Bạn đang đọc Bà Xã Là Nhất – Chương 82: Cơ Thị Hỗn Loạn
“”Vậy là đúng, đi đi, giờ là lúc tập đoàn Cơ thị nguy hiểm nhất, con phải làm cho nhà họ Vĩnh giúp đỡ!””
Con ngươi âm trầm của Cơ Nghị tràn đầy tia mưu kế nhìn Cơ Tích Vy căn dặn:
“”Yên tâm đi ba!”” Tuy chuyện tấm ảnh xảy ra vài ngày trước đó đã náo loạn một tin lớn khiến nhà họ Vĩnh có chút thất vọng về cô ta, nhưng Cơ Tích Vy vẫn rất tin tưởng vào chính mình.
Có điều tốt xấu gì cô ta cũng đã đính hôn với Vĩnh Khiêm, cứ coi như nhà họ Vĩnh không để ý cái khác thì cũng sẽ để ý cái này.
Cơ Tích Vy chào Cơ Nghị một tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc, Cơ Tích Vy vừa đi khỏi, Cơ Nghị bèn gọi điện thoại, vẻ mặt âm trầm mở miệng:
“”Tra cho tôi, tôi muốn biết ai là người đã bán game cho công ty AD, tôi muốn dcô sách của tất cả nhân viên tham gia game này, thuận tiện tra một chút máy tính của tất cả nhân viên trong công ty nữa!””
Cơ Nghị nói xong liền ngắt điện thoại, sắc mặt âm trầm phẫn nộ.
Cũng không quá ngu ngốc, ít nhất ông ta còn biết người có thể lấy trộm tài liệu có thể truyền hoặc sao chép thông qua máy tính.
Có điều Cơ Nghị muốn tra cũng e là không tra ra được chút tin tức nào, cuối cùng vẫn là làm cho mình tức hộc máu mà thôi.
Bởi vì máy tính chủ đánh cắp một phần trò chơi không phải của ai khác, mà chính là chiếc ở phòng làm việc của Cơ Nghị.
Nghĩ đến kết quả cuối cùng tra ra được là có thể biết Cơ Nghị tức giận thế nào rồi.
Dù sao máy tính của ông ta thêm không ít bí mất, ngoài ông ta thì không còn ai biết mật khẩu nữa, cho dù muốn phá cũng là hacker cao thủ về máy tính.
Bên này Hân Nghiên tắt TV, trên khuôn mặt trong trẻo thcô lãnh hiện lên một tia lạnh lùng, thị huyết mà lại sát phạt, môi hồng khẽ cong mang theo vài phần tâm trạng tốt.
Thấy sắc mặt xám trắng của Cơ Nghị và Cơ Tích Vy trước khi rời đi, nàng liền nhịn không được vui sướng.
“”Lần này, tập đoàn Cơ thị đúng là có trò hay xem rồi!””
Đông Phương Thế Kiêu biết tất cả những chuyện mà Cơ Nghị và Cơ Tích Vy đã làm với Hân Nghiên, vẻ tàn khốc hung ác chợt lóe lên trong mắt rồi biết mất.
“”Chị, tập đoàn Cơ thị này chọc đến chị à?””
Dạ Sát không rõ cho nên cũng không biết Hân Nghiên từng bị đôi cha con này chỉnh thảm thế nào, mang theo vài phần nghi hoặc hỏi.
Hân Nghiên cười lạnh, cười như không cười, vẻ hung ác nham hiểm ở đáy mắt khiến người ta ghê sợ.
Chọc tới ư!
Đâu chỉ là chọc tới, mà còn khiến cô sống không bằng chết, súyt chút nữa là thực sự chết ở trong bệnh viện tâm thần!
“”Chọc tới rồi, hơn nữa còn không nhẹ đâu!””
Đông Phương Thế Kiêu biết Hân Nghiên không muốn để người khác biết được đoạn quá khứ kia của nàng, nhìn về phía Dạ Sát cong cong môi, hàm hồ nói:
“”Có muốn tôi thay cô đi trừng trị bọn họ một chút không?””
