại học, Trần Doanh Doanh đã cực kỳ không thích An Nhã, vì muốn tiếp cận Vương Nhuệ mới giả vờ thân cận với cô, trở thành bạn thân của cô, chớp cơ hội cướp Vương Nhuệ, nhưng cô ta không hề cảm thấy áy náy chút nào, cô nàng này chuyên dựa vào gương mặt ngây thơ vô tội đánh lừa người khác.

“Chỉ cần không phải là vợ chồng, một nam một nữ quan hệ trắng không ra trắng, đen không ra đen đều có thể gọi là bạn giường được. Cô Trần, một ngày cô thay mấy chiếc giường vậy?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, châm chọc á, ai mà không biết chứ, bản cô nương chỉ mở miệng là có thể làm cho nhà cô cứng họng.

“Trình An Nhã cô…” Trần Doanh Doanh giận tái mặt.

“Các người đang làm gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng kèm theo một luồng nộ hỏa bay đến, cả tầng lầu dường như đóng băng. Ánh mắt Diệp Sâm lướt qua tay Vương Nhuệ đang nắm chặt tay Trình An Nhã, khẽ nhíu lại, ánh mắt băng giá sầm xuống, An Nhã nhanh chóng giật tay ra khỏi tay của Vương Nhuệ, đứng yên lặng một bên.

Mấy cô thư ký run lập cập, sắc mặt của chủ tịch quả là cực kỳ đáng sợ.

Trần Doanh Doanh vừa nhìn thấy Diệp Sâm, hai mắt phát ra tia sáng xanh, giống như sói hoang đói lâu ngày nhìn thấy miếng mồi béo bở vậy, lập tức phô ra những gì đẹp nhất của mình, ánh mắt lấp lánh như tơ.

“Vương thiếu gia, nếu như anh ta đến đây để trêu ghẹo thư ký của tôi, xin mời về, còn cô, Trình An Nhã, trong giờ làm việc đề nghị cô chuyên nghiệp cho.” Diệp Sâm sầm mặt bước vào văn phòng chủ tịch.

Trình An Nhã mỉm cười, ừ thì chuyên nghiệp, chuyên nghiệp, anh mới là người không chuyên nghiệp.

Trần Doanh Doanh liếc nhìn Trình An Nhã vừa bị mắng một cách chế nhạo, vênh váo sải bước đi vào văn phòng của chủ tịch.

Cô nàng nhạt nhẽo.

Nếu Diệp Sâm mà thích loại con gái này, cô sẽ vô cùng hoài nghi con mắt thẩm mỹ của anh ta.

Sau khi pha xong ba cốc cà phê, An Nhã đưa vào văn phòng, đang định đi ra, ánh mắt

Diệp Sâm hơi sầm lại, lạnh lùng nói: “Cô Trình, cô đứng đây nghe.”

Điều 1 quy tắc của thư ký hoàn hỏa, không được phép nghi ngờ mệnh lệnh của cấp trên.

“Vâng.” Dù cô không hiểu dụng ý của anh ta, nhưng vẫn rất yên lặng đứng sang một bên, gã đàn ông này lạnh lùng vô tình, sâu xa khó đoán, với chút đạo hạnh của cô, cứ ngoan ngoãn nghe lời là hơn, tránh tai bay vạ gió.

Diệp Sâm muốn Trình An Nhã ở lại làm gì?

Vương Nhuệ nhất thời không đoán ra quan hệ giữa bọn họ, Diệp Sâm sâu xa khó lường như vậy, không phải ai cũng có thể nhìn thấu. An Nhã lại là người “liệt mặt”, lúc nào cũng mang chiếc mặt nạ mỉm cười ngọt ngào, anh ta cũng không thể đoán được.

Trần Doanh Doanh vốn dĩ đang liếc mắt đứa tình với Diệp Sâm, kỳ vọng Diệp Sâm sẽ chú ý đến mình, thấy Trình An Nhã bị giữ ở lại, cô ta vô cùng ghe ghét đố kỵ. Con nhỏ chết tiệt, lúc nào cũng làm hỏng việc tốt của cô ta.

Trình An Nhã vừa nhìn thấy ánh mắt ghen ghét của Trần Doanh Doanh liền biết ngay cô ta đang nghĩ gì, cô khẽ cười thầm, bà chị này nhanh nhanh đi siêu thị mua lấy cái giường, tắm rửa rồi đi ngủ thôi, nằm mơ còn nhanh hơn chút.

Doanh nghiệp Vương thị là doanh nghiệp sản xuất đồ dùng hàng ngày có tên tuổi lâu đời trong thành phố A, quy mô không nhỏ. Năm vừa rồi, do ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính, doanh nghiệp Vương thị chịu tổn thất nghiêm trọng, Vương Nhuệ trên thị trường cổ phiếu thua lỗ không ít, tiền vốn của công ty xoay chuyển không đủ, chỉ có thể cầu cứu MBS hi vọng cứu vớt vượt qua cơn bão táp.

