Đọc truyện Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối – Chương 136: Vậy Mà Lại Muốn Người Khác So Tiếng Anh!
Diệp Mộc Châu cười tủm tỉm: “Chỉ xếp cho tôi ở vị trí vừa đạt tiêu chuẩn, vậy có phải là quá đơn giản rồi không? Không bằng…!Chúng ta thi đấu đi, xem ai thi được vị trí cao hơn trong kì thi?” Tường Linh Lan im lặng một lát, sau đó đột nhiên cười ầm lên.
“Ha ha ha ha…!Cô điên rồi à? Mỗi kỳ thi tôi đều có kết quả đứng đầu hoặc đứng thứ hai trong lớp, còn cô thì sao? Đứng thứ nhất từ dưới đếm lên! Vậy mà cô còn muốn thi đấu với tôi xem ai thi đạt hạng cao hơn, được, tôi đáp ứng cô!”
Tường Linh Lan nghiến răng nghiến lợi: “Nếu cô thi đạt điểm thấp hơn tôi, vậy thì cô hãy quỳ trước cổng trường, và thừa nhận có chính là đồ vô dụng!”
Một số bạn học xung quanh cảm thấy không thể nào nhìn thêm được nữa: “Linh Lan, đều là bạn học với nhau cô không cần thiết phải như vậy….”
“Là do thứ phế vật này không biết tự lượng sức mình, tôi để cho nó quỳ gối thì đã là vinh hạnh cho nó rồi!” Tường Linh Lan ngắt lời nói: “Diệp Mộc Châu, cô cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ làm cô phải quỳ xuống!”
Diệp Mộc Châu gật đầu, không chút để ý: “Được thôi, tôi chờ”
Tường Linh Lan chỉ coi như Diệp Mộc Châu đang làm bộ làm tịch.
Loại phế vật như vậy, còn nghĩ muốn vượt qua cô ta?
Diệp Mộc Châu là con gái nuôi của nhà họ Diệp, suốt ngày chỉ biết bắt nạt Khánh Thy, chờ tới lúc cô ta làm cho Diệp Mộc Châu phải quỳ xuống, nhất định cũng phải gọi Khánh Thy tới đây cùng thưởng thức!
Diệp Mộc Châu khẽ cười một tiếng.
Tường Linh Lan đang nghĩ đến Diệp Khánh Thy sao?
Chẳng lẽ cô ta không biết……!Mỗi lần bạn học Diệp Khánh Thy đạt hạng nhất trong kỳ thi, thành tích đó của cô ta kỳ thật đều là của người khác hay sao?
Ở một bên khác, bà cụ Diệp đang ở cùng Diệp Khánh Thy để làm thủ tục xin phép nghỉ học.
Giáo viên chủ nhiệm vừa khen ngợi vừa lấy lòng: “Thành tích của học sinh Diệp rất tốt, lần này là vì lí do thân thể, nên không thể tham gia cuộc thi tiếng Anh thật là đáng tiếc.”
Diệp Khánh Thy run lên, ngay sau đó lại mỉm cười ôn nhu: “Chủ nhiệm, vẫn còn có cơ hội lần sau”
Cô ta gắt gao nắm chặt váy của chính mình, chết tiệt, nếu không phải do người kia bị bệnh không thể tới tham gia cuộc thi lần này, thì cô ta cũng không đến mức phải giả bệnh để bỏ cuộc!
Mấy năm qua cô ta vẫn luôn dựa vào việc đổi bài thi với người kia, mới có thể ngồi vững vị trí thứ nhất, nếu như bị phát hiện…..!
Không được, cô ta tuyệt đối không thể tham gia cuộc thi lần này!
Tất nhiên là bà cụ Diệp không biết một chút gì hết, không chút nào keo kiệt mà khích lệ: “Khánh Thy nhà chúng tôi chính là thiên tài ở lĩnh
vực này, thành tích các bài thi đều không có lần nào dưới 140 điểm, cho dù bỏ thi một lần cũng không thành vấn đề.”
Trong lúc nhất thời giáo viên chủ nhiệm cũng không biết khích lệ Diệp Khánh Thy như thế nào, bỗng nhiên nghĩ đến, nhà họ Diệp không phải còn có một người con gái nữa hay sao?
Mặc dù nghe người ta đồn cô bé đó chỉ là con gái nuôi, nhưng nói như thế nào đó cũng là người của nhà họ Diệp, nếu như khen Diệp Mộc Châu, có phải bà cụ Diệp cũng sẽ rất vui không?
Vì thế chủ nhiệm mỉm cười: “Đúng rồi, biểu hiện gần đây của học sinh Diệp Mộc Châu ở trường cũng rất tốt, thành tích tiếng Anh tiến bộ vượt bậc, còn hẹn thi đấu với người đứng thứ hai trong lớp là học sinh Tường Linh Lan, xem ai thi được thành tích cao hơn.
Đúng là người trẻ tuổi dồi dào tinh thần, bây giờ tôi rất tin tưởng em ấy nhất định có thể đột phá tự…”
“Cái gì?!!” Một câu còn chưa nói xong, thì âm thanh bén nhọn của bà cụ Diệp đã đột nhiên vang lên.
Sắc mặt bà ta khó coi, vẻ mặt đen như mực: “Cái thứ vô dụng đó muốn so tài tiếng Anh với cô Tưởng sao?”
Chủ nhiệm bị thái độ chênh lệch trước sau như vậy làm cho hoảng sợ: “Vâng, đúng vậy…”
“Đến bây giờ còn không nhận ra bản thân mình chính là đồ phế vật, vậy mà lại dám to gan lớn mật muốn thi đấu với người khác, đến lúc đó bị thua, còn không phải sẽ ném hết mặt mũi nhà họ Diệp chúng
ta sao!?”
Bà cụ Diệp hung hăng gõ cây gậy ba-toong lên mặt đất hai cái: “Cái loại phải bồi thường thêm tiền này, lúc trước nên để nó gả ra
ngoài để liên hôn cho rồi! Còn bày đặt đi học làm gì? Một kẻ phế vật, chỉ biết gây chuyện mỗi ngày!”
Chủ nhiệm suy nghĩ, học sinh Diệp Mộc Châu là dạng người như vậy sao? Không phải mà, tuy rằng thành tích của cô chẳng ra gì, nhưng đã dẫn dắt các cậu ấm ăn chơi trác táng của lớp 9 bắt đầu chăm chỉ học tập cho giỏi.
Vì thế ông ta lắp bắp: “Bà cụ Diệp, bà, bà bình tĩnh lại trước…”
“Cái đồ để tiện chết tiệt này, nên để nó chết đi!” Bà cụ Diệp tức muốn hộc máu, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn.