Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Chương 13: Kỳ phùng địch thủ


Đọc truyện Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một – Chương 13: Kỳ phùng địch thủ

Gió đêm thổi nhẹ mang theo hơi se lạnh.

Trình An Nhã chơi trò đối kháng với Ninh Ninh trên máy tính một lát rồi mới
ra khỏi thư phòng, khi đi qua phòng làm việc của mình, cô thấy Diệp tam thiếu đang chắp tay sau lưng, đứng dưới ánh trăng, bóng anh lạnh lùng
như sương.

Cô động lòng, gõ cửa, Diệp tam thiếu không phản ứng gì.

Cô do dự một lúc lâu, bước vào trong.

“Diệp Sâm, màn đêm rất đẹp sao?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, lầu cao như vậy,
tầm mắt rất rộng, từ cao cúi xuống nhìn, cảnh trí cũng không tệ.

“Ai có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm chứ.” Diệp tam thiếu nói, đôi mắt đen thẫm như màu đêm, màn đêm nhuộm lên lớp màu u ám đó càng có cảm giác
nặng nề khó tả.

“Anh sắp đứng thành tượng đá rồi, khiến người ta
tưởng là đang đứng ngắm cảnh đêm.” Trình An Nhã mỉm cười, thử chạm nhẹ
vào người anh, cứng rắn như đá, các cơ trên người đều cứng đơ lại, Diệp
tam thiếu hơi ngạc nhiên, Trình An Nhã mỉm cười nói: “Em là thư ký của
anh lâu như vậy phát hiện ra một việc, mỗi lần cơ thể anh cưng cứng như
gặp kình địch vậy đều do Dương lão gia hoặc Diệp lão gia, lần này thì là vì Louis, anh sợ bọn họ à?”

“Chuyện đùa.” Diệp tam thiếu lạnh
lùng quay đầu đi, thưởng cho Trình An Nhã nửa gương mặt vừa hoàn mỹ vừa
lạnh lùng, “Diệp Sâm lạu đi sợ hai lão già đó và Louis?”

“Vậy có
lẽ anh không giống những người khác.” Trình An Nhã cười nhẹ nhàng, dưới
màn đêm, ánh đèn vàng vọt, ấm áp, nhưng mờ ảo, như một lớp màn
khát vọng mỏng manh, dưới sự che giấu của đêm, lặng lẽ nảy mầm trong
lòng người, Trình An Nhã mỉm cười: “Khi còn học tiểu học em rất nhút
nhát, khi đó vẫn chưa đến thành phố này, em cùng ba mẹ sống trong một
làng chài nhỏ, trẻ con nông thôn cực kỳ nghịch ngợm, ngày nào đi học em
cũng bị bắt nạt. Trên lớp có hai đứa trẻ rất xấu tính, ngày nào cũng lấy đầu mẩu phấn ném em, thả sâu vào trong cặp em, giấu vở bài tập của em
đi…. Khi tan học, bọn chúng còn cướp tiền tiêu vặt của em, cuộc sống ở
làng chài khá khó khăn, trẻ con đều không có tiền gì, lại muốn mua đồ,
chỉ đành bắt nạt đứa trẻ khác. Em rất sợ bọn chúng, mỗi lần gặp bọn
chúng em đều đi đường vòng, cả người em sẽ căng lên, cứng đơ, vô cùng sợ hãi. Bởi vì trong nhà không cso tiền, hộp bút của em được ba làm bằng
bìa các tông, ba vẽ rất đẹp, trên vỏ hộp ba vẽ những bông hoa nho nhỏ
xinh xinh, em rất thích, cũng rất trân trọng. Có một lần, hai đứa trẻ
xấu tính kia lại bắt nạt em, dùng nước tưới ướt hết hộp bút của em, em
nổi giận, túm lấy roi của thầy giáo, vụt lên người bọn chúng, cứ vụt
mãi, vụt mãi… cho đến lúc bọn chúng chạy loạn lên, em đuổi theo không
tha, đánh cho bọn chúng khắp người lằn sẹo, có chỗ còn rỉ máu, em nghĩ
lúc đó em điên rồi, em cũng không biết vì sao bản thân lại có dũng khí
đánh người như vậy. Bởi vì hành vi ngang ngược hàng ngày của hai đứa trẻ này khiến thầy giáo rất ghét, em cũng chỉ bị mắng mấy câu mà thôi. Sau
khi tan học, em run rẩy đi về nhà, em rất sợ bọn chúng đột ngột xuất
hiện lấy roi mây đánh em, ai ngờ, bọn chúng thấy em thì như chuột thấy
mèo, tránh từ đằng xa, phụ huynh của bọn chúng đến nhà em bắt đền, nhìn
thấy em liền không nói gì nữa, hốt hoảng lôi con trai về. Từ đó trở đi
hai đứa trẻ xấu tính kia nhìn thấy em thì đi đường vòng để tránh, cả
trường không ai dám bắt nạt em, em bày ra bộ mặt lạnh lùng, có đứa bé
nhìn thấy em sợ quá còn chủ động cho em tiền tiêu vặt…”

Diệp tam thiếu, “…Lúc đó em học lớp mấy?”

Trình An Nhã hờ hững giơ nón tay trỏ lên.

“Em giỏi.”

Anh có thể tưởng tượng ra một Trình An Nhã bé loắt choắt đứng trước mặt hai đứa con trai to béo, hình ảnh nữ vương ấy khiến bọn chúng hốt hoảng bỏ
chạy.

Trình An Nhã khiêm tốn tiếp nhận lời khen của Diệp tam thiếu.

“Em đang muốn nói với anh là khi bị chèn ép thì phải trả lại gấp mười gấp
trăm lần?” Diệp tam thiếu nheo mắt cười mà như không, nhìn đắm đuối cô
gái bên cạnh mình, cô ấy thật sự…

Sự quan tâm của cô, thật sự rất đặc biệt.

“Chả trách hồi anh di học thành tích đều không đạt yêu cầu, anh căn bản không lĩnh hội được điểm mấu chốt mà cô giáo dạy.”

Diệp tam thiếu, “…”

Cô giáo?

Em là cô giáo môn gì chứ? Trừ Ninh Ninh là đứa bé mạnh mẽ như thế, đứa trẻ nào chịu nổi sự bóc lột của em.

“Ý em là, nếu trong lòng có bóng đen, anh phải dũng cảm đối mặt.” Trình An Nhã trầm tĩnh nói, trong đôi mắt sáng lấp lánh trí tuệ và thông thái,
“Có thể chúng từng gây ra cho anh tổn thương nào đó, gây ra cho anh vết
sẹo không thể xóa bỏ, cho nên anh lúc nào cũng sống trong bóng đen đó.
Kỳ thực chỉ cần anh dũng cảm bước ra khỏi bóng đen đó anh sẽ nhận ra,
bất kể bọn họ có làm gì cũng không thể ảnh hưởng đến anh. Giống như vết
thương bị phồng rộp, rất khó lành, nhưng nếu như anh trích nó dưới ánh
nắng, khiến cho vết thương lại bị thương lần nữa, mặc dù sẽ đau một
chút, thế nhưng, sẽ rất nhanh khỏi, anh không còn phải chịu nỗi đau của
vết phồng rộp đó nữa. Anh xem anh xem, mỗi lần nhắc đến Dương lão gia,
Diệp lão gia, tâm trạng của anh lại không bình thường, lo lắng, phẫn nộ, tại sao chứ? Diệp Sâm, dựa vào địa vị và năng lực của anh bây giờ, anh
cần gì phải sợ ai? Phẫn nộ, chỉ là hình thức biểu hiện cực đoan của sự
yếu đuối, anh nghĩ mà xem có phải là anh không?”