“Chủ tịch, chúng tôi có một lượng công xưởng lớn và ổn định, cũng có những khách hàng trung thành, không gian phát triển của doanh nghiệp rất lớn, Vương thị chỉ là tạm thời không xoay chuyển được tiền vốn, chỉ cần chủ tịch đầu tư, tôi tin rằng, nhất định có thể đưa Vương thị vận hành bình thường trở lại, đối với anh mà nói, đây là một chuyện vô cùng dễ dàng, cũng chẳng có tổn thất gì, đúng không?” Vương Nhuệ nịnh nọt thuyết phục Diệp Sâm.

Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Sâm không nhìn rõ là cảm xúc gì, vừa xem thành tích trong năm và quy hoạch năm sau của Vương Thị, ngón tay mảnh và dài chậm rãi gõ phách trên bàn, âm thanh rất có quy luật gõ khiến cho quả tim của Vương Nhuệ đập thình thịch. Vương Nhuệ nuốt nước bọt, vô cùng căng thẳng nhìn Diệp Sâm.

Một câu nói của anh ta có thể quyết định sự sống còn của Vương thị.

“Chủ tịch, anh suy nghĩ thêm đi mà, Vương thị trong lĩnh vực này có rất nhiều ưu thế, có tiền chúng ta cùng kiếm mà.” Trần Doanh Doanh nhõng nhẽo nói.

Giọng nói nhõng nhẽo khiến Trình An Nhã rùng mình một cái, từng này tuổi đầu, cô đừng có khiến người ta buồn nôn có được không?

Trình An Nhã nghiêng đầu nhìn cánh tay của mình, da gà gai ốc nổi lên ầm ầm.

“Cô Trình, cô có ý kiến gì?” Diệp Sâm ngẩng đầu, bất ngờ hỏi Trình An Nhã.

Ánh mắt chờ đợi của Vương Nhuệ lại rơi trên người Trình An Nhã, y dùng ánh mắt “cô nhất định phải giúp tôi” nhìn Trình An Nhã.

Trần Doanh Doanh tức điên lên, dám cầu cứu Trình An Nhã trước mặt cô ta, chẳng phải là chẳng giữ thể diện gì cho cô ta sao? Diệp Sâm lạnh lùng quan sát thái độ khó coi của hai người, không nói một lời, khóe miệng lạnh lùng khẽ nhếch lên.

Trình An Nhã cúi đầu khiêm tốn nói: “Chủ tịch, Trình An Nhã chỉ là thư ký, vấn đề mang tính quyết sách như vậy, anh hỏi nhầm người rồi. Hơn nữa một sự việc đơn giản như vậy phải hỏi thư ký, nếu truyền ra ngoài, giá cổ phiếu của MBS sẽ dao động, An Nhã sẽ trở thành tội nhân mất.”

Diệp tam thiếu nheo mắt đầy nguy hiểm, lạnh lùng lướt nhìn Trình An Nhã, con nha đầu này, bản lĩnh nói xỏ nói xiên cũng không nhỏ, dám nói anh vô dụng.

“Đúng như cô nói, một sự việc đơn giản như vậy, là thư ký chính của tôi, đến một chút kiến nghị cô cũng không thể đưa ra, cô Trình, cô có chắc có thể đảm nhiệm công việc này không?” Ngữ khí của Diệp tam thiếu còn lạnh hơn cả bộ mặt lạnh lẽo của anh ta.

“Nếu chủ tịch cố tình muốn hỏi, An Nhã đành to gan vậy, anh cứ coi như ý kiến tham khảo đi.” Trình An nhã nói: “Vương thị là công ty sản xuất đồ dùng hàng ngày có tên tuổi, đúng là có không ít khách hàng lâu năm, hình tượng doanh nghiệp lâu nay rất tốt, thiên về truyền thống, đây là ưu thế trong cạnh tranh của Vương thị. Thế nhưng những năm gần đây, Vương thiếu gia thường xuyên dùng tiền vốn của công ty để đầu tư vào thị trường cổ phiếu bất động sản, liên tục thua lỗ, nhưng vẫn trứng nào tật ấy, chất lượng thương phẩm cũng không còn được như trước. Trong kinh doanh, đặc biệt là doanh nghiệp truyền thống, làm ăn ổn định vẫn là tốt nhất, đầu cơ thủ xảo như vậy, nguy hiểm quá lớn, tôi cho rằng MBS cho dù có rót vốn, cũng không thể cải thiện tình trạng trước mắt của Vương thị, ngược lại là lấy bánh bao ném chó, một đi không trở lại.”


Trình An Nhã dám lấy IQ của con trai cô ra cá cược, Diệp tam thiếu – gã đàn ông thâm trầm kia đã sớm có chủ ý, cố ý đẩy cô ra làm bia đỡ đạn mà thôi.

Thâm hiểm, đen tối.

Biến thái.

Đáng ghét, có loại sếp như vậy, thảo nào mà tâm lý của cấp dưới cũng đều rất méo mó.

“Trình An Nhã, cô nói nhăng nói cuội, cô vu oan cho tôi.” Vương Nhuệ thẹn quá hóa giận, bật dậy khỏi ghế sô fa, mắng nhiếc Trình An Nhã.

Khóe miệng Diệp Sâm nhếch lên một nụ cười, nha đầu này, liệt mặt cũng đáng yêu đấy chứ, xem bộ dạng nghiêm túc phê phán Vương Nhuệ của cô ta, đáng yêu quá đi, không biết trong lòng đang mắng anh ta cái gì nữa.

