Đọc truyện Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em! – Chương 53: Phần 2
Tiết trời mùa hè những năm gần đây càng lúc càng nóng, các dì các mẹ bình thường lúc rảnh rỗi ở nhà sẽ tụ tập lại cùng một chỗ mà tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, nhưng những ngày nay chỉ hận không thể ngồi nhà hưởng máy lạnh điều hòa, làm gì còn tâm tình để chăm lo cho cái tính nhiều chuyện.
Lại ngặt nỗi tiền điện cũng tăng không ít, quả thực làm khổ các ông chồng.
“Nóng, nóng chết tôi rồi!” Người đẹp phương Tây vừa tu nước ừng ực vừa kéo cổ áo xuống thấp một tí liền khiến cho nhiệt độ xung quanh tăng lên cao thêm.
“Khụ, khụ.”
“David, trời nóng như vậy mà anh vẫn còn ho được sao?” Milada nhìn vào xe, thắc mắc.
David chỉ nghiêng người chỉnh lại thế nằm, lười quản cô, hai mắt nhắm hờ mệt mỏi. Milada ít nhiều cũng đã quen biết David 5 năm, đã sớm không ngạc nhiên với thái độ lạnh lùng xa cách của tên trợ lí giống hệt như vị tai to mặt lớn kia, tiếp tục “hàn huyên tâm sự”.
“Này David. gái Trung đẹp lắm đấy nhá, anh có muốn tôi giới thiệu cho một cô không hả?” Milada vừa cười vừa đá lông nheo, còn hất tóc kiêu sa.
David không trả lời, chỉ phát ra tiếng cười nhè nhẹ rồi đóng cửa kính xe lại, lấy tờ báo đặt lên mặt, chính thức cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
Dù gì tôi cũng là phụ nữ quốc dân, giỏi việc nước đảm việc nhà, người ta gặp mặt tôi còn phải kính nể ba phần, anh dựa vào cái gì mà khinh người như vậy?! Bà đây chiếu cố quan tâm anh như vậy, anh còn muốn gì nữa?!
Ngay lúc Milada định cầm chiếc giày cao gót trong tay mà phang thẳng vào mặt cái tên cao ngạo kia thì cô phát hiện sau lưng mình đột nhiên mát lạnh, bóng đen dài thẳng tắp đè lên bóng của cô, hơi thở quen thuộc phảng phất trong không khí.
“Sếp… sếp…” Milada sợ đến lắp bắp, như ý thức được mình đang làm gì, vội giấu chiếc giày cao gót ra sau lưng, bày ra bộ dáng tươi cười khó khăn nhất với ông chủ của mình.
David không ngây ngốc như cô, anh mở cửa bước ra, khom người đúng chuẩn chào ông chủ rồi mở cửa cho hắn.
Gió nóng mùa hè ở Bắc Kinh đương nhiên không thể so sánh với gió tuyết quanh năm của Washington, không cần biết ngoài kia có bao nhiêu người than trời kêu đất, trong xe lúc này đang có một người rất tận hưởng chúng.
“Sếp, anh muốn đi đâu trước tiên?”
“Đến nhà chủ tịch trước đi!” Người đàn ông trên người khoác bộ vest đen lịch lãm ngồi sau xe cho tay vào túi tìm một điếu thuốc, châm lửa, nhàn nhạt trả lời câu hỏi của vị trợ lí kim tài xế kia.
Cảnh vật bên đường lướt nhanh qua tầm mắt, không một cảnh nào bị hắn bỏ sót. Chớp mắt đã 5 năm rồi, thành phố này quả thực đã thay đổi rất nhiều. Xe chạy ngang qua khu chung cư cũ quen thuộc, khóe miệng hắn hơi cong lên, người kia lúc trước đã từng ở đó. Xe lại chạy ngang qua một cửa hàng hoa, hắn nhớ người kia thích hoa hồng trắng, lại không nhịn được tiếp tục cười. Vốn dĩ hắn muốn đến thăm người kia trước nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là nên kính lão đắc thọ thì tốt hơn.
Xe chầm chậm tiến vào sân vườn rộng lớn, cỏ dại lúc này đã mọc nhiều đến nỗi quanh đường đều phủ một màu xanh. Ánh mắt Tạ Phong hơi trầm xuống, chẳng lẽ nơi này nhiều năm qua không ai chăm sóc sao?
