Đọc truyện Bà Xã Đại Nhân – Chương 13
Trình Tranh lại một lần nữa bị nhốt ở nhà, ba mẹ hai bên biết, đều qua trách mắng anh không chăm sóc tốt cho cô, cô muốn giải thích dùm nhưng họ không cho cô nói, Đường Diệc Thành cũng chỉ đứng im nghe người lớn làm một bài “diễn thuyết “, đột nhiên cô cảm thấy tội lỗi ngày một chồng chất.
Đường Diệc Thành nói “Hai lần anh rời mắt khỏi em là em lại bị tai nạn, anh không muốn bị ba mẹ tra tấn nên quyết định dời công việc về nhà” vậy là anh ở nhà 24/24, nhân viên trong công ty anh lại rất vui mừng hoan hô vì lượng công việc đã như lúc ban đầu.
Trình Tranh lười biếng ngồi trên ghế, nói chuyện điện thoại với Tô Sương, nhưng bên kia lại là một giọng cực kì thấy ghét.
“Hahahahahaha”
“Tô Sương có thể đừng cười nữa không?” Trình Tranh nhíu mày hỏi, Tô Sương lại cười lớn thêm.
“Bạn yêu à, đây đúng là tháng xui của cậu!” sau đó là một tràng cười.
“…”
“Tranh Tranh, lần này là kiêng ra ngoài mấy tuần hả!?” Tô Sương hỏi, giọng nghẹn nghẹn vì đang nín cười.
“Hai tuần…” Trình Tranh chưa nói xong, Tô Sương lại tặng cô thêm một tràng cười, Trình Tranh liếc cái điện thoại nói “Tô Tô khốn, vậy khi nào cậu mới kiêng 9 tháng 10 ngày đây!?” sau đó liền cúp máy, Tô Sương không cười nữa liền nguyền rủa cô.
Người đàn ông vừa tắm xong đi ra, nhìn Tô Sương hiếu kì.
“Là ai chọc em?” Tô Sương chưa kịp nói Trần Hữu Bằng lại chen vào “Chọc được em ra bộ dạng này chỉ có Trình Tranh” vẻ mặt Tô Sương liền đỏ lên, quả nhiên anh đoán đúng. “Vậy, cô ấy nói gì?” anh đưa lon nước lên miệng.
“Cậu ấy bảo em khi nào kiêng cữ…” liếc mắt nhìn Trần Hữu Bằng, anh vẫn nhìn cô, “Là kiêng cữ đó đó… Đáng chết, bà đây chưa có ý định đó!”
“Vậy thì thực hiện mong ước của cô ấy thôi” Anh đặt lon nước trên bàn, đè Tô Sương dưới thân. Tô Sương đưa hai tay chống ngực anh, mặt đỏ lên, cực kì tức giận.
“Mong muốn cái đầu anh, chúng ta không phải vợ chồng” Tô Sương nói, vẻ mặt cực kì đắt ý.
Trần Hữu Bằng vờ trầm ngâm “Anh nghe nói, hôm họp lớp em nói với mọi người là em sắp kết hôn với anh”
Tô Sương trợn mắt lên nhìn anh, quả thật cô có nói, nhưng sao anh lại biết.
“Sao anh biết?” cô hỏi, nhưng anh chỉ nhún vai thay cho câu trả lời, tay lại bắt đầu không yên phận.
“Vì sắp là vợ chồng nên anh có quyền làm em kiêng cữ 9 tháng” anh cười mờ ám, mặt cô đầy vạch đen. “Trình Tranh! Mình nguyền rủa cậu!!!”
Mà bên kia Trình Tranh đang nhận được sự chăm sóc cực kì cẩn thận của Đường Diệc Thành, không hề thấy có lỗi.
“Diệc Thành, em muốn ăn nho.” cô chỉ tay vào bếp, anh liền bỏ tài liệu trên tay xuống vào bếp lấy nho cho cô.
Ngồi được năm phút.
“Diệc Thành, em đau lưng” anh lại bỏ tài liệu xuống ngồi đấm lưng cho cô, đánh rất dễ chịu.
Lại thêm năm phút nữa.
“Diệc Thành, chân em tê rồi.”, Đường Diệc Thành rất kiên nhẫn bóp chân cho cô, trái với bình thường anh nhất định sẽ làm mặt quỷ với cô, làm cô có chút ngạc nhiên.
Đường Diệc Thành xong việc, mệt mỏi tựa đầu vào vai cô, tay vòng qua eo ôm lấy cô, Trình Tranh bất động, mắt nhìn ti vi mà hồn đã lên mây dạo chơi. Bầu không khí rất lạ, anh trầm mặc không nói, cô cũng im lặng theo anh.
“Không phải mệt mỏi quá rồi cần bờ vai để nương tựa chứ?” cô đùa đùa hỏi, nhưng thật ra đang căng thẳng. Bình thường là cô chủ động, hôm nay anh lại thay thế vị trí cô, có chút không quen….
“Anh chính là quá mệt mỏi.” anh cười đùa lại, cô thấy bầu không khí tốt hơn.
“Là ai làm anh mệt mỏi?” cô nhìn anh cười cười, lại thấy tóc anh có vài sợi bạc liền đưa tay lên nhổ.