“Chủ tịch, anh đừng nghe Trình An Nhã nói năng linh tinh, cô ta căm thù Vương Nhuệ khi xưa đã bỏ rơi cô ta mà chọn tôi, cô ta cố tình trả thù Vương thiếu gia, chủ tịch đừng tin lời cô ta, cô ta ghen ghét chúng tôi.” Trần Doanh Doanh dùng cặp mắt oán hận trợn mắt nhìn Trình An Nhã một cái,lập tức tỏ ra tội nghiệp phóng điện với Diệp Sâm,âm mưu cứu vãn bại đồ.

Nếu không phải hai người họ muốn cầu cứu Diệp Sâm nên bọn họ mới gặp lại nhau ở văn phòng,thì đến hình dáng của Vương Nhuệ và Trần Doanh Doanh cô đều quên sạch rồi.

Ghen ghét?

Đùa gì kỳ vậy?

Các người từ trên xuống dưới,từ trong ra ngoài có gì để người khác ghen ghét chứ?

Diệp Sâm khẽ nhướn mày,bị bỏ rơi? Bọn họ từng là tình nhân? Diệp thiếu tam nheo mắt, anh nhớ lại hôm đó thấy cảnh cô và Dương Triết Khôn thân mật dùng bữa với nhau, nữa cười nữa không châm biến: “Cô Trình, thế giới tình cảm của cô cũng phong phú thật đấy.”

Trình An Nhã khiêm nhường cúi mình , nở nụ cười rạng rỡ nói: “Chủ tịch nói đi đâu vậy, thế giới tình cảm của chủ tịch muôn màu muôn vẻ như thế, là cấp dưới như tôi nếu thua kém sẽ bị người ta chê cười cho coi.”

Ý muốn nói ông chủ như anh ghê gớm như vậy, kẻ nô tài tôi sao dám thua kém.

Khóe mắt Diệp Sâm giật giật, ánh mắt nhìn Trình An Nhã trừng trừng tỏa ra luồng sát khí, tại sao cô ta có thể dùng nụ cười rạng rỡ như vậy để nói một câu ác độc như thế.

Một mũi thấy máu.

Dường như bị liệt mặt vậy, ngoài mỉm cười vẫn là mỉm cười, lời nói thốt ra lại khiến người khác muốn bốc hỏa, có điều nụ cười của người ta lại quá ngọt ngào, lời nói cũng đều là nói thật, anh muốn nổi giận cũng chẳng biết giận từ đâu.

“Vương thiếu gia, anh xem, đến cả thư ký của tôi cũng biết rót vốn đầu tư là có đi mà không có về, chỉ đành chờ đợi vào lần hợp tác sau của chúng ta thôi, cô Trình, tiễn khách.”

Vương Nhuệ và Trần Doanh Doanh không cam tâm, vẫn còn muốn tiếp tục thuyết phục, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Sâm quét qua họ một lượt, lập tức cả không gian tràn một sức trấn áp đáng sợ, khiến người khác thần kinh lập tức căng cứng.

Anh cứ lặng lẽ ngồi đó, gương mặt anh tuấn tao nhã lạnh lùng, ánh mắt băng giá, không nói một lời, thứ khí chất bá đạo vương giả này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực.

Một người điềm tĩnh, lòng dạ đen tối như Trình An Nhã còn cảm thấy được tên biến thái này quả thật đáng sợ.

Người đàn ông này, mạnh mẽ đến mức khiến người khác kính sợ.

Gương mặt yêu nghiệt như vậy thật là lãng phí, nếu như cười nhiều hơn sẽ hấp dẫn hơn rất nhiều, không biết chừng trái tim cô mà rung động sẽ dắt theo cả con trai mà chạy theo anh ta cũng nên.

“Vương thiếu gia, cô Trần, mời.” Trình An Nhã lễ phép mời bọn họ ra ngoài.

“An Nhã, tôi thật quá thất vọng về cô.” Vương Nhuệ giận dữ trợn mắt nhìn cô, dường

như vừa rồi cô không nói giúp anh ta là một tội ác cực kỳ nghiêm trọng.

Trình An Nhã trầm mặc không nói.

Năm đó rốt cuộc cô thích anh ta ở điểm gì chứ? Quả nhiên là không vô tri hoang phí cả tuổi trẻ mà.

Buổi trưa, giải lao một giờ đồng hồ.

“An Nhã, đi ăn trưa thôi.”

“Mình không đi đâu,các cậu đi đi, mình mang cơm hộp theo rồi.” Trình An Nhã hươ hươ hộp cơm trên tay, tỏ vẻ rất hạnh phúc, con trai làm cho cô hộp cơm tình yêu, còn ngon hơn cả của khách sạn 5 sao ấy chứ.

“Đúng là, bạn trai ngày nào cũng làm cơm cho cậu, cậu hạnh phúc quá đấy, cố ý khiến cho bọn tôi phải đố kỵ mà.”

“Được rồi, đói bụng chết mất, ăn cơm đi thôi.”

Trình An Nhã vẫy tay tạm biệt mọi người, lấy hộp cơm do Ninh Ninh làm ra.

