Bạn đang đọc Bà Xã Ngang Ngược Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! – Chương 35
Sau một màn hiểu lầm suýt chút nữa xảy ra án mạng, thì Dương Đình Quân buộc lòng phải làm tài xế hộ tống đôi vợ chồng bá đạo nhà nọ lên đường đến resort H tham gia bữa tiệc của Trình gia tổ chức, nhằm nâng cao các mối quan hệ trên thương trường.
Sẵn dịp sẽ giới thiệu luôn sản phẩm là vòng tay đá quý mà Tập đoàn Trình thị sắp sửa ra mắt vào tuần sau.
Không chỉ đơn giản là một bữa tiệc, mà phía sau còn là phần đấu giá chiếc lắc tay kim cương phiên bản giới hạn của thương hiệu Pearl of Heaven do Tập đoàn Trình thị may mắn đấu thầu trúng để mở ra buổi đấu giá đặc biệt này.
Chính vì điều đó mà một người rất ít khi xuất hiện ở những nơi đông người như Chu Chí Viễn mới chịu đến tham dự, mà nguyên nhân sâu xa chính là vì chiếc lắc tay ấy.
“Tới rồi đây! Hai người xuống trước đi, tôi lái xe vào bãi rồi vào sau.”
Chiếc siêu xe vừa dừng bánh thì Dương Đình Quân đã nhẹ tênh cất lời, như thể đã trút được một trách nhiệm nặng nề nào đó ra khỏi hai vai.
Lúc này Lâm Nhã Tịnh cũng loay hoay chuẩn bị xuống xe thì Chu Chí Viễn lại đột nhiên bất ngờ nắm tay cô.
“Anh có cái này muốn tặng em!”
Trong khi Lâm Nhã Tịnh còn đang ngỡ ngàng không hiểu gì thì phía trên, Dương Đình Quân đã hướng ánh mắt tò mò nhìn vào gương chiếu hậu trong xe đang phản chiếu hình ảnh của hai người bên dưới để săm soi.
Nếu anh đoán không lầm thì thứ mà Chu Chí Viễn lấy ra sẽ là vật trong chiếc hộp trang sức màu đỏ mà anh đã xem qua lúc còn ở nhà.
Và quả nhiên là Dương Đình Quân đã đoán đúng khi thấy Chu Chí Viễn đang cầm ra chiếc hộp màu đỏ ấy, anh nhẹ nhàng lấy ra một sợi dây chuyền sắc xảo, có mặt dây hình trái tim được khảm bằng kim cương lấp lánh.
Anh không cần biết người con gái ấy có đồng ý nhận món quà này hay không nhưng vẫn tự nhiên đeo vào cổ đối phương, trong khi nét mặt của Lâm Nhã Tịnh vẫn còn ngỡ ngàng.
“Thứ này…”
“Là dây chuyền mà mẹ anh đã để lại, nay anh trao nó cho em.
Nghĩa là từ giờ trở đi em là người con gái mà anh yêu thương và trân trọng nhất.”
Người đàn ông ngọt ngào giải thích, ánh mắt anh nhìn Lâm Nhã Tịnh chỉ có yêu thương và nuông chiều.
Anh biết bản thân đã thật sự muốn gắn bó với người con gái này cả đời nên mới trao lại kỷ vật vô giá ấy cho cô.
Mặc dù vẫn chưa biết Lâm Nhã Tịnh có yêu anh hay không.
“Nó quá quý giá, em…em không dám nhận đâu.”
Lâm Nhã Tịnh vô cùng bối rối, vừa nói cô vừa đưa tay định tháo sợi dây chuyền xuống nhưng đã bị Chu Chí Viễn nắm tay ngăn cản.
“Anh không ép em phải miễn cưỡng yêu anh nếu em không muốn.
Nhưng anh muốn được em cho một cơ hội, nếu đến hết thời hạn hợp đồng mà em vẫn không có tình cảm với anh thì lúc đó em trả lại cho anh thứ này cũng không muộn.”