Dạ Sát chỉ cảm thấy hai người trước mắt có chuyện gì đó gạt cô, có điều nếu đã không định nói cho cô biết thì cô cũng không hỏi nhiều.
Nhưng bất luận kẻ nào cũng không được làm hại chị đẹp của cô, chết cũng không được!
“”Không vội, trò hay mới vừa bắt đầu, giết ngay thì không thú vị!””
Đông Phương Thế Kiêu rất rõ trong lòng Hân Nghiên nghĩ gì.
Nếu cứ đập chết cha con nhà họ Cơ trong một cú thì hình phạt như vậy thực sự quá nhẹ, cái Hân Nghiên muốn là làm cho nhà họ Cơ, cho Cơ Tích Vy sống không bằng chết, đau đớn không chịu nổi.
Có lúc tra tấn trong lòng mới mà đau khổ nhất!
Cơ Tích Vy sau khi rời khỏi tập đoàn Cơ thị bèn không ngừng gọi điện thoại cho Vĩnh Khiêm, nhưng lại không gọi được.
Cô ta gấp đến mức chỉ đành đến công ty tìm cô nhưng lại được báo Vĩnh Khiêm đã đi thị sát ở công trường rồi.
Không còn cách nào khác, Cơ Tích Vy chỉ có thể đợi Vĩnh Khiêm trở về.
Lúc này kinh thành Đế Đô lại một lần nữa xôn xao lên vì một tin tức, ngắn ngủi mấy chục phút đã làm cho tập đoàn Cơ thị lên đầu đề.
Trên báo, internet rầm rộ đưa tin về việc sao chép bản game mới nhất của công ty AD của tập đoàn Cơ thị, còn không biết xấu hổ mà tổ chức họp báo.
Ngay khi tin tức được đưa ra, nội bộ tập đoàn Cơ thị loạn thành một đám, tất cả các cổ đông đều muốn Cơ Nghị cho một lời giải thích.
Chỉ trong thời gian hai tiếng ngắn ngủi, ngay cả khi bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Cơ thị đã làm tốt công tác chuẩn bị thì vẫn không chống lại được hiệu ứng của internet.
Cổ phiếu của tập đoàn Cơ thị bắt đầu lung lay, xuất hiện sự biến động và có dấu hiệu suy giảm.
“”Bắt đầu hạ rồi!””
Đông Phương Thế Kiêu gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhìn thấy cổ phiếu của tập đoàn Cơ thị bắt đầu rớt giá.
“”Thông báo cho Sách Hương, tôi thay đổi chủ ý rồi, không cần thu mua cổ phiếu của tập đoàn Cơ thị nữa, cái tôi muốn là làm cho nó không thể leo lên được nữa!””
Trong giọng nói lạnh lẽo của Hân Nghiên lộ ra tia băng hàn cũng sát phạt, lạnh lùng lên tiếng.
Đông Phương Thế Kiêu nhận được chỉ thị liền lập tức truyền tin đến Sách Hương ở bờ bên kia đại dương.
Sách Hương chính thức giao dịch, cổ phiếu của tập đoàn Cơ thị duy trì được một giờ đã giảm xuống 20%, điều này từ trước đến giờ chưa từng xảy ra trong quá khứ.
Không ít cổ đông của tập đoàn Cơ thị còn đang hưởng thụ người đẹp, bỗng nhiên nghe được tin tức này, quần áo cũng không kịp mặc liền vội vàng đi tới tập đoàn Cơ thị.
Chỉ trong chốc lát, văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Cơ thị bao vây thành một vòng, tất cả cổ động đều muốn Cơ Nghị cho bọn họ một lời giải thích hợp lí.
Trong lòng Cơ Nghị cũng bùng lên lửa giận.
Hắn cũng dự liệu tin tức của tập đoàn vừa tung ra, cổ phiếu sẽ bị hạ xuống, chỉ là không ngờ được một buổi chiều vỏn vẹn hai giờ đồng hồ lại giảm nghiêm trọng như vậy.
Đối mặt với một đám cổ đông sắc mặt ông ta càng khó coi hơn.
