Đọc truyện Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời – Chương 34: Gây phiền phức
“Cái gì, cô ta chính là nhị tiểu thư vô học nhất nhà họ Nguyễn kia?”
“Không thể nào… Cô ta trông rất đẹp mà, cùng Nguyễn nhị tiểu thư trong tin đồn không giống nhau lắm.”
“Xì, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Tôi nghe nói đầu óc của Nguyễn nhị tiểu thư có vấn đề, hơn nữa đặc biệt thô tục… Các người nghe cô ta mới vừa nói liền biết rồi.”
“Phải đó, cô ta ở nhà họ Nguyễn khiến cho người người oán trách. Hại bà chủ Nguyễn sinh non, hại chết chị gái của mình, còn đố kị em gái, cướp người đàn ông của em gái… Không biết đáng ghét bao nhiêu.”
“Thì ra cậu cũng nghe tin đồn kia… Ôi, sao còn để người như thế học cùng lớp chúng ta chứ, thật là ghê tởm mà…”
Tiếng thảo luận nối liền không dứt, không chút che lấp truyền ra trong phòng học.
Những người khác căn bản không sợ những câu nói này sẽ bị Nguyễn Manh Manh nghe được, cũng không để ý chủ nhiệm lớp Lý Tú Lệ sẽ tức giận.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, học sinh mà Lý Tú Lệ đắc ý nhất, chính là Nguyễn Thi Thi.
Cô ấy chỉ có thể càng ghét thiếu nữ trước mắt này hơn bất luận người nào.
“Nguyễn Manh Manh tôi cho cô biết, nơi này là Trí Học, không phải thành phố Nhất Trung của các người, tốt nhất cô chớ mang thói quen nuôi từ bên ngoài vào đây cho tôi!”
Từ trước đến giờ luôn khoan dung kiên trì đối với học sinh – Lý Tú Lệ, lần đầu tiên giống như vậy, không chút lưu tình quát mắng một học sinh ngay ở trước mặt bạn học cả lớp.
Nếu như thay đổi thành người khác, đi tới một hoàn cảnh mới, đối diện với những người bạn học khác chỉ chỉ chỏ chỏ và chủ nhiệm lớp căm ghét rõ ràng, chỉ sợ đã luống cuống tay chân từ lâu.
Nhưng mà, Nguyễn Manh Manh không phải người bên ngoài.
Cô không những không có rụt rè, trái lại hất cằm lên, không hề tránh né trực tiếp đối diện với ánh mắt chán ghét của Lý Tú Lệ.
“Giáo viên Lý, mới vừa nói thô tục là tôi không đúng, tôi xin lỗi. Nhưng tâm trang tôi kích động, chuyện này có nguyên nhân. Bởi vì tôi phát hiện, tuy rằng tôi không học ở Trí Học này, nhưng Trí Học lại có rất nhiều tin đồn không tốt liên quan tới tôi. Bất cứ người nào, đối mặt với lời nói xấu như vậy, cũng sẽ biểu hiện ra oán giận giống như tôi vừa nãy.”
Nếu đổi thành chuyện khác, cô sẽ không để ý đến ai, cũng lười giải thích.
Nhưng chuyện này liên quan đến việc Nguyễn Kiều Kiều nói xấu cô, càng liên quan tới chị cô, cô tuyệt đối không thể cứ thế quên đi.
“Cây ngay không sợ chết đứng, nếu như cô thật sự chưa từng làm, căn bản không cần quan tâm những lời đồn đại kia. Huống chi, không có lửa làm sao có khói…”
Bởi vì Nguyễn Thi Thi chết, Lý Tú Lệ có cái nhìn phiến diện rất lớn đối với Nguyễn Manh Manh, hoàn toàn không tin cô.
“Tôi…”
Nguyễn Manh Manh còn muốn tranh luận, ngoài cửa phòng học đột nhiên xuất hiện hai nam một nữ.
Trên người ba người này mặc đồng phục học sinh, trên cánh tay mỗi người đều mang một băng đeo tay.
“Là người của Hội Học Sinh, ba người kia đều là chó săn của Nguyễn Kiều Kiều.” Mộ Cảnh Hành nhìn người tới, lập tức nhắc nhở Nguyễn Manh Manh.
Ba học sinh đứng ở cửa, đều là người của lớp 1, cũng đồng thời là nòng cốt của Hội Học Sinh.
“Manh Manh, người đi đầu kia gọi là Diệp Phong, chính là anh họ tôi. Anh ta vẫn luôn thầm mến Nguyễn Kiều Kiều, bây giờ lại đây khẳng định không tốt lành gì, cậu phải cẩn thận…”
Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói.
Nguyễn Manh Manh hơi nhíu mày, quay đầu nhìn lại, vừa vặn là Diệp Hàn Đình ngồi ở phía sau cô.
Lý Nhất Phàm ngồi cùng bàn với anh ta, lúc này cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô.
Không giống những người khác, hai người này là bạn tốt của Mộ Cảnh Hành, cũng không bởi vì cô là “Nguyễn Manh Manh” trong truyền thuyết, liền đối với cô sản sinh bài xích.
“Cảm ơn, tôi biết rồi.” Nguyễn Manh Manh gật đầu với bọn họ, khẽ mỉm cười, quay lại.
Căn bản không biết, sau khi cô quay đầu, hai nam sinh phía sau đều không hẹn mà cùng đỏ mặt.
Cửa phòng học, Lý Tú Lệ đã tự mình đi ra ngoài, thấp giọng trò chuyện với người của Hội Học Sinh.
Cô ta vừa nói, vừa thỉnh thoảng nhìn về phía Nguyễn Manh Manh trong phòng học, biểu cảm trên mặt từ lạnh lùng trở thành càng ngày càng nghiêm túc tức giận.
“Nguyễn Manh Manh, cô đi ra đây cho tôi!” Chỉ chốc lát sau, Lý Tú Lệ đột nhiên lớn tiếng quát Nguyễn Manh Manh trong phòng học.
Mà Nguyễn Manh Manh cũng không bỏ qua, ba người đứng phía sau Lý Tú Lệ, khóe môi hiện lên độ cong như thực hiện được mục đích.