Đọc truyện Bà Xã Đừng Chạy – Chương 31
“Thật xin lỗi thật xin lỗi……” Tân Đồng liên tục xin lỗi, cuống quít đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng, thế nào cũng khôngdám ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt né tránh nhìn khắp nơi.
Chàng trai đang ngồi không lên tiếng, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt của những người ngồi xung quanh dồn vào hai người bọn họ.
Tân Đồng quẫn bách, rất muốn đánh tan sự xấu hổ này nhưng chung quanh rất nhiều người, người ở phía sau cô đang hưng phấn nói chuyện với bạn bè, thân thể theo âm thanh không ngừng vặn vẹo……
Lúc giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, sự va chạm mãnh liệt đột nhiên ập tới, cô lại không có chuẩn bị mà chống tay xuống chân chàng trai kia, chung quanh lập tức lạnh ngắt như tờ, Tân Đồng cũng cảm thấy không khí bất thường, dần dần quay người theo tiếng âm thanh phát ra.
Thời gian như ngừng lại, Tân Đồng quẫn bách liên tục muốn đứng thẳng, nhưng lại không thể đứng thẳng, tay vài lần khó khăn rời khỏi cái đùi kia một lần lại một lần rơi xuống, chàng trai đã thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ, khóe miệng không có chút biểu cảm nào cúi đầu nghiên cứu Tân Đồng đang quẫn bách, hai tay khoanh ngực bộ dáng cả vú lấp miệng em.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi……” Tân Đồng mặt càng đỏ hơn, bất đắc dĩ ngẩng đầu đối diện với chàng trai biểu đạt lời xin lỗi thành khẩn của bản thân, lại hận không thể nhanh chóng tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Tôi thật sự không cố ý.” Tay còn chưa rời đi, bốn mắt đã nhìn nhau, biểu cảm xấu hổ tràn đầy.
“Nếu như cô cố ý, tôi có thể cho cô sờ lần nữa sao?” Chàng trai rốt cuộc không kiên nhẫn mở miệng, giọng nói đè nén trong không gian tựa như một luồng gió lạnh sắc bén thổi vào trong lòng mỗi người ngồi xung quanh, không khí ái muội vừa rồi trong nháy mắt giảm xuống dưới 0 độ.
Câu nói này của chàng trai vô tình khơi dậy tính tình ngang ngược mạnh mẽ của Tân Đồng “Nếu tôi cố ý cũng sẽ không sờ chân anh! Anh cho anh là ai chứ?” Nói xong một câu liền thở phì phò “Bỏ chân dịch vào bên trong một chút!” Lời nói không rõ phải trái lại hợp tình hợp lý.
Chàng trai sửng sốt một chút, khóe miệng bất đắc dĩ nhếch lên, ánh mắt dừng lại trên bàn tay nhỏ bé đang ở trên chân mình.
Nếu anh ta lại nói câu gì, có lẽ cô sẽ tiếp tục nói những điều hợp tình hợp lý, ánh mắt cố tình khiến cho cô á khẩu không thể nói được gì, quẫn bách dùng sức, dựa vào chân anh ta để đứng thẳng người, hai bàn tay nhỏ bé chà xát vào nhau, hình như là ghét bỏ do bàn tay vừa đụng vào thứ gì đó dơ bẩn, lại cảm giác như bản thân hiểu ra mình vừa sờ gì, tóm lại, đời này cô chưa từng xấu hổ như vậy.
“Tiểu Đồng, phải xuống rồi!” Vừa đúng lúc tàu ngầm đến trạm, một tiếng gọi của Tân Đồng liền giải cứu Tân Đồng đang không biết phải làm sao, cô chạy trối chết không quan tâm đám đông ở xung quanh, chui ra tàu điện ngầm, chỉ để lại một ánh mắt không rõ ý tứ thế nào ở phía sau.
“Vừa rồi có chuyện gì vậy? Hình như mình nghe thấy bạn cãi nhau với ai đó?” Trần Duệ bắt lấy Tân Đồng vừa xuống xe hỏi, ánh mắt còn nhìn theo hướng Tân Đồng vừa mới xuống.
“Không có gì!” Tân Đồng kịp thời đánh gãy xu thế muốn hỏi của hai người kia “Không cẩn thận nên ăn đậu hủ của người ta, khó tránh khỏi phải nói xin lỗi.” Nói xong theo bản năng nhìn chàng trai đang cúi đầu bên cửa sổ.
“Cảm giác ăn đậu hủ thế nào?” Trương Lệ Na dùng cánh tay quàng qua vai cô, biểu cảm của một bà tám, lúc nói còn nháy mắt, trông cực đáng yêu.
“Mình cũng muốn biết!” Trần Duệ vội vàng xông tới “Nói một chút đi nói một chút đi.”
Vừa thấy tình thế này, Tân Đồng chỉ bết hôm nay nếu không nói gì, hai người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bản thân “Thật cứng, thật rắn chắc, rất co dãn! Cảm giác không tồi!”
“Cậu sờ người ta à?” Trần Duệ nghe không hiểu.
“Ngực đàn ông? Oa, tiểu Đồng thật có phúc, người đàn ông kia có đẹp trai không?” Trần Lệ Na hưng phấn nói.
“NO NO NO!” Tân Đồng vươn tay lắc lắc trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn làm ra vẻ thần bí, càng hấp dẫn lực chú ý của ba người kia “Không phải ở trên.”
