Bà Xã Của Ảnh Đế

Chương 39: Không có ý gì khác


Đọc truyện Bà Xã Của Ảnh Đế – Chương 39: Không có ý gì khác

Đạo diễn và nhà làm phim vốn rất bận rộn, có thể rút ra thời gian vài phút để hàn huyên với Tần Thi Nghi cũng vì mặt mũi của Hoắc Lăng lớn. Quan hệ cá nhân của anh và đạo diễn rất tốt, nếu đổi thành diễn viên khác người nhà muốn tới thăm ban, chưa chắc đã nhận được đãi ngộ đặc thù.

Suy cho cùng bộ phim này bọn họ mới chỉ tuyên bố khởi động máy, đoàn phim yêu cầu bảo mật tất cả tin tức, không phải người nhà ai tới thăm ban, đạo diễn cũng sẽ đồng ý cho vào.

Hoắc Lăng cũng thức thời, không ở lâu, giới thiệu xong liền dẫn Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt về phòng nghỉ.

Đạo diễn thông cảm người nhà Hoắc Lăng lần đầu tiên tới thăm ban, nên cho một tiếng nghỉ ngơi.

Phòng nghỉ chỉ có một nhà ba người bọn họ, Tiểu Lâm ghi nhớ lời một Boss khác dặn dò, đem đồ ăn bày ra xong, liền không ở lại làm bóng đèn, đánh tiếng với Hoắc Lăng và Tần Thi Nghi: “Anh Hoắc, chị dâu, em ra ngoài ăn cơm trước, có chuyện gì cứ gọi em.”

Tần Thi Nghi gật đầu, dặn dò: “Nhớ mang theo phần cánh gà kia ra ngoài, chia cho mọi người một chút.”

Tiểu Lâm nói “Cảm ơn”, còn nhớ rõ chiếu cố Tiểu Trương đứng phía sau Tần Thi Nghi: “Tiểu Trương, cô chưa ăn cơm nhỉ? Nếu không tôi dẫn cô ra chỗ đoàn phim nhận một phần cơm trưa nhé?”

Tiểu Trương nghe vậy ánh mắt không khỏi sáng lên, đây chính là đoàn phim đó, không phải mỗi ngày đều có thể tới, không xem đủ chẳng phải sẽ khiến bản thân mình thất vọng sao? Chỉ là Tiểu Trương cũng sợ gây thêm phiền toái cho mọi người: “Sẽ không quá phiền toái chứ?”

“Không sao.” Tiểu Lâm giải thích: “Mỗi ngày đoàn phim đều sẽ chuẩn bị cơm cho anh Hoắc, để phòng ngừa bất kỳ tình huống nào. Đợi lát nữa tôi dẫn cô đi nhận phần của anh Hoắc.”

Hoắc Lăng ở bên cạnh cười nói: “Hai người đi đi.”

Nghe nam thần lên tiếng, Tiểu Trương không còn lo lắng, đi theo sau Tiểu Lâm mở cửa ra ngoài.

Phòng nghỉ yên tĩnh lại, Tần Thi Nghi lúc này mới có thời gian đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Tuy rằng sau khi quan sát hoàn cảnh phim trường, Tần Thi Nghi không ôm hy vọng quá lớn đối với phòng nghỉ của Hoắc Lăng, còn có thể trông cậy vào phòng nghỉ của Hoắc Lăng cao cấp đến đâu? Nhưng khi nhìn thấy không gian nhỏ chỉ vẹn vẹn khoảng hai mươi mét vuông, trong phòng còn dùng đồ đạc gác thành một nơi chuyên dùng để thay quần áo, không gian thừa lại còn phải kê bàn trang điểm, lại bày một bộ sô pha cùng bàn trà, diện tích chẳng còn bao nhiêu. Tần Thi Nghi vẫn có chút kinh ngạc, dù thế nào Hoắc Lăng cũng xuất thân từ hào môn, hoàn cảnh thiếu thốn như vậy, anh vẫn nghỉ ngơi được?

Suy nghĩ này mới vừa chợt lóe qua đầu Tần Thi Nghi, Hoắc Lăng giống như con giun trong bụng cô, mở miệng: “Nơi này có điểm đơn sơ, ủy khuất em và Tiểu Kiệt.”

