Đọc truyện Bà Xã Anh Ở Đây! – Chương 22: Chuyển Nhà
Thẩm Ninh buồn bực mấy ngày không ra khỏi phòng, đến khi Diệp Tử đi vào kéo cô ra bằng được, Thẩm Ninh mới nhìn lại bản thân trong gương.
Mất ngủ khiến đôi mắt thâm quầng, lại thêm dáng vẻ buồn bã mệt mỏi khiến Thẩm Ninh gần như không nhận ra bản thân trong gương.
Cô cầm điện thoại lên xem, chẳng có lấy một cuộc gọi hay tin nhắn giải thích nào của anh, có lẽ anh cũng nghĩ chuyện này không cần phải giải thích với cô.
“Tiểu Ninh Ninh ngốc, cậu vẫn còn đau buồn sao?”
“Đâu có.
Tại sắp tốt nghiệp nên tớ mới hơi lo lắng mất ngủ thôi.”
“Thật vậy sao? Hôm qua tổng giám đốc Kim thị ba của Kim Cẩm Nhi đã mở họp báo đính chính lại vụ việc đó rồi, Lăng Mặc nhà cậu trong sạch.”
“Cậu nói thật à?” Thẩm Ninh nghe vậy thì tinh thần phấn chấn lên gấp 10.
Cô cứ nghĩ anh không giải thích với cô vì thấy không cần thiết nhưng hoá ra là đã giải quyết xong hết rồi.
Thẩm Ninh cười nhẹ, không hiểu sao lúc này lại cảm thấy vui vẻ lạ thường, tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Ninh vui vẻ đi ra mở cửa, vừa thấy người bên ngoài là ai, còn chưa kịp đợi người đó lên tiếng cô đã đóng sầm cửa lại.
Là Lăng Mặc, sao anh lại đến đây chứ? Còn đúng lúc trông thấy bộ dạng xấu xí này của cô.
“Tiểu Ninh Ninh, là ai vậy?”
Thấy Thẩm Ninh vội vàng chạy vào phòng, Diệp Tử khó hiểu đi ra mở cửa.
Lăng Mặc mặt không cảm xúc đứng đó nhìn chằm chằm khiến cô ta có chút sợ hãi.
Lúc Thẩm Ninh mất tích, cô ta vì quá lo lắng nên chưa kịp để ý, lúc này nhìn khoảng cách gần như vậy, Diệp Tử mới cảm nhận được hàn khí trên người anh.
Lăng Mặc nhìn xung quanh, nhà trọ này cũng thật nhỏ, nhưng nếu nhỏ thì chẳng phải càng có thể ở gần nhau hơn nữa sao? Anh vừa suy nghĩ vừa gật đầu, nhưng tầng 48 đó cũng không thể thu hẹp lại được.
“Nước…của tiên sinh.” Diệp Tử đặt cốc nước xuống bàn trước mặt Lăng Mặc, lại quay sang đưa một cốc khác cho Lâm Triết: “Nước của anh.”
“Cảm ơn.” Lâm Triết cười cười nhìn cô ta.
“Nhà tôi….!không đủ cốc….” Diệp Tử bất lực nhìn đám người đứng phía sau.
Ngắm trái ngắm phải bản thân trong gương, đến khi cảm thấy đã ổn, Thẩm Ninh mới mở cửa đi ra.
Cô không nghĩ là anh sẽ đến tận đây tìm, mong là anh chưa nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của cô.
“Chuyện…!chuyện gì vậy?” Thẩm Ninh vừa đi ra đã bị một đám người áo đen dọa cho sợ.
Anh đến đây tìm cô, cần gì mang theo nhiều người hộ tống như vậy?
“Bọn họ đến để giúp em dọn đồ.”
“Dọn đồ? Vậy là sao?”
“Chúng ta đã đăng ký kết hôn, vậy chẳng phải nên sống chung sao?”
“……”
Thẩm Ninh ngồi trên xe mặt vẫn chưa hết ngơ ngác.
Sau khi nghe anh nói muốn sống chung, cô cứ lộ ra bộ mặt như vậy, đến khi dọn đồ xong lên xe đến Hoàng Đằng, Thẩm Ninh vẫn chưa tin vào tai mình.
Sống chung….!anh vậy mà lại muốn sống chung với cô? Vậy có phải….!anh cũng có chút tình cảm với cô không? Thẩm Ninh nghĩ vậy liền lén quan sát Lăng Mặc, thấy anh liếc cô một cái liền lập tức quay sang chỗ khác.
Xe đi thẳng đến Hoàng Đằng, đám nhân nhiên ghé vào tai nhau thì thầm bàn tán khiến Thẩm Ninh cảm thấy không được tự nhiên.
Tầng 48 của Lăng Mặc rất tốt, lại đầy đủ tiện nghi, duy chỉ có khu bếp là không thấy có.
Lâm Triết nói ban đầu cũng có khu bếp nhưng lúc đó Hoàng Đằng mới thành lập, công việc chất cao như núi, Lăng Mặc bận đến điên đầu làm gì có thời gian mà ăn tử tế nên mới kêu anh ta bỏ khu bếp để không gian phòng được rộng hơn.
Nhìn căn phòng sang trọng tinh tế nhưng lại lạnh lẽo trước mặt, Thẩm Ninh trong lòng có chút ghét bỏ.
Dù là hôn nhân không dựa trên tình cảm thì cô cũng muốn có một ngôi nhà nhỏ ấm áp dành cho gia đình mình.