Anh không lên tiếng, hai tay giao nhau, nhìn chăm chăm vào màn đêm.

Không khí trầm lặng đến mức khiến người ta ngạt thở, màn đêm nhuộm quá mức lên không gia, vô cùng nặng nề.

“Em đi nghỉ trước đây.” Trình An Nhã quay người dợm bước đi, đột nhiên em
bị giữ lấy, hai bàn tay khỏe mạnh giữ chặt lấy eo cô, dùng sức xoay
người cô lại, cô không kịp kêu lên cả người đã bị Diệp tam thiếu ôm vào
trong lòng.

Anh ôm cô rất chặt như sợ chỉ cần hơi lỏng tay cô sẽ
biến mất không còn nhìn thấy nữa, lực ở cánh tay rắn chắc ngày càng
mạnh, như muốn xiết chặt lấy eo cô. Cô bị ôm có chút đau, nhưng chỉ hơi
chau mày chứ không nói gì, lật tay ôm lấy anh.

Diệp Sâm, anh đã đủ lớn mạnh, ai cũng không thể làm tổn thương đến anh nữa.

Anh đã viết lên truyền kỳ của một thương nghiệp, Diệp lão gia, Dương lão gia đều không bằng anh, anh còn có gì phải sợ chứ?

Nơi cổ cô có cảm giác giọt nước ấm nóng, Trình An Nhã trấn động, đột ngột
đẩy Diệp tam thiếu ra, ánh trăng phản chiếu trên khuôn mặt lạnh lẽo của
anh, cô không bỏ qua giọt nước mắt anh chưa kịp giấu đi…

“Diệp Sâm…”

“Anh ghét em.” Diệp tam thiếu trầm giọng nói, lại ôm cô vào lòng, gằn từng
tiếng độc ác bên tai cô: “Anh ghét em, lúc nào cũng thông minh như vậy,
nhìn thấy dáng vẻ tồi tệ của anh khi bị chuyện cũ dặm nhấm, em vui lắm
sao? Bóc trần vết sẹo của anh em thấy đắc ý lắm à? Tại sao lúc nào
cũng…”

Anh có chút không nói được tiếp.

Ai dám nói Trình An Nhã không dịu dàng chút nào, ai lại dám nói Trình An Nhã không tâm lý chút nào.

Sự dịu dàng và tâm lý của cô lúc nào cũng đến đột ngột khiến người khác
không kịp phòng bị, một câu nói có thể đâm thẳng vào bóng đen trong lòng người ta, khiến anh đau sâu sắc, nhưng nỗi đau này, là đau vì cảm động.

Lần đầu tiên anh cảm nhận sâu sắc rằng cô gái này yêu anh.

Đột nhiên muốn có cô.

Mỗi giọt máu trong huyết quản đều đang kêu gào manh động, muốn yêu cô thật dữ dội.

Dục vọng ập đến mạnh mẽ và gấp gáp.

Diệp tam thiếu hoàn toàn vứt bỏ lý trí, lật người ép cô vào lan can ban công, cúi mình, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn.

Một nụ hôn mãnh liệt và bá đạo, thô bạo như cách thể hiện tình cảm bản năng nhất của động vật, muốn để cô nhận lấy tất cả những cảm động và nhiệt
tình vừa mới trỗi dậy trong đáy lòng mình.

Cô bị ép phải chịu đựng sức nặng của anh, thân trên không ngừng ngả về phía sau, Diệp tam
thiếu không ngừng ép lên người cô, điên cuồng cướp đi hơi thở và ngọt
ngào của cô…

“Giọt nước mắt này là chảy vì em sao?” Cô nhắm
mắt khẽ hỏi, gương mặt đỏ như ráng chiều, trái tim đập nhanh dữ dội và
căng cứng, cô yên lặng chờ đợi.

Cô tỉnh táo, nhìn bản thân sa lầy rồi.

Cô từng cự tuyệt, từng giằng xé, cuối cùng dần dần nghe theo trái tim
mình, từng chút từng chút vì anh mà thay đổi, nếu như trước đây, cô
quyết không tốn nhiều công sức đi quan tâm ai khác ngoài Ninh Ninh.

Nhưng làm thế nào đây?

Yêu rồi thì yêu rồi, cô có thể từ chối đến lúc nào?

Cả cuộc đời cũng chỉ dài có vậy, cô phải mất bao nhiêu thời gian từ chối anh, yêu anh, và quên anh?

Chi bằng nghe theo bản thân.


Không thể vì sợ bị phụ bạc mà không dám yêu.

“Đúng vậy, thế nào, anh hình như…bắt đầu muốn yêu em rồi.” Diệp tam thiếu kìm chế nụ hôn, rơi trên má cô, rơi trên đôi mắt khẽ run của cô, giọng nói
mang một chút bất lực, một chút giải phóng, còn có một chút chờ đợi.

Mặc dù cô không phải loại hình anh thích, tính cách cũng không phải khẩu vị của anh, nhưng anh muốn có cô, làm thế nào đây?

“Đúng là một khởi đầu không tệ.” Trình An Nhã mỉm cười.

Là ai từng nói, nếu một người đàn ông dám vì bạn mà khóc, vậy đừng hoài nghi trái tim yêu bạn của anh ấy.

Có lẽ so với tưởng tượng của cô, anh còn thích cô hơn một chút.

“Đúng vậy, đúng là một khởi đầu không tệ.” Diệp tam thiếu lặp lại lời cô, đầu hơi nghiêng, bốn cánh môi lại tự nhiên gắn vào nhau…

Cô bị ôm ngang người ném lên giường, thân hình rắn rỏi phủ kín lên người cô.

Tiếng áo bị xé toang vang lên trong không gian mỏng manh, cúc áo rơi đầy mặt sàn, cô kêu lên, âm thanh liền bị anh cướp mất.

“Anh muốn em, không được cự tuyệt.”

Đột nhiên, tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch vang đến, kèm theo giọng nói non nớt của Ninh Ninh, “Daddy, con có một câu hỏi…”

Hai người không kịp che giấu hiện trường, bóng dáng nhỏ bé của Ninh Ninh đã xuất hiện trước cửa…

Trợn mắt há miệng.

Đầu óc Trình An Nhã lập tức trở nên trống rỗng, Diệp tam thiếu dùng tốc độ
nhanh nhất kéo chăn che nửa người trên bán nude của Trình An Nhã…

“Daddy, thật ngại quá…hai người cứ tiếp tục.” Ninh Ninh gượng gạo nhếch khóe môi, dùng tốc độ nhanh nhất chuồn mất…

Miếng ăn dâng đến tận miệng còn rơi mất, là cảm giác gì?

Xin hãy hỏi Diệp tam thiếu lúc này.

Diệp tam thiếu bất
lực gào lên một tiếng, đổ rạp lên người Trình An Nhã, vùi đầu vào cổ cô, “Con trai quả nhiên là đến để đòi nợ mà.”

Trình An Nhã…

Cô không dám động đậy, chỉ sợ hơi chút cử động sẽ khiến Diệp tam thiếu nổi máu, bất chấp tất cả mà vồ lấy cô nuốt chừng…

Haizz…

Cô thừa nhận, cô cũng có chút xíu tiếc nuối.

Cô cũng muốn Diệp tam thiếu, bị cắt ngang, cảm giác này thật là bức bối.

Ninh Ninh, mami hận con aaaaaaaaaaaaaaaa…

“Anh muốn có em.” Ánh mắt Diệp tam thiếu thâm trầm.

t*ng trùng xông lên não.

Đàn ông quả nhiên thú tính lớn hơn lý tính.

Trình An Nhã đẩy anh ra, ngồi dậy, hai tay ôm lấy người che đi phong tình mê
hồn, mỉm cười nói: “Giữ chút hình ảnh cho con trai đi.”

Diệp tam thiếu thiểu não ôm lấy chăn, anh hận Ninh Ninh…

Buổi sáng đi làm khi láy xe qua ủy ban thành phố, Diệp tam thiếu quay sang
nhìn Trình An Nhã, vẻ mặt rõ ràng là, có rảnh không? Chúng ta cùng vào
trong làm những thủ tục cần làm thôi.

Trình An Nhã hờ hững quay đầu đi ngắm cảnh trên phố.

Kết hôn, tạm thời…chưa có dự định này.

Cô còn chưa tận hưởng đủ cảm giác yêu say đắm, sao có thể nói kết hôn là kết hôn được?

Thông thường nam nữ gây dựng gia đinh phải trải qua các quá trình, quen biết – yêu – kết hôn – sinh con. Còn quá trình giữa cô cà Diệp tam thiếu có lẽ là sinh con – quen biết – yêu – kết hôn.

Hoặc có lẽ là sinh con – quen biết – kết hôn.

Trực tiếp nhảy qua bước yêu, anh thử hỏi các cô gái trong thiên hạ ai mong
muốn không yêu đã kết hôn? Trừ những người cuồng kết hôn, e rằng không
có ai muốn như vậy?

Cho nên Trình An Nhã coi như không nhìn thấy ánh mắt của Diệptam thiếu.

“Giả vờ.” Diệp tam thiếu lạnh lùng nhả ra hai chữ.

Giả vờ là đặc quyền của phụ nữ, giống như đàn ông các anh, bá đạo cũng là đặc quyền.” Đúng là đề cao nam quyền.

Hai người tranh cãi đến tận công ty, “Chiều nay em phải đi phục hồi chức năng đúng không?”

“Đúng, bác sĩ hẹn em 2h.”

“Anh đưa em đi.”

“Không cần đâu, em tự đi được.”

“Bản thiếu gia thích thế.”

“Vậy tùy anh.” Trình An Nhã nhún vai, cô nói không cần, đích thực không phải giả vờ. Gần đâyMBS và Diệu Hoa bắt đầu khai chiến, mặc dù không quá dữ
dội, nhưng công việc quả thật không ít, Diệp tam thiếu một giờ làm bằng
hai giờ, đêm xuống ngủ rất muộn, Trình An Nhã không muốn ảnh hưởng đến
thời gian làm việc của anh.

Anh đã không sợ mệt, vậy thì tùy thôi.

Ai ngờ buổi trưa xưởng gia công kim cương xuất hiện một lô kim cương giả,
xưởng khẩn cấp gọi điện cho Diệp Sâm đề nghị anh nhanh chóng qua xem.
Cũng may phát hiện sớm, chưa đưa vào sản xuất, nếu không MBS nhất định
sẽ bị người tiêu dùng tố cáo, danh tiếng tiêu tan.

Buổi sáng trời còn nắng chói chang, buổi trưa mây đen đã kéo đến như muốn đổ mưa.

Diệp tam thiếu đến công xưởng, nhất thời không thể quay lại kịp, Trình An Nhã tự gọi taxi đến bệnh viện.

Vị bác sĩ khoa xương khớp này là bác sĩ danh tiếng trong nước, do Diệp tam thiếu giới thiệu cho cô, đó là một vị bác sĩ già, tuổi tầm ngũ tuần,
tính tình cởi mở, cũng rất tận tâm, chụp phim cho Trình An Nhã xong liền để cô đến phòng phục hồi chức năng chuyên dụng của bệnh viện.

Tình trạng hồi phục của cô rất tốt.

Có lẽ nhờ cục cưng Ninh Ninh ngày ngày hầm canh cho cô, còn là đặc biệt bổ xương, Trình An Nhã nghĩ ngợi mông lung.

Cô ném nạng sang một bên, chống hai chiếc nạng thấp, dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ, Trình An Nhã chầm chậm bước đi…

Thành phố A sau trận mưa lớn trở nên âm u, mưa tạm dứt, lại có cảm giác như mùa xuân.

Cô đang định gọi xe, một chiếc Rolls Royce liền đỗ ngay trước mặt cô, Louis bước ra khỏi xe.

Cô hơi chau mày, thầm nghĩ anh ta quả là thần thông quảng đại, bấm đốt tính thời gian cô ra hay sao?

“An Nhã, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Anh ta quả rất tự nhiên, như quen biết lâu rồi vậy, từ tiểu thư trực tiếp nhảy sang An Nhã, không có một giai đoạn quá độ.

“Louis tiên sinh, tình cờ quá, anh cũng đến bệnh viện à.” Trình An Nhã mỉm cười.

Louis nhẹ cười: “Tôi đến đón em.”

“Cảm ơn ý tốt của anh, có điều nơi này cách nhà tôi không xa lắm, tôi không phiền anh nữa.”

Louis cầm lấy cánh tay cô, hướng về phía xe, đôi mắt xanh phỉ thúy lấp lánh: “An Nhã, có thể nể mặt ăn với tôi bữa cơm không?”

Trình An Nhã hơi giận, anh ta đây là thái độ mời người khác sao? Bắt cóc thì đúng hơn.

“Louis tiên sinh, thật sự xin lỗi, Diệp tam thiếu sẽ lo lắng cho tôi đó.”
Trình An Nhã lạnh lùng nói, giọng nói đã cực kỳ không vui.

Louis bất chấp sự phản đối của cô, đưa cô lên xe.

“Đi thôi.”

Đây là một nhà hàng phương Tây rất có phong cách, trang hoàng điển nhã, đèn chùm pha lê, đèn trang trí hình hạt gạo, còn có một bức tường bằng
gương thủy mặc rất lớn, ánh đèn nhiều màu giao thoa nhẹ nhàng toát lên
không khí hết sức lãng mạn.

Tóm lại đây là một nhà hàng rất phù hợp với những cặp tình nhân đang yêu nhau nồng nàn.

“Nhà hàng này cũng được đấy chứ?” Ánh mắt Louis mang theo nụ cười, dịu dàng
nhìn cô, “Chỉ mở cửa với các đoàn khách đặc biệt, cô nên tranh thủ
hưởng thụ chút đi.”

Đoàn khách đặc biệt?