“Không có, không có.” Tần Thi Nghi hoàn hồn, cười nói: “Chúng em chỉ nghỉ tạm trong chốc lát, tốt hay xấu đều không sao cả. Nhưng anh mỗi ngày đều ở đây, hoàn cảnh này xác thực quá mức đơn sơ.”

“Quen rồi đều giống nhau, hơn nữa phòng nghỉ của mọi người cũng không khác biệt lắm. Anh không cũng không thể quá đặc biệt.” Hoắc Lăng cười nhẹ, thoạt nhìn thật sự không ngại hoàn cảnh thiếu thốn này chút nào: “Anh biết Thi Nghi quan tâm anh. Chẳng qua nếu không ăn, đồ ăn đều sẽ nguội mất.”

Sắc mặt Tần Thi Nghi hơi quẫn, cô chẳng qua chỉ thuận miệng nói mà thôi, nào có quan tâm anh? Người này thật tự luyến.

Nhưng giờ Tần Thi Nghi cũng không định lắm miệng, đơn giản trầm mặc ngồi xuống.

Mặc dù hoàn cảnh phòng nghỉ đơn sơ, nhưng đồ đạc nên có đều có, sô pha ngồi cũng mềm mại thoải mái. Vậy thì thế nào, Hoắc Lăng có tiền có địa vị, còn có nhiều nhân viên công tác chăm sóc như vậy, uỷ khuất cũng không chạy đến đâu.

Thịnh Dục Kiệt đã được ba bế đặt lên sô pha, bát đũa là do Tiểu Trương và Tiểu Lâm dọn xong trước khi ra ngoài. Hoắc Lăng cầm lấy bát trước mặt Thịnh Dục Kiệt, định xới cơm trong hộp giữ nhiệt ra, Tần Thi Nghi ngăn cản: “Ninh canh mang lại đây, uống chút canh trước đã.”

Tần Thi Nghi nói xong liền tiếp nhận bát trong tay Hoắc Lăng, bắt đầu múc canh, bỏ thêm cái thìa rồi đặt xuống trước mặt Thịnh Dục Kiệt, dặn dò: “Con uống chậm một chút, cẩn thận kẻo bỏng.”

Anh bạn nhì cầm thìa, ngẩng đầu hướng Tần Thi Nghi cười ngọt ngào: “Con cảm ơn mẹ.”


Tần Thi Nghi thuận thế vỗ vỗ đầu cậu nhóc. Cô vừa mới ngẩng đầu, Hoắc Lăng ngồi bên cạnh anh bạn nhỏ rất tự giác đưa bát của mình tới, cười vô cùng đẹp: “Làm phiền Thi Nghi.”

“Người một nhà, không cần khách khí.” Tần Thi Nghi cười khách khí, tiếp nhận bát, cúi đầu giúp Hoắc Lăng múc canh. Dáng vẻ cô rũ mi cụp mắt, làm sườn mặt vốn tinh xảo tăng thêm vài phần ý vị trầm tĩnh nhu mì.

Tần Thi Nghi không chú ý tới người đàn ông bên cạnh, ánh mắt nhu hoà xuống, nghiêm túc giúp người nào đó múc canh. Đồng thời trong lòng không tránh khỏi mắng thầm hai câu. Hộp canh vốn ở ngay trước mặt cô, cách Hoắc Lăng khá xa, xuất phát từ lễ phép cô nhất định sẽ giúp Hoắc Lăng múc một bát canh. Nhưng đối phương còn chẳng đợi cô nói, đĩnh đạc cầm bát đưa qua, xem dáng vẻ đương nhiên của anh, giống như cô chính là cô dâu nhỏ làm trâu làm ngựa cho anh —— Thôi được rồi, hiện tại cô thật sự là cô dâu nhỏ của người ta.

Cho nên Tần Thi Nghi chỉ có thể mắng thầm trong lòng. Lúc ngẩng đầu trên mặt cô đã khôi phục nụ cười ôn hòa, đang chuẩn bị đưa bát canh qua, bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt sóng nước lóng lánh.