“Em không thích?” Lăng Mặc vừa nhìn liền biết cô không thoải mái.
“…..” Thẩm Ninh theo suy nghĩ gật gật đầu, đến lúc tỉnh ra mới vội ngẩng đầu lên nhìn anh, lại phát hiện anh đang híp mắt nhìn mình.
Có phải là giận rồi không?
“Lâm Triết, tìm một chung cư gần trường của Thẩm Ninh, chúng tôi sẽ ở đó.” Lăng Mặc rời mắt sang Lâm Triết nói.
Thẩm Ninh khẽ mỉm cười.
Nhìn bên ngoài lạnh lùng nhưng anh rõ ràng rất quan tâm đến cô.
Chưa đến nửa ngày, hai người đã chọn được một chung cư ưng ý, khu này vừa thuận đường đến trường của cô, lại vừa thuận đường đến Hoàng Đằng.
Nội thất cơ bản đều đã có nhưng Thẩm Ninh vẫn muốn mua thêm đồ trang trí cho ngôi nhà nhỏ của hai người.
Cô kéo Lăng Mặc cùng đi mua đồ, mua từ cái bát đôi đũa đến cái khăn trải bàn, rèm cửa cũng ngay cả rèm cửa cũng chọn màu khác thay thế.
Đến khi mua giường, Lăng Mặc không im lặng nữa, anh cho người lấy size lớn nhất êm nhất, ga giường cũng phải là loại mát mẻ nằm thoải mái.
Nhìn ngôi nhà nhỏ giờ đã trở nên ấm áp hơn, trong lòng Thẩm Ninh không khỏi hạnh phúc.
Cô chưa từng nghĩ sẽ được như bây giờ nhưng Lăng Mặc đã cho cô tất cả mọi thứ.
“Lâm Triết ở lại ăn cơm nhé, tôi xuống siêu thị mua đồ về nấu.” Thẩm Ninh cười nói.
“Vậy tôi không khách sáo đâu đấy.”
Lăng Mặc vừa định đi theo cô lại bị điện thoại kéo chân lại.
Thẩm Ninh nói cô có thể đi một mình liền vui vẻ rời đi.
Siêu thị ngay dưới khu chung cư nên vô cùng thuận tiện.
Thẩm Ninh vừa đi vừa suy nghĩ, quen nhau cũng lâu nhưng cô hình như vẫn chưa biết sở thích của anh.
Suy nghĩ một chút liền lấy điện thoại nhắn tin hỏi Lâm Triết.
“Lâm Triết, Lăng Mặc có thích món nào không?”
“Bình thường cậu ấy không kén ăn, tôi cũng không rõ.
Nhưng chỉ cần cô nấu thì cậu ấy đều sẽ thích hết thôi.”
“Không có món nào đặc biệt thích sao?”
“Đặc biệt thích à? Hình như có đấy.”
“Mau nói cho tôi biết đi.”
“Là dưa hấu.”
“Dưa hấu? Hình như lần trước anh ấy cũng ăn khá nhiều.” Thẩm Ninh suy nghĩ.
Lúc ở nhà Lăng Thiên, cô chỉ vô tình chọn dưa hấu nhưng không nghĩ đấy là món anh thích.
Người như Lăng Mặc hoàn toàn không giống thích ăn dưa hấu gì cả.
Chọn mấy đồ tươi ngon, Thẩm Ninh kéo xe đẩy đến chỗ bán dưa.
Nếu anh thích ăn dưa hấu, vậy cô phải chọn một quả thật ngon mới được.
“Dưa hấu không hạt này ăn rất ngon.” giọng nói trầm trầm vang lên phía sau.
Thẩm Ninh quay lại nhìn, là một người đàn ông trẻ tuổi điển trai, nếu đem so sánh với anh thì cũng không hề thua kém, ngược lại anh ta cười như ánh nắng mặt trời ấm áp vậy, hoàn toàn khác hẳn nụ cười lạnh lùng khiến người khác muốn đóng băng của Lăng Mặc.
“Anh là ai vậy?”
“Tôi là Lệ Tử Ngôn.
Tôi thấy cô chuyển đến đối diện nhà tôi, sau này chúng ta là hàng xóm rồi.”
Lệ Tử Ngôn mỉm cười nhìn Thẩm Ninh, càng nhìn ánh mắt càng trở nên ôn nhu.
Thẩm Ninh bị ánh mắt của Lệ Tử Ngôn làm cho ái ngại, dù có làm hàng xóm thì cũng không cần phải nhìn cô như vậy chứ.
“Tôi là Thẩm Ninh, sau này mong được anh giúp đỡ.” Thẩm Ninh cũng cười nói.
“Cô thích ăn dưa hấu sao?”
“Đúng vậy.
Nhưng vẫn chưa biết chọn quả ngon.”
“Vậy để tôi giúp cô.
Lựa hoa quả tôi cũng có chút kinh nghiệm.”
Lệ Tử Ngôn nhiệt tình truyền lại kinh nghiệm lựa hoa quả của bản thân cho Thẩm Ninh.
Trước khi để cô đi còn không quên mời cô lúc nào rảnh thì sang chơi.
Thẩm Ninh thấy hàng xóm vừa đẹp trai vừa nhiệt tình tốt bụng như vậy thì lập tức đồng ý.
Nhìn cô rời đi, nụ cười trên môi Lệ Tử Ngôn liền biến mất.
Đã để anh ta phát hiện rồi thì chạy không thoát đâu.