Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 130: Nhảy Nhót Như Con Hề


Đọc truyện Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối – Chương 130: Nhảy Nhót Như Con Hề


Chú Chương cười híp mắt mở miệng: “Hóa ra là như vậy, ngài Cửu của chúng tôi luôn muốn gặp vợ sắp cưới của cậu Hoắc nên hôm nay chỉ mời hai người, xin mời”
Tim Diệp Khánh Thy đập thình thịch.

Cô ta chỉ cần kiên nhẫn rồi cũng có cơ hội leo lên người đàn ông này thôi.

Bây giờ ấn tượng của ngài Cửu về mình không tệ, nếu cô ta cố gắng một chút nữa…!
Nghĩ như thế, Diệp Khánh Thy vừa bước vào cửa chợt thấy một người phụ nữ ngồi trên sofa.

Dù người phụ nữ đeo kính mát nhưng vẫn có thể nhìn ra từ trên gương mặt đó…!
Có rất đẹp.


Tim Diệp Khánh Thy nhảy lên, chuông cảnh báo lập tức reo lên.

Sao Thủy Nguyệt Vân Sơn lại có thể có phụ nữ?! Không phải đồn ngài Cửu không gần nữ sắc, còn có chứng chán ghét phụ nữ sao? Tại sao người phụ nữ này có thể ngồi chễm chệ trên sofa vậy.

Có phải cô muốn tranh giành sự ưu ái của ngài Cửu với mình không?
Không thể, ngài Cửu là cô ta!
Hơn nữa chú Chương đã nói rồi, hôm nay chỉ mời hai người bọn họ, người phụ nữ này ở đâu ra? Thật không biết xấu hổ!
Não Hoắc Ngạn Lâm nhanh chóng xoay tròn, người phụ nữ có thể ngồi ở đây tất nhiên không tầm thường, dù chỉ là tình nhân của ngài Cứu anh ta cũng không đắc tội nổi.

Anh ta đang định mở miệng, lại nghe thấy Diệp Khánh Thy dùng giọng điệu bánh bèo yếu đuổi, không rành sự đời nói:
“Ở, sao còn có người khác thể, anh Ngạn Lâm, không phải ngài Cửu chỉ mời chúng ta thôi
sao?”
Người phụ nữ trên sofa nhìn Diệp Khánh Thy.

Diệp Khánh Thy cười dịu dàng: “Cô gái này, xin hỏi cô là ai thể? Sao tôi nhớ ngài Cửu nói chỉ mời tôi với anh Ngạn Lâm mà.”
Bây giờ ngài Cửu còn chưa xuống lầu, người phụ nữ này chắc hẳn là không mời mà tới, trăm phương ngàn kế mới vào được Thủy Nguyệt Vân Sơn.

Ngài Cửu hắn ghét nhất loại phụ nữ không tự biết mình này!
Con người Diệp Khánh Thy đảo một cái, nếu có thể giúp ngài Cửu đuổi người người phụ nữ này đi, có phải anh sẽ càng thích mình không?
Cô ta thở dài một hơi, bày ra dáng vẻ “vì tốt cho cô”, nói nhỏ nhẹ: “Cô gái này, cô tùy tiện xông vào biệt thự Thủy Nguyệt Vân Sơn như thể ngài Cửu sẽ không vui, trước giờ ngài Cửu không thích phụ nữ, dù muốn lấy lòng ngài Cửu thì cũng cần phải chọn thời gian nha, có phải không?”
Ánh mắt Diệp Mộc Châu thay đổi, môi đỏ cong lên nhìn về phía cô ta.


Diệp Khánh Thy hừ lạnh, loại phụ nữ ăn mặc lẳng lơ như vậy không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là một hồ ly tinh bán rẻ cơ thể, khác một trời một vực với với người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu cao quý như cô ta.

Nghĩ như thể cô ta lại càng tự tin: “Bây giờ ngài Cửu vẫn chưa xuống lầu, cô đi trước đi, tôi sẽ không nói với ngài Cửu đâu.”
Diệp Mộc Châu không biết Diệp Khánh Thy lấy đâu ra sự tự tin này.

Cô ngồi ở trên sofa, đổi một tư thế thoải mái rồi chậm rãi uống một tách trà, không hề có động tác định rời đi nào.

Hoắc Ngạn Lâm nhíu mày, anh ta tin Khánh Thy tốt bụng, huống chi trước giờ ngài cửu không thích phụ nữ, sao lại mời một người người phụ nữ tới nhà?
Chắc người phụ nữ này là tình nhân của anh, không cam lòng bèn tìm tới biệt thự Thủy Nguyệt, nếu bị ngài Cửu phát hiện thì có thể ngay cả mạng cũng không còn thật.

Khánh Thy tình nguyện để bản thân mạo hiểm đắc tội ngài Cửu cũng phải cứu người người phụ nữ đó.

Hết lần này tới lần khác người ta lại không biết phải trái như thế, uổng cho tấm lòng lương thiện của Khánh Thy.


Cơn giận của Hoắc Ngạn Lâm cũng bắt đầu bốc lên, anh ta lạnh giọng: “Rốt cuộc cô là ai? Tôi là cậu chủ của nhà họ Hoắc, chưa từng gặp cô, đợi đến khi ngài Cửu xuống lầu phát hiện cô không mời mà tới, cô nghĩ thử xem hậu quả là gì!”
Cuối cùng Diệp Mộc Châu cũng có phản ứng.

Cô chống cằm nhìn về phía hai người, ngón tay trắng nõn như ngọc gõ nhẹ mặt bàn trà, giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại mang theo một chút hương vị say đắm cuốn hút lòng người.

“Ngài Cửu phát hiện tôi “không mời mà tới” sẽ có hậu quả gì?”.

Hoắc Ngạn Lâm vừa định nói coi như cô cũng hơi tự biết mình liền thấy người người phụ nữ này hơi ngẩng đầu.

Cô khẽ cười nói: “Ngài Cửu, anh nói xem hậu quả gì thế?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.