Mang tiếng là đàn ông, một đôi mắt đẹp quá đẹp có lẽ không thích hợp lắm, nhưng đôi mắt của Hoắc Lăng thật sự cực kỳ đẹp, không hề giống Thịnh phu nhân hay Chủ tịch Thịnh, cũng không biết là giống ai.

Hoắc Lăng trời sinh có một đôi mắt đào hoa ẩn tình, khi hơi cong môi giống như là ánh mặt trời sáng lạn, khi không cười, chỉ cần không phải cố tình xụ mặt, cũng khiến cho người ta cảm thấy dáng vẻ anh như đang mang theo vài phần ý cười. Cho nên đồn đại, bình luận về anh dù ở trong hay ngoài vòng đều đặc biệt tốt, tiếp xúc làm việc với anh đều cảm thấy anh là người hiền lành, ôn hoà, dễ nói chuyện, đừng nói đến các cô gái nhỏ chưa rành chuyện đời gặp gương mặt này, liền trực tiếp tôn sùng là nam thần dịu dàng.

Chẳng qua tính tình Hoắc Lăng kỳ thật thiên về đạm bạc, trước mặt người khác chỉ cần treo hai phân ý cười, đều khiến cho người ta như tắm mình trong hương vị gió xuân. Nụ cười thoải mái, thư thái thật sự cũng chỉ xuất hiện lúc ở nơi riêng tư, người ngoài chưa bao giờ gặp qua.

Không có đối lập, nên mới không có mất mát.

Hiện tại Tần Thi Nghi xem như người nhà của Hoắc Lăng, quan hệ gần gũi lại không thể gần. Hoắc Lăng ở trước mặt cô cũng không thể buông lỏng, chỉ khi chơi đùa với con trai, anh mới không mang mặt nạ, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều là chân thật. Tần Thi Nghi từng bị nụ cười của anh làm cho đầu váng mắt hoa mấy lần.

Nhưng Tần Thi Nghi không ngờ rằng, ông xã miễn phí cười rộ lên lực sát thương cao như vậy. Trước đây cô rõ ràng đã đầu váng mắt hoa mấy lần, mà hiện tại vẫn không có chút sức chống cự nào. Bởi vì lần này người nào đó cười rộ lên, giống hệt như là khổng tước khai bình (Chim công xoè đuôi) (*).

Tha thứ cho vốn từ nghèo nàn của Tần Thi Nghi. Tuy trước kia cô là học bá, nhưng thuộc ban tự nhiên, ít nhiều có điểm mọt sách cù lần. Lên đại học không giống cấp ba thỉnh thoảng thầy cô giáo cho nghỉ xả hơi, việc vừa học vừa làm đã chiếm hết tinh lực cô sở hữu, vì học bổng cô còn muốn liều mạng học bài ôn tập, cho nên phong hoa tuyết nguyệt, tình thơ ý hoạ này đó đều không hề dính dáng đến cô.

Nghĩ đến “Khổng tước khai bình” để hình dung nụ cười của Hoắc Lăng, chủ yếu là vì năm đó viết bài ngữ văn hay dùng. Tần Thi Nghi không phải người am hiểu văn tự, nhưng muốn điểm ngữ văn cao, không tránh khỏi việc phải viết. Tần Thi Nghi vì muốn nâng cao thành tích, cũng từng bỏ công sức tìm tòi nghiên cứu. Cô có một bộ công thức rập khuôn. Ví dụ như mở đầu viết như thế nào, kết thúc viết như thế nào, lúc viết đến ai xinh đẹp mỹ lệ, đằng sau đều hình dung cùng một câu “Như khổng tước khai bình”, tuy rằng hơi trung quy trung củ, nhưng điểm đều sẽ không quá thấp.

Bản thân Tần Thi Nghi chưa từng thấy khổng tước xoè đuôi, ngay cả vườn bách thú cô còn chưa đi.

Chẳng qua về sau sẽ không thế, cô có thể dẫn anh bạn nhỏ đi? Chính cô không được hưởng thụ tuổi thơ, bây giờ có điều kiện, không thể để con trai cô cũng mang theo tiếc nuối này.