Chuyên mở cửa cho xã hội đen chứ gì? Trình An Nhã nhếch nhếch khóe môi, vậy thì cô không hưởng thụ vẫn tốt hơn.


“Louis tiên sinh, anh cảm thấy vẻ mặt này của tôi là đang hưởng thụ sao?”
Trình An Nhã mỉm cười, khóe môi lướt qua nét chế giễu, “Anh nên dẫn
người khác đến, một phụ nữ què một chân, lại quê mùa như tôi sẽ hạ thấp
phong cách của anh.”

Nói Diệp tam thiếu biến thái bạn cũng
đừng có không tin, cô sắp mất mặt chết đi được. Bắt đầu từ hôm nay, cả
phòng thư ký ai ai cũng phải mặc trang phục lỗi mốt, đổi kiểu tóc, đeo
cặp kính gọng đen cực quê mùa, trang điểm như một cô gái già ế chồng.

Từ dưới lầu đại sảnh đến thang máy đều bị người ta xem như khỉ, đặc biệt
là hôm nay bốn người bọn họ lại tình cờ đến cùng một lúc, thư ký chủ
tịch xưa nay lúc nào cũng chuyên nghiệp, tinh anh, rạng rỡ, đột nhiên
đều thống nhất phong cách, hơn nữa lại còn theo mốt quái dị như vậy
khiến cho các nhân viên trong MBS bị một phen hết hồn.

Ức chế nhất là, Diệp Sâm nói với bọn họ, duy trì trong vòng một tháng sẽ tăng
lương 20000 tệ, vì phúc lợi bọn họ đành phải chấp nhận, nhưng phần phúc
lợi này lại không tới lượt cô.

Ánh mắt của mấy cô nhân viên phục
vị khi cô vừa bước vào khi nãy rõ ràng là, ở đâu chui ra một kẻ quê mùa
đến thế, vâyh mà cũng với tới được một trai đẹp.

“Ai dám nói
thế? Tôi bắn chết người đó?” Louis cười nhẹ, giọng điệu dịu dàng như
vậy, không hề cản nhận thấy chút sát khí trong giọng nói của anh.

Ai mà tin được một hoàng tử u sầu như vậy sẽ giết người cơ chứ?

Cô cười nhạt không nói gì.

Phục vụ mang thức ăn tới, mỗi người một suất bít tết cao cấp.

Hương thơm nức ập đến, bít tết có màu sắc vô cùng hấp dẫn, Trình An Nhã vốn
dĩ không đói cũng cảm thấy thèm thuồng, nếu như người đang ngồi trước
mặt không phải là Louis, cô cảm thấy cô sẽ ăn rất ngon.

“Louis tiên sinh, anh tốn nhiều công sức như vậy chỉ là vì muốn ăn một bữa tốt với tôi sao?” Trình An Nhã hỏi, cô có chút đề phòng với Louis, chút đề
phòng này là do thân phận ông trùm đảng mafia Italia của anh ta.

“An Nhã, tôi đang
theo đuổi cô, cô không phát hiện ra sao?” Louis dịu dàng mỉm cười, đôi
mắt u sầu có thứ quyến rũ khiễn người ta mê đắm, giống như một tia sáng
muốn đem trái tim của cô hút vào trong.

Trói chặt.

Cô đến cười cũng không muốn, đây đúng là vinh hạnh cho cô mà.

“Louis tiên sinh, tôi đã có bạn trai, hơn nữa tôi và bạn gái anh khác nhau một trời một vực anh đừng tìm kiến hình ảnh của cô ấy trên người tôi.”

“Cô là cô, cô ấy là cô ấy.” Louis cười nói, nhìn sâu vào cô: “Tôi chưa từng coi cô là cô ấy.”

“Hóa ra giao tiếp cũng phải phân biệt ranh giới quốc gia.”

“An Nhã, ngoan ngoãn một chút, chấp nhận sự theo đuổi của tôi, làm bạn gái
tôi, cô sẽ phát hiện tôi còn thích hợp với cô hơn, càng đáng để cô đầu
tư hơn là Diệp tam thiếu.”

“Nếu như tôi không chấp nhận thì sao?” Trình An Nhã lạnh lùng hỏi lại.

“An Nhã, tôi sẽ khiến em phải chấp nhận.” Louis mỉm cười, tao nhã cắt thịt
bò, thậm chí còn bày ra tư thế mời mọc: “Bít tết ở nhà hàng này không
tệ, cô thử chút đi.”

Lễ nghi ăn uống không có chút cầu kỳ, giọng
nói hững hờ, do vị hoàng tử u sầu này thể hiện, vô cùng tao nhã, anh ta
chính là đại diện cho bạch mã hoàng tử.

Trình An Nhã vì sợ hãi mà toàn thân căng cứng.

“Đàn ông thuần phục đàn bà, không có gì khác ngoài hai cách, một dịu dàng,
hai cưỡng ép, mà quyền lựa chọn nằm trong tay của em.” Louis nhẹ nhàng
nói, đôi mắt phỉ thúy lấp lánh ánh sáng hứng thú, gắn chặt trên khuôn
mặt Trình An Nhã, “An Nhã, em sẽ chọn cách nào?”

Đây không phải
là một bữa tối vui vẻ gì, Trình An Nhã như ngồi trên thảm đinh. Cuối
cùng là điện thoại của Diệp tam thiếu giải cứu cô, nghe thấy cô và Louis ở cùng nhau, anh rất không vui.

Cô báo địa chỉ, anh đến đón cô.

Louis giả vờ như vô tình nói: “Tình cảm giữa cô và Diệp tam thiếu có vẻ không tồi.”

“Đúng vậy.”

Dưới lầu, Louis cùng Trình An Nhã đứng chờ Diệp tam thiếu, đột nhiên hỏi:
“An Nhã, kỹ thuật hôn của Diệp tam thiếu có tốt không?”

“Anh nói gì cơ?” Trình An Nhã cau mày.

Cánh tay dài của Louis đột nhiên ôm lấy eo của Trình An Nhã, kéo về phía
mình, nở một nụ cười tà ám, “Có lẽ, tôi đối với em quá dịu dàng rồi.”

Cúi người, hôn lên môi cô.

Trình An Nhã kinh ngạc, giơ bàn tay lên…đột nhiên áp lực trên người cô nhẹ
đi, bên tai vẳng đến tiếng chửi của Diệp tam thiếu, còn có tiếng trầm
trầm của nắm đấm đấm vào cơ thể, kèm theo đó là tiếng kêu…

“Shit, Louis, mày muốn chết.”

Diệp tam thiếu phẫn nộ, vung quyền đấm thẳng vào gương mặt đẹp của Louis, đánh anh ta ngã trong màn mưa…

Khóe môi của anh ta bắn ra một tia máu tươi, Louis lau đi, cười nhạt, dáng
vẻ có chút điên cuồng, u uất, “Diệp tam thiếu, anh dám đánh tôi?”

“Còn dám động vào cô ấy, tôi giết anh.” Ngón tay anh chỉ thẳng vào Louis,
hung hãn, ánh mắt đen thẫm, lạnh lùng đến đáng sợ, như muốn đâm thủng
người ta.