Dạo quanh khu nhà một vòng, Tạ Phong phát hiện suy đoán của hắn là hoàn toàn đúng, nơi lúc trước có biết bao nhiêu kẻ hầu người hạ ra ra vào vào giờ ngay cả một bóng người cũng không có. Phía cuối của khu vườn, nơi từ khi bà nội còn sống đã bày một cái bàn gỗ nhỏ cùng với bốn cái ghế nhỏ, trên bàn luôn luôn có một bình trà nghi ngút khói, là loại trà Long Tĩnh của Tây Hồ Hàng Châu mà bà thích uống nhất, nơi đó có một ông lão tóc bạc trắng đang ngồi nghỉ chân, ông nhấp một ngụm trà, đôi mắt nheo lại đầy những vết chân chim nhìn về nơi xa xăm.
“Ông nội!” Tạ Phong cố điều hòa giọng điệu của mình. Lúc ông quay đầu lại nhìn hắn, hắn thật sự chỉ muốn ôm chầm lấy người.
Tạ lão gia tuổi già mắt kém, ông loay hoay một lúc rồi mới cầm lấy kính lão trên bàn đeo vào, lúc nhìn kĩ được người đến rồi lại xúc động không nói lên lời.
“Cháu của ta…” Giọng ông cụ run run, tay chống gậy cố gắng tiến nhanh về phía hắn, chân đứng không vững lại xém ngã, cũng may là hắn đỡ được.
“Thật là cháu sao? Cuối cùng cháu cũng về rồi!” Giọng ông cụ nghẹn ngào, đôi bàn tay gầy gọc không ngừng sờ loạn xạ trên người hắn, trong mắt thấp thoáng hơi nước.
“Ông, là cháu, cháu về rồi!” Tuy hắn không phải cháu ruột của ông nhưng là do một tay ông nuôi lớn, 5 năm qua không thể chăm sóc cho ông lúc tuổi già, điều này luôn khiến hắn trăn trở.
Đỡ ông cụ ngồi xuống, hắn bị ông giữ chặt một chỗ mà trò chuyện với người. Sau khi hắn đi rồi, Tạ Nhạc cũng rời khỏi căn nhà này, nơi đây rộng lớn đến mấy cũng chỉ có một ông già ở, vậy nên Tạ lão gia đã cho tất cả người hầu nghỉ việc, chỉ giữ lại vị quản gia già đã theo người từ lúc trẻ.
Hai người cứ mỗi người một câu đến tận lúc tối mịt. Mắt thấy mặt trời đã khuất núi, Tạ Phong mới đứng lên định ra về. Tạ lão gia đã lâu không thấy cháu, nhất mực giữ hắn ở lại ăn tối. Tạ Phong cũng không đành từ chối ông cụ, gật đầu đồng ý, chỉ là hắn lấy cớ hắn vừa mới về nên còn nhiều chuyện cần hắn xử lí, nói rõ sáng mai hắn phải đi rồi. Ông cụ cũng không ép hắn, chỉ cần ở lại bầu bạn với ông một buổi tối là được rồi.
Tạ Phong đóng lại máy tính, đứng lên đến bên cửa sổ. Nơi này buổi tối là tuyệt nhất, không bị ảnh hưởng bởi những làn gió nóng bức đầu hạ, chỉ cần ngước lên liền có thể nhìn thấy một bầu trời đầy sao lấp lánh. Hắn nhớ người kia cũng rất thích đứng bên cửa sổ ngắm sao như thế này, khóe môi cong lên, đôi mắt thấm đẫm ánh trăng đó luôn khiến người khác nhớ mãi không quên.
Hắn vừa định đóng cửa lại thì phát hiện ông cụ đang đứng dưới sân, bên cạnh gốc cây đại thụ già. Bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi, ông còn ở đó làm gì nhỉ?
“Ông nội!” Tạ Phong bước tới gần, đem áo khoác trong tay khoác lên thân ảnh gầy guộc.
“Sao giờ này ông vẫn còn chưa ngủ?”