“Bạn trai làm cơm cho cô?” giọng nói lạnh lùng bay đến, sống lưng Trình An Nhã lạnh toát, nhịp tim tăng mạnh, mồ hôi túa ra, Diệp biến thái, anh có thể đừng xuất quỷ nhập thần như vậy được không? Người dọa người là dọa chết người đó.

Trình An Nhã nở một nụ cười, “Chủ tịch, đây là vấn đề cá nhân của tôi, không cần trả lời.”

Diệp tam thiếu khoanh tay trước ngực, ánh mắt sâu thẳm quét hai lượt trên mặt cô, chầm chậm rời xuống hộp cơm, hôm nay Ninh Ninh làm món cánh gà tình yêu, hai chiếc cánh gà xếp thành hình trái tim rất đẹp. Kèm theo đó là món măng tây xào thịt băm, màu xanh mỡ màng, có rắc thêm chút ớt chỉ, giữa trái tim còn đặt một quả cà chua nhỏ xinh để trang trí.

Nhìn đúng là một hộp cơm tình yêu thứ thiệt.

Khóe miệng Diệp tam thiếu khẽ nhếch lên, như cười như không, châm biếm nhìn Trình An Nhã, Trình An Nhã thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn xuống, mặt bỗng chốc đỏ bừng một cách hiếm có, tim đập loạn xạ.

Phim Hàn a.

Con trai, phim Hàn mà con bắt chước, chết tiệt, tên biến thái này chắc chắn đã hiểu nhầm.

“Thức ăn căng tin không ngon sao?”

“Tôi ăn quen rồi.”

“Quen?” Đôi mày Diệp tam thiếu nhíu chặt, hai mắt nheo lại, giọng điệu nghe không rõ vui hay giận, nhưng lại có chút cổ quái, “Đàn ông?” Trình An Nhã ho khan mấy tiếng gật gật đầu, tên biến thái này làm gì mà không đi ăn đi, cô nhìn màu sắc món ăn, ngửi mùi thức ăn thơm phức, nước miếng chảy dài, anh không đói bụng nhưng tôi rất đói.


Nụ cười của Diệp tam thiếu càng âm hàn hơn.

“Nhìn có vẻ rất ngon,” Diệp tam thiếu nhẹ nhàng buông một câu.

Khóe môi Trình An Nhã co giật dữ dội, ý anh ta là gì? Tâm tư của Diệp tam thiếu không phải ai cũng đoán được, Trình An Nhã còn đang suy nghĩ xem vì sao anh ta lại nói như vậy, Diệp tam thiếu đã dùng hành động chứng minh cho lời nói của mình. Anh ta tao nhã cầm lấy hộp cơm, chiếc dĩa trong tay đưa xuống, đưa lên, một chiếc cánh gà đã chui tọt vào trong miệng.

Trình An Nhã trợn mắt há miệng, lần này đúng là rối bời trong gió rồi chứ, rất lâu sau mới phản ứng được lại. Chết tiệt, dám cướp cơm của mình.

“Chủ tịch, anh đang làm gì vậy?”

“Ăn cơm.”

“Đó là cơm của tôi mà.”

Bình tĩnh, bình tĩnh, manh động là ma quỷ, manh động là ma quỷ.

“Tôi đói rồi!” Ngon thật, tay nghề cũng không tệ, đến nấu cơm cũng biết, đàn ông mà hoàn mỹ như vậy cẩn thận bị sét đánh chết. Ninh Ninh đang học ở xa rất tao nhã hắt xì một cái.

Diệp tam thiếu đang ăn chợt phát hiện ra hai mắt Trình An Nhã nhìn mình đang bốc hỏa, biểu cảm như muốn nuốt chửng anh ta, anh ta dừng lại một chút, lông mày khẽ nhướn, lại cắn một miếng cánh gà.

Sau đó rất tao nhã đứng dậy, bưng hộp cơm lướt vào phòng chủ tịch, bỏ mặc Trình An Nhã bên ngoài.

Trình An Nhã hai mắt trợn trừng trừng nhìn vào phòng chủ tịch, hít thở sâu, tay nắm chặt, vũ trụ nhỏ bừng bừng bốc cháy. Chết tiệt, Diệp Sâm đồ biến thái, lòng dạ đen tối, dã thú, anh coi bản cô nương chỉ là đồ trang trí thôi ư?

Cướp cơm hộp của cô không nói, lại còn lướt đi trước mặt cô, sợ cô nhìn trừng trừng nuốt không trôi phải không?

Đáng ghét, cô từng gặp những kẻ mặt dày mày dạn, chưa từng thấy ai mặt dày mày dạn như vậy.

Làm người đừng có đê tiện như vậy, cẩn thận bị sét đánh tan thây!

Cô vừa định xông vào, Diệp tam thiếu đã lại bưng hộp cơm từ trong phòng chủ tịch lướt ra, tiện tay ném cho cô một vật màu đỏ đó. Trình An Nhã bắt lấy theo phản xạ.

Một hộp mỳ ăn liền thịt bò.

Làm quảng cáo chăng?

