Đọc truyện Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em! – Chương 72
Con người vẫn luôn là loại động vật thông minh đến khó hiểu. Những thứ có được trong tay lại không chịu quý trọng, chỉ khát vọng những thứ ngoài tầm tay với. Sống trong cuộc sống nhộn nhịp nơi phố phường lại đâm ra chán chường, trốn đến nơi xa xôi hẻo lánh để hưởng thụ cái gọi là an nhàn thanh tĩnh.
Hay nói là con người vẫn luôn sợ hãi, không dám đối mặt với cái gọi là sự thật. Họ hiểu rằng sự thật đó không thể cứ mãi trốn tránh, trốn đến đâu thì cũng phải đối mặt với nó, nhưng lại không thể thông suốt mà quyết tâm một lần đối diện với nó.
Đừng trách họ. Bởi chẳng ai là mãi mãi mạnh mẽ. Có thể sự yếu đuối của họ đã khiến không chỉ họ mà rất nhiều người khổ sở, dằn vặt nhưng bản thân họ vốn không muốn như vậy, tâm địa thiện lương của bản thân lại vô tình gây ra đau thương chồng chất, chẳng mấy ai vui vẻ được.
Vì có những sai lầm nên con người mới cần sửa chữa. Chỉ cần họ còn sống, những người bên cạnh họ còn sống, còn tồn tại thì chẳng có gì là quá muộn. Tất cả đều còn kịp.
Nguyện cầu cho tất cả mọi người đều được hạnh phúc.
Trung Quốc dân số gia tăng ngày càng nhanh, nơi nơi đều trở thành tấc đất tấc vàng, trong lòng Bắc Kinh rộng lớn này, một chỗ dưới chân đồi, đối mặt lại là biển thế này giá có thể lên tới hàng triệu, hơn nữa còn giống như thiên đường.
Nếu không phải vì đây là ngôi nhà do mẹ để lại, Lam Tử Tuyết cũng không muốn sắp chết còn đốt tiền như vậy. Nghe mẹ nói nơi đây rất có ý nghĩa với bà, mặc dù không phải là nhà chính nhưng mỗi khi có chuyện buồn phiền gì bà đều đến đây ở vài ngày, coi như là trốn tránh thế tục, đợi bao giờ lòng tĩnh lại mới trở về. Lam Tử Tuyết vừa hay rất giống mẹ, nhất là ở điểm cô cũng thích nơi này. Mỗi sáng đều được ánh mặt trời dịu dàng đánh thức, không khí trong lành, trời đã vào đông nhưng nơi đây lại không lạnh lắm, giống như biển nhiệt đới phía Tây vậy, cực kì ấm áp.
Dân cư nơi đây chủ yếu là người có tiền tới nghỉ dưỡng, lúc trước cũng có ngư dân ở đây nhưng vùng biển này nghe nói từng có chấn động lớn, cá lại không nhiều nên họ đều bỏ đi hết. Vài chục năm trước có người phát hiện ra tiềm năng du lịch của nơi này nên mới cho xây dựng vài khu biệt thự bán cho đám nhà giàu mới nổi làm nơi nghỉ dưỡng.
Người đó là ông ngoại cô, thấy cô con gái rất thích nơi này nên mới để lại căn gần biển nhất cho cô.
Căn nhà này xây theo kiểu kiến trúc cung điện ngày xưa, phía sau có một khu vườn rất lớn, trồng đủ loại hoa, hằng năm vẫn có người định kì đến chăm sóc, để hoa nơi đây mãi luôn tươi nở.
Năm năm trước Lam Tử Tuyết từng đến đây, cô cho người trồng thêm rất nhiều hoa hồng và hoa tử đằng, một là loài hoa cô thích nhất, một là loài mang ước vọng lớn nhất đời cô. Ở giữa đám hoa đó còn cho người đào một cái hố, sau đó đem một cái bọc màu trắng, bên trong không rõ chứa thứ gì, bỏ vào đó, sau đó cho người lấp lại. Mà mấy tháng trước, cô lại tới đây, lần này là cho người đào lên lại, cho rất nhiều quần áo và đồ chơi của trẻ em vào đó, chôn lại. Quần áo đều là đan được một nửa, có cái chỉ còn một đóa hoa nữa là hoàn thành lại bỏ dỡ, đồ chơi thì đều còn mới tinh, có cái vẫn còn nguyên nhãn.
Dì Vương là người làm vườn ở đây, cũng là nhũ mẫu trước đây từng chăm sóc mẹ của Lam Tử Tuyết. Trông thấy Lam Tử Tuyết làm như vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ cúi đầu lẩm nhẩm đọc một bài kinh siêu độ và cầu phúc.