“Già rồi, mai đây xuống đất nằm thì thiếu gì giờ ngủ, hôm nay trăng sao đẹp như vậy nhất định phải thưởng thức chứ!” Ông cụ cười hà hà, lời ông nói hoàn toàn là thực. Thời trẻ có bao nhiêu cuồng vọng, nhiệt huyết cùng mơ ước, vì theo đuổi cái gọi là danh vọng đó mà bỏ lỡ rất nhiều thứ, giờ ông chỉ mong rằng có thể nhìn thấy cháu mình bình an một đời mà sống, cho dù nhắm mắt cũng không thấy hối tiếc.
Tạ Phong im lặng không nói, hắn biết ông đang nhớ đến bà nội. Hắn cũng không rõ lắm, chỉ nghe quản gia kể ngày đó ông và bà cưới nhau với hai bàn tay trắng, ông rất yêu bà, nhưng khi bắt đầu thăng tiến trên con đường danh lợi, ông lại bỏ quên người vợ đầu áp tay gối của mình, đến khi thoát ra khỏi những bữa tiệc long trọng, những thứu quý giá lấp lánh, ông mới phát hiện ra mình đã mất đoi thứ quý giá nhất đời mình rồi, những thứ đó đâu còn quan trọng gì nữa. Bà mất trong một đêm mưa tuyết vì sức khỏe suy nhược sau khi sinh con trai thứ hai, càng bất hạnh hơn là, chú vì sinh non mà cũng không trụ được lâu, chỉ vài tháng sau cũng đi theo người mẹ bất hạnh của mình. Ông lúc đó mới hối hận, nhận nuôi Tạ Phong hoàn toàn vì nhớ thương bà cùng con trai.
“Ngày mai cháu định đến gặp nó phải không?” Đề tài đột nhiên bị xoay chuyển, Tạ Phong hơi ngây người một lúc mới gật đầu.
“Vâng ạ.”
Dù là rất nhẹ hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng Tạ lão gia thở dài. Chẳng lẽ người vẫn còn vướng bận chuyện lúc trước sao?
Thấy Tạ Phong định nói gì đó, Tạ lão gia liền ngăn lại, ông đi tới trước mặt đứa cháu mình yêu quý không thua gì ruột thịt, vỗ lên bờ vai phong trần của nó:
“Nhân sinh tựa như dòng nước chảy, trăm ngàn biến đổi, có một số chuyện hãy cứ để số mệnh quyết định, không nên cưỡng cầu.”
Ánh nắng gay gắt của mặt trời chiếu thẳng vào mắt hắn khiến Tạ Phong cực kì khó chịu mặc dù đang đeo kính mắt. Hắn nhìn qua đồng hồ, đứng ngồi không yên, không hiểu hai người kia làm gì mà lâu quá vậy!
Bắc Kinh quanh năm nhộn nhịp, cho dù giữa cái nắng oi bức của mùa hè như lúc này thì trên đường vẫn có không ít xe cộ chạy qua, khói bụi bay mập mờ trong không trung.
“Khụ, khụ…”
Tạ Phong vốn không để ý, nhưng người bên cạnh ho càng lúc càng nhiều, hắn đành quay đầu sang bên cạnh. Hắn đang đứng trước một cửa hàng tạp hóa, trên tay bé con lại nắm chặt mấy cái túi nhỏ trong tay, bộ dáng không dám nhúc nhích như thế này chắc hẳn là đang đợi người thân tới đón. Tạ Phong vừa định quay đầu trong phút chốc lại nhìn thấy cô bé quay mặt lại, hắn đột nhiên có cảm giác muốn lại gần, muốn trò chuyện với cô bé đó.
“Cháu gái, cháu đang đợi mẹ sao?”
Cô bé nghe thấy tiếng nói chuyện, đôi đồng tử to tròn đảo qua đảo lại một chút rồi mới khẽ gật đầu, nở một nụ cười rất tươi, nhưng lại chưa từng nhìn về phía hắn.
Tạ Phong phát hiện được hai chuyện. Một là cô bé này có đôi mắt hai màu giống hắn, mắt phải đen và mắt trái màu hạt dẻ. Hai là cô bé này bị mù.
Hắn im lặng không nói chuyện, đột nhiên nhớ tới Thế Hy, ngày đó hắn bỏ đi không lời từ biệt, không biết chị ấy sống có tốt không?