“A?” Ba người không hẹn mà cùng phát ra một tiếng hét kinh hãi, ánh mắt cũng không hẹ mà cùng nhìn xuống phía dưới khu cấm địa của Tân Đồng.
“Nghĩ cái gì vậy!” Nhìn ánh mắt của các cô, mặt Tân Đồng lúc xanh lúc đỏ, thật sự không nhịn được gõ lên đầu ba cô gái.
“Đều nghĩ cái gì vậy? Các cậu không thể thuần khiết một chút sao? Là chỗ này chỗ này!” Lúc này cô vừa tức vừa thẹn vỗ vỗ đùi mình, ánh mắt trong lúc lơ đãng chống lại đôi mắt của chàng trai ngồi trong xe, tàu điện ngầm, hoạt động, ánh mắt bọn họ cũng càng ngày càng cách xa, nhưng cô nhắm mắt lại cũng không thể quên được ánh mắt khiển trách của chàng trai kia……Hôm nay mải vui nên gặp họa, cũng may anh ta cũng chỉ là người qua đường……
Lúc chạng vạng tối, bọn Tân Đồng chao đảo khu phố ăn uống sau đó về trường, trải qua thời gian này, bốn người họ đã thân nhau một chút, mặc dù ban đầu Tống Viện Viện có vẻ không hợp, nhưng cũng mạc danh kỳ diệu bị nhiễm tính khôi hài của bọn họ, không còn vẻ lạnh lùng nữa.
“Mọi người vừa về sao? Vừa rồi có thông báo buổi tối sáu giờ đến giảng đường họp, mọi người nhanh dọn dẹp rồi đi thôi!” Bạn học ở phòng bên cạnh gặp các cô ở cửa phòng, vội vàng nói vài câu liền rời đi.
“Sáu giờ? Bây giờ đã năm rưỡi, mọi người biết giảng đường ở đâu không?” Trần Duệ có chút lờ mờ.
“Mình biết, chúng ta đi thôi!” Tống Viện Viện vào thời điểm mấu chốt liền phát huy khí chất lãnh đạo của bản thân, lôi kéo Trương Lệ Na vội vàng chạy ra ngoài.
“A, mình phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái!” Sau khi Trương Lệ Na quét mắt nhìn các bạn trong lớp, lén lút cùng ba bạn cùng phòng đi vào “Lớp mình không ít mỹ nữ, nhưng sao nam sinh bộ dáng lại có hình thù kỳ quái như vậy?” Nói xong bản thân che miệng vui vẻ.
“Nhỏ tiếng một chút, cậu không sợ bọn họ đánh cậu à!” Tân Đồng giúp cô nhìn quanh bốn phía, cười hì hì gõ trán cô.
“Đừng vui mừng quá sớm!” Trương Lệ Na cười đến sáng lạn “Cậu tuyệt đối không thuộc trong phạm vi mỹ nữ, nhiều nhất cũng chỉ là con heo nhỏ!” Nói xong liền cười ha hả trốn phía sau Tống Viện Viện.
Tân Đồng trừng mắt, nhưng trên mặt không giấu được ý cười.
“Khụ khụ!” Giọng ho nhẹ cắt ngang sự náo nhiệt trong phòng, một nữ giáo viên trẻ tuổi đi lên bục giảng, mang theo khuôn mặt tươi cười nhìn hơn ba mươi khuôn mặt mới tràn đầy hơi thở tươi mát của tuổi thanh xuân ngồi phía dưới.
“Tôi là Tôn Tú Kỳ giáo viên chủ nhiệm của các em, trước tiên mọi người làm quen một chút, bắt đầu từ ngày mai các em sẽ tiến hành tập huấn quân sự một tháng, lúc này có chuyện gì các em đều có thể tới tìm cô, nếu cô không có thì tìm trợ giảng của cô, đúng rồi, trước tiên để cô giới thiệu hai trợ giảng của cô.” Nói xong cô xoay người đối mặt cửa phòng học.
Một bóng dáng cao lớn đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người, khuôn mặt lạnh băng không nhanh không chậm đi tới bục giảng “Chào mọi người, tôi là trợ giảng của các bạn Lý Trung Khải, phối hợp với giáo viên chủ nhiệm phụ trách các bạn trong học kỳ một, sau này có chuyện gì có thể tới tìm tôi.” Ngữ điệu nói chuyện của anh ta không nhanh không chậm, hoàn toàn công thức hóa tư thái, nói xong liền xoay người đi xuống bục giảng.
Chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm lại đi lên bục giảng “Trung Khải là phó chủ tịch hội học sinh của chúng ta, bình thường không có thời gian làm trợ giảng, nhưng bởi vì trường học chúng ta tương đối xem trọng các em cho nên mới cố ý đưa em ấy tới giúp các em, chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh!”
Một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, trong đó Tân Đồng sững sờ, cô ngây ngốc trừng mắt nhìn bóng dáng kia, trong lòng nhịn không được vì bản thân mà thấy bi ai, mắt cô không có vấn đề gì chứ?
Nam sinh kia lại chính là người bị cô sờ đùi trong tàu điện ngầm…..Vốn dĩ tưởng rằng sẽ không gặp nhau nữa, không nghĩ tới người kia lại là trợ giảng trong năm nhất……Có phải cô nên đi mua xổ số không? Không đúng, phải là giúp người khác chọn số, tối thiểu bản thân cũng có thể có một nửa số tiền…..