Diệp biến thái, anh giàu có như vậy, tại sao lại ăn món mỳ ăn liền rẻ tiền này chứ? Ít nhất cũng phải chuẩn bị tim gấu gan báo gì đó chứ, như vậy mới xứng tầm giá trị đại gia của anh mà.

“Cô Trình, ăn mỳ đi.” Diệp tam thiếu không đỏ mặt, không thở hắt, nói rất điềm đạm, nghe cái giọng nói đó, Trình An Nhã chỉ hận không thể xông lên chém anh ta hai nhát.

Thần sắc đó như muốn nói với cô, hộp mỳ ăn liền này là thưởng cho cô vậy.

“Chủ tịch, anh cướp hộp cơm của tôi.”

“Một thư ký đúng nghĩa là phải biết lo cho cái dạ dày của cấp trên.” Diệp tam thiếu nói rất trịnh trọng, tiếp tục tấn công chiếc cánh gà thứ hai, khiến cho Trình An Nhã thèm đến ứa nước miếng.

“Một cấp trên bình thường sẽ không bao giờ cướp cơm hộp của cấp dưới.” Trình An Nhã cười rất ngọt, nhưng trong lòng lại muốn biến thành thủy thủ Popeye quật anh ta một cái ngã lộn nhào xuống đất.

Ý tại ngôn ngoại, anh không bình thường.

“Ơ, cô không biết tôi không bình thường à?” Diệp tam thiếu rất thản nhiên phản pháo, lông mày khẽ nhướn, khóe miệng nhếch một nụ cười quỷ quyệt, “Tôi có lịch sử bệnh thần kinh, có cần cho cô xem để chứng thực không?”

Trình An Nhã bị Diệp tam thiếu mặt dày làm cho tức nghẹn họng.

Chết tiệt, thế nào cũng có ngày tôi sẽ giẫm chết anh.

Tình thế bắt buộc, không thể không cúi đầu, Trình An Nhã quay người bỏ đi, pha mỳ thì pha mỳ, cũng chẳng phải là cô chưa ăn mỳ ăn liền bao giờ.

“Cô Trình, cô xem ngày sản xuất đi, có lẽ chưa hết hạn đâu.”

Bước chân Trình An Nhã hơi chững lại, chết tiệt, tên lòng dạ đen tối này chắc chắn là cố ý, cố ý đây mà.

Nếu có một ngày cô lỡ tay giết người, thì tuyệt đối là vì kẻ đó đáng chết, quan tòa không nên phán tội cô.

Trình An Nhã cầm hộp mỳ trong tay, cố gắng thản nhiên bước đi.

Diệp Sâm không hề cảm thấy áy náy, hộp cơm ăn rất ngon lành, rất no, rất hài lòng, rất lâu rồi anh chưa được ăn món ăn gia đình ngon như vậy.

Bao lâu rồi nhỉ?

Lâu đến mức anh không còn nhớ nữa.

Chiều nay, Diệp Sâm tâm trạng mưa nắng thất thường, ngũ quan qnh tuấn âm u đến mức sắp đổ mưa, nếu như nói Diệp Sâm bình thường tao nhã lạnh lùng, vậy thì hôm nay Diệp Sâm thâm trầm băng giá.

Trình An Nhã vô duyên vô cớ bị anh ta mắng cho mấy trận, cả phòng thư ký, không khí lạnh như đóng băng, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, bị anh ta gọi vào y như rằng đều sẽ bị giáo huấn cho một trận.

Tâm trạng của Diệp Sâm rất bức bối, Trình An Nhã có thể thấy rõ.

Sắp hết giờ, Diệp Sâm sai Trình An Nhã pha một cốc cà phê, khi cô bưng vào, Diệp Sâm đang đứng trước cửa sổ thủy tinh chạm đất, thân hình cao lớn mảnh khảnh có thứ uy nghiêm gây áp lực rất lớn.

Đã vào hoàng hôn, ánh mặt trời rất ấm, cả văn phòng đều tràn ngập một làn khí ấm áp.

Trình An Nhã nhẹ nhàng đặt cốc cà phê xuống, nhắc anh ta một tiếng.

“Cô Trình, rời hết lịch tối nay của tôi lại.” Diệp tam thiếu không quay người, giọng nói hơi khàn khàn, ánh hoàng hôn trải khắp căn phòng, trong giọng nói lộ ra chút thương cảm trầm thấp .


“Vâng.”

Trình An Nhã chậm rãi bước ra khỏi phòng chủ tịch, khi đóng cửa, cô không đành lòng, liếc nhìn anh một cái.

Người đàn ông này trên người có một sức mê hoặc rất lớn, thường bất giác thu hút ánh mắt của người khác, anh ta tao nhã, anh ta lạnh lùng, anh ta vô tình…

Có tất cả những điều kiện để đốn gục bất kỳ cô gái nào.

Với cô mà nói, Diệp tam thiếu rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức dường như không gì là không thể.

Thế nhưng Diệp tam thiếu hôm nay, trên người phảng phất nỗi bi thương, nỗi bi thương của nhớ nhung bị vò này, dường như anh ta đang nhớ mong ai, hoàng hôn ấm áp dường như không liên quan đến anh, không dung hợp được đến nỗi nhớ nhung và bi thương của anh.

