Bà Xã Ngang Ngược Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!

Chương 1


Bạn đang đọc Bà Xã Ngang Ngược Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! – Chương 1


Giữa cái tiết trời giao mùa từ hè sang thu, bất cứ lúc nào bầu trời cũng có thể trở nên âm u một cách bất chợt, để từng cơn mưa nặng hạt lại trút xuống thế nhân, tạo nên quang cảnh buồn bả.
Hôm nay lại là một đêm u buồn vì bầu trời đêm chẳng có lấy một ánh trăng lẫn sao sáng, thứ tồn tại chỉ là những tia chớp cứ qua vài phút lại rạch ngang vũ trụ bao la.
Từng cơn gió giá lạnh khẽ lùa qua khung cửa sổ trong một căn phòng tại khách sạn A, làm tung bay chiếc rèm cửa, lùa vào gian phòng khiến người con gái đang nằm trên giường khẽ rùng mình vì lạnh, phần vì trên người cô bấy giờ chỉ khoác hờ chiếc váy ngủ được làm bằng chất liệu ren mỏng manh nên càng khó tránh khỏi khí lạnh truyền vào cơ thể.
Trong căn phòng chỉ le lói một chút ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ nhỏ.

Trên giường cánh hoa hồng đỏ vương vãi khắp nơi, mùi hương nước hoa ngọt ngào như muốn mê li lòng người cứ thoang thoảng bên cánh mũi của một người thiếu nữ.
Cô ngồi co ro một gốc trên giường ngủ king size, bóng tối từ chiếc khăn bịt mắt từ lâu đã khiến cô chẳng nhìn thấy điều gì kể từ khi bị người ta đưa vào đây.
Cô chỉ biết cảm thấy lạnh, cảm thấy sợ và nỗi lo lắng trong lòng mỗi ngày càng lớn.
*Cạch.*
Ngoài tiếng gió lùa ra thì gian phòng chẳng có thêm bất cứ một âm thanh nào, ấy vậy mà lúc này từ phía cửa lại vang lên tiếng động.


Sau đó là những tiếng bước chân đang chầm chậm tiến về phía giường ngủ, điều đó càng khiến người thiếu nữ sợ hãi.
Khi đã đứng trước chiếc giường, đồng tử màu hổ phách trong đôi mắt phượng khẽ chuyển động trước cô gái đang run rẫy vì sợ trên giường.

Không biết anh ta đang nghĩ gì mà khóe môi lại khẽ nhếch lên, sau đó lại từ từ mở từng chiếc cúc áo sơ mi ra, để lộ cơ ngực và đường bụng tám múi đầy săn chắc.
Ném chiếc áo sơ mi đen vừa được cởi ra xuống giường, bàn tay nam nhân lại đặt lên thắt lưng da từ từ tháo nốt xuống ném qua một bên.
“Ai đó? Sao vào mà không lên tiếng?”
Để thăm dò người đến là nam hay nữ, cô gái đã cất lên câu hỏi, nhưng nam nhân ấy căn bản là chẳng muốn trả lời.
Anh ta từ từ trèo lên giường và tiến thẳng về phía cô gái, lúc này cô có thể cảm nhận được mùi rượu nồng nặc đang xộc thẳng vào cánh mũi.
Nếu đã là mùi rượu thì đây rất có thể là đàn ông.

Nghĩ xong thì cô lại càng sợ hơn, dù biết trước rằng số mệnh đêm nay khó mà tránh khỏi, dù đã cô gắng chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cô vẫn không thể nào ngừng lo sợ.

Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời người con gái.
Trong khi cô còn đang lo sợ thì đôi môi nhỏ đang mím chặt bất ngờ lại bị xâm chiếm.

Ai đó đã ghì cô nằm xuống giường, thô kệch chiếm mất nụ hôn đầu đời của người thiếu nữ.
“Ưm…ưm…”
Cô muốn hét lên bảo người đàn ông đó buông ra nhưng ngoài những âm thanh không rõ câu từ ra thì cô chẳng nói được lời gì ra khỏi cổ họng, vì khoang miệng lúc này đã bị chiếm đoạt.

