Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 3: Kết thù kết oán


Đọc truyện Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen – Chương 3: Kết thù kết oán

Sau đầu có một sức gió lạnh lùng mạnh mẽ đánh tới, động tác của Tần Mặc trong mắt mọi người trở thành pha quay chậm trong phim điện ảnh, chỉ thấy cô lui về phía sau một bước, mượn lực của chân sau, dùng sức nhảy về phía trước, đồng thời đá bay một vòng xinh đẹp, vật thể hình tròn đánh về phí cô “Bùm” rơi xuống thay đổi đường đi.

Chỉ nghe thấy âm thanh “Binh” thanh thúy, vật thể hình tròn đập vỡ thủy tinh ở lầu bên cạnh của trường học, thủy tinh vỡ dưới đất khúc xạ ra một vệt cầu vồng rực rỡ tươi đẹp, vỡ tan tành mà lại tốt đẹp.

Những tiểu thư và thiếu gia nhà giàu kia bọn họ đoán chừng là lần đầu tiên, nhìn thấy người có công phu thật ngoài phim điện ảnh, trong chốc lát cũng không có người mở miệng nữa, chẳng qua là mang theo ánh mắt ngạc nhiên cùng tìm tòi nghiên cứu đối với Tần Mặc.

“Tần tiểu thư, không sao chứ?”

Giáo viên chủ nhiệm ở bên cạnh xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi thật là nguy hiểm a, thiếu một chút nữa như vậy…… nếu đại tiểu thư trước mặt này xảy ra chuyện gì, hắn đoán chừng cũng đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn tiếp ở chỗ này.

“Tiểu thư, sau này cô vẫn nên ít ra tay thì tốt hơn.”

“Lan, sau này còn nói những lời như vậy nữa, thì cậu cũng không cần đi theo bên cạnh tôi nữa.”

Người được gọi là Lan, thân thể cứng đờ, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng cứng ngắc, đôi môi mím thành một đường, không hề nhiều lời nữa. Đây là cấm kỵ của cô, rõ ràng, vừa rồi Lan đã chạm đến chỗ hiểm của Tần Mặc.

“Tiếp tục dẫn đường!”

Mặt Tần Mặc không chút thay đổi, giống như vừa rồi cô chỉ đánh chết một con muỗi, những người xung quanh bàn luận xôn xao về cô không có một chút ảnh hưởng. Dường như bọn họ và cô, hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới.


“Được, được……”

Giáo viên chủ nhiệm bị Tần Mặc liếc mắt nhìn, trong lòng lập tức có gió lạnh vèo qua, xem ra vị tiểu thư này hoàn toàn không phải kiểu người yếu đuối. Mặc dù ở đây đều là con cháu nhà giàu, nhưng hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy tiểu thư hay thiếu gia nào giống như Tần Mặc, hình như cô cũng không tồn tại ở cái thế giới này, như sự tồn tại của cô, lại khiến cho người ta không thể coi thường.

Tiểu thư thiếu gia sống an nhàn sung sướng đối với bạn học mới “Thân thủ siêu phàm” này, hình như càng cảm thấy hứng thú hơn, nhưng ngại vì hơi thở lạnh thấu xương trên người cô, cũng có chút khiếp đảm.

“Wey wey wey! Bóng của tôi đâu!”

Từ phía sau phát ra một hồi ồn ào, Tần Mặc thản nhiên đi về phía trước, nhưng trước mắt đột nhiên thoáng một cái, ánh mặt trời đỉnh đầu bị một bóng dáng cao lớn che khuất, chỉ để lại bóng râm.

Lan lập tức đi ra từ phía sau Tần Mặc, lại bị Tần Mặc ngăn cản, ý bảo hắn cứ đứng ở phía sau.

“Mới vừa rồi có phải là cô đá bóng của tôi đi!”

Hắn đứng ở chỗ xa nhìn rất rõ ràng, cô bé trước mặt này đầu không đến bả vai hắn, đơn giản liền đem quả bóng đang bay rất nhanh về phía cô đá bay dễ dàng.

“Bùi thiếu, này, quả bóng này hình như không dùng được nữa.”

Người bạn chạy tới đem quả bóng đã thành một miếng da đưa đến trước mặt Bùi thiểu, mắt thiếu niên kia vừa chạm đến xác của quả bóng rổ trong tay anh ta, ánh mắt ngay lập tức giống như mây đen kéo đến trước khi mưa xối xả, cuồn cuộn không dứt.

“Cô dám làm hỏng bóng của tôi!”

“Bùi Thiểu Y, một ngày cậu không gây chuyện thì thì không hài lòng có phải không!”

