Đọc truyện Bà Xã Mua Được – Chương 19: Truyền thông mới của Bồ Đào Nha
Sau khi đã quyết định sự việc, Chiêu Đệ báo cáo quyết định cuối cùng cho Trần Chung và Hạ Cầm, dưới sự giúp đỡ của hai người, cô rất nhanh liên
lạc được với vị biên tập web trước kia, dưới sự bố trí của đối phương,
gặp mấy công ty đại diện, lúc gặp mặt cũng không mang theo Tiểu Trí, mà
mang tới video được thu trong khoảng thời gian này, đồng thời không có
hình ảnh chính diện của Tiểu Trí, chỉ là tỏ rõ thái độ với đối phương
rằng sau này sẽ lấy hình thức xuất hiện như vậy, cũng chỉ hỏi hai con
đường là thông qua internet và ra đĩa nhạc, không xây dựng biểu diễn bên ngoài, không biết có thể đáp ứng những yêu cầu này không.
Yêu cầu kỳ lạ như vậy, đương nhiên công ty đại diện sẽ đưa ra một loạt
nghi vấn, xã hội bây giờ, đã là muốn chiếm cứ một vị trí tại một ngành
nghề nào đấy, ngoại trừ thực lực thì lộ diện và được sự lăng xê của
truyền thông chắc chắn là điều không thể thiếu, vị diễn tấu gia này thần bí như vậy, vừa mới bắt đầu có lẽ còn có thị thường, nhưng thời gian
lâu dài, cũng khó đảm bảo chứng minh rằng quần chúng có còn tiếp tục kéo dài sự chú ý đối với anh ta hay không.
Phản ứng của bọn họ ở trong tính toán Chiêu Đệ, dường như tất cả công ty đại diện đều dưới tình huống thuyết phục hết lần này đến lần khác nhưng không có kết quả, đành phải bỏ qua việc ký hợp đồng với Tiểu Trí, đến
cuối cùng chỉ còn lại một công ty đại diện quy mô cũng không lớn, mặc dù thời gian thành lập công ty này không dài lắm, nhưng trên quốc tế lại
vô cùng nổi tiếng, chỉ vì nghệ nhân Kỳ Hạ và phong cách âm nhạc của anh
ta đều rất lập dị, bên ngoài khen chê không giống nhau, nhưng bọn họ vẫn làm theo ý mình như cũ, vậy mà công ty đại diện vẫn cho bọn họ mức độ
khoan dung lớn nhất, chỉ cần không phải chuyện trái pháp luật loạn kỷ
cương thì công ty này đều lựa chọn ủng hộ thay vì chèn ép.
Trước khi tới gặp mắt, nhóm người Chiêu Đệ cũng đã hiểu vô cùng cặn kẽ
tài liệu về bối cảnh của tất cả công ty đại diện, cho nên cũng rõ ràng
với cách làm trước sau như một của công ty này, cho nên sau khi tất cả
những yêu cầu mà mình đưa ra đều được chấp thuận thì lúc đó Chiêu Đệ mới trưng thu sự đồng ý của Trần Chung, bố trí người của công ty đại diện
đến nhà gặp Tiểu Trí.
Để tỏ lòng thành ý, đối phương cũng không phái người đại diện tới ký hợp đồng mà là do người quản lý công ty tự mình ra tay.
Cho nên khi Chiêu Đệ mở cửa, lúc thấy đứng trước cửa là một người phụ nữ trẻ tuổi hoàn toàn xa lạ, không tránh khỏi hơi bất ngờ, cho đến khi
Giám đốc Lâm, người vẫn luôn phụ trách bàn bạc điều kiện, ở sau lưng
người phụ nữ này đứng ra giới thiệu, cô mới biết được người đến là ai.
Chiêu Đệ vội vàng nở nụ cười với đối phương, lễ phép với người này vào
nhà, Hạ Cầm và Trần Chung đã sớm chờ ở phòng khách, ký hợp đồng là
chuyện vô cùng quan trọng đối với Tiểu Trí cho nên bọn họ nhất định phải tham gia.
“Cha, mẹ, để con giới thiệu với hai người, đây là Tổng giám đốc của Tân truyền thông Bồ Đào Nha, Hoàng tiểu thư.”
