Bà Xã Là Nhất

Chương 18: Bị Đánh Vào Mông


Bạn đang đọc Bà Xã Là Nhất – Chương 18: Bị Đánh Vào Mông


Cho rằng lại là người đàn ông tự xưng là ba gọi tới lần nữa, Hân Nghiên nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nhận điện thoại lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi đừng có gọi điện thoại cho tôi, ông nghe không hiểu sao!”
Điện thoại bên kia trong chốc lát yên lặng, cho đến khi một lúc sau mới truyền tới một giọng nói trầm thấp.

Mê người giống như tiếng đàn Cello, nhưng lộ ra sự uy nghiêm và lạnh như băng không dễ kháng cự: “Em vừa rồi gọi điện thoại cho ai?”
“Là chị?” Nghe thấy giọng nói, Hân Nghiên trừng mắt nhìn, dường như không nghĩ tới cuộc điện thoại này là Diệu Hàm gọi tới.

“Nếu không em nghĩ là ai, em ở đâu?” Có một khoảnh khắc sự lạnh lùng và nguy hiểm trong giọng nói ở đầu điện thoại bên kia, lộ ra vẻ tức giận và chất vấn đè lên không thể giải thích được.

Hân Nghiên nhíu mày, nhưng vẫn lạnh lùng phun ra hai chữ: “Thành phố P!”
“Ở đâu Thành phố P?”
Giọng nói bất mãn bức người lần nữa không vui truyền tới, loáng thoáng còn có thể cảm giác được đang nhẫn nhịn lửa giận, thanh âm trầm thấp khàn khàn giống như kim loại lộ ra sự lạnh lùng và uy hiếp.

“Khách sạn Hoàng Triều!”
“Tút, tút, tút!”
Hân Nghiên mới vừa phun ra bốn chữ, đối phương lập tức cúp điện thoại.

Đây là lần đầu tiên Hân Nghiên bị người phụ nữ kia cúp điện thoại, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay hồi lâu có mấy phần sửng sốt, con ngươi xoẹt qua tia sáng không hiểu được.

Bên kia Diệu Hàm cúp điện thoại, sắc mặt âm u dọa người, toàn thân cũng lộ ra hơi thở lạnh như băng người sống chớ đến gần, cực kỳ nguy hiểm.


Con ngươi đen u ám thâm sâu tràn đầy vẻ hung ác, toát ra sự tức giận khiếp người, ngay cả trợ lý Vũ sau lưng cũng có chút kinh hãi với lửa giận của Boss.

Cô ta từ rất nhỏ đã bắt đầu đi theo Boss rồi, đối với tính tình của Boss là hiểu nhất.

Từ sau khi xảy ra chuyện kia Boss cũng chưa từng cười lại, ngày thường vẫn luôn là bộ dạng lạnh nhạt nói năng thận trọng, dường như trời sinh chính là dáng vẻ lãnh đạm, lạnh lùng hà khắc.

Chỉ là không nghĩ tới hôm nay lửa giận lại lớn như vậy, trong nhất thời, trợ lý Vũ cũng không khỏi tò mò.

Rốt cuộc là cô gái như thế nào có thể khiến người phụ nữ lạnh lùng, thanh tâm quả dục, lạnh nhạt với mọi việc lộ ra vẻ mặt phẫn nộ như vậy.

Chẳng lẽ là người phụ nữ trong tài liệu kia, nhưng mặc dù chỉ có tài liệu ba năm cũng không cảm thấy cái người phụ nữ tên Hân Nghiên kia có bao nhiêu khác biệt so với những người khác!
Xe rất nhanh thì đến dưới lầu khách sạn Hoàng Triều, Diệu Hàm vừa xuống xe chạy thẳng vào bên trong khách sạn.

Lửa giận toàn thân cũng không có khuynh hướng giảm xuống chút nào, nghĩ đến người phụ nữ kia âm thầm rời thành phố B, làm hại cô thiếu chút nữa cho rằng mất nàng rồi.

Cho tới giờ khắc này cô còn cảm giác được rõ rệt lúc không tìm được nàng, đáy lòng đột nhiên có cảm giác hốt hoảng.

Dường như lật toàn bộ thành phố B lên, cuối cùng mới tra được tin tức chuyến bay của người phụ nữ lòng dạ cứng rắn kia ở công ty hàng không, càng nghĩ, thì Diệu Hàm càng tức giận, sắc mặt cũng càng lộ ra u ám thâm sâu.


Cô thật sự sợ hãi như thế sao, nàng thật sự cứ như vậy chán ghét cô sao, chán ghét đến nỗi hận không thể trốn đi như thế!
Hỏi thăm số phòng Hân Nghiên ở trước quầy tiếp tân, thâm chí ngay cả thẻ phòng cũng chuẩn bị.

Khách sạn Hoàng Triều vốn chính là sản nghiệp thuộc Đế Quốc Diệu thị, đương nhiên không ai dám có gan ngăn cản.

Diệu Hàm tức giận đùng đùng đi lên, sắc mặt u ám, trong đầu một lần lại một lần đang nghĩ nên trừng phạt người phụ nữ không ngoan ngoãn đó như thế nào.

Nhất định phải để cho nàng nhớ sâu sắc lần dạy dỗ này, bằng không lần sau lại chạy khiến cô tìm không được phải làm sao!
Một tiếng mắng chửi, cửa căn phòng Hân Nghiên ở bị mở ra, Diệu Hàm nhẹ giọng đẩy cửa vào.