Giáo viên chủ nhiệm nhức đầu nhìn người học sinh nam trước mắt, mặc dù nói có tiền thì không ít những công tử tiểu thư già giàu có thể vào, nhưng trường học bọn họ vẫn rất nghiêm khác với học sinh.

“Hôm nay không phải là em muốn gây rối. Là cô ta làm hỏng đồ của em!”

Bùi Thiểu Y trừng hai mắt, cô nữ sinh này còn nhỏ hơn mình hai nắm tay này lại chẳng thèm ngó tới, hết sức tức giận. Đây chính là quả bóng số lượng có hạn trên toàn thế giới, nếu như hôm nay không mang ra kheo khoang một phen, cũng sẽ không bị cô nữ sinh này đá hư. Quan trọng hơn là, đây chính là món quà mà anh trai hắn tặng, hắn còn không nỡ bỏ ra, nhưng hôm nay lại thành ngày giỗ của nó!

Nghĩ tới đây, Bùi Thiểu Y không khỏi càng căm tức, lại thấy cô gái trước mắt, hai mắt điềm tĩnh, thật giống như hắn là một người qua đường đang cố tình gây sự trước mặt cô.


Cô cứ như vậy không đếm xỉa đến sự tồn tại của hắn, khiến lửa giận vốn có của Bùi Thiểu Y càng cháy điên cuồng, không để ý đến sự chênh lệch giữa nam và nữ, một tay liền muốn túm cổ áo của cô, dùng sức lung lay.

Hắn nói lâu như vậy, cô lại một chút phản ứng cũng không có, như một tượng gỗ dường như bất động, cũng không nói chuyện.

Mắt thấy bàn tay to lớn kia sẽ chạm vào Tần Mặc, cô còn chưa động thủ, có một cánh tay thon dài trắng nõn đã ngăn cản Bùi Thiểu Y.

“Thiểu Y, không nên gây chuyện.”

Nhìn theo cánh tay kia, chỉ thấy một thiếu niên khuôn mặt trắng nõn, làn da còn nhẵn nhụi hơn cả trẻ con, mắt kính đeo trên mũi phản ánh ra những con sóng, sau khi không đeo kính ánh mắt sẽ như thế nào.

Tần Mặc nhìn thiếu niên kia một cái, kéo ra một nụ cười lạnh.

“Nhưng……”

Bùi Thiểu Y cau mày, hình như rất nghe lời người thiếu niên vừa mới xuất hiện kia, buông lỏng ra quả đấm. Nhưng vẫn trừng mắt lạnh lùng nhìn Tần Mặc, “Cô nhớ đấy cho tôi!”

“Thật xin lỗi.”

Thiếu niên cười ôn hòa, đi theo hướng Bùi Thiểu Y vừa mới rời đi. Một cuộc tranh chấp nhỏ cứ trôi qua như vậy, tiếng chuông vào học vang lên, những người ở một bên xem náo nhiệt cũng nhanh chóng đi vào phòng học.

Tần Mặc quay đầu, liếc mắt nhìn cửa sổ của một căn phòng trên lầu, giáo viên chủ nhiệm hơi thở phào nhẹ nhõm, vẫn may không làm cho hai tiểu tổ tông này xung đột.

Mà người đàn ông tựa vào bên cửa sổ, thu hết tất cả vào trong mắt, trong mắt lóe lên tia sáng xấu bụng, “Học sinh kia của lớp nào?”


“A, là Bùi Thiểu Y lớp 11 (3).” (số 3 trong này mình không hiểu lắm, có ai biết thì chỉ cho mình nha)

“Ừ, hãy để Tần Mặc chuẩn bị vào lớp đó đi!”

Lão hiệu trưởng sửng sốt một chút, vừa rồi ông cũng nhìn thấy tranh chấp giữa Bùi Thiểu Y và Tần Mặc, nếu hai người chung một lớp, có thể sẽ xảy ra chuyện gì không?

“Nhưng, Bùi Thiểu Y này……”

“Hả?”

Phong Thần nheo mắt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng, màu mực đậm, dường như sương dày vén không ra.

“Dạ dạ dạ, liền theo ý của Phong tổng.”

Quay đầu, tâm tình Phong Thần rất tốt nhìn bóng lưng của người nọ, ở nước Mỹ cô là đại tiểu thư, bất luận chơi đùa như thế nào cũng không sao, nhưng ở nơi này, có khổ cực đang chờ cô!

Bụng dạ nhỏ mọn của người nào đó đang cười âm hiểm trong lòng, lão hiệu trưởng bên cạnh chợt rùng mình một cái, một cỗ ớn lạnh không hiểu kéo đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.