Trên đường về, anh giận dữ không thể kiềm chế, bàn tay
nắm vô lăng nổi gân xanh, cơn giận bị anh cực lực nhẫn nhịn đến mất kiểm soát, anh rẽ vào một khúc ngoặt, đột ngột thắng xe.

Trình An Nhã mấy phen ngã dúi dụi, chưa kịp ngồi vững thân thể đã bị một lực kéo tói, đôi môi đã bị Diệp tam thiếu hôn riết lấy.

Cách hôn như thể muốn nuốt chửng cô.

Hồi lâu, anh thả cô ra, hơi thở nóng hổi còn vương vấn quanh mũi, ngón tay
dài miết trên môi cô, ánh mắt anh vừa sâu vừa sáng, bá đạo nói: “Nơi
này, em phải giữ chặt cho anh, không cho phép ai động vào, đây là lãnh
địa của anh.”

Sự việc MBS xuất hiện kim cương giả được Diệp
tam thiếu xử lý vô cùng quyết đoán, mới một ngày đã dìm hết tất cả mọi
thông tin, không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào cho danh tiếng của MBS.

Còn đằng sau rốt cục là ai đang bày trò, Diệp tam thiếu trong lòng đã rõ,
ngoài anh ra, chỉ có Diệp lão gia có quyền này, anh ý thức được, từ sau
khi anh từ chối hôn ước, ông già bắt đầu bất mãn với anh.

Lần này là muốn ra tay lôi anh xuống vũ đài.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sóng yên bể lặng qua một tuần, cô đến bệnh
viện phục hồi chức nắc hai lần, chân có thể đơn giản đi lại vài bước
rồi.

Nhưng Louis vẫn chưa có động tĩnh gì.

Thời gian mà anh ta vốn dĩ hẹn với Diệp tam thiếu để bàn chuyện đã qua, anh ta cũng không có động tĩnh gì.

Trong thời gian đó anh ta có gọi đến một cuộc điện thoại, nhờ An Nhã chuyển
lời cho Diệp tam thiếu, anh ta sẽ ở lại thành phố A một thời gian rất
dài, việc công không gấp.

Cô không biết nên giải thích không khí
trầm tĩnh này như thế nào, chỉ cảm thấy sắp có sự việc xảy ra, mặt biển
trước cơn giông bão bao giờ cũng rất phẳng lặng, càng phẳng lặng, giông
bão càng lớn.

Hai ngày cuối tuần bình yên trôi qua, Diệu Hoa
đột nhiên tấn côn MBS dữ dội, thị trường cổ phiếu lại được phen hỗn
loạn. Lần này, Diệu Hoa hợp tác với tài phiệt Vân Thị, như muốn dốc toàn lực lật đổ Diệp tam thiếu, hành động vô cùng dày đặc và dữ dội.


Hoàn toàn không giống như thương chiến thông thường, Dương Triết Khôn đã
thay đổi tác phong có chút văn khí mọi khi, đột nhiên trở nên đanh thép, từ cổ phiếu đến thị trường gia dịch kỳ hạn có thể rõ ràng thấy được
phong cách của anh ta đã thay đổi rất lớn.

Cướp thị trường, cướp khách hàng, trăm phương ngàn kế.

Từ cuộc thương chiến bắt đầu kịch liệt sau đó giảm dần nhiệt độ lại một
lần nữa bị bọn họ đẩy đến cao trào, lại một trận kịch chiến.

Mà lần này MBS rõ ràng lâm vào tình cảnh bất lợi.

Trong màn khói đạn này, chân của cô cũng dần dần hồi phục, đã có thể đi lại
bình thường, đây là việc vui nhất của cô trong tháng qua.

Thế nhưng trận đại chiến giữa tập đoàn quốc tế MBS và Diệu Hoa đã dần dần
phân rõ thắng bại, quốc tế MBS tỏ ra yếu thế hơn, nguồn vốn không kịp
xoay sở, đã lâm vào tình trạng khó khăn, roi vào khủng hoảng tài chính
chưa từng có từ trước tới nay.

Diệp tam thiếu lấy danh nghĩ của
MBS để vay tiền ngân hàng Hoa Vân nhưng lại bị cự tuyệt, anh cả, thấy vô cùng ngạc nhiên. Gọi điện thoại đến thư ký luôn nói giám đốc đang bận
họp, một lúc gọi liền ba cuộc, anh liền hiểu rằng sự vệc này không có
khả năng cứu vãn.

Không chỉ có Hoa Vân không cho vay, các ngân
hàng lớn nhỏ còn lại cũng thi nhau từ chối cho MBS vay, trong lòng anh
dần hiểu ra, tình trạng kỳ quái như vậy, chỉ có thể là có người đã ngấm
ngầm giở trò.

“Hi, Diệp tam thiếu, không chống chọi nổi rồi hả?
Tớ và Lâm còn đang nghĩ lúc nào cậu mới gọi điện đến đây.” Giọng nam
thánh thót mang chút trêu đùa, có chút mùi vị của kẻ ngông cuồng ngạo
thế.

“Có tiền rảnh không?” Diệp tam thiếu cũng không khách sáo mở miệng liền hỏi tiền, anh nới cà vạt nói, “Tôi thiếu tiền.”

“Haha…cậu cũng thẳng thắn lắm.” Đường Bích Lam cười, “tiền mà tớ và Lâm chuẩn bị
có thể giúp cậu chống chọi trong một tháng. Tớ nhận được tin, có kẻ đang ngấm ngầm tung tin, dám cho MBS vay tiền trong vòng một tuần sẽ trở
thành lịch sử, đúng là một kiểu uy hiếp kém cỏi, không hiểu tại sao lại
có nhiều người sợ hãi như vậy, Diệp tam thieus cậu gây chuyện với băng
đảng mafia của Ý à?”

Bày tay đang nới lỏng cà vạt của Diệp Sâm hơi khựng lại, hai mắt nheo lại, là Louis?

“Nguồn tin có đáng tin cậy không?”

“Lâm tối qua dùng cơm với đổng sự trưởng của Hoa Vân, ông ta say nên bất cẩn tiết lộ thông tin, tớ nói mà, làm sao mà vô duyên vô cớ tất cả các ngân hàng đều không cho MBS vay tiền. Ở giữa còn có nhân vật tầm cỡ như vậy, các cậu có khúc mắc gì à?” Đường Bích Lam hỏi, bàn tay gõ trên mặt bàn
gỗ, rất có quy luật, “Các cậu chẳng phải là đối tác sao? Chung một con
thuyền cũng không sợ lật à?”

Diệp tam thiếu chau mày, “Đường tứ, cậu nói xem ông già tự hủy Trường thành làm gì?”

“Ông già nhà cậu chứ đâu phải là ông già nhà tớ, có điều năm xưa ông già nhà tớ chơi chiêu này là muốn xây lại Trường thành, rời hoa chiết cành, đá
tớ đi.” Tiếng cười lảnh lót của Đường tứ thiếu mang chút chế giễu, “Cậu nói xem, già rồi thì cứ chấp nhận đi, biết rõ bọn mình lợi hại hơn
không đấu lại được mà còn không an phận, an hưởng tuổi già tốt hơn bao
nhiêu.”

“Cá sắp chết phải nhảy vài cái, nếu không không cam tâm.” Giọng Diệp tam thiếu cực kỳ chế nhạo.