Tuyến nước bọt lạ lẫm, tuy mang chút vị ngọt nhưng cô vẫn không tài nào chịu được, tất cả những dư vị trong miệng dường như đã bị anh ta rút cạn, đầu lưỡi bị trêu đùa đến tê dại.
Cô muốn vùng vẫy, muốn chống cự cũng không thể nào thoát được vì cả tấm thân nhỏ bé đã bị chế ngự.

Thậm chí muốn cào cáu đối phương tìm cơ hội thoát thân cũng không có vì hai bàn tay của cô đã bị người đàn ông ấy nắm chặt đè xuống nệm ở hai bên đầu.
Chân cũng muốn kháng cự nhưng lại bất lực vì đã bị tấm thân cường tráng của người ấy dùng lực đè xuống.
*Xoạt.*
Một âm thanh *xoạt* vang lên khiến cô gái giật mình, lúc kịp nhận ra thì mới biết cơ thể của mình đã chẳng còn mảnh vải che thân, cô muốn chạy nhưng người bị bịt mắt không thấy đường như cô làm sao thoát khỏi được ánh mắt tinh anh của đối phương.
“Đừng mà…”
Vừa lui ra thì lại bị kéo ngược trở về, lại một lần nữa cơ thể của người đàn ông ấy áp sát vào thân thể của cô, anh ta đưa mặt tiến vào vùng cổ thiên nga, không ngừng cắn mút, hôn hít, để lại những dấu đỏ chằng chịt.

Khi hai cơ thể va chạm vào nhau một cảm giác nóng ran từ da thịt đối phương truyền tới khiến cô càng thêm bí bách.
Nhiệt độ của người bình thường cũng kh ông cao đến mức này! Chẳng lẽ anh ta bị sốt hay sao? Nhưng người bệnh mà sức lực lại mạnh bạo như thế này sao?
Cố gắng bình tĩnh suy nghĩ một chút, cô biết chống cự để thoát thân là không có khả năng nên liền cất lời xin thỏa hiệp.
“Anh ơi, người anh nóng lắm! Anh bị bệnh rồi, anh không nên vận động quá sức như thế này đâu.

Tôi biết đêm nay tôi khó mà thoát khỏi tay anh, nhưng mà anh có thể từ từ được không? Tôi hứa là tôi không có chạy đâu, anh xem mắt tôi bị bịt kín thế này làm sao mà chạy được.”
Những lời nói tưởng chừng sẽ vô hiệu đối với một con dã thú đang khao khát thịt tươi, nhưng thật không ngờ là người đàn ông đã dừng hẳn mọi hành đông, con ngươi in hằn những tia máu đỏ cứ dán chặt vào khuôn mặt của nữ nhân đối diện.
Tuy chỉ có chút ánh sáng nhưng anh vẫn có thể nhận ra nhan sắc của cô gái này chắc chắn rất mỹ lệ, vì mỗi đôi môi anh đào, mềm mại như miếng mứt dâu mọng nước thôi đã khiến thâm tâm anh chẳng được yên.

Anh ta từ từ ngồi dậy.

Khi được tạm thời buông tha, cô gái liền nhanh chóng ngồi dậy, giơ tay lên định tháo miếng vải che mắt ra thì lại bị người đàn ông đó nhìn thấu ý đồ nên còn chưa kịp mở, hai tay cô đã bị anh ta giữ chặt.

“Đừng giở trò với tôi!”
Tuyến giọng trầm khàn của người đàn ông lần đầu tiên vang lên khiến cô gái sợ hãi, môi nhỏ khẽ run run lên tiếng khẩn cầu.
“Tôi…tôi không dám.

Tôi…tôi biết bổn phận của mình là gì.

Nhưng mà xin anh, có thể nhẹ nhàng một chút được không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.