Đôi mắt Tần Thi Nghi nhoáng lên, Hoắc Lăng liền biết cô lại thất thần, chỉ là mặc dù anh phỏng đoán nhân tâm giỏi thế nào, cũng không đoán được trong lòng bà xã đem anh hình dung thành khổng tước, còn vì vậy mà nghĩ tới chuyện dẫn con trai đi tham quan vườn bách thú.

Hoắc Lăng không biết nội tình nên trong lòng cũng có vài phần tự đắc, không phải anh chưa từng gặp phụ nữ đối với mình hoa si, sẽ càng không vì một hai người phụ nữ nhân si mê mà lâng lâng, nhưng bà xã anh không giống.

Trước kia bà xã chưa từng động tâm với anh, đương nhiên bản thân anh cũng không có. Về cuộc hôn nhân này, hai người bọn họ đều ăn ý, ngoài mặt không có trở ngại liền không tồi.

Ở trong vòng này, nhắc đến tình cảm thiên chân, không xa không gần, không liên quan lẫn nhau, ngược lại càng thêm tự tại.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của một mình Hoắc Lăng, tính tình anh quạnh quẽ, có bà xã, có con trai, có sự nghiệp mình thích, đã cảm thấy thật mỹ mãn. Ngần ấy năm địa vị của anh càng ngày càng cao, người muốn hạ công phu trên người anh càng ngày càng nhiều, đa dạng chồng chất, đều bị anh trốn tránh cho qua, người ngoài giới khen anh giữ mình trong sạch, người trong giới ngầm cảm thấy anh quá cấm / dục, bất cận nhân tình, thậm chí còn có suy đoán anh là gay. Kỳ thật anh không nghĩ nhiều như vậy, từ chối chẳng qua vì tránh đi phiền toái không cần thiết.

Suy cho cùng gia thế bối cảnh giống như bọn họ, chưa bao giờ thiếu phụ nữ. Muốn chạm vào cũng sẽ không tìm người trong giới, mặc kệ anh có kết hôn hay không.

Hoắc Lăng cảm thấy mình thanh tâm quả dục, không nói chuyện tình cảm ngược lại rất tự tại, nhưng không thể cam đoan bà xã anh cũng giống vậy. Hoặc là nói, hiện tại bọn họ bình an vô sự, không đại biểu về sau vẫn luôn như thế.


Bất luận là anh hay bà xã. Nếu sau này gặp được người thật tình đối đãi, cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục là điều tất yếu.

Giống với Tần Thi Nghi, thái độ của Hoắc Lăng đối với cuộc hôn nhân này chỉ là một tờ hợp đồng không hơn không kém. Cho nên anh đối với Tần Thi Nghi cũng có quan tâm thăm hỏi, nhưng hỏi han ân cần thì không cần nghĩ.

Lúc trước khi Thịnh phu nhân nhắc tới chuyện để Tần Thi Nghi sang Mỹ, Hoắc Lăng thật sự từng chần chờ, anh thấy khoảng cách không xa không gần giữa bọn họ, đúng là không còn gì tốt hơn.

Nhưng mẹ muốn bọn họ chung sống như vợ chồng bình thường, đúng là có điểm đương nhiên.

Hoắc Lăng biết, nếu để Tần Thi Nghi sang đây, trạng thái giữa bọn họ tất nhiên sẽ phát sinh sự thay đổi. Kết hôn nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng sớm chiều ở chung, nên bọn họ cũng không biết thay đổi này là tốt hay là xấu.

Chỉ là mẹ nói không sai, Tiểu Kiệt đã sáu tuổi, bọn họ làm ba mẹ khiến con trai thiệt thòi rất nhiều, hơi thay đổi trang thái sống chung cũng tốt, không được cầm sắt hòa minh, bọn họ vẫn có thể tôn trọng nhau như khách.

Chẳng qua Hoắc Lăng không ngờ tới, sau khi xảy ra tai nạn giao thông, bà xã thanh lãnh không dễ sống chung trong trí nhớ, bỗng nhiên hoàn toàn sửa lại tính tình, trở nên hoạt bát thú vị, thoạt nhìn bình thản hơn rất nhiều, dáng vẻ khác hẳn trước kia. Hiện tại bà xã có thể cùng con trai chơi đùa quấn thành một đống.