Bên trong cả gian phòng một mảnh tối đen, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có đèn đuốc sáng rực ngoài cửa sổ xuyên vào.

Căn phòng vắng lặng không nhịn được khiến Diệu Hàm nhíu mày, nhẹ nhàng đi vào phòng, xuyên qua ánh trăng lạnh lẽo đủ để có thể thấy được bóng người đang chìm vào giấc ngủ bình yên trên giường.

Nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn mảnh mai khiến cô nhớ nhung như điên không biết vì sao, vốn là đụng phải lửa giận đang dâng lên trong nháy mắt lại tiêu tan.

Chỉ là ánh mắt u ám sâu thẳm nóng bỏng lại chăm chú nhìn chằm chằm cô gái trên giường kia, không nháy mắt, sự cưng chiều và ôn nhu không thể nhận ra dưới đáy mắt.


Giọng nói lớn tiếng ở cửa phòng trầm mặc một hồi lâu.

Nghe thấy tiếng hít thở thật thấp đều đều trong bầu không khí yên lặng chỉ cảm thấy vốn là phiền não lặp tức được lấp đầy, nhẹ nhàng đến gần mép giường, rất sợ đánh thức cô gái đang ngủ say trong bóng tối.

Một bóng đen bao phủ xuống, trong mơ mơ màng màng, Hân Nghiên đang ngủ say cảm giác được trong không khí lơ lửng một hơi thở quen thuộc nhưng lại xa lạ khác thường, phảng phất cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được sắp tới.

Ý thức vốn mơ hồ trong giây lát thức tỉnh, con ngươi đen lạnh lùng cảnh giác ở trong bóng tối bỗng dưng mở ra, vừa nhìn thấy bóng người cao gày đứng ở mép giường.

“Ai?” Thanh âm lạnh như băng lộ ra ý lạnh rùng mình, đột nhiên ép tới bóng người bên mép giường, cơ thể thon nhỏ giống như một con báo săn mồi nhanh nhẹn đột nhiên đưa tay đánh úp về phía Diệu Hàm, ra tay nhanh lại mạnh.

Diệu Hàm cả kinh, dường như không nghĩ tới cô gái nhỏ đang ngủ bị mình đánh thức, chợt đưa tay cản lại, bàn tay duỗi ra, cơ thể thon nhỏ bá đạo ôm vào trong lồng ngực.

Khống chế thật chặt cô gái trong ngực, giọng nói trầm thấp khàn khàn ở trong bóng tối u ám vang lên, mang theo mấy phần buồn rầu và lạnh lẽo.

“Là Chị!”
Nghe được thanh âm quen thuộc Hân Nghiên đột nhiên chấn động, chóp mũi chui vào mùi thuốc lá mát lạnh quen thuộc, không khỏi nhíu mày.

“Sao chị lại ở chỗ này?”
Vừa nghe thấy giọng chất vấn lạnh như băng của Hân Nghiên, Diệu Hàm nghẹn họng.

Vốn là nhìn thấy người phụ nữ này tiêu tan hơn phân nửa bực tức và tức giận lập tức lại bốc lên lần nữa.

Con ngươi đen u ám sâu thẳm híp lại, đáy mắt thoáng qua cơn ớn lạnh nồng đậm, khí lạnh toàn thân, nhìn chằm chằm người phụ nữ trong ngực một cách nguy hiểm.


Đột nhiên đem người phụ nữ đang ôm chặt trong ngực bỏ lên vai, đưa bàn tay thon dài như ngọc ra hung hăng đánh vào mông của Hân Nghiên.

Một cái lại một cái, sức lực không lớn nhưng cũng không nhỏ, tiếng “bốp bốp” ở bên trong gian phòng yên tĩnh cực kỳ rõ.

Hân Nghiên bỗng đột nhiên ngơ ngẩn, khiếp sợ đến nổi một chữ cũng không nói được, ngây ngốc mặc cho Diệu Hàm để nàng ở trên vai rồi đánh vào mông nàng, đờ đẫn trong nháy mắt.

Đến sau khi hậu tri hậu giác từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại cảm giác được người phụ nữ ôm chặt mình đang làm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng xấu hổ đỏ ửng một mảng, người phụ nữ này thế mà lại đánh mông nàng.

“Diệu Hàm, chị làm gì vậy, thả tôi xuống!”
Lớn như vậy lần đầu tiên bị đánh vào mông, còn là bị một người phụ nữ không mấy thân đánh mông, huống hồ người phụ nữ nguy hiểm này còn phát sinh quan hệ tình một đêm với nàng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hân Nghiên xấu hổ ửng đỏ cũng không lạnh như băng và hờ hững như ngày thường, chỉ có vẻ xấu hổ vô cùng, mặt càng đỏ lên!
Người phụ nữ này tại sao có thể vô liêm sỉ như vậy đánh mông nàng chứ!
Một tay Diệu Hàm vững vàng cố định người phụ nữ không ngừng giãy giụa trên người mình, chính là không để nàng thoát khỏi sự kiểm soát của mình.

Một tay khác chính là không ngừng đánh vào cái mông của Hân Nghiên, không hề có ý dừng tay.

Ngược lại càng đánh càng hăng say, như là muốn hung hãn cho Hân Nghiên nhớ kĩ màn dạy dỗ này vậy, ai bảo người phụ nữ này không nói tiếng nào rời đi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.