“Là em” giọng anh nhẹ tênh, anh lại nói “Em làm anh lo lắng nhiều nên anh mệt mỏi” Lời nói này đã làm rung động cô, cô dừng tay lại, cữ ngỡ mình nghe lầm, có phải anh dần dần có tình cảm với cô không? Nghĩ vậy lòng cô liền vui vẻ.
“Vậy em nên cảm ơn anh” Trình Tranh cười haha đáp lại, anh cũng cười nhìn cô, Fou mập ung dung từ bếp đi ra, thấy hai người như vậy liền muốn chen vào, Fou nhảy vào lòng cô, một tay anh ôm eo cô, một tay lại sờ lỗ tai Fou, Fou rất hưởng thụ. Khung cảnh dễ thương như vậy, mà cô lại thấy giống như anh đang ngoại tình công khai trước mặt mình…. Có phải cô hơi biến thái rồi không?
Hai tuần sau, chân cô cũng đã lành, có thể tự do đi lại bình thường, anh cũng dời công việc về lại công ty, lúc đó cô thấy anh có phần không vui.
Thời gian đó, Tô Sương theo tour rời khỏi Bắc Kinh hoa lệ, Trình Tranh không biết cô đi đâu, chỉ biết nơi đó rất lạnh, lại ở tít trên núi, Tô Sương thích tham gia vào đoàn tình nguyện, bản tính cô thích tự do, nhiều khi lại đi tận 3 tháng, Trần Hữu Bằng không kiềm được phải gác công việc lại mà đi tìm cô. Nghĩ lại, Trần Hữu Bằng đối với Tô Sương chính là cực kì kiên nhẫn, Trình Tranh cũng thấy ganh tỵ với cô.
Công việc chính của Tô Sương là phiên dịch viên, lúc trước tính Tô Sương rất khó chịu, hở tí sẽ điên lên và chửi người, cô còn nghĩ Tô Sương sẽ không làm được công việc này, không ngờ Trần Hữu Bằng lại làm việc tốt như vậy, giúp cô nhu thuận lại một chút, cộng thêm 2 năm tôi luyện ở Mỹ, cô bây giờ càng cao ngạo nha.
” Trình Tranh khốn kiếp!!! Tô Tô nhờ anh nhắn với em như vậy.” Trần Hữu Bằng nói với cô.
Cô cũng cười cười cho qua. Bản tính Tô Sương là vậy, không có gì bàn cãi, cô cũng biết trước rồi. Cái tên “Tô Tô” này là nhũ danh chỉ có Trần Hữu Bằng gọi, mọi người hay lôi ra chọc cô ấy, lúc đi họp lớp cũng có mấy người gọi.
Hôm nay Trần Hữu Bằng gọi điện gọi cô ra ngoài có chuyện cần nói, cô cũng ngạc nhiên nên đồng ý. Trần Hữu Bằng chính là học trưởng mà cô tôn trọng, chính cô lúc trước giúp anh theo đuổi Tô Sương.
“Trình Tranh” anh gọi cô một tiếng, cô thôi động tác khuấy ly nước trong tay, mỉm cười nhìn anh thay cho câu đáp, anh lại nói “Anh cần một thư ký.”
Cô trợn mắt nhìn anh, cô hỏi “Em thì có liên quan gì tới thư ký của anh?” cô cười cười nhưng hiểu rõ ý tứ của anh.
“Trợ lý kia, Tô Sương không thích, anh đã đuổi rồi” Trình Tranh sặc nước, Trần Hữu Bằng đúng là đệ nhất chiều vợ, cô phải nhìn anh bằng con mắt khác. “Tô Sương còn nói, trên đời này ngoài em ra, cô ấy không tin bất kỳ ai cả” Anh nhìn cô chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, cô thì mặt đần ra không chịu được. “Với lại, anh tin vào năng lực của em.” câu nói của anh khiến cô bối rối.
Trình Tranh là học sinh xuất sắc suốt quãng thời gian đi học, giỏi nhất có thể là thao tác máy tính và thuyết trình. Trần Hữu Bằng rất muốn đem cô về đội ngũ của mình, nhưng lại không có lí do, hiện giờ Tô Sương cho anh một cái cớ thích hợp, anh liền tận dụng, còn suy nghĩ phải đền đáp cô thật tốt.
Trình Tranh còn định từ chối, không nghĩ lại oan gia ngõ hẹp đến vậy.
“Đường Tổng, rất vui vì được hợp tác cùng anh” một anh chàng đeo mắt kiếng nói, tay bắt tay với Đường Diệc Thành.
Anh vẫn làm mặt khó gần như vậy, nhưng cô lại say mê, hướng cô nhìn anh là mặt nghiêng, ngũ quan anh rất rõ, đường nét lại càng đẹp hơn. Bên cạnh là Hạ Viên Viên, cô ta nhìn anh cười dịu dàng, ánh mắt cực kì nồng thắm, thấy cảnh đó trong lòng cô cực kì khó chịu, hai đầu lông mày nhíu lại.
Anh chàng thanh niên kia đi trước, Hạ Viên Viên cúi đầu tiễn khách, ngước lên lại thấy cô, biểu hiện cô ta thoáng ngạc nhiên rồi lại cười một nụ cười đáng ghét.
“Trình Tranh” hai tiếng này nghe thật chói tai, Đường Diệc Thành cũng quay lại nhìn cô, ánh mắt đó nhìn chằm chằm cô như không ngờ gặp em ở đây.