“Hai vị nhất định là cha mẹ của Trần Trí rồi, thật xin lỗi, đột nhiên
lại tới đến nhà hỏi thăm như vậy, hôm nay tới ký hợp đồng vốn là do Giám đốc Lâm phụ trách, mà tôi lại suy nghĩ một chút, vẫn là muốn tự mình
tới đây một chuyến, bởi vì Trần Trí là người có thiên phú về âm nhạc
được công ty vô cùng coi trọng, cho nên tôi muốn đến xem Trần Trí là
người như thế nào, về sau cũng biết được cá tính của anh ấy, kết hợp với những yêu cầu mà mọi người đã nói rồi mở rộng thêm.” Hoàng Tĩnh cười
nói mục đích đến với mấy người Trần Chung, nụ cười nhạt chuyên nghiệp
trên mặt này cũng không mất đi độ ấm.
Trần Chung là một người phụ trách công ty, đã hoạt động lâu như vậy rồi
nên đương nhiên hiểu ý nghĩa sâu xa sau câu nói của Hoàng Tĩnh, nói
trắng ra là, Tiểu Trí đối với bọn họ mà nói, cũng chỉ là một loại hàng
hoá mà thôi, bọn họ muốn lợi dụng Tiểu Trí để tranh giành lợi ích trên
thị trường cho nên trước đó nhất định phải có mức độ hiểu biết về Tiểu
Trí, nếu ông đồng ý đề nghị của Chiêu Đệ, lựa chọn để Tiểu Trí đi bước
này thì loại thoả hiệp cơ bản này vẫn nên có, chỉ cần không chạm đến
điểm mấu chốt của ông thì ông đều có thể phối hợp.
“Hoàng Tiểu Thư quá khách sáo rồi, mời ngồi.” Trần Chung đợi Hoàng Tĩnh
và Giám đốc Lâm lần lượt ngồi xuống, sau khi thím Phúc bưng trà lên thì
mới chính thức vào vấn đề.
“Hoàng tiểu thư, tôi lập tức đi thẳng vào vấn đề, chúng tôi rất tò mò là tại sao cô lại nhận định Tiểu Trí, nhất định phải ký hợp đồng với nó.
Nói thật, yêu cầu chúng tôi đưa ra rất nhiều, dưới tình hình chung thì
chắc hẳn là công ty rất khó để tiếp nhận những yêu cầu như vậy mới
đúng.”
“Trần tiên sinh, chúng tôi đồng ý tiếp nhận yêu cầu của mọi người,
nguyên nhân chỉ có một, đó chính là tài năng của Trần Trí, chúng tôi có
lý do tin tưởng, dựa vào tài năng âm nhạc của Trần Trí, coi như không có bất kỳ sự hiện diện nào cũng có thể được quần chúng trong xã hội chú ý, hơn nữa trong mắt của tôi, duy trì độ thần bí không có nghĩa là không
tốt, chỉ cần duy trì nó một cách phù hợp thì nó cũng có thể trở thành
một mánh lới vô cùng tốt.” Hoàng Tĩnh thẳng thắn rõ rõ thái độ của mình, trên mặt chính là vẻ tự tin của người thành công trẻ tuổi.
Chiêu Đệ vốn không có ý định nói chen vào giữa, cô luôn cảm thấy từng
trải của mình không sâu, lại trong trường hợp đàm phán như vậy, chỉ sợ
mình nói nhiều sai nhiều, cho nên chỉ muốn đưa quyền làm chủ cho Trần
Chung phụ trách, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cùng những lời nói của Hoàng
Tĩnh lúc này, trong lòng bỗng nhiên có chút lo lắng, cô không có cuộc
sống từng trải và kinh nghiệm xã hội phong phú như Trần Chung, đối với
nhiều chuyện cô còn chưa đủ thông suốt, đặc biệt là khi cô phát hiện
thái độ đối đãi của Hoàng Tĩnh với Tiểu Trí còn quá lợi ích hoá, không
khỏi cảm thấy có chút tức giận, Tiểu Trí trong lòng cô đã dần vượt lên
tất cả mọi thứ để chiếm vị trí quan trọng , cô không hy vọng bất kỳ ai
biến Tiểu Trí thành công cụ mưu lợi.