“Chú, chú cũng đang đợi ai sao?” Gương mặt tròn trịa, trắng nõn, nụ cười tựa như nắng ban mai, không biết tại sao hắn lại cảm thấy cô bé này rất giống cô ấy. Nếu như ngày đó hắn không rời đi, có lẽ con họ bây giờ cũng đã lớn như thế này.
“À, chú đang đợi một người bạn. Con tên gì, năm nay mấy tuổi rồi?”
“Con…”
“Đồng Đồng, Đồng Đồng!” Cô bé tên Đồng Đồng nghe thấy tiếng mẹ gọi liền quay đầu cười tươi,vươn ra hai tay đòi mẹ ôm vào lòng.
Lam Tử Tuyết vươn tay đón lấy con gái vào lòng, ánh mắt bất chợt nhìn thấy người đó. Tạ Phong cũng vừa vặn ngẩn đầu, ánh mắt hai người giao nhau.
Rất vừa vặn, rất đúng lúc, hai người đều đồng thời im lặng. Xung quanh chỉ còn lại tiếng xe máy đuổi nhau trên đường phố, tiếng khói bụi mù mịt, có lẫn cả tiếng từng bông hoa tử đằng đang rơi.
Tử đằng nở rộ. Tháng tư. Vừa tròn 5 năm.
Lam Tử Tuyết nghe tiếng tim mình đập từng nhịp loạn xạ không quy củ, cuối cùng lại an tĩnh đến lạ thường. Ánh nắng chiếu trên tóc người đó, trên mắt người đó, trên đôi vai rộng lớn của người đó. Bức tranh tuyệt mĩ này khiến tim cô xao động, hai tay run run, nếu không vì con gái đang ngay trong lồng ngực mình chắc cô đã ngã quỵ mất.
Thật sự là hắn sao? Không phải giả phải không? Cuối cùng, cô cũng đợi được rồi!
Lam Tử Tuyết có cảm xúc muốn nhào lên ôm lấy hắn, ôm thật chặt, thật chặt, cho dù có chết cũng không cho phép hắn rời đi nữa. Nhưng cảm giác ấm áp trong lồng ngực như có như không nhắc nhở cô, cô bây giờ ngay cả tư cách ôm hắn cô cũng không còn.
“Tử Tuyết!”
Cô rất sợ, rất sợ hắn gọi tên mình, rất sợ cho dù cô cố gắng chống cự không ôm lấy hắn ngay lần đầu gặp mặt, cũng sẽ bị hai chữ đó làm cho rơi nước mắt. Đứng trước mặt hắn, dũng khí của cô luôn luôn không đủ.
Trên cây cao đằng xa kia đang có vài cành lá đang rơi, giọt sương đêm trên lá rơi xuống tí tách, bên kia đường có hai người phụ nữ đang tán gẫu, tất cả, tất cả đều được hắn ghi nhớ. Khoảnh khắc mà 5 năm qua hắn đêm nào cũng mơ thấy rốt cuộc cũng đã thành hiện thực. Người đó ngay trước mắt hắn, vươn tay là có thể chạm đến, vòng tay qua liền có thể ôm lấy, chân thật đến không thể chân thật hơn. Hắn nhớ đôi mắt người đó lấp lánh như sao, hắn nhớ bàn tay người đó trắng mịn màng như ngọc, thon dài như búp măng, hắn nhớ rõ đôi môi đó, cảm giác mê hồn lại vụng về khi chạm vào. Tất cả những kí ức hai người bên nhau hiện ra rõ ràng ngay trước mắt khiến hắn nghẹn ngào.
Nhưng tại sao hắn gọi cô lại không trả lời? Ánh mắt vô hồn trống rỗng của Lam Tử Tuyết khiến hắn sợ hãi.
Chẳng lẽ thời gian đáng sợ đến nỗi đã xóa anh khỏi kí ức của em rồi sao?
