Bà Xã Ngang Ngược Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!

Chương 44: Mượn Người


Bạn đang đọc Bà Xã Ngang Ngược Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! – Chương 44: Mượn Người


Ánh dương bên ngoài nhẹ nhàng len qua chiếc rèm cửa sổ trong căn phòng sang trọng, vô tình lại đánh thức cô gái đang say giấc mộng đẹp trên giường.

Cô mơ hồ tỉnh dậy, mi tâm vẫn chưa mở hẳn nhưng tay thì đang quơ qua quơ lại phần giường bên cạnh như thể đang mò tìm thứ gì đó.

Đến khi không chạm được bất cứ vật gì khác ngoài mặt nệm phẳng phiu thì cô mới tỉnh hẳn và lập tức bật người ngồi dậy.

Lâm Nhã Tịnh tìm ngay chiếc điện thoại để xem giờ, và lại được một phen kinh ngạc khi nhìn thấy đã hơn tám giờ sáng.

“Cái tên bá đạo này, đã bảo gọi mình dậy sớm để sang thăm mẹ cơ mà lại để mình ngủ tới tận giờ.

Chu Chí Viễn, lát nữa anh biết tay em.”
Vừa lẩm nhẩm cằn nhằn người đàn ông của mình, Lâm Nhã Tịnh vừa nhanh chóng sắp xếp chăn, gối lại ngay ngắn rồi lao ngay vào toilet làm vệ sinh cá nhân.

– —————
*Hắt xì…*
Cùng lúc này dưới phòng khách lại có người đột nhiên hắt hơi một cái, cứ như có ai đó vừa nhắc tới tên mình.

Nhưng hiện tại ở đối diện anh lại là một người phụ nữ trung niên, điều đó làm anh vô cùng ngại ngùng.

“Xin lỗi mẹ, con mất lịch sự quá…”
“Không sao không sao, đó là phản ứng bình thường của cơ thể mà.


Chúng ta đều là người một nhà, con rể không cần phải ngại.”
Lý Nguyệt Kiều cười nói thân thiện, sau đó lại nhìn xung quanh tổng thể gian phòng khách của ngôi biệt thự với ánh mắt sáng long lanh, tràn đầy tán thưởng.

Trước đây bà từng đến nhà Lâm gia một vài lần, nhưng so về độ hào nhoáng, nguy nga thì ở đây lại thuộc một đẳng cấp khác.

“Chí Viễn, con thật sự muốn mẹ ở lại đây sao?”
“Vâng! Mẹ ở bên kia cũng có một mình, ở đây con thì bận đi làm nên tiểu Tịnh phải thường xuyên ở nhà một mình nên con muốn mẹ sang đây bầu bạn với cô ấy.

Mặc khác để tụi con tiện bề chăm sóc cho mẹ luôn, vợ con cũng sẽ không lo lắng cho mẹ quá nhiều.”
Nghe Chu Chí Viễn trình bày một cách nho nhã mà trong lòng Lý Nguyệt Kiều âm thầm nở hoa.

Cuối cùng thì sau bao nhiêu năm mơ mộng bà cũng được đặt chân vào thế giới thượng lưu một lần, trải nghiệm thế nào là cuộc sống quý tộc.

So với ở lại căn nhà tạm bợ trước đó Lâm Duệ Minh đã bố thí thì đúng là còn gì đáng mừng hơn nữa.

“Mẹ thật không ngờ tiểu Tịnh từ nhỏ đã bất hạnh, sống trong khổ cực lại thiếu thốn tình yêu thương của gia đình, nay lại may mắn tìm được một người chồng tốt như con.

Đúng là phước đức nó tu mấy đời mới có được.

Viễn à, mẹ cảm ơn con nhiều lắm!”
Người đàn ông không cần biết mẹ vợ của mình đang nghĩ gì, có thật sự đã hối hận hay không nhưng anh chỉ cười nhẹ một cái rồi mới trầm giọng trả lời:
“Con thương yêu tiểu Tịnh thật lòng, vậy cho nên người thân của cô ấy cũng là người con cần phải kính trọng.

Mẹ là người đầu tiên.

Con cũng biết cuộc sống trước nay của tiểu Tịnh vất vả như thế nào nên con sẽ bù đắp cho cô ấy một cách tốt nhất.

Và con hi vọng mẹ cũng có thể bù đắp cho cô ấy, tiểu Tịnh thật sự rất thương mẹ!”
Những gì Chu Chí Viễn nói mang rất nhiều hàm ý khác nhau.

Đương nhiên Lý Nguyệt Kiều hiểu rõ nên lúc này sắc mặt của bà mới chùn xuống.