“Hoàng tiểu thư, chúng tôi hy vọng không có trường hợp xuất hiện trước
mặt công chúng không phải là vì mánh lới, mà là thật sự muốn làm như
vậy, về sau bất kể là hoạt động lợi ích nào, chúng tôi cũng không cho
phép thay đổi yêu cầu ban đầu, trừ phi Tiểu Trí tự mình nói lên yêu cầu
như thế.” Chiêu Đệ khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoàng Tĩnh, cô
quyết định khuyên bảo Tiểu Trí đồng ý ký hợp đồng chỉ là muốn Tiểu Trí
có thể từng bước từng bước mở rộng khả năng giao tiếp của mình, chỉ là
muốn anh có thể đi lâu dài trên con đường âm nhạc mà anh yêu thích, chưa từng nghĩ tới việc để Tiểu Trí đi tranh danh đoạt lợi. Có lẽ ý nghĩ của cô quá ngây thơ rồi, bất cứ chuyên gì cũng phải bỏ ra mới có báo đáp,
cô lựa chọn ký hợp đồng với người ta lại chỉ nghĩ đến những điều Tiểu
Trí nhận được mà không suy nghĩ đến lợi ích của đối phương, điều này
cũng quá ích kỷ rồi. Nhưng hôm nay cô tình nguyện thừa nhận suy nghĩ của mình là sai lầm, cũng không đồng ý ký hợp đồng dưới tình huống hai bên
còn có nghi ngờ về vấn đề này.
Sau khi Trần Chung và Hoàng Tĩnh nghe được câu nói của Chiêu Đệ đều ngẩn người một lúc, ông hiểu được suy nghĩ của Chiêu Đệ, con bé đang lo lắng thái độ chỉ quan tâm đến hiệu quả cùng lợi ích này của Hoàng Tĩnh cuối
cùng sẽ mang đến tổn thương cho Tiểu Trí, việc này ông còn nghĩ đến sớm
hơn, nghĩ toàn diện, nhưng cuối cùng chỉ có thể lựa chọn mức độ thoả
hiệp, điều này cũng không phải nói ông ít quan tâm, ít yêu thương Tiểu
Trí hơn Chiêu Đệ, chỉ là nhiều năm mò mẫm lăn lộn trên thương trường như vậy, để cho ông tạo thành thói quen chuyện gì cũng xuất phát từ lợi ích hai bên, chỉ cần lợi nhiều hơn hại, ông sẽ cảm thấy việc này có khả
năng, nhưng lại quên rằng có một số việc không thể dùng lý trí suy xét
như vậy, giống như Tiểu Trí, ông không có khả năng chịu đựng chuyện này
ít hơn lợi ích, cho dù chỉ có một chút lừa đảo. Ông đã quá quen thuộc
với việc thoả hiệp với thực tế, sau đó ở giữa thoả hiệp này đạt được
những điều mình muốn, có lẽ đây là thái độ đối xử thuần thục, nhưng cũng mấy đi sự đơn thuần lúc ban đầu.
Hoàng Tĩnh nhìn qua nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của Chiêu Đệ còn có dáng
ngồi trầm tư của Trần Chung và Hạ Cầm, cô dần thu lại vẻ kiêu ngạo cùng
sự tự tin của mình, đây là lần đầu tiên cô giao tiếp với cô gái trẻ tuổi như vậy, cô gái ấy không có kỹ năng đàm phán thuần thục, thậm chí trong cách diễn đạt cũng lộ ra vẻ ngây ngô, nhưng cô biết, đàm phán trên
thương trường sợ nhất chính là hành động của họ không vì danh lợi, cô vô cùng rõ ràng, Trần Trí sẽ trở thành gà đẻ trứng vàng của cô, nhưng nếu
mình không chịu thoả hợp thì hình như cô gái này sẽ từ chối ký hợp đồng
bất cứ lúc nào.
“Trần tiên sinh, Trần phu nhân còn có Lâm tiểu thư, xin mọi người tin
tưởng công ty chúng tôi thật sự muốn ký hợp đồng với Trần Trí, nếu bắt
buộc, chúng tôi sẽ đưa ra mức độ nhượng bộ lớn nhất, cho đến khi thoả
mãn yêu cầu của mọi người, nhưng chúng tôi có một yêu cầu, trước tiên
mọi người có thể cho tôi gặp mặt Trần Trí một lần không? Dù sao mọi
người cũng nên biết, điều kiện mọi người đưa ra đều vô cùng nghiêm khắc
hơn nữa còn có tính chất thiên vị rất lớn, trước khi nhượng bộ, dù sao
vẫn nên để cho tôi gặp mặt nói chuyện với Trần Trí một lần, để cho tôi
tận mắt thấy thực lực của anh ấy chứ không phải chỉ thông qua mấy đoạn
video mà mọi người cung cấp này.” Sau khi Hoàng Tĩnh suy nghĩ một chút,
mỉm cười nói, lần này lại nói vô cùng lễ phép làm cho người khác không
có cách nào có thể từ chối yêu cầu.
