Bạn đang đọc Bà Xã Ngang Ngược Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! – Chương 94: Chúng Ta Đã Từng Trải Qua Tất
Đêm hôm qua, sau khi cùng người đàn ông bá đạo triền miên không biết bao nhiêu trận, binh lính tinh duệ xuất chinh thâm nhập vào mê cung bí ẩn trong ổ bụng của cô vô số lần, Lâm Nhã Tịnh đã lăn ra nôn thốc nôn náo hết toàn bộ số bia lẫn thức ăn đã dung nạp vào dạ dày trước đó ra ngoài, làm Chu Chí Viễn lại một phen lo lắng sốt vó.
Anh chăm sóc cô cả đêm, đến tận khi trời sắp sáng thì mới vô tình ngủ thiếp đi.
Lúc Lâm Nhã Tịnh tỉnh lại, điều đầu tiên cô cảm nhận được chính là cơn đau đầu ập tới dữ dội, khiến cô phải gắt gao cau chặt mày, định đưa tay lên day trán thì lại nhìn thấy bàn tay đã bị Chu Chí Viễn nắm lấy, tay cô còn rất ấm, có lẽ cả đêm qua anh chưa từng thả tay cô ra đến khi ngủ rồi cũng giữ chặt không buông.
Anh không lên giường ngủ mà lại ngủ gật bên cạnh giường, chứng tỏ đêm qua anh đã chăm lo cho cô đến mức mệt quá nên lăn ra ngủ quên lúc nào không hay.
Trời thì lạnh như vậy nhưng anh chỉ khoác hờ chiếc áo mỏng trên người, còn cơ thể cô ngoài quần áo dày dặn ra thì còn có cả chăn bông ấp áp quấn quanh cả người.
Đang miên man với những suy nghĩ riêng, cho đến đoạn quần áo thì cô mới chợt cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô nhìn bộ quần áo kín đáo trên người mình rồi lại đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu, sau đó đột nhiên bật người ngồi dậy cùng nét mặt có chút hoảng loạn.
Cô nhớ ra, tối qua lúc tắm xong thì trên người cô là chiếc áo choàng ngủ dáng dài kiểu kimono màu xanh, chứ không phải bộ đồ bông hình thú đang mặc trên người lúc này.
Vừa hay đúng khoảnh khắc này thì Chu Chí Viễn cũng thức giấc, trong khi vẫn chưa tỉnh táo hẳn thì anh đã nhìn sang giường ngủ, vốn định xem Lâm Nhã Tịnh thế nào rồi thì anh lại nhận được một ánh mắt sắc lạnh như băng tuyết mùa đông nhìn thẳng về phía mình.
“Em…em sao thế? Tự nhiên lại nhìn anh với ánh mắt đó là sao? Anh đã làm sai chuyện gì à?”
“Tối qua anh đã làm gì em?”
Chất giọng lạnh lẽo đến mức rùng rợn của Lâm Nhã Tịnh khiến Chu Chí Viễn bất giác lạnh cả sống lưng.
Anh như kiểu: Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra? Sao chưa vào đông mà đã rét thế này? Tối qua anh đã làm gì, chẳng lẽ cô không nhớ sao? Nếu vậy thì lần này anh lại thê thảm nữa rồi ư?
“Sao…sao em lại hỏi vậy? Anh cùng em, đã làm gì, bộ em không nhớ hả?”
“Em chỉ nhớ là lúc tắm xong, thứ em mặc trên người không phải bộ quần áo này.
Nói, tối qua anh đã làm gì em?”
Chưa bao giờ Chu Chí Viễn thấy rén như lúc này, cô cứ như cảnh sát đang hỏi cung tội phạm vậy, ánh mắt sắc như dao khiến anh rối hết cả lên.
“Tối qua em bảo rằng muốn thử sức “cự long” của anh mà, cho nên anh và em đã…”
“Em nói muốn thử sức “cự long” của anh?”
Lâm Nhã Tịnh hoàn toàn sốc trước câu nói vừa nghe được, bằng nét mặt như thể không thể nào tin được.
Trong cơn say cô lại làm càn nữa rồi ư?
“Đúng vậy! Em sờ vào nó, rồi còn xin anh cho em.
Nên anh chỉ toại theo ý nguyện của em thôi mà…”
Cô gái vô thức đỏ mặt, thật không thể ngờ rằng trong lúc say cô lại có thể làm ra chuyện điên rồ như thế.
Thật tình chỉ muốn đào ngay một cái hố rồi nhảy xuống lấp lại cho xong, chứ chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với người đàn ông này nữa.
Ngôn Tình Cổ Đại
“Mẹ ơi, sao con có thể làm ra chuyện đáng mất mặt như thế chứ!”
Bấy giờ Chu Chí Viễn chỉ biết cười, anh di chuyển chỗ ngồi sang cạnh cô gái, âu yếm đưa tay khoác qua vai cô, lời nói tựa đầy mật ngọt bắt đầu vang lên:
“Không có gì là mất mặt cả.
Chúng ta là vợ chồng từ rất lâu rồi, kể cả chuyện đó cũng đã xảy ra tận trước khi chúng ta biết tới nhau, cho nên là em không cần phải suy nghĩ nhiều.”
“Trước khi chúng ta biết nhau là sao?”
Lâm Nhã Tịnh khẽ cau mày trước câu nói ấy của Chu Chí Viễn.
Chẳng lẽ giữa anh và cô đã từng xảy ra chuyện gì ẩn chứa khúc mắc từ trước khi quen biết nhau ư?
“Là trước khi chúng ta quen biết, trong một lần định mệnh, anh và em đã trao cho nhau lần đầu tiên.”
“Nhưng mà lúc đó trong hoàn cảnh thế nào? Sao chúng ta gặp được nhau nhưng lại không biết về nhau?”
Thấy cô khẩn trương suy nghĩ, sợ rằng lại ảnh hưởng đến tình trạng đau đầu nên Chu Chí Viễn đã chọn cách xoa dịu tâm trạng cô trước.
“Em đừng nôn nóng, đợi đến khi em nhớ lại mọi chuyện rồi thì tự khắc sẽ rõ, chứ giờ anh có nói em cũng không biết, không nhớ gì cả.”
“Nhưng mà em muốn biết…”
“Anh hiểu em rất muốn nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện, nhưng em biết không, sau tai nạn trong đầu em hiện đang tồn đọng một cục máu bầm nhỏ, nếu em vẫn cố gắng suy nghĩ khiến dây thần kinh căng thẳng thì sẽ bị đau đầu.
Anh không muốn thấy em chịu đau đớn, cho nên từ giờ em phải ngoan ngoãn nghe lời anh, uống thuốc điều trị bệnh, đợi đến khi giải quyết được vấn đề trước mắt rồi sẽ từ từ tìm lại ký ức.”
Ngưng lại một chút để nắm tay cô gái thì anh mới nói tiếp:
“Dù như thế nào thì đã có anh ở bên cạnh rồi, em không cần phải lo lắng bất cứ điều gì cả.
Anh nhất định không để em phải rời xa anh thêm một lần nào nữa.
Yên tâm, phía trước khó khăn đã có anh lo! Vòng tay này luôn sẵn sàng che chở cho em đến hết cả cuộc đời!”
Một lần xa nhau đã quá đủ, dù là Chu Chí Viễn hay Lâm Nhã Tịnh thì có một điều chắc chắn rằng họ đã sợ cái cảm giác chợt mất đi, xa nhau khi vẫn còn yêu nhau.
“Nếu em vẫn không nhớ ra thì sao?”
Lúc này Lâm Nhã Tịnh lại ngước lên, long lanh hai mắt nhìn người đàn ông, nhưng cô chỉ thấy anh cười sau đó xoa đầu cô như một đứa trẻ nhỏ ngây thơ.
“Thì chúng ta vẫn như bây giờ, anh vẫn yêu em không hề thay đổi!”
Được bày tỏ yêu thương khiến tâm tình cô gái chợt vui hẳn ra, cô nhìn người đàn ông của mình, khẽ cười hạnh phúc sau đó tựa đầu vào lòng anh.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, cô chủ động gần gũi với anh.
“Em không biết trước kia em yêu anh thế nào, nhưng bây giờ có một điều mà em biết rất rõ là…Em đã yêu anh, yêu nhiều hơn những ngày vừa qua!”
Cuối cùng thì trái tim của người đàn ông cũng thật sự được sưởi ấm, thế giới của anh đã lần nữa trở nên rạng rỡ sắc màu, một màu đỏ của con tim chứa đựng tình yêu to lớn.
“Vợ ngoan của anh! Bây giờ chúng ta cùng vào làm vệ sinh cá nhân, sau đó anh ra làm bữa sáng, ăn sáng xong anh sẽ đưa em đi thăm một người.”
“Người đó là ai vậy anh?”
Chu Chí Viễn cong môi cười ôn nhu, nhỏ nhẹ đáp lời cô gái:
“Là mẹ em!”.