Lúc Vĩnh khiêm thị sát xong công trường trở về công ty nhận được tin sao chép của tập đoàn Cơ thị thì đã không áp chế nổi nữa rồi.
“”Vĩnh Khiêm, giờ phải làm sao đây, cổ phiếu công ty giảm xuống nghiêm trọng, cứ như vậy những cổ đông kia sẽ ép ba đến phát điên mất, tập đoàn Cơ thị cũng sẽ xong đời!””
Vẻ mặt Cơ Tích Vy sốt ruột nhìn Vĩnh Khiêm.
“”Em đừng nôn nóng, chuyện này chị phải tìm hiểu rõ ràng một chút, cứ để chị xử lí!””
Vĩnh Khiêm nhíu mày trấn an Cơ Tích Vy.
Không biết vì sao mấy ngày gần đây luôn nhớ tới Nghiên Nghiên, muốn gặp cô, nhìn thấy cô bên người khác trong lòng cô ta sẽ đau như trước.
Nhưng cô ta cũng biết trách nhiệm của cô ta là ai, Cơ Tích Vy là vợ chưa cưới của cô ta, cô ta không thể để quan hệ giữa nhà họ Vĩnh và nhà họ Cơ bị bức hại được, vì thế mà đáy lòng Vĩnh Khiêm phải chịu rất nhiều dày vò trong mấy ngày qua.
Một mặt là tình yêu sâu đậm mà cô ta vẫn chưa quên được, một mặt khác là trách nhiệm.
“”Vĩnh Khiêm, chị thật tốt, chúng ta chắc chắn sẽ là một nhà hạnh phúc!”” Cơ Tích Vy nhìn Vĩnh Khiêm, trên mặt đều là vẻ thâm tình.
Vừa nhắc đến, Vĩnh Khiếm lại càng áy váy với Cơ Tích Vy hơn, giơ tay kéo Cơ Tích Vy vào trong lòng, vỗ về:
“”Nhà họ Cơ xảy ra chuyện như vậy chắc chắn là có người giở trò, yên tâm đi, chuyện này chị sẽ xử lý tốt!””
Nói thật thì nhà họ Cơ xảy ra chuyện như vậy, Vĩnh Khiêm không biết làm sao, trong lúc nhất thời không nghĩ được cái khác, mà chỉ có Hân Nghiên.
Lông mày Vĩnh Khiêm nhíu chặt, đáy lòng không khỏi hoài nghi chuyện này có liên quan đến Nghiên Nghiên hay không, trước kia cô ta từng nói với Nghiên Nghiên là đừng chọc vào nhà họ Cơ, đến lúc đó cho dù là cô ta đi nữa thì cũng không bảo vệ nổi cô!””Vĩnh Khiêm, chị sao thế, không thoải mái à?””
Thấy dáng vẻ nhíu mày đau khổ, khó chịu của Vĩnh Khiêm, Cơ Tích Vy không khỏi lo lắng hỏi.
“”chị không sao, em cũng mệt rồi, về trước đi, chuyện này chị đi điều tra cho rõ đã, chuyện tin tức chị sẽ giúp em áp chế lại!””
Vĩnh Khiêm lắc đầu thu lại thần sắc trên mặt, khôi phục dáng vẻ dịu dàng, nền nã.
“”Được, vậy chị cũng chú ý nghỉ ngơi đấy, em về nhà đợi tin tốt của chị!”” Cơ Tích Vy ôn nhu dặn dò.
“”Ừ!””
Vĩnh Khiêm đưa mắt nhìn Cơ Tích Vy rời đi, mãi đến lúc không còn thấy bóng dáng cô ta đâu nữa Vĩnh Khiêm mới trở lại chỗ ngồi, vẻ ôn nhuận trên mặt mang theo vài phần rối rắm cùng đau khổ.
Văn phòng tổng giám đốc của Diệu thị Đế Quốc, giờ phút này cũng là một cảnh lạnh như băng.
Diệu Hàm nhìn chằm chằm vào tin tức về tập đoàn Cơ thị trên báo, đôi mắt thâm thúy, âm u mang thao vẻ lãnh khốc.