Đường tứ thiếu cười ha hả, hình ảnh so sánh này rất hay, đúng là không hổ
danh Diệp tam thiếu nổi tiếng độc miệng, “Có điều ông già nhà cậu ác hơn ông già nhà tớ nhiều, ít nhất ông già nhà tớ không quẳng tớ vào trong
bệnh viện tâm thần, cũng không ác đến mức hợp tác với người ngoài đến
phá Đường thị, hành vi dẫn sói vào nhà này, những người có chút đầu óc
sẽ không làm, con trai dù không thích đến đâu cũng là con của mình, còn
cùng họ với mình, người ngoài cướp đồ của mình còn lâu mới đòi lại
được.”

“Louis…” Diệp tam thiếu lắc đầu, anh chưa từng coi
Đường tứ thiếu là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, anh ta và Lâm
Dĩ Hiên là bạn thân của anh, cũng không có gì giấu giếm, nhẹ nhàng nói:
“Lão già khi còn trẻ vì muốn đấu bại Diệu Hoa, nhanh chóng tích lũy tiền vốn, ông ta thông qua ba của Louis thực hiện những giao dịch phi pháp,
ông ta giấu rất giỏi. Đường dây này cho dù là tớ cũng là sau khi lên nắm MBS một năm sau mới phát hiện ra, ông ta và ba của Louis giao tình
không tệ, tớ lấy trộm nhật ký năm đó của ông già ra xem, đều là giao
dịch bằng giá, tương đương với bên đó làm trung gian, lợi nhuận đều
nhường cho ông già, giao tình này quả thật không thân thiết một cách
bình thường, tính ra, Louis là đứa cháu không thân thích của ông ấy.”

“Hóa ra là như vậy, thảo nào.” Đường tứ thiếu cười nhạo, “Những việc cậu gặp phải gần đây sao mà nhiều thế?”

“Thời vận không tốt.” Diệp tam thiếu thư giãn một cách hiếm có, lập tức lại
đổi giọng: “Không đúng, năm nay là năm may mắn của tớ, bởi vì tớ đã nhận con trai.”

Còn ôm được một bà vợ.

Chủ tịch tập đoàn
truyền thông quốc tế GK Kroos tiết lộ cho Trình An Nhã một thông tin,
Harry đang ở thành phố A, đồng thời giúp bọn họ liên hệ, hi vọng có thể
giải quyết mối nguy hiểm trước mắt của quốc tế MBS.

Harry là chủ
tịch một ngân hàng tài chính ở Pháp, tiền vốn hùng hậu, tài sản đứng thứ ba trong các ngân hàng tài chính trên thế giới, cũng là ngân hàng tài
chính lớn nhất ở Pháp.

Trong thời gian Trình An Nhã làm việc
cho Kroos ở Luân Đôn từng có lần đón tiếp Harry tiên sinh, đây là một vị thân sĩ trung niên rất lãng mạn, rất điềm đạm. Trong thời gian một tuần lễ ông ta ở Luân Đôn cùng với Kroos bàn dự án hợp tác, Trình An Nhã đưa ông ta đi thăm tất cả các danh lam thắng cảnh ở Luân Đôn. Harry từng
khen ngợi biểu hiện của Trình An Nhã, bởi vậy khi Trình An Nhã gọi điện
thoại cho Harry, không vấp phải khó khăn gì, cô giới thiệu một cách đơn
giản tình hình hiện nay của MBS, lại gửi cho ông một bản tóm tắt.

Trình An Nhã dùng cái nhìn khách quan nhất để phân tích tình hình hiện tại
của MBS, Harry đồng ý nói chuyện cụ thể hơn, trong quá trình nói chuyện, ông đã thể hiện 80% nguyện ý hợp tác, điều này khiến Trình An Nhã vô
cùng vui mừng.

Sau khi hỏi ý kiến của Diệp tam thiếu, Trình An Nhã lại gọi điện cho Harry một lần nữa.

Hai bên hẹn gặp nhau ở sân Golf Lục Quang.

Khi bọn họ đến sân golf theo thời gian hẹn trước, bất ngờ nhìn thấy một cảnh tượng ngoài dự kiến.

Dương Triết Khôn, Vân Nhược Hi và Harry cùng đi tới trước mặt họ, Trình An
Nhã và Diệp tam thiếu thầm nghĩ, bọn họ đã đến muộn một bước bị bọn
Dương Triết Khôn nhanh chân tới trước rồi.

“Anya, lâu rồi không
gặp, cô vẫn xinh đẹp như ngày nào.” Harry cười nói, mở rộng vòng tay,
trao cho Trình An Nhã chiếc ôm đồng thời thơm nhẹ lên má cô thay cho lời chào, ông khẽ nói: “Sorry.”

Chỉ một câu nói tỏ ý xin lỗi, rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có Trình An Nhã nghe thấy, nhưng đã đủ rồi.

Cô hiểu sự bất đắc dĩ của ông, và cả ý xin lỗi.

“Ngài Harry, một năm không gặp, phong thái của ngài vẫn vậy.” Tiếng Anh lưu
loát thoát ra từ môi cô, là thứ Anh ngữ gốc Anh rất tiêu chuẩn, không
manh chút khẩu âm nào, chính xác đến mức Diệp tam thiếu còn tưởng cô là
người Anh sinh ra và lớn lên ở Anh Quốc.

“Các bạn đến muộn một
bước rồi, tôi đã ký hợp đồng với Diệu Hoa.” Harry mỉm cười nói, nhìn về
phía Diệp tam thiếu, “Anya, giới thiệu chút đi.”

Trình An Nhã
giới thiệu Diệp tam thiếu và Harry với nhau một cách lịch sự, hai bên
bắt tay nhau, hàn huyên vài câu, Harry nói: “Tôi chờ đợi lần hợp tác sau với chủ tịch Diệp.”

“Tôi cũng vậy.” Diệp tam thiếu giữ một phong độ hoàn mỹ.

“Thật ngại quá, chủ tịch Diệp, anh hình như đã muộn một bước.” Vân Nhược Hi
cười nhạt, trên gương mặt xinh đẹp mang nụ cười thắng lợi: “Làm sao đây? Cái cọc cứu mạng duy nhất biến mất rồi.”

Diệp tam thiếu thần sắc lạnh lùng: “Chỉ có vậy mà muốn hạ gục tôi, Vân Nhược Hi, cô càng ngày càng ấu trĩ.”

Vân Nhược Hi cười nhạt không nói gì.

Harry không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn không khid cũng biết không
phải việc gì hay ho, ông nhẹ nhàng nói: “Anya, tôi đi trước.”

Trình An Nhã gật đầu, Harry hướng về những người con lạu gật đầu chào một
cách lịch sự, vỗ vai Trình An Nhã, mỉm cười rời đi. Cả sân Golf chỉ còn
lại bốn người bọn họ.

“Anh Triết Khôn, anh thật lợi hại.” Trình An Nhã mỉm cười nói, khẩu khí rất nhạt: “Lợi hại đến mức khiến em phải khâm phục.”

Từng bước ép sát, từng phân từng tấc ép vào cổ họng Diệp tam thiếu.

Thủ đoạn này thật độc địa.