Thời điểm anh không ở nhà, hai mẹ con đùa nghịch đến là vui vẻ tự tại, còn tưởng rằng anh không biết.

Thấy tính cách bà xã thay đổi, đáy lòng Hoắc Lăng càng thích dáng vẻ cô hiện tại. Anh tự cho rằng muốn thay đổi hình thức sống chung trước kia, vẫn là đàn ông chủ động một ít tương đối tốt, mấy ngày nay Hoắc Lăng liên tục thay đổi biện pháp trêu đùa Tần Thi Nghi, mới đầu chỉ là muốn làm cô sớm buông lỏng câu nệ trong lòng. Ai biết đùa với đùa liền biến thành nghiện. Phản ứng của bà xã anh rất thú vị.

Hiện tại thấy tính cách bà xã thay đổi, Hoắc Lăng ngược lại cũng an tâm hơn rất nhiều. Tính tình này của bà xã, cứ tính sau này quan hệ giữa bọn họ không tốt được, ít nhất sẽ không kém hơn trước kia.

Nhưng Hoắc Lăng không dự đoán được, bây giờ bà xã cư nhiên bắt đầu hoa si với mình.

Bà xã anh không giống với người khác, cô biết thân phận thật sự của anh. Nếu vì những điều kiện cùng hư danh bên ngoài, nên động tâm cô đã sớm động tâm, không có khả năng kéo dài tới hiện tại.

Mấy ngày nay bọn họ cũng coi như là sớm chiều ở chung. Kết hôn nhiều năm như vậy, trừ lúc tân hôn và thời điểm bà xã mang thai, bọn họ chưa bao giờ hoà thuận sống chung giống như vậy. Giao động kỳ lạ hiện tại của cô, trừ bỏ vì chính bản thân anh, thì còn có thể vì điều gì khác?

Có thể nói Tần Thi Nghi hoa si, là khẳng định tốt nhất đối với sức hút nam tính của Hoắc Lăng. Bình tĩnh như Hoắc Lăng, cũng khó tránh khỏi tự đắc.

Tần Thi Nghi phục hồi lại tinh thần, liền phát hiện người đối diện cười càng thêm đẹp mắt. Người biểu tình vốn thanh đạm, mặt mày đột nhiên biến đổi bay bổng lên, chung quy luôn có chút chói mắt khiến người ta không cách nào dời tầm mắt.

Nhưng mà lúc này Tần Thi Nghi miễn cưỡng kiềm chế, cô ổn định tinh thần rồi đem bát canh đưa qua, làm bộ dường như không có việc gì chăm sóc một tiếng: “Còn nóng uống đi.”

Thịnh Dục Kiệt đang dùng thìa nhỏ múc canh, đưa đến miệng cẩn thận thổi nguội, nghe được lời này không nhịn được nâng đầu, tò mò hỏi mẹ: “Vì sao mẹ kêu con uống canh cẩn thận kẻo bỏng, lại kêu ba uống nóng? Chẳng lẽ ba không sợ nóng sao?”

Tần Thi Nghi tự múc cho mình bát canh, đang cầm ở trong tay vừa thổi vừa uống, nghe vậy cũng không giải thích gì, đơn giản “Ừ” một tiếng.

Anh bạn nhỏ lại hỏi: “Vì sao ba không sợ nóng?”

Tần Thi Nghi không chút nghĩ ngợi trả lời: “Bởi vì da ba con dày.”

Hoắc Lăng cúi đầu ăn canh nghe đến lời này, cũng không nhịn được ngẩng đầu, nhướn mày, không lên tiếng.


Anh bạn nhỏ nghe xong, trong lòng có chút kỳ quái, ba ăn canh là dùng miệng, cùng da dày có quan hệ gì? Chắc hẳn mẹ muốn nói đầu lưỡi ba dày nên mới không sợ nóng? Anh bạn nhỏ vui sướng thay đổi một chút, lại hỏi: “Vì sao đầu lưỡi ba lại dày hơn so với chúng ta?”

