Bà Xã Là Nhất

Chương 29: Cô Rốt Cuộc Là Ai


Bạn đang đọc Bà Xã Là Nhất – Chương 29: Cô Rốt Cuộc Là Ai


“Không phải chứ, thật sự phá thân rồi?” Mặc dù đã nghe thấy vô số lần nhưng Lâm Viên Dịch vẫn không nhịn nổi mà xác nhận với cô một lần nữa.
La Vu Duyệt được mệnh danh kẻ phong lưu đứng đầu thủ đô.

Loại chuyện còn trinh tiết đã sớm cách cô ta xa lắm rồi.

Ngày thường đã không ít lần cười nhạo cô ta và Diệu Hàm hai xử nữ này.

Lần này thì tốt rồi, Diệu Hàm phá thần rồi.

Về sau cô La còn không cười nhạo cô ta à.
Lâm Viên Dịch dường như đã tưởng tượng ra tương lai của mình, trong lòng thầm oán hận Diệu Hàm!
“Sao, cậu có ý kiến gì, cần thử sao?” Đôi con người u tối sâu sắc của Diệu Hàm lạnh lùng liếc nhìn Lâm Viên Dịch, nói một cách vừa lạnh lùng vừa gian tà.
“Hừ, thôi được rồi!” Bị ánh mắt lạnh lùng không hề quan tâm kia quét qua, Lâm Viên Dịch vội vàng lắc đầu.
Chuyện cười, con sói này xấu bụng như vậy.

Nếu như thật sự thử rồi thì chắc là mạng nhỏ của cô ta cũng không còn.

Lại nói giữa nữ nhân với nhau, hừ!
Lâm Viên Dịch thình lình rùng mình cười, vẻ mặt ghê tởm.

Cô ta thật sự không có sở thích đó!
“Không ngờ rằng người kết hôn sớm nhất trong ba chúng ta lại là hòa thượng giả nhà cậu.

Chậc chậc, ai, mấy ngày nay tôi sắp bị ông già nhà tôi nói đến đau hết cả đầu rồi!”
Lâm Viên Dịch cảm thán.

Nhớ đến những tháng ngày bị ông nội thúc hôn thì đúng là kinh nghiệm khó nói nên lời.

“Này này này, gì mà ba người.

Hai người coi tôi không tồn tại sao?” Diệu Đường kháng nghị, căm phẫn nhìn Lâm Viên Dịch.
“Cậu coi là người sao, má nó!” La Vu Duyệt bật cười khiến Diệu Đường khóc không ra nước mắt, bộ dáng đáng thương thảm hại.
“Chị Vu Duyệt, chị cũng quá xấu rồi.

Em sao lại không phải người, hừ!”
“Nhóc con này, đợi lông em mọc dài rồi nói!” La Vu Duyệt bĩu môi kinh thường rồi hừ lạnh một tiếng.
Cô ta vô ý liếc mắt nhìn xuống bên dưới thì không khỏi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Cô ta nheo mắt lại và cười lạnh thêm vài phần gian tà.
Người phụ nữ đáng chết, tôi cuối cùng cũng tìm được cô rồi!
Con người lạnh lẽo có vài phần tức giận như muốn cướp bóc vậy.

Cô ta nghiền ngẫm cười rồi lạnh lùng đứng dậy: “Tôi xuống bên dưới một lúc!”
Bát Trọng Thiên lựa chọn thiết kế mở xoay tròn.

Cho dù ở tầng nào cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng ở tầng một.
Vì vậy thì Hân Nghiên và Dạ Sở Hân vừa tiến vào Bát Trọng Thiên thì La Vu Duyệt đã nhìn chằm chằm nàng.

Măc mấy người khác không có nhìn xuống nên không chú ý đến sự xuất hiện của Hân Nghiên.
Vừa bước vào Bát Trọng Thiên thì đã cảm nhận được không khí náo nhiệt.

Không gian lóe ánh sáng bạc và cảnh tiếng nhạc điếc tai nhức óc.
Dưới ánh nhạc mờ tối, trong không khí hỗn tạp ở đâu cũng có mùi rượu và thuốc lá.
Từng bóng người nam nữ trẻ tuổi đang điên cuồng uốn éo eo mông mình trong khu vực nhảy, lắc đầu nhảy nhót.


Bọn họ tận hưởng hết mình kích tình thuộc về bọn họ.
Lầu một là nơi thu phí thấp nhấp trong Bát Trọng Thiên.

Càng lên trên thì tiêu chuẩn thu phí sẽ càng cao.
Hân Nghiên cau may.

Nàng không quen loại không khí náo nhiệt tưng bừng nào.

Vốn nàng đang muốn thuê một phòng bao nhưng Dạ Sở Hân lại từ chối nên đành nghe theo cô ấy.
“Sao rồi, ở đây rất náo nhiệt phải không.

Tớ nói với cậu, hôm nay không say không về!” Vừa ngồi xuống, Dạ Sở Hân đã bắt đầu nói không ngừng.
“Cậu cứ gọi trước đi, tớ đi phòng vệ sinh!” Đứng lên, Hân Nghiên bèn xuyên qua đám người đi về phía phòng vệ sinh.
Dòng người phức tạp khiến nàng không hề chú ý đến bóng người đang chằm chằm theo dõi nàng ở phía sau, theo nàng rẽ vào một khúc quanh.
Một cánh tay vươn tới đã ôm chặt nàng vào trong lòng rồi ép nàng lên mặt tường ở phía sau.
“Em gái, coi như tôi bắt được cô rồi.

Thật sự không dễ dàng gì.