Nếu như tiếp tục im lặng, chắc hai người sẽ cứ nhìn nhau thế này cả đời mất. Lam Tử Tuyết phát ra tiếng cười vụn, ánh mắt của hắn càng làm cô sợ hãi, cắn chặt môi đến rướm máu, Lam Tử Tuyết cứng nhắc mở miệng:
“Lâu quá không gặp!” Trông cô như đang trò chuyện cùng một người bạn cũ đã bị lãng quên đâu đó trong kí ức, hoàn toàn không phải là người nhắm mắt lại cô liền nhìn thấy, bịt tai lại cô liền nghe thấy.
Là kí ức đẹp nhất, cũng là kí ức cô muốn xóa bỏ nhất.
“Anh khỏe không?” Như một cỗ máy đã được lập trình sẵn từ rất lâu, rất lâu rồi. Anh biết không, khoảng cách giữa chúng ta chỉ là vài bước chân, nhưng đoạn đường đó trải dài trong 5 năm, đã sớm không thể đến được lộ trình ban đầu nữa đầu.
Tạ Phong ngây người nhìn cô, rồi nhìn đứa trẻ cô đang bảo vệ trong lồng ngực mình, ánh mắt sững sỡ, trầm xuống, thất vọng, cuối cùng là buông xuôi, chấp nhận một cách bất lực.
Hắn không có quyền trách cô, thật đấy! Nếu ngày đó đã lựa chọn ra đi thì hôm nay hắn không có quyền bắt cô phải ôm cô đơn mà chờ đợi một người suốt 5 năm, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống cho riêng mình. Cô cũng vậy, hắn cũng vậy.
Tạ Phong nhẹ mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh ban mai hoàn toàn là thật lòng thật dạ.
Người con gái tôi yêu, chúc em hạnh phúc!
“Rất tốt.” Tạ Phong miễn cưỡng đáp lời, cô hỏi vậy chẳng khác nào hỏi hắn không có dưỡng khí sống có tốt không?
“Vậy là tốt rồi!” Đây là lời thật lòng nhất mà cô muốn nói lúc này. Yêu một người chỉ đơn giản là mong người đó có thể hạnh phúc một đời mà sống mà thôi. Chỉ cần hắn sống tốt, cô tuyệt nhiên không có gì hối tiếc.
“Mẹ, con đói rồi!” Đồng Đồng nhìn hai người cứ chốc chốc lại anh một câu tôi một câu lâu muốn chết, bé không nhìn thấy gì, cũng không muốn cứ đứng một chỗ mãi như vậy.
Lam Tử Tuyết cười xoa đầu con gái, nhưng khi ánh mắt liếc qua Tạ Phong nét cười trên môi cô liền biết mất, chỉ còn lại nỗi buồn mờ nhạt trong đáy mắt.
“Đây là… con gái em sao?”
“Phải.”
Gió trời mùa hạ nóng bức lại buốt rát, nhè nhẹ thổi qua trái tim của cả hai người. Miễn cưỡng làm gì một người vĩnh viễn không thể với tới? Níu kéo làm gì một người đã sớm hết hy vọng? Cố chấp làm chi số phận đã định sẵn?
Ngốc ạ! Đó là yêu! Là bất chấp tất cả để yêu thương một người!
Thời gian vẫn cứ trôi, người trên đường không biết bao lần xuôi ngược, chỉ riêng hai người vẫn đứng đó. Nhìn nhau. Luyến tiếc chút hình ảnh mờ nhạt của bản thân trong mắt đối phương. Thật ra người kia chưa từng mất đi, chỉ là bị ta cố giấu vào một góc trong tim mà thôi.
“Tạm biệt.” Hai người không hẹn mà cùng phát ra hai chữ kia, dứt khoát lại tuyệt tình.
Cô ôm lấy con mà quay đầu bước thật nhanh như giẫm cả cơn gió dưới chân, chỉ sợ nếu lúc này yếu đuối sẽ khiến cả một đời hối hận.
“Chuyện đó… em còn nhớ không?” Hình như hắn nói gì đó, rất khẽ lại bị gió cuốn đi.
“Chắc là không rồi!”
Để tập tài liệu qua một bên, người đàn ông trẻ tuổi nghiêng đầu ra sau ghế, đôi mắt khép hờ mệt mỏi nhưng không dấu được niềm vui. Anh loay hoay một chút rồi đứng dậy, như một đứa trẻ vào ngày đầu năm mà chỉnh trang lại quần áo, tự cười với bản thân mình, tay không yên phận cứ lấy cái hộp nhỏ tinh xảo trong túi ra, ngắm một chút rồi lại cất đi.