Khi không gian trong phòng dần lắng đọng thì lúc này từ trên phía cầu thang lại dõng dạc truyền xuống giọng nói lanh lãnh của một người con gái.

“Chu Chí Viễn, sao anh không gọi em dậy? Anh đã hứa là sáng nay đưa em sang thăm mẹ sớm rồi mà.

Vậy mà giờ này anh còn ngồi đó uống trà, đọc báo nữa.

Mau mau đi lấy xe đưa em sang nhà mẹ đi.”
Từ phía thang bộ đi xuống, Lâm Nhã Tịnh chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy Chu Chí Viễn nên mới hiên ngang chất vấn anh như thế.


Mãi cho đến khi cô xuất hiện hẳn ngay trong phòng khách và nhìn thấy Lý Nguyệt Kiều đang ngồi đối diện với nam nhân ấy thì cô nàng mới sửng người ra ba giây, sau đó lại trưng ra nét mặt vô cùng ngạc nhiên mà đi thẳng về phía họ.

“Mẹ…Sao mẹ lại tới được đây vậy?”
“Là chồng con sang đón mẹ tới từ sáng sớm rồi.

Mẹ có tìm con nhưng Viễn nó bảo con còn ngủ không tiện đánh thức, nên mới cất công ngồi đây trò chuyện với mẹ thế này.”
Hai mẹ con tay bắt mặt mừng, chỉ riêng Lâm Nhã Tịnh thì đã bị sự cảm động che mờ hết tầm mắt.

Cô nhìn qua người đàn ông của mình, với chất giọng cảm kích cô khẽ khàng cất lời:
“Em không ngờ anh lại chu đáo đến như thế.

Anh lo nghĩ cho em đủ thứ, vậy mà vừa rồi em còn trách anh nữa, em xin lỗi anh nha!”
Đối với lời nói đầy chân thành và nét mặt vô cùng cảm động của cô gái, Chu Chí Viễn lại trở nên bối rối.

Thật ra thì anh không thể chịu nổi mỗi khi nhìn cô với biểu cảm như thế, vì những lúc ấy anh chỉ muốn lao ngay đến ôm hôn cô mà thôi.

“Thôi thôi, em mang cất cái ánh mắt long lanh ngập nước của em vào đi.

Có gì đâu mà cảm động đến mức sắp rơi lệ luôn rồi.

Chẳng qua anh nghĩ em sang thăm mẹ thôi thì lúc về lại buồn lại nhớ, nên là quyết định đón mẹ sang đây ở với em luôn cho vui, cho em khỏi rầu lo nữa, mà em vui vẻ thoải mái thì anh cũng được thư thả đầu óc.

Cho nên đôi bên đều có lợi, em đừng xem anh như thánh nhân mà cảm kích như thế.

Anh không chấp nhận đâu.”
Cả hai người phụ nữ đều bỗng nhiên bật cười sau một màn đáp trả hết sức thẳng thừng của người đàn ông.

Nhìn anh như thế thôi thì Lý Nguyệt Kiều cũng ngầm hiểu được nam nhân này đã yêu thương con gái của mình đến nhường nào.


“Cái anh này, lúc nào cũng bá đạo như thế hết.

Em chỉ cảm thấy có lỗi khi đã vô tình trách lầm anh thôi mà!”
“Anh không cần em xin lỗi hay cảm kích gì hết.

Chỉ cần em vui là được, những thứ khác anh không quan tâm, hiểu chưa!”
“Vâng! Em hiểu rồi thưa đại ma vương!”
Lâm Nhã Tịnh vờ nghiêm túc, nhưng vừa nói xong thì đã nhe răng mỉm cười, làm ai kia cũng phải để lộ ra nụ cười ba phần bất lực bảy phần nuông chiều.

“Nghịch ngợm! Thôi em với mẹ nói chuyện đi, anh phải đến Tập đoàn giải quyết chút công việc.

Nếu em muốn đưa mẹ ra ngoài thì phải báo trước cho anh biết để anh sắp xếp tài xế đưa đi nha.

Anh chỉ sợ em gặp nguy hiểm sẽ trở tay không kịp, chứ không phải muốn giám sát em!”
“Em hiểu mà, cần gì em sẽ gọi cho anh!”
Lâm Nhã Tịnh cười hiền hòa, cô đương nhiên sẽ không nghĩ xấu cho người đàn ông của mình nên dù anh có giải thích hay không thì cô vẫn cho rằng anh là vì quan tâm, lo lắng cho cô nên mới thế.

Chi Chí Viễn khẽ cười với cô vợ của mình một cái, sau đó lại nhìn sang Lý Nguyệt Kiều, bèn nói nhỏ một câu trước khi rời đi.

“Mẹ cho con mượn tiểu Tịnh một chút!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.