“Khụ khụ.” Tần Thi Nghi bất ngờ bị sặc nước canh sặc, cố nén nước mắt sinh lý nhìn con trai chuyên gia hố mẹ ba mươi năm: “Đầu lưỡi cái gì, đầu lưỡi ba con dày hay không dày mẹ làm sao mà biết được?”

Anh bạn nhỏ vô tội nháy mắt: “Mẹ nói mà, con cũng không biết.”

Đầu lưỡi… Ánh mắt Tần Thi Nghi chợt lóe, trong đầu không khống chế được hiện lên hình ảnh không hài hoà nào đó, sắc mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu xuống: “Được rồi, mau ăn cơm.”

Anh bạn nhỏ còn muốn tiếp tục hỏi, thì Hoắc Lăng phun ra lời vàng ngọc: “Chờ con trưởng thành liền biết”, thành công giúp Tần Thi Nghi giải vây.

Nhưng mà Tần Thi Nghi cũng không định cảm ơn anh, nếu thiệt tình muốn giải vây, đã sớm giúp cô nói chuyện. Hiện tại chẳng qua là do xem diễn xong rồi, nên mới thuận tiện giả vờ làm người tốt.

Phúc hắc (Bụng dạ đen tối).

Tần Thi Nghi cúi đầu ăn cơm, hận không thể đem toàn bộ mặt vùi vào trong bát, ngay cả đồ ăn cũng chỉ gắp rau xanh bày ở trước mặt cô, bởi vì đồ ăn khác cách khá xa, muốn gắp phải ngẩng đầu.

Ăn ăn, trong bát Tần Thi Nghi đột nhiên xuất hiện một miếng xương sườn, Tiểu Trương được thím Lưu chỉ điểm nên bây giờ tài nghệ nấu nướng tiến bộ thần tốc, xương sườn nướng màu sắc hồng nhuận sáng bóng, tản ra mùi thơm mê người. Nhưng Tần Thi Nghi nhịn xuống dụ hoặc, nâng đầu lên nhìn, liền thấy người nào đó vừa mới thu hồi đôi đũa.

“Thi Nghi thật sự không cần thiết phải giảm béo. Dáng người em đã rất đẹp, béo thêm chút nữa cũng không sao.”

Cô nói muốn giảm béo khi nào? Tự mình đa tình.

Tần Thi Nghi không nói tiếp, mà dùng hành động đáp lại Hoắc Lăng. Cô nhanh chóng quyết định đem miếng xương sườn ném vào trong miệng, dùng hết sức lực bú sữa mẹ, miếng xương sườn bị cô nhai kêu răng rắc.

Tần Thi Nghi suy nghĩ, nếu ăn thịt người không phạm pháp, hiện tại bị cô nhai giòn chính là xương cốt của người nào đó.

Ăn cơm xong, Tần Thi Nghi bắt đầu thu dọn bát đũa trên bàn, cũng không phải cô vội vàng thể hiện, phòng nghỉ của Hoắc Lăng vốn nhỏ, đồ đạc lại nhiều, không gian bày chút liền có vẻ lộn xộn. Hơn nữa đây vốn là nơi làm việc của Hoắc Lăng, không thu dọn bát đũa, khiến trên bàn cứ mãi tản ra mùi đồ ăn cũng không ổn.

Tần Thi Nghi rất tự giác thu dọn, Hoắc Lăng cũng duỗi tay sang đây, dáng vẻ giống như muốn giúp đỡ. Tần Thi Nghi vội vàng ngăn cản: “Anh đừng động tay, em làm là được. Anh nói chuyện với Tiểu Kiệt một lát đi.”

Hoắc Lăng vừa nghe lời này, liền quyết đoán thu tay lại, không thèm che dấu chút nào, cười đến bằng phẳng: “Vậy vất vả cho em.”

“Không có việc gì.” Tần Thi Nghi đối với phản ứng của Hoắc Lăng cũng không ngoài ý muốn, vị này vốn là thiếu gia hào môn mười ngón không dính nước dương xuân, nếu có thể giúp cô làm việc, hiện tại bọn họ đã không cần xuất hiện ở chỗ này.

Tần Thi Nghi nửa ngồi xổm trước bàn trà, nhanh nhẹn thu dọn mặt bàn.

