Bà Xã, Hãy Đợi Anh

Chương 22: Nhớ lại


Đọc truyện Bà Xã, Hãy Đợi Anh – Chương 22: Nhớ lại

Làm Khúc Trì Nghiêu thất vọng chính là Trương Cảnh cũng vì thương tiếc Tiểu Hằng mà theo.

” Khúc, về trước chăm sóc Tiểu Hằng..” Phảng phất hạ quyết tâm hơn bình thường, Trương Cảnh bình tĩnh nhìn về phía Khúc Trì Nghiêu, cũng có vì trong mắt lên tia bi thương mà né tránh.

Khúc Trì Nghiêu vốn là trong mắt có chờ đợi trong nháy mắt phai nhạt xuống, thanh cũng lộ ra vài phần lạnh như băng, “Em xác định em theo sao?”

Khúc Trì Nghiêu bình tĩnh đợi nửa phút vẫn nghe đối phương đáp lại, cười lạnh tiếng, “hai người từ từu chuyện” Khóe mắt quét qua người đàn ông phía sau, cảnh sát phải? nhớ kỹ.

Trương Cảnh từ trước đến nay luôn kiên cường tự nhiên muốn khóc, phải là bởi vì Khúc Trì Nghiêu, mà là vì Triệu Lỗi, là người đàn ông tốt, có lẽ do đó muốn bỏ lỡ hạnh phúc bình thường.

phải là người do dự, mặc dù ràng lắm năm đó xảy ra chuyện gì, hoặc là có gì che giấu, nhưng trong thâm tâm có điều gì đó đâm vào, nghĩ phải bắt được cái gì, nhưng lại đầu mối, nhưng là duy nhất khẳng định chút là Khúc Trì Nghiêu, vô luận là mười mấy năm trước, hay là vài chục năm sau.

Nếu như vậy, thể lại tổn thương Triệu Lỗi, sớm so với muộn còn tốt hơn.

Bệnh viện phải là chỗ để chuyện, bọn họ cùng đến quán trà cạnh bệnh viện, chọn chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Triệu Lỗi ngồi ở đối diện, rất tự nhiên đưa tay ra nắm bàn tay thả ở bàn, mỉm cười hỏi muốn uống gì trà.

Trương Cảnh bình thường nào uống trà, nhưng đối với trà cũng có nghiên cứu, liền cười cười, “trà Long Tĩnh.” Sau đó có chút được tự nhiên hướng về Triệu Lỗi cười cười, rút tay về

Triệu Lỗi sững sờ, tuy bọn họ chung đụng thời gian lâu, nhưng ở trong lòng sớm đem Trương Cảnh trở thành bạn của mình, hơn nữa là tính tới chuyện kết hôn, bọn họ cùng cùng chỗ chung đụng, hơn phân nửa chủ động dắt tay của, mặc dù có tiến thêm bước phát triển, nhưng ít ra Trương Cảnh phải bài xích, từ từ tiến đến bước trao đổi, tự nhủ, vôi, dọa.


Nhưng là hôm nay Trương Cảnh phản ứng, cùng với vẻ mặt hơi cúi đầu, liền có chút ít đoán được gì tiếp.

Triệu Lỗi phải là thất vọng, vốn tưởng rằng Trương Cảnh cùng ra, chính là lựa chọn, là muốn cùng bàn chuyện gặp mọi người trong nhà.

”Triệu Lỗi, chúng ta chia tay.” Trương Cảnh phải là người chuyện lo co dài dòng, loại tình huống này thẳng tốt hơn.

Triệu Lỗi lẳng lặng nhìn Trương Cảnh, có lên tiếng, nghe chính miệng ra, vẫn là hụt hẫng, thấy bị nhìn chằm chằm mà nhìn thẳng, ôn hòa: “ thể suy nghĩ lại sao?”

Nghe như vậy, Trương Cảnh trong lòng hồi sụp đỗ, nhưng lại biết đến cùng nên như thế nào, trong tay càng nắm chặt khăn trải bàn, “Triệu Lỗi, em, em….”

”Là bởi vì ta ư, Khúc Trì Nghiêu?” Ngắn ngủi trầm mặc, Triệu Lỗi thể nghe thấy thở dài hơi, thay ra.

Trương Cảnh giống như bóng cao su trút giận bình thường rũ rèm mắt xuống, gật đầu thừa nhận, “Thực xin lỗi, Triệu Lỗi. Có thể biết, em thích ấy chục năm, đến bây giờ còn là bỏ được ấy, dù là em nhìn thấy aanh ấy có con, em phát em vẫn thể chết tâm. Thực xin lỗi.”

Trương Cảnh có ý định lừa gạt người đàn ông có nụ cười ngây ngô trước mặt này, có ý định tìm bất kỳ lý do gì khác.