Anh đã chờ đợi ngày này lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đợi được rồi!
Người đàn ông trẻ tuổi tâm trạng cực kì tốt, ngón tay thon dài theo đó gõ nhẹ lên mặt bàn tạo thành một khúc ca ngọt ngào. Anh ta vui đến mức ngay cả việc có người vào mà không xin phép anh ta cũng không nói gì.
“Đã đặt chỗ nhà hàng rồi chứ?”
“Dạ rồi ạ!”
“Bánh kem cũng đã chuẩn bị rồi đúng không?”
“Vâng.”
Người đàn ông trẻ tuổi khá hài lòng, ừm một tiếng vui vẻ rồi lại tiếp tục khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, hoàn toàn không để ý đến người trợ lí vẫn còn đứng đó. Một lát sau, phát hiện biểu hiện bất thường của trợ lí, anh mới quay người lại, ngồi xuống ghế, phất tay ra hiệu cho cậu ta nói tiếp.
Trợ lí dù đã đi theo tổng giám đốc được nhiều năm nhưng tính tình của tổng giám đốc sớm nắng chiều mưa không dự đoán trước được, do dự một lát rồi mới ngập ngừng thông báo:
“Tạ tổng,… người đó… đã trở về rồi!”
Tạ Nhạc đăm chiêu một lúc vẫn không biết người mà cậu trợ lí nói đến là ai, hỏi:
“Cậu nói ai?”
“Là cố tổng giám đốc Tạ Phong.”
Cậu trợ lí nói xong mà hai tay run bần bật, mãi vẫn không dám ngẩng đầu. Tổng giám đốc mặc dù bình thường cũng được coi là người dễ chịu, nhưng chỉ cần nhắc đến cố tổng thì ngài liền thay đổi hoàn toàn, biến thành một con người khác.
Tạ Nhạc thôi không nhịp nhịp ngón tay nữa, ánh mắt trầm xuống cực độ, cuối cùng là bật cười một tiếng ghê rợn, ánh mắt bị tức giận nhuộm một màu đỏ thẫm. Tiếng cây bút trên bàn bị đập gãy vang lên, Tạ Nhạc không cần thét lên vẫn khiến cậu trợ lí nhỏ sợ đến co rúm người.
Như chợt phát hiện một điều quan trọng, Tạ Nhạc trợn mắt, âm trầm nói:
“Phu nhân đã gặp hắn ta chưa?”
“Cái đó… tôi không biết ạ!” Trợ lí nhỏ sợ đến run người, hai tay siết chặt mãi không dám ngẩng đầu.
Cái gì?!
Tạ Nhạc như phát điên, một tay hất hết toàn bộ đồ trên bàn xuống đất, bàn tay bị những mảnh vỡ thủy tinh của ly nước trên bàn găm vào đến rướm máu nhưng cũng không đỏ rực bằng lửa giận trong mắt hắn.
“Cút ra ngoài cho tôi!”
Căn phòng nhanh chóng chỉ còn lại một mình anh cùng những mảnh vỡ vụn. Tạ Nhạc ngồi bệt xuống đất, cười nhạt nhìn mảng mặt trời đỏ lửa phía bên kia cửa sổ. Máu trên tay vẫn không ngừng chảy nhưng sao anh một chút đau cũng không có nhỉ?
Điện thoại rất đúng lúc vang lên. Lần thứ nhất Tạ Nhạc không màng ngó tới, lần thứ hai hắn chỉ khẽ đụng ngón tay một chút, ánh mắt vẫn như trước nhìn về phía mặt trời, đến lần thứ ba, khi hồi chuông cuối cùng sắp kết thúc, anh nhấn nút nghe máy.
“Nhạc, xin lỗi anh, tối nay tôi không cùng anh ra ngoài ăn tối được rồi!” Giọng cô hơi trầm, mang cho anh cảm giác ấm áp. Tạ Nhạc rất thích nghe, cũng không biết từ lúc nào đã đắm chìm vào nó.