Mà lần này cô đến đây, chính là lần thứ ba, cũng là lần cuối cùng. Bởi vì từ giờ cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, cô không muốn rời khỏi nơi này, nếu không phải cần đến chỗ Lý Chu Tư định kì kiểm tra thì cô căn bản không ra khỏi nhà.
Cô đang đợi một người.
Cô không gọi người đó đến, người đó không biết cô đang ở đây, người đó còn đang bận rất nhiều chuyện khác, ấy vậy mà cô vẫn cứ đợi, vừa ngu ngốc vừa bị động mà đợi. Cô biết thời gian của bản thân không còn nhiều, sinh mệnh như ngọn nến lung lay trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt, nhưng cô đã quá mệt mỏi rồi, mệt đến mức nếu người đó không đến, dù có nhớ nhung đến mức nào, cô cũng không muốn chủ động đi gặp.
Lam Tử Tuyết nằm trong sân phơi nắng, ánh nắng nhè nhẹ chiếu lên mái tóc thưa thớt của cô. Cô ngồi trên một chiếc xe lăn, mặc ba lớp áo dày, chăm chăm nhìn một mô đất nhỏ đã phủ đầy cỏ xanh trước mặt, xung quanh hoa hồng đủ loại màu sắc đang lay nở, có vài cành đung đưa theo làn gió, âm thanh leng keng của chuông gió lại vang lên đâu đây.
Cô chỉ nhìn mãi mô đất đó, nhìn đến khi mỏi mắt thì khẽ nhắm lại, một lúc lại nhìn. Ở đây cô rất nhàn hạ, thân thể lại không thể rời xe lăn và giường nên mỗi ngày đây là việc khiến cô thấy hạnh phúc nhất.
Mặt trời dần lên cao, Lam Tử Tuyết cũng mệt mỏi dần, bình thường cứ đến giờ này dì Vương sẽ đến đẩy cô vào nhà, nhưng hôm nay từ sáng sớm dì đã xuống chợ, nói hôm nay là sinh nhật của cô nên muốn làm một bữa tiệc thật lớn để chúc mừng. Lam Tử Tuyết chỉ cười trừ, bây giờ mỗi bữa ăn hết một chén cháo đối với cô đã là một kì tích, làm ra bàn ăn lớn như vậy làm gì. Chắc vài ngày nữa cô sẽ phải nhờ Lý Chu Tư đến giúp mình truyền dịch rồi.
Lam Tử Tuyết đặt tay lên bánh xe, đang định lăn bánh vào trong thì có hai bàn tay đặt lên tay cô, vết chai trong lòng bàn tay cọ vào mu bàn tay cô, khiến Lam Tử Tuyết hơi giật mình.
Nơi này chỉ có mình cô và dì Vương nên Lam Tử Tuyết cũng không nghĩ nhiều, không ngẩn đầu lên mà nói.
“Dì Vương về sớm vậy? Con còn tưởng đến trưa dì mới về. Dì đừng lo, hôm nay con thấy rất khỏe, dì để tự con…”
“Là anh.”
Người phía sau dời hai tay ra khỏi tay cô, chuyển thành ôm lấy cô từ phía sau, hai tay hắn vòng qua cổ cô, Lam Tử Tuyết cảm nhận được, người ấy đang run rẩy theo từng nhịp đập của cô.
Hai người đều im lặng. Tạ Phong nói không thành lời, hắn chạy đến đây cả đêm, cả người đều là khí lạnh, có lẽ sẽ khiến cô bị cảm. Nhưng hắn không đợi được, hắn quả thật không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi…
Từng giọt từng giọt nước mát lạnh nhỏ lên mu bàn tay Tạ Phong, hắn kề đầu vào hõm vai cô, hơi thở ấm nóng phả lên vai cô. Là xúc cảm chân thật chứ không phải mơ. Là thật. Là người cô đang đợi.
Con gái ngoan, con thấy không? Mẹ đợi được rồi, cuối cùng cũng đợi được rồi…
“Anh đến rồi.” Hắn chẳng biết làm gì, chỉ có thể lau nước mắt cho cô. Nói hắn đến rồi chi bằng nói cảm ơn cô đã cho hắn cơ hội để sữa chữa lỗi lầm của mình, là hắn nợ cô, rất nhiều, rất nhiều…
“Anh đến muộn.” Lam Tử Tuyết run rẩy vươn tay chạm vào gò má hắn “Phải phạt.”
“Ừ, phải phạt.” Tạ Phong nắm lấy tay cô “Phạt ở bên em cả đời.”