Hoắc Lăng ôm bánh bao nhỏ lên đùi mình, không giống như Tần Thi Nghi kiến nghị nói chuyện với anh bạn nhỏ, mà quan sát động tác của cô, tâm tình dường như muốn tìm đề tài: “Hôm nay vẫn nhờ dính ánh sáng của mẹ con em, nếu không hiện tại anh đã không có thời gian nhàn nhã như vậy, còn có thể ngồi xuống chờ tiêu thực (tiêu hoá thứ ăn).”

Nội tâm Tần Thi Nghi gào thét, cô một chút cũng không muốn để anh dính ánh sáng này, bọn họ còn chưa nói chuyện, đạo diễn đã vội vàng cho người nào đó nghỉ rồi. Cảnh tượng thăm ban cô mong chờ nhất chính là người nào đó ở trước màn ảnh mồ hôi rơi như mưa, cô cùng con trai giống như mọi người ngồi ở bên cạnh vây xem.

Hiện tại khoái cảm duy nhất, đã bị đạo diễn phá hủy.

Chẳng qua Tần Thi Nghi không thể tỏ vẻ tiếc nuối ra ngoài mặt, phụ họa Hoắc Lăng nói nói cười cười. Thu dọn bát đũa xong, Tần Thi Nghi vừa mới đứng lên, người bên cạnh người liền đưa một chiếc khăn ướt qua: “Lau tay, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

“Cảm ơn.” Thu dọn bát đũa, trên tay khó tránh khỏi dính phải chút dầu, Tần Thi Nghi cẩn thận lau khô tay, đem khăn giấy ném vào sọt rác, rồi mới trở lại sô pha ngồi xuống.

Bởi vì bàn trà nhỏ, lúc nãy ăn cơm một nhà ba người bọn họ đều ngồi ở sô pha. Tổng diện tích phòng nghỉ bé như vậy, sô pha tột cùng dài đến bao nhiêu, liền không cần miêu tả.


Vừa rồi Thịnh Dục Kiệt ngồi ở giữa sô pha, sô pha lún xuống, Tần Thi Nghi dán cũng là dán vào bánh bao nhỏ đáng yêu, nên cô mới không ngại. Hiện tại anh bạn nhỏ đang cười tủm tỉm ngồi ở trên đầu gối ba cậu nhóc, nếu Tần Thi Nghi ngồi xuống, chỉ cần không cẩn thận sẽ dán vào đùi người nào đó. Cho nên Tần Thi Nghi rất cơ trí mang rác đi vứt, rồi thuận thế đi đến chỗ sô pha đơn bên cạnh ngồi xuống.

Hoắc Lăng dường như không phát hiện động tác nhỏ của Tần Thi Nghi, thấy cô ngồi xuống, liền nói: “Tầm nửa tiếng nữa anh sẽ bắt đầu quay, chờ anh quay phim thì để Tiểu Hứa đưa hai mẹ con em về nhé?”

Tần Thi Nghi nhìn nụ cười vỡ ra trên cái miệng nhỏ của cậu nhóc trong lòng Hoắc Lăng, không có ý kiến gì, dù sao cũng đã tới, ở một tiếng hay hai tiếng cũng chẳng có gì khác biệt.

“Được.” Tần Thi Nghi dừng một chút, lại quan tâm hỏi một câu: “Anh muốn nghỉ ngơi một lát không?”

“Không được.” Hoắc Lăng lắc đầu: “Suất diễn buổi chiều tương đối mấu chốt, anh sợ bây giờ ngủ một giấc, lại ngủ không đủ no, buổi chiều trạng thái không tốt, ngược lại càng khó nhập diễn.”

“Ừ.” Tần Thi Nghi gật đầu, cô không hiểu chuyện đóng phim, chỉ có thể dùng vẻ mặt chân thành cảm thán nói: “Đóng phim cũng quá vất vả.” Đáng tiếc cô chỉ nhìn vài phút, căn bản không thấy đủ.

Hoắc Lăng mặt dày vô sỉ đem Tần Thi Nghi cảm khái, trở thành khích lệ mình, khiêm tốn nói: “Đều là vì kiếm tiền nuôi gia đình sống tạm, nên làm.”