” Em quyết định muốn cùng? Dù là có con ư?” Triệu Lỗi nội tâm khổ sở, nhưng vẫn là ép hỏi câu.

”Tiểu Hằng phải là con ruột ấy.” Trương Cảnh bật thốt ra, gặp Triệu Lỗi sững sờ, mất tự nhiên cười cười, “Em ràng lắm năm đó đến cùng bỏ lỡ chuyện gì, nhưng là tại em muốn tiếp tục bỏ lỡ.”


Nhìn trạng thái của, Triệu Lỗi cảm thấy đành lòng, trong miệng kể năm đó có tham dự, chút hiểu bây giwof cung thể.

”Đừng tự trách, cho dù thành thương, đối với chúng ta vẫn có thể làm bạn, từ việc Thục Linhanh nhìn ra Tiểu Cảnh là tốt, hãy làm theo những gì trong lòng mình nghĩ, đừng để mình lại hối hận.” Triệu Lỗi bình thường giỏi chuyện, lần này lời tâm huyết vẫn là rất cảm động người.

”Cám ơn, Triệu Lỗi.” Trương Cảnh ngẩng đầu chân thành, tin tưởng Triệu Lỗi tốt như vậy, có xứng đáng với mình.

” cần phải cảm thấy đau lòng,nhân duyên là do trời định, nếu như thành liền trở mặt thành thù cả đời qua lại với nhau,đấy chẳng phải thêm nhiều thứu ư?” Triệu Lỗi cộc lốc nở nụ cười, “, Khúc Trì Nghiêu vẫn chờ em làm cháo cho Tiểu Hằng đấy, thể mời ngươi ăn cơm, còn phải giữ tiền theo đuổi theo khác đấy!”

Triệu Lỗi nửa đùa lời làm cho Trương Cảnh càng thêm cảm thấy hổ thẹn, đồng thời cũng may mắn chính mình quen biết người đàn ông thiện lương.

Mãi cho đến khi bóng lưng Trương Cảnh biến mất ở cửa quán trà, Triệu Lỗi mới từ từ thu hồi ánh mắt.

Trong lúc nhất thời, ngực căng căng đau lòng, trong miệng có chút khổ sở.

Bọn họ giống như là hai đường thẳng tắp, mặc dù có qua giao điểm, nhưng về sau lại càng càng xa, đáng tiếc thể giữ lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem càng ngày xa.

Khúc Trì Nghiêu điện thoại nhấc máy, Trương Cảnh do dự chút, hướng tới chỗ vườn cây sồi, đoán Khúc Trì Nghiêu có thể là trở về nhà, vô luận như thế nào, hôm nay nhất định phải làm ràng chuyện bỏ qua năm đó.

Chuông cửa vang lên khoảng năm phút đồng hồ, lâu đến mức cho rằng Khúc Trì Nghiêu cũng ở nhà, ngay tại lúc chuẩn bị rời, thẻ ra vào vang tiếng mở ra, Khúc Trì Nghiêu mạng tạp dề hoa văn mảnh vụn ngăn ở cửa, hai tay ôm cánh tay, cao nhìn xuống lạnh lùng nhìn xem, “Tại sao cùng bạn trai ước hẹn? còn hẹn thể tới nữa.?”


”Lúc nãy nghĩ muốn cùng em cái gì?” Trương Cảnh tự nhiên trả lời câu hỏi của.

Khúc Trì Nghiêu giận dỗi dường như lướt qua xem phía sau, nhếch khóe miệng, “ tại có lời gì.”

”Như vậy a, vậy em về trước, dù sao cũng có việc gì, em xem em muốn bệnh viện tính trực đêm.” Trương Cảnh do dự chút, quay đầu muốn.

”Em!” Khúc Trì Nghiêu đột nhiên bắt được cánh tay của, tức giận trừng mắt, tay càng bắt càng chặt, cuối cùng vừa lôi vừa kéo đem Trương Cảnh kéo vào trong nhà, đem hai tay khóa ở sau lưng, chống đỡ ở tường, vững vàng khóa trong ngực.

Đập vào mặt Trương Cảnh hơi thở vây quanh, ngực Khúc Trì Nghiêu hơi phập phồng ngay tại trước mắt, trong nháy mắt chỉ cảm thấy hô hấp thông, tự giác ngửa đầu nhìn, bất ngờ nhìn đến trong mắt là lửa giận và ghen tị.

Khi phát tầm mắt Khúc Trì Nghiêu chuyển qua môi, chỉ cảm thấy tâm giống như ngưng đập, mất tri giác.