Chiêu Đệ chăm chú nhìn vẻ mặt của Hoàng Tĩnh, lại nhìn vẻ mặt rõ ràng đã khẩn trương của Giám đốc Lâm ở phía sau cô ấy một cái, cô biết, điều
kiện của bọn họ rất quá đáng, cho nên lúc trước mới có nhiều công ty đại diện không thể khiến bọn họ thay đổi điều kiện sau khi đề xuất mới có
thể lựa chọn buông tay như vậy, mà công ty trước mắt này có lẽ là cơ hội duy nhất của Tiểu Trí, nói thật, yêu cầu mà Hoàng Tĩnh vừa nói ra cũng
không quá đáng, chung quy bọn họ không thể yêu cầu đối phương ký hợp
đồng không công bằng dưới tình huống họ chưa nhìn thấy người thật như
vậy được.
Cô quay đầu nhìn Trần Chung và Hạ Cầm, sau khi nhìn thấy bọn họ gật đầu cười với mình thì lúc này cô mới đứng dậy.
“Hoàng tiểu thư, mời cô đi theo tôi, Tiểu Trí đang ở trong phòng để đàn trên tầng.”
Sau khi Chiêu Đệ dẫn Hoàng Tĩnh tới cửa phòng để đàn, hơi xin lỗi để cô
ấy chờ ở ngoài cửa, cô đi trước hỏi xem Tiểu Trí có đồng ý gặp cô ấy
không.
Mặc dù Hoàng Tĩnh không lộ vẻ khác biệt gì trên mặt nhưng trong lòng
càng thêm tò mò, người tên Trần Trí này rốt cuộc là nhân vật như thế
nào, lại có thể để cho người nhà của anh ta bảo vệ nghiêm ngặt như vậy,
cửa phòng đàn cũng không khoá, cô chỉ do dự vài giây, lại lặng yên không một tiếng động nào rời vị trí của mình, mãi cho đến khi ánh mắt cho thể xuyên qua khe cửa thấy rõ tình huống bên trong phòng.
Ánh sáng bên trong phòng đánh đàn rất tốt, mà giờ phút này có một người
đàn ông gầy yếu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản cùng với một
chiếc quần jean màu xanh dương yên tĩnh ngồi trên ghế đàn, mặc dù từ góc độ này Hoàng Tĩnh không thể nhìn mặt của anh ta, nhưng lại có thể nhìn
thấy đôi tay trắng nõn của anh ta đang di chuyển trên phím đàn, lộ ra
khớp xương vô cùng rõ ràng, ngón tay thon dài lần lượt hạ xuống bàn
phím, cuối cùng lại làm cho tâm tình người ta bỗng dưng bình tĩnh, đó
cũng không phải là một bài hát hoàn chỉnh, nghiêm túc mà nói, chỉ là bấm vài nốt nhạc, hình như anh ta đang cân nhắc một bài hát bài nào đó chưa hoàn chỉnh, ngay lúc này cô cũng có thể tưởng tượng, giờ phút này nhất
định là anh đang hơi nhíu mày.
Khi anh phát hiện sau lưng mình có người đang tới gần, cũng không hoảng
sợ, mà chỉ từ từ quay đầu lại, nở nụ cười ấm áp với người đang tới,
dường như anh sớm biết người đang tới là ai, khi quay mặt qua đây, dưới
ánh mặt trời lại có ý tứ trong suốt như thần thánh, từ đầu tiên khắc sâu vào trong đầu Hoàng Tĩnh chính là thiên sứ, sau đó mới là xinh đẹp,
gương mặt này, không biết nguyên nhân là do ánh sáng mặt trời hay nguyên nhân là do không khí bên trong phòng, làm cho người ta không tự chủ
được sẽ chìm đắm vào đó.