Tối hôm nay tôi phải xem cô sẽ trốn khỏi tôi như thế nào!”
La Vu Duyệt cười khẩy nhìn Hân Nghiên, đôi con ngươi thâm thúy âm u tỏ vẻ chắc nịch.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ lại tỏa ra ánh sáng thanh khiết lạnh lùng, thế mà cô ta lại nhìn ngơ người rồi.

Khí chất của khuôn mặt này luôn khiến cô ta không thể tự chủ mà nhớ đến khuôn mặt này.
Rõ ràng hai khuôn mặt không giống nhau nhưng vì làm sao cô ta luôn nhận nhầm, trong lòng không khỏi cười khổ.
Người đó chắc từ trước đến nay đều không để ý cô ta.


Không, nên nói là cô ta hận người phụ nữ đó.

Vì vậy vào lúc cô ta nhìn thấy Hân Nghiên thì trong đầu chỉ có một loại ý nghĩ, đó chính là hung hăng xé nát cô ta!
Mà trong ánh mắt chăm chú lại lạnh lùng của Hân Nghiên, La Vu Duyệt chỉ cảm thấy cả người khô nóng.
Trong cơ thể đột nhiên có sự kích động và hưng phấn trước nay chưa từng có.

Tà hỏa trong cơ thể và dục vọng tùy ý kêu gào.

Có thể là do rượu khiến cả khuôn mặt cô ta đều chìm đắm trong sự hấp tập vừa phẫn nộ vừa hung tàn.

Ý hận trong đáy mắt cũng sắp hiện lên một cách sống động!
Hân Nghiên gần như không nghĩ rằng sẽ gặp La Vu Duyệt ở đây, không khỏi ngơ ngời.

Chỉ là một lát ngơ ngác thôi đã để La Vu Duyệt có cơ hội lợi dụng.
Cô ta ôm chặt lấy nàng, cả người đột nhiên ép chặt lấy Hân Nghiên, cúi thấp đầu muốn hôn lên khóe môi Hân Nghiên.
Hân Nghiên đột nhiên tỉnh lại, giây tiếp theo, đáy mắt thanh lãnh thoáng chốc hiện lên sát ý khát máu và ý lạnh tàn nhẫn hung ác.

Đầu gối vừa mới dùng lực đá thì La Vu Duyệt bỗng nhiên đau đớn rên lên nhưng lại càng ôm Hân Nghiên chặt hơn.
Hân Nghiên cố nén cảm giác buồn nôn đang muốn xông ra trong lòng, lại nhấc chân lên lần nữa hung hăng đá mạng lên bụng La Vu Duyệt, tức giận lại lạnh lùng gầm thiết: “Cút cho tôi!”
“Á, người phụ nữ đáng chết, cô thực sự đá nghiện rồi sao.

Nói đi, ra một cái giá rồi tối nay cô theo tôi!”
La Vu Duyệt không muốn tính toán quá nhiều với người phụ nữ này, ánh mắt lạnh lùng hung ắc nhìn chằm chằm Hân Nghiên.

Từ trước đến này ngoài người phụ nữ kia ra thì chỉ có Hân Nghiên mới khiên cô ta có cảm giác điên cuồng như vậy.
“Tôi nói lại lần nữa, cút cho tôi.

Nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!”
Ánh mắt Hân Nghiên bỗng nhiên phát lạnh.


Nàng tức giận gầm thét.

Trên khuôn mặt tái mét tức giận là lạnh lẽo vô cùng.
“Tôi nói rồi, ra giá đi.

Cô theo tôi…” La Vu Duyệt còn chưa kịp nói xong thì đã bị Hân Nghiên cắt ngang.
“Cô muốn chết, tôi giúp cô!”
Hân Nghiên bỗng nhiên tức giận, khí thế cả người thay đổi rồi nàng cười lạnh và vung nắm đấm về người La Vu Duyệt.

Nàng ra tay vừa nhanh vừa độc vừa chuẩn!
Sự lạnh lẽo trong đáy mắt thoáng chớp qua, biến nắm đấm thành dao và có cả thủ đoạn ác liệt nện lên lưng của La Vu Duyệt.
Nấm đấm nhìn như mảnh khảnh nhưng lại bộc lộ sức mạnh cực kỳ lợi hại, đánh cho La Vu Duyệt rên lên.
Sau đó chân nàng quét qua, người Hân Nghiên xoay một vòng ở chỗ cũ.
“Rầm” một tiếng, La Vu Duyệt với cơ thể thon dài thẳng tắp lại lần nữa bị Hân Nghiên quật ngã trên đất đầy nhếch nhác.

Cô ta ngã thẳng thành chân tay chổng lên trời, nhếch nhác vô cùng.
La Vu Duyệt đơ người trong giây phút ấy.

Cô ta nhìn kỹ Hân Nghiên khắc nghiệt lãnh lẽo trước mặt.

La Vu Duyệt không áp chế nổi sự nghi ngờ và kinh ngạc trong lòng, cũng hoàn toàn tỉnh lại rồi.

Người phụ nữ này không phải cô ấy, không phải người phụ nữ đáng chết đó.
Nhưng Hân Nghiên này lại là ai, vì sao lại có tay nghề kỳ lạ mà lợi hại như vậy.
Cô ta dùng đôi mắt u tối lại phức tạp đánh giá và dò xét, nhìn chằm chằm Hân Nghiên và chỉ sợ bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của nàng.
“Cô rốt cuộc là ai?” Sau một lúc lâu trầm ngâm thì La Vu Duyệt lạnh lùng hỏi.

Trực giác nói cho cô ta biết người phụ nữ này nhất định không đơn giản.
…………………………………
Xin lỗi mn vì k ra chương thường xuyên được!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.