Dương Triết Khôn nở nụ cười dịu dàng, “Em cũng không phải là người mới, nên hiểu.”

Cô cười nhạt, sớm nên hiểu rằng, đối với đàn ông mà nói, lợi ích của gia đình đứng hàng đầu.

“Cô Trình, xem ra giữa chúng ta có một trận phải chiến rồi, không còn nghi
ngờ gì nữa, cô nhất định sẽ thua.” Vân Nhược Hi ngạo mạn và tự tin.

Trình An Nhã cười nói: “Tài phiệt Vân Thị bây giờ là do Vân tiểu thư nắm
quyền rồi, chúc mừng cô, có điều tôi cũng đáp lại cô môt câu, hi vọng nụ cười này của cô có thể giữ đến phút cuối cùng, đừng để mất đi cả bản
thân lẫn gia nghiệp.”

“Làm sao có thể, tôi còn chờ đợi cảnh tượng chủ tịch Diệp quỳ xuống cầu xin tôi kìa.”

“Tôi cũng chờ đợi cảnh tượng Vân tiểu thư lại một lần nữa khóc lóc cầu xin trước mặt tôi.”

Sắc mặt Vân Nhược Hi lập tức sa sầm, nhìn chằm chằm vào Trình An Nhã một cách oán hận.

“An Nhã, rời xa anh ta ra, nếu cứ tiếp tục đi theo anh ta, em sẽ bị liên
lụy đó.” Dương Triết Khôn trầm giọng nói, ánh mắt nhìn Diệp tam thiếu
như đang trách móc anh khong nên kéo cô vào cuộc ân oán này.

“Vậy có quan hệ gì với anh?” Trình An Nhã lạnh lùng nói như chém đinh chặt
sắt: “Đây là lựa chọn của em, cho dù có chết cũng là em cam tâm tình
nguyện.”

Diệp tam thiếu ngỡ ngàng, một niềm vui sướng trào dâng,
tất cả mọi lý trí bị câu nói này đâm vỡ tan tành, chỉ còn lại một suy
nghĩ.

Người con gái này, yêu anh như chính sinh mệnh của mình vậy.

An Nhã…


Trên đường về, cả hai đều im lặng.

Kroos gọi điện thoại đến rối rít xin lỗi, anh ta cũng không ngờ lại khiến
Diệp tam thiếu và Trình An Nhã gặp phải cái đinh, giọng điệu nghiêm túc
một cách hiếm có, thể hiện toàn bộ bản sắc thân sĩ Anh Quốc, Trình An
Nhã mát mẻ nói: “Xin lỗi thì miễn đi, đưa tiền đây.”

Gã keo kiệt này nói xin lỗi thì có tác dụng gì, đưa chút bồi thường thực tế tốt hơn bao nhiêu.

Kroos méo mặt, nghiêm túc nói: “Tiểu An Nhã, tôi kịch liệt kiến nghị cô nên
rời khỏi Diệp tam thiếu, các người ngày càng giống nhau rồi.”

Mở miệng đòi tiền còn hùng hổ như vậy, quá kinh điển.

“Lời dư thừa nói ít thôi, anh có biết ai đứng sau lưng ra tay không?” Trình
An Nhã trầm giọng hỏi, dựa vào Dương Triết Khôn và Vân Nhược Hi, vẫn
chưa có năng lực đó, khiến Harry kiêng dè như vậy, chắc chắn có người
khác.

“Tôi hỏi Harry rồi, ông ấy không nói.” Kroos nói, sau đó
cười nhạt: “Thành phố A gần đây chẳng phải chỉ có một nhân vật nguy hiểm cỡ lớn sao?”

Louis.

“Các người nguy hiểm rồi.” Kroos
nghiêm nghị nói, không có chút đùa giỡn: “Thứ mà người này muốn có,
không có gì là không đến tay, nhất định sẽ bức Diệp tam thiếu đi vào ngõ cụt.”

Trình An Nhã liếc nhìn Diệp tam thiếu đang lái xe, sắc mặt anh rất bình thản, ánh mắt lạnh lẽo, không có chút biến động tâm trạng
nào, cô không nhìn ra anh có bao nhiêu lo lắng, Trình An Nhã nhướn mày,
“Lẽ nào không có ai có thể khắc chế Louis?”

“Có.” Kroos nói như
chém đinh chặt sắt: “Jason, Black J, Sở Li, chỉ cần em mời được một vị,
đảm bảo tống ngay được Louis về nước.”

Trình An Nhã: “…Phần tử khủng bố?”

“Theo tôi được biết Jason và Louis gần đây còn có chút khúc mắc, rất muốn hất đổ y.” Kroos cười âm hiểm, sau đó lại thở dài: “Cho em nghe cho đã
thôi, chứ người mà anh đây còn chẳng mời nổi, các người làm sao mà mời
được, ngoan ngoãn để cho Louis chơi đi.” Kroos cười khoái chí, rõ ràng
là thái độ đứng trên bờ xem người ta chết đuối.

Trình An Nhã khẽ nhếch khóe môi, cô mời không được, cục cưng của cô mời được là được chứ.

Trình An Nhã ngắt máy, cô cười nhẹ, kiến nghị: “Hay là, để cục cưng nhà ta ra tay?”

“Không cần thiết.” Diệp tam thiếu cự tuyệt không chút do dự.

Ba nhờ con trai giúp đỡ, một việc mất mặt như vậy anh chết cũng không làm, anh còn chưa đến bước sơn cùng thủy tận.

“Thực ra có một con trai tài giỏi, anh nên tự hào mới phải.”

“Đây là hai việc khác nhau.” Diệp tam thiếu nói, ai nói anh không tự hào?
Anh tự hào vô cùng, e rằng nhà ai có một cục cưng như vậy cũng sẽ tự
hào. Thế nhưng tự tôn và tự hào của anh không cho phép con trai nhúng
tay vào chuyện này.

Đây là chiến trường của anh, bắt buộc anh tự tay giải quyết, thua hay thắng là do bản lĩnh của anh.

Đường tứ thiếu và Lâm Nhất tổng cộng chuyển vào tài khoản cho Diệp tam thiểu
hai tỉ tiền vốn, có khoản tiền vốn này, trù mã của Diệp tam thiếu nặng
thêm không ít, lập tức cứu vãn lại yếu thế, Diệu Hoa và MBS lại quay về
cục diện thế lực cân bằng.

Kroos mặc dù rất biến thái nhưng cũng
không đến mức cạn tàu ráo máng, tập trung một tỉ chuyển cho Diệp tam
thiếu, anh ta khóc lóc mắng chửi Diệp tam thiếu, tự trách bản thân kết
bạn thiếu thận trọng, tiền vừa đến tay Diệp tam thiếu hờ hững tắt luôn
màn hình.

Khiến cho Kroos nhảy dựng lên.

Thế nào gọi là qua cầu rút ván, mời nhìn Diệp tam thiếu.

Nhưng khoản tiền này đối với nguồn vốn dồi dào như Louis mà nói, chỉ là cọng
lông chẳng đáng để nói đến, chỉ có thể giúp Diệp tam thiếu duy trì một
thời gian không để thất bại, Diệp tam thiếu muốn giành chiến thắng bắt
buộc phải tìm cách khác.