Trước bàn làm việc trước văn phòng tổng giám đốc, một vệ sĩ mặc tây trang màu đen đang nghiêm túc báo cáo với Diệu Hàm.
“”Tổng giám đốc, hình như chuyện nhà họ Cơ này có liên quan đến bà chủ, chúng ta có cần giúp bà chủ một tay không?””
“”Điều tra giúp tôi ân oán của bà chủ và nhà họ Cơ, chuyện này không cần giúp, có điều phải đảm bảo an toàn cho bà chủ, xảy ra chuyện gì tôi sẽ hỏi tội anh!””
Thanh âm lãnh khốc của Diệu Hàm mang theo vài phần nghiêm khắc cũng giọng điệu uy hiếp, lạnh lùng nhìn người đang đứng trong văn phòng, con ngươi lạnh lẽo mà băng hàn.
“”Vâng!””
Sau khi người mặc áo đen rời khỏi, trên mặt Diệu Hàm cũng hiện ra vài phần mệt mỏi.
Ánh mắt lạnh lùng vô tình nhìn lướt qua tin tức của tập đoàn Cơ thị trên bèn, mày hơi cau lại, trong lòng suy đoán ân oán giữa Hân Hân nhà cô và nhà họ Cơ.
Nghĩ một hồi không được gì cả, không khỏi cầm áo khoác đứng dậy.
“”cô chủ, chúng ta đi đâu thế?”” Vân Dật vừa ngồi lên xe liền hỏi Diệu Hàm sắc mặt đang không tốt cho lắm ở phía sau.
“”Đi! Hoàng Triều đi!””
Vốn Diệu Hàm muốn đến Long Hiên Hào Đình, nhưng nghĩ đến Hân Hân nhà cô chắc đang ở khách sạn Hoàng Triều mới phải.
Vừa nghĩ đến trong khách sạn Hoàng Triều không chỉ có người em gái kia của Hân Hân mà còn có một tên tóc vàng, trong lòng Diệu Hàm không khỏi chua chua, khiến bên trong Maybach đều là một mùi dấm chua bao phủ.
Trong khách sạn Hoàng Triều.
Vĩnh Khiêm đang ngồi trong quán cafe ở đại sảnh, thực ra bản thân cô ta cũng không biết vì sao mình lại về đây, chỉ là nghĩ đến lần trước gặp được Nghiên Nghiên ở đây cho nên lần này muốn đến thử may mắn.
Nhưng không nghĩ đúng thật là gặp được rồi.
“”Nghiên Nghiên!””
Vừa thấy bóng dáng của Hân Nghiên đi ra khỏi cửa thang máy, Vĩnh Khiêm liền nhanh chóng chạy đến mở miệng chào.
Hân Nghiên và Đông Phương Thế Kiêu vừa nói chuyện xong, định về nhà sớm một chút, Diệu Hàm không trở về cả đêm hôm qua làm hại nàng cũng không được nghỉ ngơi tử tế.
Không ngờ vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy người mà nàng không muốn gặp nhất.
Trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng nhất thời hiện lên một nụ cười châm chọc, lãnh ý trong đáy mắt tỏa ra bốn phía.
Nhìn người đang bước nhanh đến phía nàng, đáy mắt Hân Nghiên không có tình yêu say đắm cùng thâm tình trước kia, mà chỉ còn lại vẻ lãnh đạm, xa cách cùng chán ghét.
“”Nghiên Nghiên!””
Nhìn Hân Nghiên một cái, Vĩnh Khiêm tự nhiên cũng phát hiện ra vẻ không muốn nhìn, lạnh lùng cùng xem thường trên mặt của Hân Nghiên, đáy lòng không khỏi đau xót, khó chịu giống như bị kim đâm, đôi mắt ôn nhu dừng ở trên mặt của Hân Nghiên.
“”Có chuyện gì không, cô chủ Khiêm!”” Nếu đã gặp rồi thì Hân Nghiên cũng sẽ không trốn tránh, Vĩnh Khiêm cũng là một trong những người làm tổn thương cô, thu thập xong nhà họ Cơ, sau đó chắc cũng nên đến Vĩnh Khiêm cùng nhà họ Vĩnh rồi.