“Tại sao?” Giọng anh vẫn bình thường, nhưng lời nói ra lại chẳng bình thường chút nào. Từ trước đến nay Tạ Nhạc luôn tôn trọng ý kiến của Lam Tử Tuyết, tất cả những gì cô muốn anh đều thực hiện theo mà chẳng cần lí do.
Nhưng lần này lại khác.
Lam Tử Tuyết cũng nhận thấy sự khác biệt này, cô im lặng một lúc rồi mới trả lời:
“Đồng Đồng bị cảm nắng, tôi ở nhà chăm sóc nó.”
“Ừm.”
“Xin lỗi anh!”
“Không sao, tôi cũng đang định nói với em tối nay tôi có cuộc họp gấp nên về trễ, chắc phải hủy hẹn! Cũng may chúng ta đều bận rồi!”
“Đừng để bản thân bị lây bệnh. Nhớ ngủ sớm.”
Điện thoại cúp đã lâu mà Tạ Nhạc vẫn còn giữ nó bên tai mình, ánh mắt không tiêu điểm nhìn về xa xăm, cứ thế cho đến khi mặt trời khuất hẳn sau những tòa nhà chọc trời, anh mới loạng choạng đứng dậy, hai chân tê rần vì ngồi một chỗ quá lâu, vơ vội lấy áo khoác mà ra về.
Đường từ nhà anh tới công ty không xa lắm, lái xe chừng 10 phút là tới, nhưng lúc này Tạ Nhạc không muốn về nhà, anh lang thang trong thành phố rộng lớn đến khi cả người đã thấm đẫm sương trời mới lái xe trở về nhà. Đó là một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố, là anh dùng tiền tiết kiệm được mua, nhưng khi anh ngồi lên vị trí giám đốc này rồi mới thấy căn nhà này nhỏ bé đến đáng thương, nhiều lần muốn chuyển đến nơi rộng rãi hơn nhưng lại bị Lam Tử Tuyết ngăn lại, đành phải tiếp tục ở đây.
Đèn trong nhà vẫn còn bật sáng, Tạ Nhạc do dự một lúc rồi mới xoay nấm đấm cửa mà bước vào, dù muốn dù không ánh mắt trước sau vẫn vô thức liếc qua người đang nằm dài trên sofa.
Tạ Nhạc đứng lại, cánh tay đang muốn treo áo khoác lên giá treo quần áo bỗng buông xuống, nhẹ nhàng từng bước đến bên ghế sofa, đắp lên trên người cô, lại vô thức ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ đó.
Lam Tử Tuyết lúc ngủ luôn nằm cuộn người lại, đó là vì cô không có cảm giác an toàn. Mi mắt luôn khép hờ, nhìn giống như đang mở mắt vậy, cho dù lúc đang ngủ gương mặt cũng không thể thoải mái, đuôi mắt nhăn nhúm lại.
Tạ Nhạc ngồi xuống ghế sofa. Dù đang là giữa mùa hè nhưng nhiệt độ ban đêm lại rất thấp, anh kéo cao áo khoác lên quá cổ cô, bàn tay vô ý lướt qua làn da mềm mại xanh xao ở cổ cô giật thót lại, rất mất tự nhiên mà đứng dậy.
Kết quả do thân hình to lớn của anh mà khi bị đụng trúng, cái bàn kế bên lung lay không nhẹ, lọ thuốc trên bàn loạng choạng một lúc rồi rơi xuống đất.
Tạ Nhạc cúi người nhặt nó lên. Đôi mắt phủ một lớp sương mờ trong suốt khó thấy được thần thái bất thường của đôi ngươi. Anh quay đầu, nhìn về phía người con gái ấy. Lọ thuốc an thần trong tay so với một tháng trước vơi đi không ít, mười ngày đã có chín ngày uống.
Lam Tử Tuyết nếu không uống thuốc an thần thì không ngủ được, nhưng dù có uống thì giấc ngủ cũng rất mỏng manh, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ đánh thức cô. Nghe thấy âm thanh lọ thuốc rơi xuống, Lam Tử Tuyết dụi mắt mơ hồ tỉnh dậy, trông thấy Tạ Nhạc đang cầm lọ thuốc an thần trong tay nhìn cô chằm chằm đành vò đầu mà mỉm cười tỏ vẻ hối lỗi, vội vịn tay vào thành sofa mà đứng lên.