Cô nhìn thấy anh ta đưa đôi tay kia ra, chậm rãi đặt lên tay Chiêu Đệ,
sau đó kéo cô ấy ngồi bên cạnh mình, ngay sau đó ngón tay lại di chuyển về phím đàn, nghiêng đầu dí dỏm cười với người bên cạnh một tiếng, nhẹ
nói một câu gì đó, lúc này mới thật sự quay đầu lại một lần nữa đánh một đoạn ngắn, một đoạn không dài lắm, đương nhiên cũng không phải là một
bài hát hoàn chỉnh, mà ở giữa có mấy nốt nhạc vô cùng quen thuộc, hoàn
toàn là mấy nốt nhạc cô vừa mới nghe được kia, mặc dù thời gian rất
ngắn, nhưng Hoàng Tĩnh vẫn không tự giác tiến vào thế giới do anh ta tạo nên, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng chim hót nhìn thấy hoa
thơm, thế giới có bao nhiêu màu sắc đa dạng cùng nhiều mùi thơm.
Cô còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ thế giới tươi đẹp nhiều màu sắc
kia thì cửa trước mặt cô đã bị kéo ra, cả người hoảng hốt, lúc này mới
phát hiện ra Chiêu Đệ đã đứng trước mặt cô, mà Trần Trí đang ở sau lưng
của cô ấy, chỉ là vào giờ phút này trên mặt Trần Trí không còn vẻ mặt
thoả mãn thả lỏng như vừa rồi nữa mà thay vào đó anh ta cúi đầu, cô căn
bản không có cách nào nhìn vẻ mặt của anh nữa.
“Hoàng Tiểu thư, Tiểu Trí đồng ý gặp cô, chúng ra bên ngoài ngồi thôi.”
Chiêu Đệ chỉ vào một khu vực nhỏ dùng để nghỉ ngơi bên ngoài phòng để
đàn, nơi đó có để mấy chiếc sofa nhìn qua cũng tương đối thoải mái.
“Thật xin lỗi Hoàng Tiểu Thư, để cô phải đợi lâu như vậy, vừa rồi Tiểu
Trí nói có một bài hát mới muốn đàn cho tôi nghe, tôi nghĩ thay vì để
cho Tiểu Trí đánh đàn Piano một lần nữa không bằng để cho cô nghe thử
tiếng đàn của anh ấy trước, nên để cô đứng ở ngoài cửa lâu như vậy, thật sự xin lỗi.” Việc đầu tiên là Chiêu Đệ lễ phép nói xin lỗi với Hoàng
Tĩnh, cái khe cửa kia là cô cố ý để lại, để đề phòng vạn nhất Tiểu Trí
không muốn gặp Hoàng Tĩnh thì để cô ấy đứng ở ngoài nghe Tiểu Trí đàn
cũng tốt.
“À…Haha…không sao, Lâm tiểu thư đừng để ý.” Từ lúc Tiểu Trí ra khỏi
phòng để đàn, Hoàng Tĩnh lập tức nhìn chằm chằm vào anh, sau khi nghe
Chiêu Đệ nói mới thu hồi lại ánh mắt vẫn dán trên người Tiểu Trí.
Cô cảm thấy hình như không thích hợp ở đâu đó, biểu hiện lúc Trần Trí
đánh đàn với biểu hiện cúi đầu theo sát sau lưng Chiêu Đệ bây giờ của
anh ta rõ ràng là hai dáng vẻ hoàn toàn khác khác, một người xấu hổ cũng sẽ không đến mức này chứ.
“Xin chào, chắc anh là Trần Trí, Trần tiên sinh phải không? Tôi là Hoàng Tĩnh của Tân truyền thông Bồ Đào Nha.” Theo lần tự giới thiệu mình này, Hoàng Tĩnh cũng thoải mái đưa tay phải của mình ra.
Nhưng đưa cánh tay ra dừng lại ở không trung một lúc lâu, Hoàng Tĩnh vẫn không thể nào chờ tới lúc đối phương đáp lại, trái lại lại nhìn thấy
anh ta lui về phía sau lưng Chiêu Đệ một chút nữa.