Mẹ của Vĩnh Khiêm năm ấy làm nhục nàng như thế nào, hiện tại nàng vẫn nhớ rõ, huống hồ sự phản bội của Vĩnh Khiêm cũng khiến nàng chẳng còn chút quyến luyến với người này nữa.
Vĩnh Khiêm nghe được giọng nói lạnh như băng mà xa lạ, trong lòng phát lạnh, đáy mắt không khỏi toát ra vẻ đau xót, vẻ mặt bi thương, ánh mắt ôn nhu mà thống khổ nhìn Hân Nghiên mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Vĩnh Khiêm không lên tiếng, Hân Nghiên cũng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn, đáy lòng nhịn không được lạnh lùng cười.
Vĩnh Khiêm à Vĩnh Khiêm, cho dù hiện tại cô vẫn khoác một thân da dê như cũ thì Hân Nghiên cô cũng sẽ không lại làm con cừu nhỏ ngu ngốc trước kia toàn tâm toàn ý hướng về phía cô nữa rồi.
Cho nên thu lại vẻ giả nhân giả nghĩa trên mặt cô lại đi, nhìn thấy thực khiến người ta mất khẩu vị mà.
Một lúc lâu sau, Vĩnh Khiêm mím môi, giọng nói ôn như mang theo vài phần chờ đợi cùng dè dặt: “”Nghiên Nghiên, chị có thể mời em uống cà phê không?””
“”Không cần đầu, uống cà phê với cô chủ Khiêm, tôi sợ mình sẽ ghê tởm mà uống không nổi, có khi còn nôn ấy!””
Hân Nghiên lạnh lùng xem Vĩnh Khiêm trả lời, vẻ thanh lãnh trên mặt mang theo vài phần không kiên nhẫn, đáy mặt lạnh lẽo vô tình, tràn đày vẻ chán ghét không vui.
Tình cảnh này Vĩnh Khiêm chưa bao giờ nghĩ tới, hai người cô cô tôi tôi vẫn cứ giằng co như vậy, tình cảnh này giống như đang cười nhạo Vĩnh Khiêm tự mình đa tình.
Cũng đang nói với cô ta rằng người phụ nữ trước mặt này không thích cô ta, thậm chí là chán ghét cô ta.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn còn cô!
Nghiên Nghiên, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế được không, chị có chuyện muốn hỏi em!””
Sau bốn năm lại gặp mặt nhau, ở buổi lễ đính hôn của cô ta và Cơ Tích Vy, Vĩnh Khiếm đã muốn nói chuyện với Hân Nghiên rồi.
cô muốn hỏi xem nàng có sống tốt không, muốn nói cho nàng biết trong lòng cô còn nàng.
Những mỗi lần đối mặt với biểu tình chán ghét cùng lạnh lùng của Hân Nghiên đáy lòng cô ta đau đớn giống như bị kim châm.
“”Tôi với cô chẳng có gì để nói cả, nếu cô chủ Khiêm có chuyện gì có thể nói ở đây, tôi còn có nhiều việc khác, nhân vật nhỏ bé như chúng tôi không nhàn nhã như cô chủ Khiêm được!””
Hân Nghiên cười lạnh một cái, trên khuôn mặt lãnh đạm tràn đầy ý châm chọc
“”Một lát thôi, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của em!””
Vĩnh Khiêm cúi đầu, giấu đi vẻ đau xót trong đáy mắt, rồi lại nâng mắt lên khôi phục vẻ ôn nhuận như thường, trên khuôn mặt hoàn mỹ mang theo ý cười thánh thiển nhìn nàng.
Suýt chút nữa Hân Nghiên cho rằng mình lại quay về trước kia, lúc hoa anh đào bay nhè nhẹ, hai người nhìn nhau cười, ngắm nhìn cảnh hoa rụng rực rỡ.
Lúc ấy Vĩnh Khiêm cũng nhìn nàng như vậy, trong nụ cười tràn đầy sự thâm tình cùng cưng chiều.
.