Anh bạn nhỏ nghe được lời này, hứng thú lại kéo tới nữa, nháy mắt to hỏi ba: “Nuôi gia đình sống tạm phải vất vả như vậy sao?”

“Nếu chỉ nuôi sống một mình ba, tất nhiên sẽ nhẹ nhàng. Nhưng hiện tại ba còn phải nuôi sống con và mẹ con, chính là ba người.”

“Ba vất vả.” Anh bạn nhỏ thực săn sóc ba: “Khi nào con có thể nuôi gia đình sống tạm?”

Hoắc Lăng rất kiên nhẫn trả lời mười vạn câu hỏi vì sao của anh bạn nhỏ: “Chờ con trưởng thành liền có thể.”

Vấn đề trưởng thành này anh bạn nhỏ hỏi nhiều, trong lòng cũng có khái niệm, hiện tại không cần tiếp tục hỏi, mà là hiểu rõ gật đầu: “Chờ con trưởng thành, con có thể kiếm tiền nuôi mình và mẹ. Ba sẽ không cần vất vả như vậy nữa.”

Hoắc Lăng lại lắc đầu, cười tủm tỉm nói: “Chờ Tiểu Kiệt trưởng thành, sẽ phải nuôi bà xã và con của chính mình. Bà xã của ba, ba tự nuôi.”

Tần Thi Nghi không ngờ tới hai ba con một hỏi một đáp, cũng có thể đem lửa đốt đến trên đầu mình, trong lòng cô nhảy dựng. Không thể phủ nhận câu “Bà xã của ba, ba tự nuôi” này của Hoắc Lăng nghe vào tai vẫn rất dễ làm người ta động tâm. Mặt Tần Thi Nghi không nhịn được đỏ lên, thầm nghĩ cách khiến hai ba con đem đề tài kéo trở về, môi mấp máy mãi mà vẫn không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu, lấy di động ra lướt, giả bộ như chưa nghe thấy điều gì.

Anh bạn nhỏ hiểu rõ gật đầu, trong lòng lại tưởng là ba không muốn cho cậu nhóc nuôi mẹ, chờ sau này cậu nhóc kiếm lời sẽ trộm nuôi. Anh bạn nhỏ từng thấy bác cả mua xe hơi, châu báu cho bà nội, ông nội cũng chưa nói gì.

Nghĩ đến bác cả, anh bạn nhỏ lại suy một ra ba: “Cho nên bác cả và bác hai bận như vậy, cũng vì muốn nuôi gia đình sống tạm sao?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng mà bác hai chỉ cần nuôi bản thân thôi, sao lại bận rộn giống bác cả ạ?”

Tần Thi Nghi nghe mà thấy kỳ quái, đừng nói bác hai, bác cả cũng là cẩu độc thân đó, bản thân vấn đề này của bảo bối đã có tật xấu rồi.

Thời điểm Tần Thi Nghi đang nghĩ ngợi thì cô nghe thấy Hoắc Lăng trả lời: “Bác hai con muốn nuôi…”

“Khụ khụ.” Tần Thi Nghi rốt cuộc không nhịn được, ngẩng đầu trừng mắt lườm Hoắc Lăng một cái, con còn nhỏ sao lại nhắc đến loại đề tài này.

Hoắc Lăng cong khóe miệng, biết nghe lời đúng, sửa lời nói: “Bác hai con nuôi chính mình đã tương đối vất vả.”

Anh bạn nhỏ lại hỏi: “Vì sao bác hai lại vất vả ạ? Bởi vì bác hai không lợi hại bằng bác cả sao?”

“Ừ.” Hoắc Lăng gật đầu, còn thuận thế giáo dục con trai một phen: “Cho nên Tiểu Kiệt phải nghe lời, chăm chỉ học tập. Sau này phải lợi hại giống bác cả, đừng học bác hai, trưởng thành đến chính mình cũng không nuôi nổi.”

Nhìn Hoắc Lăng nghiêm túc, mà dáng vẻ anh bạn nhỏ cái hiểu cái không hiểu. Tần Thi Nghi có điểm cạn lời, bọn họ là anh em ruột đó, bôi đen anh ruột mình như vậy, thật sự không sao chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.