Đọc truyện Bà Xã: Tôi Sủng Nịnh Em Cả Đời – Chương 4
Trời cũng chưa quá tối, Diệu Nhi đau đớn khắp cả cơ thể. Nhưng nếu hỏi cô chỗ nào đau nhất? Câu trả lời vẫn thật là trái tim của cô.. Đau đến cả rỉ máu.
Cô vẫn không thể tin được, Hạ Phong Thần lại có thể nói ra được những câu đó hay sao? Anh ta muốn chán là chán hay sao chứ? Vậy bốn năm ở bên nhau vẫn không là gì có đúng vậy không hả!
Kết thúc thì cũng đã kết thúc thật rồi..
Lucas Diệu Nhi kéo vali đi trên đường mà cơ thể đã choáng váng vì mất máu quá nhiều. Cô liền liều mạng gọi chiếc taxi đến ngay sân bay gấp. Mất cỡ nửa tiếng để đến được sân bay, trên đường đi, Diệu Nhi vẫn cứ chảy nước mắt ra.
Không thể dừng lại việc khóc được ha!
Cô ngay lập tức đi vào vệ sinh, thay ra một bộ đồ mới, sau đó trở ra phía bên ngoài đặt vé máy bay để về Mỹ. Nhanh thật đã có vé rồi, tầm nửa tiếng sẽ bay.
Ánh mắt của cô vô hồn nhìn tất cả các du khách cứ đi qua đi lại mà không để ý gì khác. Miệng vết thương hở vẫn có máu chảy ra, bởi vì cô chưa băng bó a.
Bây giờ cô không muốn nhờ ba phái người qua đây, cô không muốn mình làm kinh động đến cả hai gia tộc đâu.
Thà rằng kết thúc trong im lặng như thế này, vẫn có lẽ là tốt hơn, có đúng không? Dẫu sao bây giờ giữa anh với cô bây giờ chỉ còn là người xa lạ thôi.
” Chuyến bay từ Italy tới Mỹ còn mười lăm phút nữa là cất cánh… Quý khách vui lòng làm thủ tục rồi lên máy bay ở phía sau kia. Xin chân thành cảm ơn ”
Tiếng của cô tiếp viên liên tục vang lên trên loa phát thanh ở sân bay….
Nếu bây giờ cô bước lên máy bay trở về Mỹ, tất cả thật sự sẽ kết thúc sao?
Lucas Diệu Nhi mong chờ khi ngoảnh đầu lại, cô có thể thấy bóng dáng ai đó từ xa chạy lên, ôm chặt cô vào lòng và xin lỗi cô về mọi thứ.. Nhưng rốt cuộc chỉ là chỉnh bản thân cô tự đa tình ha!
Phía sau vẫn không có một ai cả, cũng không có người nào níu kéo cô làm lại tất cả rồi. Lucas Diệu Nhi, mày bây giờ lại bắt đầu ảo tưởng nữa rồi điên thật!
Xoay người kéo vali đi làm thủ tục lên máy bay, đến cuối cùng, anh vẫn chọn rời xa em, bỏ lại bốn năm kỉ niệm kia!
Lên ổn định chỗ ngồi xong, cũng may cô lại chọn được chỗ sát ngay cửa sổ..
Máy bay bắt đầu cất cánh bay lên trời cao, nhìn Italy từ phía trên.. Tạm biệt.
Tạm biệt bốn năm nồng nhiệt cả hai!
Tạm biệt những kỷ niệm tuyệt vời đó!
Tạm biệt anh, tình yêu của em, người làm em yêu nhất, đau đến mức độ này cũng chỉ có anh mà thôi, Phong Thần!
Sau này khi gặp lại, chúng ta chỉ còn là người xa lạ, không quen cũng như không biết. Máy bay bắt đầu tiến vào những đám mây trắng, Diệu Nhi liền nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy rồi..
Hai chữ ” người cũ ” đó, nghe thật chói tai, lại vừa đau lòng nữa chứ, sao vậy?
– ———
Sáng hôm sau. Mãi đến mười mấy giờ đồng hồ dài đằng đẵng ngồi trên máy bay, Diệu Nhi đã về đến nước Mỹ rồi!
Cô chóng mặt không thể nào chịu nổi, nhanh chóng bắt một chiếc taxi để trở về biệt thự của gia tộc. Cả hai mắt đều sưng húp lên, khuôn mặt trở nên khác lạ vì tiều tụy, chẳng có tí sức sống nào!
Chiếc xe rất nhanh chở cô về đến biệt thự, trả tiền cho người tài xế xong, cô mới bước lại. Dùng định vị để mở cửa ra, tự thân một mình đơn độc đi vào..
– Quản gia, cháu về rồi. _ Diệu Nhi có thể phần nào đoán được ba mẹ mình đã sớm đi du lịch rồi, ở nhà im lặng!
– Tiểu thư, cô về rồi sao? _ Bên trong, quản gia bước ra chưa kịp vui mừng vì tiểu thư của mình đã về tới thì lại càng hốt hoảng hơn khi thấy cô ngã khụy xuống, khuôn mặt nhợt nhạt..
– Tiểu thư, cô sao vậy? Làm sao lại ra thành bộ dạng như vậy. _ Quản gia là người phụ nữ trung niên, bà làm đây đã lâu rồi, có thể là trước lúc cô được sinh ra nữa. Đương nhiên bà rất yêu thương cô, thấy cô như vậy thì cực kì lo sợ và hốt hoảng. Bà cùng vài người gia nhân nữa ở trong nhà đưa cô lên trên phòng nằm nghỉ rồi gọi bác sĩ…
Bà quản gia sau khi chăm sóc cho cô xong thì liền đi ra ngoài, nhấn nút gọi cho ông bà chủ: ” Ông bà mau quay về được không? Tiểu thư không biết lí do gì mà quay về, chưa kịp nói gì đã ngất xỉu. ” _ Bà chưa kịp nói xong, đầu dây bên kia đã nhanh chóng cúp máy rồi!
Họ nói là họ sẽ về ngay, Lucas Diệu Nhi chính là bảo bối con gái cưng của họ mà, làm sao lại bị như vậy chứ hả?
– ———–
[ Tác giả: @seunghyunttop ]