Gió nhẹ lay từng cành hoa trong gió, trên mô đất nhỏ có một đứa trẻ cỡ chừng vài ba tuổi đang ngồi, cười khúc khích. Tiếng chuông kêu leng keng không dứt.
Đúng như Lam Tử Tuyết dự đoán, dì Vương phải đến trưa muộn mới về. Biết sao được, hiếm khi xuống chợ một lần, bà đều muốn mang tất cả những thứ tươi ngon về bồi bổ cho cô. Chẳng biết là nghiệt gì, mà tiểu thư nhà bà đều khổ như vậy, lúc trước mẹ Lam Tử Tuyết lấy phải một người chồng không ra gì, cuối cùng chết không nhắm mắt, Lam Tử Tuyết mắc bạo bệnh, còn con gái cô lại chết yểu trong bệnh mẹ.
Khi về đến nơi, trong nhà đã có thêm một vị khách lạ. Ban đầu dì Vương rất sửng sốt nhưng sau khi trông thấy nét mặt của Lam Tử Tuyết, bà cũng hiểu ra mà không truy hỏi gì thêm, chỉ là lúc tối nấu thêm một phần cơm mà thôi.
Lam Tử Tuyết là người trong cuộc, nếu cô đã không muốn truy cứu, bà cũng sẽ không hỏi nhiều. Chỉ mong quãng đời còn lại của cô có thể tự do tự tại, không gì vướng bận mà sống.
Trời dần tối, Lam Tử Tuyết ngủ cả buổi chiều, cả người đều khô khốc mà tỉnh dậy, còn chưa gọi dì Vương mang giúp cô ly nước, đã có người đặt ly nước ngay môi cô, một tay đỡ lấy gáy cô, giúp cô uống vào.
Lam Tử Tuyết nhìn người đàn ông trước mặt, thị lực của cô mấy năm nay ngày càng giảm sút, phải nhìn kĩ một hồi mới trông thấy rõ mặt hắn. Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy rất an tâm, vịn tay hắn mà rời giường.
Cuộc sống này, có người là đủ.
Hiếm khi có người ở bên cạnh không rời, Lam Tử Tuyết vịn tay, cả người tựa hẳn vào Tạ Phong, bảo hắn mang mình đi dạo. Căn nhà này vốn không lớn lắm, thế mà chỉ mới đi một vòng cô đã thấm mệt, Tạ Phong đỡ cô ngồi xuống xe lăn, đứng bên cửa sổ ngắm cảnh biển lúc hoàng hôn.
Gió biển tràn vào khoang mũi, thổi tung màng cửa. Thấy Lam Tử Tuyết hơi run rẩy, Tạ Phong giúp cô tìm một cái áo khoác.
Đợi Tạ Phong đi rồi, Lam Tử Tuyết mới đẩy xe lăn đến chỗ kệ sách trong phòng, lấy ra một phong thư được giấu trong một quyển sách cũ, đem nó xé đi gần hết, chỉ chừa lại một câu duy nhất, rồi mới cẩn thận bỏ vào một cái hộp, xong xuôi lại mang đến đặt lên đầu giường, cuối cùng quay về bên cửa sổ.
Quãng đường đi về cũng chỉ mấy bước chân, vậy mà khiến Lam Tử Tuyết mệt không thở nỗi. Chính vì cô biết sức khỏe mình đã gần cạn kiệt nên mới nhanh chóng làm vậy, để lâu lại sợ bản thân không còn sức rời giường. Lúc trước cô viết phong thư đó đã mất rất nhiều thời gian, nay xé hết đi chỉ chừa lại một dòng, nhưng như vậy là đủ, chỉ cần vài chữ đó lúc này đã đủ thay thế toàn bộ lời cô muốn nói rồi.
Áo khoác được cất kĩ trong một ngăn tủ nên phải mất một lúc lâu Tạ Phong mới tìm ra được. Lúc hắn quay trở lại, Lam Tử Tuyết đã ngủ gục trên xe lăn.
Tạ Phong nhẹ bế cô lên. Lam Tử Tuyết nhẹ đến mức tưởng chừng một tay hắn cũng nâng nổi cô. Hắn đặt cô xuống giường, nhẹ hôn lên trán rồi mới kéo chăn lên cho cô.
Đèn trong bếp vẫn còn sáng, Tạ Phong đi vào, trông thấy dì Vương đang khóc, thấy hắn tới liền nhanh chóng lau đi.
Tạ Phong đột nhiên cúi người vuông góc khiến dì Vương hơi khó xử.
“Cảm ơn dì đã chăm sóc cô ấy.”
Dì Vương hồi thần, vội chạy tới đỡ hắn dậy, mỉm cười kéo hắn đến bên bàn ăn, rót cho hắn cốc nước.