“Anh về trễ thế? Ăn tối chưa?”
Tạ Nhạc nhìn cô một lúc rồi gật đầu, thật ra trong bụng anh làm gì có chút gì, chỉ là anh không có tâm trạng ăn uống mà thôi. Lam Tử Tuyết nhìn sắc mặt Tạ Nhạc không tốt lắm bèn đề nghị:
“Muốn uống chút trà không?”
Hôm nay không phải rằm nhưng trăng lại vừa tròn vừa sáng, lúc trước Tạ Nhạc chọn mua căn nhà này mà không bàn đến giá cắt cổ của bọn thương nhân một phần cũng vì ban công tầng 2 của căn hộ này khá rộng, từ nơi này có thể ngắm trăng và toàn bộ thành phố, còn có thể tận hưởng những làn gió nhẹ mơn man.
Nhưng cả hai người hôm nay đều không có tâm trạng uống trà thưởng nguyệt, trong lòng mỗi người sớm đã bị tâm sự đè nặng đến thở không nỗi, thế nhưng vẫn cố đóng kịch. Hai người đã sắp 30 cả rồi, thế mà lại giống như trẻ con sợ mẹ đánh đòn, chỉ im lặng uống trà hóng gió mà không ai nói với ai câu nào.
“Nghe nói anh ấy đã về rồi!”
“Không sai! Hơn nữa chúng tôi đã gặp nhau rồi!”
“Vậy sao? Hai người chắc có nhiều chuyện để nói lắm nhỉ?”
“Anh đùa gì vậy! Chúng tôi thì có gì để nói chứ!”
Tạ Nhạc im lặng nhìn Lam Tử Tuyết. Đôi mắt cô còn sáng hơn trăng đêm nay, nhưng đã từ lâu rồi, luôn có một lớp buồn phủ lên đôi mắt ấy, khiến anh vĩnh viễn không nhìn ra được cô đang buồn hay vui. Lam Tử Tuyết chính là kiểu người cố chấp đến kiên cường, bức tường mà cô tạo ra chỉ sợ chẳng ai phá vỡ được, những gì cô đang nghĩ cũng chỉ mình cô biết. Một khi cô đã tự tay đóng cánh cửa tâm hồn của chính mình, bất cứ ai cũng đừng vào dù chỉ một bước.
Năm năm cô biến thành một người khác là năm năm anh bị dày vò bởi quyết định của mình. Anh hi vọng cô có thể sống một cuộc đời hạnh phúc, chỉ cần có thể nhìn thấy cô vui tươi như ngày xưa, anh đã mãn nguyện rồi. Thế nhưng quyền quyết định nằm trong tay cô, ngay cả Lam Tử Uy cũng bó tay thì anh có thể làm gì được chứ.
“Em… Không nói gì với anh ấy sao?”
Lam Tử Tuyết bất chợt nhìn Tạ Nhạc, mỉm cười. Chẳng hiểu sao mỗi khi nhìn thấy nụ cười đầy miễn cưỡng này của cô anh chỉ thấy vừa căm phẫn vừa đau lòng.
“Chuyện đã qua cứ để nó qua đi, việc gì phải đào bới lại! Đối với tôi bây giờ Đồng Đồng mới là quan trọng nhất, đối với thứ tình cảm nam nữ đó đã sớm chẳng còn hứng thú nữa rồi!”
Tạ Nhạc không hỏi nữa, anh biết mình đã chạm vào vết thương lòng của cô. Ngay từ ban đầu khi hai người thực hiện giao ước, cô đã nói rõ chỉ hy vọng cả đời này có thể không gặp lại hắn, vậy thì anh vì cái gì mà cứ cố chấp muốn hỏi chứ?
Tạ Nhạc tự cười chính mình vừa ngu ngốc vừa nóng nảy. Gió đêm càng lúc càng lạnh, do tác dụng của thuốc an thần còn sót lại mà Lam Tử Tuyết ngồi một lát đã mơ màng thiếp đi. Tạ Nhạc khẽ luồn tay qua eo cô, một hơi bế cô vào nhà. (QUà đầu năm- mai up chap nữa ~~~~~~~~~)