Trong lòng Trình An Nhã khẽ nhói đau, một người càng mạnh mẽ, càng đem tất cả nhược điểm của mình đi giấu kín, không thể khóc, không thể tỏ ra yếu đuối, kỳ thực, người như vậy, trong lòng có một nơi… yếu đuối, mong manh hơn bất cứ ai.

Chết tiệt, ánh sáng đặc biệt như vậy, con người đặc biệt như vậy, bóng dáng đặc biệt như vậy, phù hợp một cách chết giẫm với thiết kế nhân vật nam bi thương trong phim Hàn.

Diệp tam thiếu, anh chuyển sang con đường bi tình rồi sao?

Vậy thật là…

Đáng mừng quá.

Đây là khu của người giàu, bạt ngàn những căn biệt thự thời trang, có phong cách châu Âu, có phong cách England, có cả phong cách Gothic… tọa lạc ở lưng chừng núi, phóng mắt nhìn ra, xa hoa, tráng lệ.

Chiếc Rolls Royce màu bạc dừng lại trước một căn biệt thự phong cách châu Âu, Diệp Sâm mở cửa xe, tao nhã đi vào biệt thự, lạnh lùng hơn lúc bình thường, nhưng lại có sức áp bức lớn như lúc ở thương trường, tỏ ra nhẫn nhịn hơn nhiều.

“Tam thiếu gia, cậu đã về, lão gia đang chờ cậu.” Trần Đức cung kính mời Diệp Sâm vào nhà.

Biệt thự được trang trí rất sang trọng, do kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, sang trọng đến mức xa xỉ, ánh sáng vàng kim khiến Diệp Sâm thấy hoa mắt. Trong mắt Diệp Sâm thoáng qua một nét chế giễu.

Tòa biệt thự này cho anh cảm giác ngoài lạnh lẽo ra vẫn là lạnh lẽo, lạnh đến tận xương tủy.

Vẻ mặt Diệp Trấn Hoa uy nghiêm đang ngồi trên ghế chủ, mái tóc đã điểm sương, tay chống chiếc ba toong, ông lão đã từng làm mưa làm gió trên thương trường suốt một đời này rất uy nghiêm, hai mắt dù đã mờ, nhưng ánh mắt rất sắc bén.

Nguyễn Thúy Ngọc, vợ thứ ba của ông, tuổi chưa đến ba mươi, ngồi một bên cười nhạt, con trai tám tuổi của cô ta Diệp Vũ Đồng ngồi im bên cạnh, vẻ mặt sợ sệt, thật khiến người ta thương yêu.

Anh hai của anh Diệp Vũ Đường cũng có ở đây, khuôn mặt đoan chính không che giấu nổi vẻ tham lam trong ánh mắt.

“Ba, con đã về.” Diệp Sâm gọi một tiếng nhẹ bẫng, tình cảm không có chút lay động, một tuần về nhà ăn cơm một lần là quy định của Diệp Trấn Hoa.

“Người bận rộn của chúng ta cuối cùng cũng đã về rồi, oai phong quá, để cho tất cả chúng tôi phải đợi cậu.” Nguyễn Thúy Ngọc lạnh lùng nói.

“Người ta là chủ tịch tập đoàn quốc tế MBS mà, tất nhiên phải oai phong rồi, hừ.” Diệp Vũ Đường giọng điệu chua loét nói.

Mặt Diệp Sâm không chút cảm xúc, “Ba, gần đây công ty nhiều việc, xin lỗi.”

Dù nói như vậy nhưng giọng điệu chẳng có chút gì gọi là xin lỗi cả, sắc mặt hết sức lạnh lùng.

“Ăn cơm.” Ánh mắt sắc bén của Diệp lão gia lướt qua từng người, nhả ra hai chữ, tất cả đều im bặt.

Trong lòng Diệp Sâm cười nhạt.

Diệp Vũ Đồng len lén gọi một tiếng anh ba, Diệp Sâm nhìn cậu, gật đầu, Diệp Vũ Đồng nở nụ cười hớn hở, Nguyễn Thúy Ngọc kéo áo con trai, cậu bé lại sợ sệt cúi đầu xuống.

“Diệp Sâm, Vũ Đường muốn mở tiệm đá quý, con trích vốn đầu tư cho anh, nhân tiện đả thông các mối quan hệ cho anh con.” Trong giọng nói uy nghiêm của Diệp lão gia toàn là mệnh lệnh.

“Vâng, thưa ba.”

Ông chủ thực sự của Diệp gia vẫn là Diệp lão gia, người thừa kế thật sự là Diệp Vũ

Đường, đứa con mà Diệp lão gia thương yêu nhất là Diệp Vũ Đồng, còn anh…

Chỉ là đứa con rơi do ông bất cẩn để lại.

Là đứa con riêng không được công khai.

Là nỗi nhục của ông.

Trong lòng Diệp Sâm cười nhạt, rồi sẽ có một ngày anh cho Diệp lão gia thấy.

Đàn ông phản kích bạo lực như thế nào.

Trình An Nhã về đến nhà liền nằm liệt ra, cục cưng vẫn chưa về, cô hơi chau mày.

Lúc này lẽ ra Ninh Ninh phải đang nấu cơm rồi chứ?