“Trước đây tôi là người nuôi dưỡng phu nhân, cũng là mẹ của tiểu thư từ bé, sau khi phu nhân mất thì tôi đến đây giúp người chăm sóc vườn hoa, giờ tiểu thư đến đây ở, chăm sóc cô ấy cũng là bổn phận của tôi.”
Dì Vương thân thiết với Lam Tử Tuyết từ nhỏ, mà cô lại mất mẹ sớm, tình yêu dành cho mẹ dường như đều đặt hết lên dì, dì Vương một đời hầu hạ Ôn gia, không lập gia đình, lúc trước xem mẹ cô như con gái ruột, nay đến tuổi xế chiều lại có thêm một đứa con gái là cô.
Thấy Tạ Phong vẫn im lặng không nói gì, dì Vương chỉ đành thở dài. Bộ dạng của hai đứa trẻ này khiến bà nhớ lại Ôn Tình khi trẻ, cũng nông nổi như vậy, bốc đồng như vậy, cố chấp không buông tay như vậy. Nhưng sự cố chấp của Ôn Tình khiến bà ra đi trong tức tưởi, còn sự cố chấp của Lam Tử Tuyết và Tạ Phong lại có thể mang đến cho hai người họ hạnh phúc.
Biết đâu được.
“Bệnh trạng của Tiểu Tuyết, có lẽ không xấu như cậu nghĩ. Mặc dù là giai đoạn cuối nhưng cũng cầm cự được ít lâu, không phải nói đi là đi được. Chẳng phải khoa học bây giờ rất phát triển sao? Kéo dài sự sống cho nó hẳn là không khó.” Dì Vương nhìn thẳng Tạ Phong. Bà tin người đàn ông này thật lòng yêu Tiểu Tuyết, nếu không đã chẳng chạy tới đây, ngồi đây nghe bà nói chuyện.
“Lúc Tiểu Tuyết đến đây, con bé không hề có ý định tiếp tục sống. Nói cho văn vẻ thì là nó đến đây nghỉ dưỡng, bản chất là nó đến đây chờ chết.” Tạ Phong siết chặt cái ly trong tay, mỗi lần nghe người khác nói về cô, tim hắn lại đau, như có ai đang bóp nghẹn nó vậy, nhưng hắn vẫn muốn nghe, hắn muốn biết cô đã phải chịu đựng những gì, làm sao sống qua những tháng ngày đằng đẵng này.
“Nhưng tình trạng nó lúc này đã tốt hơn nhiều rồi. Thật ra nó lại là người tỉnh táo nhất trong chúng ta. Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, chuyện gì đến rồi sẽ đến.”
“Cuối tuần sau Tiểu Tuyết phải đi kiểm tra định kì, đến lúc đó phiền cậu rồi.”
Tạ Phong máy móc gật đầu, cười cay đắng, nói câu tạm biệt với dì Vương xong liền rời đi.
Cánh cửa phòng hé mở, hắn đi đến bên giường, vươn tay chỉnh lại mớ tóc mái hỗn độn của Lam Tử Tuyết. Cô dường như ngủ rất say, có lẽ vì cảm giác được hắn mà hơi cựa mình, nụ cười khó nhìn thấy hiện lên trên gương mặt xanh xao.
Tạ Phong cúi thấp xuống, nhẹ đặt một nụ hôn lên trán cô, từ từ dịch xuống môi cô, sau cùng hắn vòng tay qua cổ cô, nhẹ nhàng ôm lấy người mình yêu nhất.
“Có lẽ sẽ không kịp nữa
Sợ rằng không có lấy một cơ hội
Tình yêu sâu trong đáy lòng anh, cuối cùng vẫn không thể tỏ bày
Có lẽ thời gian đã quá vội vàng
Nên mới lạc mất duyên phận của đôi ta ở đâu đó
Nếu vậy xin hãy để anh dành hết quãng đời còn lại
Để bù đắp cho em những tổn thương đó
Để được nhìn thấy em nói cười, vui đùa
Thấy em thích hát ca, thích chạy nhảy, ôm anh thật chặt
Lại trải qua những tháng ngày vô lo vô nghĩ
Đôi ta cùng nắm tay nhau trên bãi cỏ xanh mướt
Anh nói yêu em thật nhiều, em gật đầu cười khúc khích
Bởi vì có mất đi mới biết quý trọng
Nên anh đã lỡ vô tình vụt mất em
Thời gian đã khiến đôi ta lạc mất nhau
Vậy thì anh sẽ dùng thời gian còn lại giữ chặt em, yêu thương em, như chúng ta đã từng
Đến tận thời khắc cuối cùng.”