Bà Xã Ngang Ngược Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!

Chương 26


Bạn đang đọc Bà Xã Ngang Ngược Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! – Chương 26


Đêm vừa qua, có lẽ là một đêm cực kỳ khó khăn để Lâm Nhã Tịnh đi vào giấc ngủ, chỉ vì những câu nói chứa đựng đầy tâm tư tình cảm mà người đàn ông ấy đã thổ lộ với mình.
Trên chiếc giường king size với nệm ấm chăn êm, thật tuyệt vời để ru tâm hồn tiến vào mộng đẹp, ấy vậy mà cô đã thao thức mãi đến tận hai giờ sáng thì mới mơ màng thiếp đi.
Đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã lắng nghe thật kỹ xem con tim mình mách bảo điều gì, và hiển nhiên cô cũng nhận ra tâm ý chân thành mà bản thân luôn gói ghém hiện tại đã hướng về phía ai.
Chỉ là có một số chuyện khiến cô cảm thấy tự ti, mặc cảm về hoàn cảnh thật sự của chính mình, còn cả sự trong trắng của một người con gái đã không còn trinh nguyên như thuở đầu.

Những thứ đó chính là điều đã khiến cô trăn trở cả đêm dài.
Đến khi người con gái ấy động mở mi tâm, vươn mình thức giấc sau một đêm dài khó ngủ đã là lúc mặt trời lên cao.

Những ánh dương mỏng manh dịu dàng tỏa sáng lấp lánh khẽ hắt vào khung cửa kính ngăn cách giữa ban công và căn phòng.
Từ vị trí giường ngủ, Lâm Nhã Tịnh có thể nhìn thấy một bầu trời trong xanh với những cánh chim đang chao liệng giữa không trung qua khung cửa kính ấy.

Nơi đây thật xa hoa, là nơi thuộc về những tầng lớp thượng lưu trong xã hội này.

Còn cô thì chỉ như một hạt cát giữa sa mạc rộng lớn, nhỏ bé, thấp kém, cũng chẳng địa vị cao sang thì làm sao dám mộng tưởng với tới những thứ quá xa vời và vĩ đại.
Ngồi trên giường, Lâm Nhã Tịnh lại suy nghĩ bâng quơ một lúc thì mới xuống giường trở về phòng riêng của mình để làm vệ sinh cá nhân.
Cùng lúc này dưới phòng khách, có một chiếc nam nhân đang đọc tạp chí nhưng lại chẳng được bình yên vì sự có mặt của người bạn thân lâu năm tên Dương Đình Quân.
Mới sáng tinh mơ, Chu Chí Viễn vừa đặt chân xuống lầu để chuẩn bị bữa sáng thì đã bắt gặp Dương Đình Quân ngồi chễm chệ trên sofa trong phòng khách, vừa thấy anh, hắn ta đã cười nịnh một cái sau đó là mở miệng đòi ăn ké bữa sáng.
Vốn cũng là một người ưa sạch sẽ, không thích ăn đồ ở ngoài nhưng Dương Đình Quân anh lại không biết nấu ăn, nên hễ khi chê cơm nhà thì anh lại chạy sang tìm Chu Chí Viễn để được ăn ké, và dĩ nhiên vì sự bình yên của màng nhĩ nên Chu Chí Viễn đành miễn cưỡng nấu thêm một phần.
Ăn sáng xong cứ tưởng nam nhân phiền phức ấy sẽ đi về, nhưng nào có ngờ hắn ta lại ám theo đến tận phòng khách luyên thuyên không ngớt lời.
“Ủa mà sao từ sáng giờ không thấy tiểu Tịnh đâu vậy? Bình thường cô ấy dậy sớm lắm mà.”
“Đêm quá khó ngủ, đến tận hai giờ sáng mới chợp mắt được, nên giờ chắc là chưa dậy nổi.”
“Ờ…” Dương Đình Quân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng ngay sau đó lại thay đổi sắc mặt 180 độ như thể vừa nhận ra điều gì đó không đúng.
“Này, sao cậu biết người ta khó ngủ? Còn biết chính xác giờ nào ngủ nữa chứ? Lén lút rình mò người ta hả?”
“Ngủ chung một giường lẽ nào lại không biết!”
Chu Chí Viễn vẫn không rời mắt khỏi cuốn tạp chí, giọng điệu thản nhiên đáp lời càng làm Dương Đình Quân thêm kinh ngạc.
“Ngủ chung luôn rồi sao? Hai người…chỉ là hôn nhân dựa trên hợp đồng thôi mà? Chẳng lẽ cậu bị dính bẫy rồi? Viễn…!Thật khó ngờ nha…”
Một ngàn lẻ một sắc thái trên khuôn mặt nhưng cuối cùng thì Dương Đình Quân vẫn dành tặng cho người anh em của mình một nụ cười trào phúng.
Vừa hay đúng lúc này Lâm Nhã Tịnh lại xuống tới, thu hút cả ánh mắt của cả hai người đàn ông.

Trông cô hôm nay dường như tâm trạng không tốt lắm, vì sâu trong đôi mắt ấy cứ như đang mang một nỗi buồn nào đó mà cả Chu Chí Viễn và Dương Đình Quân đều nhận ra.
“Anh Đình Quân mới tới hả?”

“Anh tới từ sáng sớm, vốn dĩ định sang ăn ké điểm tâm em nấu mà nay em dậy muộn quá chừng nên anh đành ăn tạm điểm tâm của Chí Viễn.

Tuy không ngon như em nấu nhưng mà ăn cũng tạm được.”
Dương Đình Quân cười nói ba hoa, đúng kiểu gió chiều nào thì xuôi theo chiều ấy.

Nếu nịnh một chút mà được ăn ngon thì anh đâu có tiếc nói mấy câu dễ nghe lấy lòng người khác.
Nếu là bình thường thì Lâm Nhã Tịnh đã lãnh lót đáp trả cùng sắc thái tinh nghịch, nhưng lúc này cô chỉ cười nhẹ cho qua.
“Vậy hôm nào rảnh thì anh sang đây em nấu cho anh vài món ngon.”
“Được thế thì còn gì bằng! Tiểu Tịnh, em là số một!”
“Tôi có chừa cho em một phần điểm tâm trong bếp, em vào hâm nóng lại rồi ăn đi, muộn rồi.”
Dương Đình Quân hai mắt sáng rỡ, vừa nói xong thì Chu Chí Viễn cũng nhẹ giọng lên tiếng, nhưng Lâm Nhã Tịnh từ đầu đến cuối vẫn luôn trốn tránh ánh mắt của anh, cô không trả lời mà chỉ cười trừ cho qua rồi lẳng lặng đi thẳng vào bếp.
Nhìn Lâm Nhã Tịnh quay lưng đi đến khi khuất bóng vào phòng bếp thì Dương Đình Quân mới khẽ cất lời:
“Hình như tâm trạng của tiểu Tịnh hôm nay không được tốt thì phải, mọi khi cô ấy đâu có trầm tính như thế? Có phải cậu làm gì quá đáng với con gái nhà người ta rồi không?”

Vừa hỏi xong thì anh đã nhận ngay một ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông đối diện, vì tâm tình của anh bấy giờ cũng đã bị ảnh hưởng.
“Xem ra cậu ăn sáng chưa no thì phải! Có muốn ăn thêm nữa không?”
“Ăn cái gì á, có ngon không?”
“Nắm đấm.”
Dương Đình Quân nuốt nước bọt cái ực sau câu trả lời sặc mùi sát khí của Chu Chí Viễn.
“Cái…cái đó không ngon đâu Viễn, tôi không muốn ăn!”
Anh dè dặt trả lời rồi cười cười cho qua, sau đó đứng dậy, không nhiều lời liền xin cáo biệt.
“Không làm phiền cậu nữa, tôi đi đây!”
Vừa dứt lời, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đã lập tức phi đi nhanh như một cơn gió, sau đó là động cơ ôtô vang lên, rời xa dần ngôi biệt thự xa hoa.
Chu Chí Viễn lúc này cũng không còn hứng thú với tạp chí hay công việc gì nữa mà trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp với một thái độ chẳng mấy vui lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.