Cô đã quen với việc về đến nhà là ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Lo lắng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, Trình An Nhã nằm liệt trên ghế sofa giả chết, con trai cô là thiên tài thuần chủng 100%, không thể xảy ra chuyện đi lạc ngớ ngẩn được.

Cô yên tâm nằm chờ con trai về nấu cơm phục vụ.

Bất giác lại nhớ đến cảnh Diệp Sâm đứng bên cửa sổ, dáng đứng thẳng tắp, ngập tràn cô đơn, dường như cả thế giới đều bỏ rơi anh ta.

Diệp tam thiếu mà cô quen biết, lạnh lùng, tao nhã, âm hiểm, lòng dạ đen tối… hơn nữa con người đó tuyệt đối không có quan hệ với bi tình.

Anh ta sao thế?

Chết tiệt, Trình An Nhã bật dậy khỏi ghế sofa, vỗ trán, “Trình An Nhã, mày bị hắn ta mắng cho mất hồn nên có khuynh hướng thích bị ngược đãi hay sao?”

Có thời gian nhớ tới khuôn mặt của con trai yêu quý vẫn tốt hơn nhớ tới Diệp tam thiếu nhiều.

Nghĩ đến Ninh Ninh và Diệp tam thiếu hai gương mặt chỉ có kích thước lớn nhỏ khác nhau, Trình An Nhã buồn thiu.

“Mami, không phải mẹ có khuynh hướng thích bị ngược đãi đâu, mà là cục cưng của mẹ có khuynh hướng thích bị ngược đãi.” Giọng nói non nớt đặc biệt của trẻ con bay vào,

Ninh Ninh đóng cửa, xách hai túi thức ăn đi vào, lườm cô một cái.

“Ninh Ninh, cuối cùng con cũng về rồi, mami đói bụng chết mất.” Trình An Nhã không chút xấu hổ tố cáo con trai không kịp thời chăm sóc tốt cho cô.

Ninh Ninh tháo cặp sách xuống, ném cho cô, mỉm cười nói: “Mami ăn tạm cái gì lót dạ, con lập tức đi nấu cơm.”

Ninh Ninh là thiên tài, lên lớp gần như không cần nghe giảng, cặp sách của cậu xea này đều nhẹ bẫng cả, hôm nay lại nặng một cách bất thường, Trình An Nhã tò mò mở ra xem, một đống đồ ăn vặt rơi ra ngoài.


Sô cô la, su kem, kẹo… táo, anh đào… bánh mỳ?

Bao nhiêu là đồ ăn vặt nhét chặt cứng trong cặp, phản ứng đầu tiên của Trình An Nhã là, “Ninh Ninh, con nhặt được tiền nên mang về hiếu kính mẹ chứ, mua linh tinh thế này lãng phí quá.”

Ninh Ninh chia rau với thịt ra, rửa nồi cắm điện nấu cơm, nở một nụ cười cực kỳ tao nhã, chớp chớp mắt, nghiêm chỉnh nói: “Ai nói con nhặt được tiền? Đây là các bạn nữ trong trường tặng con đấy.”

“Con làm cái gì mà người ta tặng con nhiều đồ như vậy?”

Cái gì tốt không học lại đi học ba con, cái tính đào hoa lại học được đủ cả mười phần.

Lẽ nào đào hoa cũng di truyền sao?

Hay là đào hoa phải bồi dưỡng từ nhỏ.

“Con cũng không hiểu đầu đuôi tai nheo.” Ninh Ninh nói rất vô tội, “Các bạn ấy đều bảo con cười rất quyến rũ, quà tặng thể hiện muốn theo đuổi con.” Trẻ con bây giờ tình đầu mới nhú cũng sớm quá đấy chứ?

“Chẳng phải bảo con không có việc gì đừng tự tiện cười lung tung rồi sao? Đợi đến lúc hai mẹ con mình không còn gì để ăn mẹ mới để con đi bán tiếng cười. Hơn nữa, nụ cười của con chỉ đáng thế này thôi sao? Rẻ rúng quá đấy!” Trình An Nhã nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đột nhiên ánh mắt lóe sáng, “Ngày nào kiếm được một tờ séc trắng mới gọi là đáng tiền, con hiểu chưa?”

“Séc lủng thì làm sao?”

“Con không biết thăm dò tình hình sao?”

Ninh Ninh nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, gật gật đầu, “Có lý, lần sau thực hiện.”

“Ngoan quá.” Trình An Nhã thản nhiên xoa đầu con trai, không hề cảm thấy mình đang hủy hoại mầm non của đất nước chút nào.

“Ninh Ninh, mami hỏi con một vấn đề nhé, cái đó…” mặt Trình An Nhã hơi nóng, ngồi sát vào con trai, ôm lấy thân hình bé nhỏ của cậu hỏi, “Con khong tò mò chút nào về ba của mình sao?”

Khuôn mặt đẹp của Ninh Ninh chỉ toàn nụ cười, “Mami, mami chẳng bảo daddy chết rồi sao? Còn nói cái gì mà cỏ trên mộ còn cao hơn cả người con nữa.”

Diệp tam thiếu đang dùng cơm ở biệt thự lưng chừng núi xa xôi bỗng dưng hắt xì một cái.