Thời gian này quốc tế MBS rất bận, rất bận.

“Tôi muốn được nghỉ phép quá.” Trần Nhã Lệ mếu máo, liếc nhìn văn phòng chủ
tịch một cái, nghĩ đến khi cô đề nghị nghỉ phép chủ tịch lạnh lùng vô
tình lòng dạ đen tối của bọn cô hờ hững vẫy tay bảo, sau này đừng đến
nữa.

Trần Nhã Lệ nước mắt chan chứa… cứ ngoan ngoãn làm việc đi
thì tốt hơn, muốn tìm một công việc lương cao như vậy, lại có một ông
chủ khiến nhân viên trung thành như vậy thật không dễ.

Trình An
Nhã nhìn sắc mặt cô ta liền đóan ra cô ta đang nghĩ gì, bịt miệng cười, Lưu Tiểu Điềm cảm khái nói: “Diệp tổng gần đây phát sinh không ít việc, mỗi việc đều gây trấn động toàn thành phố, năm nay là năm tuổi của anh
ấy à?”

“Có khả năng.” Mọi người thi nhau phụ họa, Lưu Tiểu Điềm
nói: “Sau khi chủ tịch Diệp và Vân tiểu thư chia tay, các cậu xem, tuyệt tình thế nào, phụ nữ một khi đã độc địa thì đến nam giới cũng tự than
không bằng.”

“Nói đến mới nhớ, đứa bé trong bụng Vân Tiểu thư
cũng sắp được vài tháng rồi nhỉ, sao không thấy động tĩnh gì?” Ở đâu có
phụ nữ là ở đó có buôn chuyện, Trình An Nhã không ngạc nhiên, thường
xuyên nghe tin đồn về Diệp tam thiếu cô đã quen rồi.

“Cậu ngốc à, bọn họ đã đến bước này rồi, đứa bé đó có thể giữ không? Sớm đã bỏ rồi.”

“Có lý.”

“Chị Lợi Lợi khi xưa đã nói chủ tịch và cô Vân sẽ không có kết quả, các cô
còn không tin.” Lưu Tiểu Điềm nói, lộ ra vẻ mặt sùng bái: “Chị Lợi Lợi
chính là thần tượng của tớ, chị ấy quả là có con mắt nhìn xa trông
rộng.”

“Nói mới nhớ, các cô có phát hiện ra không? Gần đây chủ
tịch… rất hòa thượng nhé.” Quan Như Đồng thì thầm, nói ra ba từ bình
luận rất mang tính nghi hoặc, “Sợ vợ chăng?”

Phì…

Ba cô
gái không khách sáo bật ra tiếng cười, Lưu Tiểu Điềm nói: “Chủ tịch mà
là người sợ vợ sao? Cô gái nào mà có sức hấp dẫn như vậy?”

Bọn họ theo Diệp tam thiếu mấy năm, hiểu rất rõ tính cách của Diệp tam thiếu,
sợ vợ? Đúng là chuyện đùa cấp vũ trụ, trong ấn tượng của bọn họ, thái độ của Diệp tam thiếu với phụ nữ giống như đối với thú cưng, lúc vui thì
cho ăn cho uống, lúc không thì cô chỉ là người qua đường.

“An Nhã, gần đây em có nhận được điện thoại của mấy cô gái kia không? Bên bọn chị không có.”

“Không có.” Thân là đối tượng bị bàn tán, Trình An Nhã tỏ ra rất thản nhiên,
vẻ như không có chuyện gì xảy ra, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh
không mấy hài hòa.

Tối hôm đó súng đã lên đạn chỉ thiếu chút nữa
thì nổ súng bóp cò rồi. Diệp tam thiếu xem ra rất đói khát, rất cầm thú, nếu như không có mặt con trai là sẽ túm lất cô hôn lấy hôn để cho đã
thèm, ánh mắt nhìn cô lúc nào cũng xanh lè xanh lét vậy…

Hôm đó
cô vừa tắm xong, ăn mặc mát mẻ một chút, Diệp tam thiếu chỉ hận không
thể vồ lấy cô ấn lên ghế sofa mà ăn tươi nuốt sống, ánh mắt nóng bỏng đó đã từng khiến Ninh Ninh nghi hoặc quay đầu lại, ngón tay cái chạm vào
môi một cách đáng yêu, hỏi cách vô tội: “Daddy, có phải con rất vướng
mắt không?”

Sau đó ánh mắt thèm thuồng xanh lét dã thú của Diệp
tam thiếu lập tức chuyển thành màu đỏ vì thẹn quá hóa giận, túm lất Ninh Ninh đánh vào mông, đã biết con là kỳ đà cản mũi mà còn hỏi, tính cách
méo mó này của Diệp tam thiếu cô không ném anh ta ra khỏi nhà coi như
anh ta gặp may rồi.

Ặc…thời gian gần đây, hình như càng dễ xung
động hơn một chút, tính tình cũng nóng nảy hơn, đôi khi nhìn cô không
hiểu đang nghĩ gì nữa.

Đàn ông dục cầu không được thỏa mãn, rất đáng sợ.

“Xem đi, tớ nói mà, hòa thượng thế còn gì, chủ tịch của chúng ta cũng chó
thể chuyển thành đàn ông tốt, điều này cho thấy trời đổ mưa đỏ cũng
không phải là không thể.”

Mọi người, “…”

“Không lẽ là có con nên kết hôn rồi?” Quan Như Đồng nháy nháy mắt, vô cùng sợ hãi.

“Chắc chắn.” trừ Trình An Nhã ra, đám con gái thi nhau gật đầu, một hơi đưa ra bình luận, di khẩu đồng thanh, “Hồ ly tinh.”

Trình An Nhã nở nụ cười méo mó, một tia quái lạ thoáng qua đôi mắt sáng, cô tỏ ra thản nhiên.

Hồ ly tinh…cô có được coi là thế không?

Nghe nói, hồ ly tinh bắt buộc phải thỏa mãn những điều kiện sau, xinh đẹp,
thời trang, lả lơi, gợi cảm,…. Chỉ hơi lắc lắc eo là phong tình vạn
chủng, vô số đàn ông quỳ mọp dưới váy của cô ta.

Cô điềm tĩnh
nhìn lại trang phục công sở trông như gái già ế chồng của mình, nâng cặp kính vừa đen vừa xấu lên, cô không hiểu, các người đẹp, các người nhìn
thấy một hồ ly tinh như vậy chưa?

“An Nhã, sao em không nói gì?”
Lưu Tiểu Điềm phát hiện ra sự im lặng của Trình An Nhã, hiếu kỳ hỏi,
bình thường khi bọn họ buôn chuyện, Trình An Nhã tham gia thảo luận rất
nhiệt tình, rất kịch liệt, đôi khi bật một câu đánh giá rất kinh điển.

Trình An Nhã ôm công văn đứng dậy, lại nở nụ cười công thức của mình ra, mang ba phần thông minh ba phần giảo hoạt, bốn phần kiêu ngạo, “Hồ ly tinh
là đánh giá cao nhất giành cho phụ nữ.”

Mọi người, “…”

Không hổ là Trình An Nhã, quả nhiên rất kinh điển.

Hết chương 13 ^^!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.