Đôi môi tiếp xúc trong nháy mắt đó, kía ức đêm say rượu đó giống như như thủy triều vọt tới, thần trí chưa bao giờ ràng cùng như vậy, cực lực quay mặt tránh nụ hôn của, có thể luận về như thế nào né tránh, Khúc Trì Nghiêu tổng có thể chuẩn xác bắt được môi của, dùng sức dây dưa ma sát.

môi truyền đến trướng cảm giác đau làm cho Trương Cảnh cảm thấy khó chịu, cố gắng dùng sức đẩy ra, “Khúc Trì Nghiêu,….”

”Đau…” nhân cơ hội duỗi đầu lưỡi vào, ở trong miệng kiêng nể gì cả hoành hành, xuyên qua.

Ruốc cuộcTrương Cảnh làm rơi bao tay mặt đất, phóng thích ra hai tay tự giác ở cổ buộc chặt. Vô lực gần sát trong ngực, giờ phút này cảm thấy cỗ nóng rang cảm giác ở trong người lan tràn, là loại nhiệt độ cách nào thừa nhận

Trong lúc giật mình làm cho trở lại năm mười tám tuổi đó.

Ngày nào đó cấp ba tự học tối, Trương Cảnh mộc mộc ngồi trong phòng học, thầy giáo ở bảng đen viết công thức số học cái cũng nhìn thấy, trong đầu liên tục đều là trong lúc vô tình nghe thấy ba mẹ: Khúc Trì Nghiêu ngày mai kết hôn.


Trương Cảnh biết dũng khí đến từ nơi đâu, thông suốt tý từ vị trí đứng lên, Thầy giáo Cố nhìn học sinh bằng ánh mắt kinh ngạc, vội vã bỏ lại câu xin phép thầy, em thoải mái liền hướng phía ngoài trường học chạy tới, lãng đãng chạy về phía trước, kỳ cũng biết nên tới chỗ nào, nhưng là rất khổ sở, mười tám tuổi sớm cảm nhận được thích đối phương còn đối phương lại cùng người khác kết hôn..

nhớ là thế nào đến khu nhà quân nhân

Mặc dù là hơn mười giờ đêm, nhưng là khúc nhà lão trạch bên trong cần phải vẫn rất náo nhiệt, bởi vì trong sân đến bây giờ còn nghe rất nhiều xe, Trương Cảnh đứng ở đóng chặt tại cổng lớn rất có tiền đồ khóc, khi đó còn biết khái niệm dòng dõi này có nhiều đáng sợ, ngoại trừ biết nên như thế nào vẫn là biết nên làm sao bây giờ, rất muốn chạy vào tìm Khúc của, cùng rất thích, cầu xin đợi lớn lên, nhưng ràng biết chút, khúc đại ca thích là vị hôn thê của, liên tục xem như em.

Cuối cùng Quản gia nhà cũ đẩy cửa ra phát ngồi xổm trước cửa, kinh ngạc, “Tiểu Cảnh? trễ thế này con đứa này ngồi chồm hổm ở bên ngoài làm gì? Là tới tìm A Nghiêu a, nó ở bên trong, mau vào a.” Lão quản gia nghiêng người mở cửa, cho vào, đồng thời lớn tiếng la to Khúc Trì Nghiêu, “A nghiêu, Tiểu Cảnh đứa này tới tìm con này “

Trương Cảnh sờ sờ nước mắt, liên tục khoát tay, đợi lúc muốn ngăn cản muộn, Khúc Trì Nghiêu từ nhà cũ ra, thẳng tắp về phía.

Lúc ấy ngày rất tối, Khúc Trì Nghiêu mặt bị chôn vùi ở trong màn đêm, thấy vẻ mặt.

” Khúc….” Trương Cảnh ấp úng mở miệng, biết nên cái gì.

Làm ngoài ý muốn chính là Khúc Trì Nghiêu cũng giống như ngày thường sờ sờ đầu của, ôn hòa sủng ái cùng chuyện, chỉ là cách hai bước xa, hai tay chống ở quần trong túi, thanh nhàn nhạt, nghe ra cái gì, “Là tới chúc mừng sap? Nếu như là lời đó, vậy nhận được tâm ý của em, tiểu Di biết rồi cũng rất vui vẻ.”

”Em…..” Trương Cảnh vừa muốn khóc, phải là đến chúc phúc, muốn cho kết hôn.

”Nếu như có chuyện gì vào đây.” Dừng chút, lại bổ sung câu, “Em cũng biết ngày mai phải làm chú rể người rất gấp rút.”

Trương Cảnh nhìn xem dần dần xa, nhất thanh câu, “Tiểu Cảnh muốn cho kết hôn….”

biết có có nghe thấy, nhưng tới cửa thân thể giống như ngưng mạnh chút, quay đầu lại, chỉ là trầm thấp dặn dò, “Sớm chút về trường học, nơi này phải là nơi em nên tới.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.