Lời nói chân tình của người đàn ông đương nhiên đã làm Lâm Nhã Tịnh động lòng.
Thời hạn hợp đồng chỉ còn tám tháng nữa là kết thúc, theo như lời anh nói nếu đến đó cô vẫn không thừa nhận cô cũng yêu anh thì mọi chuyện sẽ kết thúc như cô luôn mong muốn.
Nhưng cô lại sợ bản thân không đủ cứng rắn để thờ ơ với tấm chân tình mà anh đã dành cho cô.
Thấy Lâm Nhã Tịnh cứ mãi im lặng, Dương Đình Quân vì muốn giúp bạn mình nên cũng lên tiếng tiếp một câu:
“Nếu Viễn đã nói vậy rồi thì em cứ giữ vật đó đi.
Tình từ tim mà có, nếu tình yêu của Viễn không đủ lớn để cảm động được con tim em thì âu cũng là do số của cậu ấy.
Sẽ không ai trách em đâu, nhưng cả anh và Viễn đều hi vọng em có thể lắng nghe thật kỹ con tim mình để không phải bỏ lỡ những thứ quan trọng trong đời.”
Những gì Dương Đình Quân nói mới khiến Lâm Nhã Tịnh tạm thời buông bỏ những rối ren trong lòng.
Nếu số trời đã sắp đặt mọi chuyện như thế cô có muốn thay đổi cũng không được.
Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, mặc cho định mệnh an bài sẽ nhẹ lòng nhiều hơn.
Lâm Nhã Tịnh không trả lời vấn đề đang diễn ra mà chỉ nhìn Chu Chí Viễn, nơi đôi môi anh đào khẽ cười và nhẹ nhàng nói một câu thay cho câu trả lời, nghĩa là cô đã đồng ý.
“Chúng ta vào trong thôi!”
Ngay lập tức Chu Chí Viễn cũng nở ra nụ cười mãn nguyện, anh nắm tay cô không ngại ngần nói lời cảm kích, điều mà trước nay chưa từng có.
“Cảm ơn em!”
“Thôi thôi, tình cảm nhiêu đó được rồi.
Mau xuống xe để tôi còn lái vào bãi, ở đây hoài một hồi bị đuổi bây giờ, chỗ này có phải vị trí được đỗ xe đâu.”
Để cắt đứt màn đối thoại nồng nàn tình cảm đã diễn ra từ nãy giờ thì buộc lòng Dương Đình Quân phải lên tiếng.
Và nhờ vậy thì đôi nam nữ ngồi phía sau mới chịu bước xuống khỏi xe.
Chu Chí Viễn xuống trước, sau đó giúp Lâm Nhã Tịnh mở cửa xe, anh nắm tay dìu cô xuống sau.
Với sự xuất hiện của cả hai đã nhanh chóng thu hút tất cả ánh mắt từ những khách mời tại bữa tiệc đang đứng bên trong.
“Đừng căng thẳng, có anh ở đây sẽ không ai dám vô lễ với em!”
Trước khi sải chân trên thảm đỏ để bước vào bữa tiệc, Chu Chí Viễn đã khẽ nói vào tai người phụ nữ của mình một câu.
Còn chuẩn bị sẵn tay chờ đợi Lâm Nhã Tịnh khoác tay vào là có thể thẳng bước vào trong.
Ở khoảnh khắc hiện tại Lâm Nhã Tịnh đã tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông này.
Trong một dáng vẻ khác xa mọi ngày thế này, cô cũng có thể tự tin để đi bên anh hơn.
Thay vì trả lời cô đã dành cho anh một nụ cười ngọt ngào và tự nguyện khoác tay người đàn ông ấy, để cùng anh bước vào bữa tiệc.
Nếu ở bên anh là một giấc mộng đẹp, cô nguyện đánh đổi cả đời để chìm đắm vào cơn mơ này! Dẫu rằng, chẳng biết được phía sau vẫn là một giấc chiêm bao đẹp đẽ hay lại là ác mộng đầy đau thương.
Thôi thì tùy vào duyên số!