Từ khi Ninh Ninh bắt đầu hiểu chuyện,đã từng hỏi một lần tại sao Ninh Ninh không có ba?

Khi đó Ninh Ninh mới 3 tuổi, đang học lớp mẫu giáo ở Anh, trên lớp có đứa bé, con nhà hàng xóm, ở trường thường mắng Ninh Ninh là con hoang, không có ba.

Có lần Ninh Ninh đánh nhau với cậu bé đó, bị thua, cánh tay bầm tím một mảng, khóc chạy về hỏi Trình An Nhã vì sao Ninh Ninh không có ba?

Khi đó trái tim Trình An Nhã đau như dao cắt.

Ninh Ninh là món quà tốt đẹp nhất mà cô nhận được trong cuộc đời này.

Ninh Ninh là khúc thịt cô đứt ruột đẻ ra và yêu thương nhất, Trình An Nhã không cho phép bất cứ ai làm tổn thương cậu dù chỉ là một sợi lông, nhưng người tổn thương cậu nhiều nhất lại chính là cô.

Cô nhớ rất rõ, khi Ninh Ninh hỏi cô, trong mắt có một chút oán trách.

Ninh Ninh là cậu bé thần đồng, IQ từ nhỏ đã cao hơn những trẻ em bình thường khác, thế nhưng khi 3 tuổi, dù sao cũng còn quá nhỏ, chỉ là nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác một chút.

Lại bị đứa trẻ khác gây hiểu nhầm, nghĩ rằng không có ba là lỗi của mẹ, trong lòng khó tránh khỏi oán giận.

Chính là lúc đó, Trình An Nhã đã nói với Ninh Ninh, ba của cậu chết rồi, còn bịa ra một chuyện tình lâm li bi đát như phim Hàn giữa hai bố mẹ, nam bị xe đâm, nữ vì tình yêu mà một mình nuôi con.

Từ đó trở đi Ninh Ninh không bao giờ hỏi đến ba nữa.

Những năm qua Trình An Nhã một mình nuôi con quả thật vất vả, vừa đi học, vừa đi làm, kiếm tiền đóng học phí, kiếm tiền sữa cho Ninh Ninh.

Anh quốc là nơi ăn người không nhả xương, cô lại sống ở Luân Đôn, mức sống cao khủng khiếp, thời gian cô cực nhọc nhất từng có một năm mỗi ngày nghỉ ngơi không được 4 tiếng.

Sau này, Ninh Ninh lớn lên, cũng hiểu được nỗi vất vả của Trình An Nhã, càng lớn, IQ cũng càng tăng theo, tính cách cũng mạnh mẽ khiến người khác phải tặc lưỡi.

Đứa con không có ba, chủ đề này không còn làm tổn thương cậu nữa, hai mẹ con cũng tự quên đi người đàn ông thiếu vắng trong cuộc sống của họ.

Bây giờ đột nhiên nhắc đến ba, chủ đề mà họ đã bỏ quên bao nhiêu năm nay, Trình An Nhã cảm thấy có chút khó xử bởi đã nói dối hơi thái quá, biết thế khi xưa cô đã bảo với Ninh Ninh ba của cậu đến sao hỏa rồi.

Ít nhất còn có thể quay lại.

Bây giờ nói sống lại không biết còn kịp nữa không.

Trình An Nhã thực ra không muốn Diệp tam thiếu biết đến sự tồn tại của Ninh Ninh, nhưng lại không muốn nói dối Ninh Ninh.

Chết tiệt. Băn khoăn quá.

“Ninh Ninh, con từng thấy người chết sống lại chưa?”

“Thấy rồi.” Ninh Ninh thản nhiên.

Trình An Nhã im bặt, Ninh Ninh lại nói tiếp, “Trên tivi.”

Cô im bặt tiếp.

Diệp biến thái, hôm nào anh gặp con trai tôi hãy nói vậy, vấn đề này tôi không muốn suy nghĩ nữa.

“Thôi không nói nữa, cục cưng, lần sau bảo với các bạn gái theo đuổi con là con thích ăn sô cô la.” Trình An Nhã xé một phong sô cô la được bọc rất đẹp mắt, nhét vào miệng.

Ngon tuyệt.

Con trai hiếu kính mẹ, thiên kinh địa nghĩa.

“Biết rồi, mami, mẹ còn thích ăn gì nữa, độ khó cao chút đi, để con thực hành.” Ninh Ninh lắc đầu mỉm cười.

Cậu rất thích mami như vậy, hám tài, hắc ám, đôi khi hơi ngốc nghếch.

“Sầu riêng.”

Khóe mắt Ninh Ninh khẽ co giật, “…. Mami, mẹ thấy ai cầm sầu riêng đi tỏ tình chưa?”

“Vậy mới để con thực hành mà, thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.”

“Hiểu rồi.” Ninh Ninh nhẹ nhàng tiếp nhận thách thức, quay lại thơm lên má cô, cười tươi nói: “Mami, thực ra đôi khi mẹ cũng không ngốc một cách thông thường.”

Nói xong câu này cứ yên tâm, vì mẹ là mami của con, nên con không ngại cái lườm tao nhã rất Trình An Nhã của mẹ.

Hết chương 2 ^^!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.