“Thật xin lỗi cô, Hoàng tiểu thư, Tiểu Trí tương đối xấu hổ, không có
thói quen dùng phương thức chào hỏi như vậy, cô đừng để ý nhé.” Chiêu Đệ thấy phản ứng của Tiểu Trí, biết anh không muốn tiếp xúc với Hoàng
Tĩnh, cho nên lập tức cười nói xin lỗi, giải thích hành vi của Tiểu Trí.
“Tiểu Trí, Hoàng tiểu thư chính là người đồng ý đưa âm nhạc của anh đến
với nhiều người hơn đó, anh phải có lễ phép chào hỏi với cô ấy, nếu
không thì Hoàng tiểu thư sẽ cảm thấy buồn, biết không?” Chiêu Đệ giải
thích với Hoàng Tĩnh sau đó lập tức quay đầu lại, nhẹ giọng nói với Tiểu Trí ở sau lưng.
Sau khi Tiểu Trí nghe Chiêu Đệ khuyên bảo, hơi nhíu mày, sau đó lại mím
môi, lúc này mới nhẹ giọng nói ra một câu.”Chào cô.” Mà đầu của anh vẫn
cúi thấp, không muốn ngẩng lên.
Hoàng Tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, tưởng chừng như có loại cảm giác
giươg mắt mà nhìn, đây chính là nguyên nhân mà người nhà họ Trần không
muốn Trần Trí xuất hiện trước mặt công chúng sao? Vốn ở trong phòng đánh đàn, anh ta thần thánh giống như tinh linh thiên sứ Piano, chỉ là vừa
ra khỏi cánh cửa lại lập tức thay đổi đến long trời lở đất như vậy,
những biểu hiện tốt đẹp kia chỉ dành cho phòng đánh đàn, còn lại là dành cho Chiêu Đệ thôi sao?”
“Tiểu Trí, anh đã chào hỏi với Hoàng tiểu thư rồi, chúng ta trở về phòng luyện đàn có được không?” Chiêu Đệ vừa mới nói xong, Tiểu Trí lại không thể chờ đợi được muốn kéo cô vào phòng đánh đàn, giống như việc phải
gặp mặt này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái.
Chiêu Đệ đưa Tiểu Trí về phòng đánh đàn, đảm bảo rằng sau khi mình đưa
Hoàng Tĩnh xuống tầng sẽ trở về ngay, Tiểu Trí mới bất đắc dĩ buông tay
để Chiêu Đệ ra khỏi cửa.
Lúc Chiêu Đệ ra khỏi cửa phòng, thấy Hoàng Tĩnh vẫn đang duy trì tư thế
đứng nguyên tại chỗ như ban đầu, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, cô
bước lên vài bước, đứng trước mặt Hoàng Tĩnh.
“Hoàng tiểu thư, bây giờ, hẳn là cô có thể hiểu được tại sao chúng tôi
phải nói yêu cầu quá đáng như vậy chứ, Tiểu Trí là người có thiên phú về âm nhạc, chúng tôi muốn anh ấy chia sẻ âm nhạc với quần chúng, nhưng
lại không hy vọng nó sẽ gây tổn thương cho anh ấy, nếu bây giờ cô có thể đồng ý với yêu cầu của chúng tôi thì nhà họ Trần chúng tôi sẽ rất cảm
ơn cô, nhưng nếu cô cảm thấy Tiểu Trí không thích hợp để ký hợp đồng với công ty của mình thì chúng tôi cũng có thể hiểu được.”
“Lâm tiểu thư, chuyện này đối với tôi và nói, có chút đột ngột, cô có
thể để cho tôi trở về suy nghĩ thêm được không? Nếu như tôi đoán không
lầm, có phải Trần Trí có phải bị chứng tự bế không? Nếu muốn ký hợp đồng với anh ấy, chúng tôi sẽ phải bỏ ra số tiền vốn lớn hơn người bình
thường rất nhiều, hơn nữa giống như cô nói, vì đề phòng trong quá trình
mở rộng Trần Trí sẽ không phải chịu những tổn thương không đáng có,
những điều chúng tôi phải cân nhắc cũng phải tăng lên rất nhiều, điều
này khiến tôi khó có thể đưa ra lựa chọn ngay lập tức, tôi hứa với cô
trong vòng ba ngày sẽ cho cô một câu trả lời chắc chắn, nếu như đến lúc
đó muốn ký, tin tưởng chúng tôi sẽ đưa cho cô một bản hợp đồng có nội
dung mà cô hài lòng.”