Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 62: Ba vạn dòng thư tình


Đọc truyện Ba Vạn Dòng Thư Tình – Chương 62: Ba vạn dòng thư tình

Mấy ngày sau đó, tất cả mọi người đều rất rảnh rỗi.
 
Lục Thành rảnh rỗi không có việc gì nên đến nhà Tạ Thanh đợi, nhanh chóng hòa nhập bầu không khí gia đình của nhà Tạ Thanh. Ngoại trừ việc phòng cũ ở phương Nam không có hệ thống sưởi làm hắn có chút đau khổ một chút, những cái khác đều tốt cả.
 
Một vài thời điểm đặc biệt, Tạ Thanh sẽ cảm khái, không phải anh thích ứng quá nhanh rồi chứ…
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chẳng hạn sáng ngày mùng ba.
 
Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu lợi hại, về nhà ăn Tết đều dễ dàng tiến vào trạng thái ăn no chờ chết một cách không giải thích được, Tạ Thanh chính là như vậy.
 
Cho nên vào mỗi lần nghỉ đông hay nghỉ hè lúc còn đi học cũng như vậy, bà nội thường vào phòng kêu cô rời giường, thông thường kịch bản sẽ là: “Con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn không dậy nổi.”
 
Nhưng vào hôm nay, những lời này chính là: “Tiểu Thành đã hâm lại đồ ăn cho con hai lần rồi, con còn không chịu dậy!”
 
Vội vàng bò dậy, cào cào tóc đi ra ngoài cửa, giương mắt liền nhìn thấy Lục Thành cùng ông nội đang chơi cờ tướng.
 
Nhìn thấy cô ra tới, anh ngẩng đầu: “Chào em.”
 
“…Chào anh.” Tạ Thanh nhìn xa xa về phía bữa sáng đang đặt trên bàn ăn, vừa thấy chính là do hắn chuẩn bị.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nói cách khác hắn đã tới đây từ sớm rồi. Không ngừng giúp cô hâm nóng đồ ăn, trước đó còn hoàn chỉnh là chuẩn bị bữa sáng cho cô.
 
Tạ Thanh ngáp một cái, ngồi bên cạnh hắn: “Sao anh không gọi em?”
 
“Gọi em làm gì, ăn Tết muốn ngủ bao nhiêu cứ ngủ chứ sao.” Hắn vừa cười, vừa suy nghĩ về ván cờ, “Anh rảnh không có việc gì, liền tới đây.”
 
Cô lại ngáp thêm một cái: “Em đi rửa mặt.” Liền đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
 
Lục Thành ngậm cười nhìn cô trong chốc lát, cho đến khi cô cửa nhà vệ sinh đóng lại.
 
Tuy ở phía nam, nhưng trong phòng không có hệ thống sưởi nên phòng thật lạnh, cô mặc một bộ pijama thật dày, dáng người thon thả bị bọc lại nhìn thật giống như một con gấu nhỏ. Trong nhà bộ dáng lắc lư lười nhác, nhìn vô cùng nhẹ nhàng.
 
Bầu không khí trong nhà cô cũng không có khác biệt lắm, ông nội chơi cờ xem báo, bà nội gần đây giống như trầm mê Sudoku. Phần lớn thời gian cô dượng đều đi thăm người thân, nếu ở nhà liền cùng nhau nấu cơm dọn dẹp nhà cửa một chút. Hai đứa em họ vừa làm bài tập vừa lười biếng.
 
Lúc hắn tới không khí trong nhà náo nhiệt một chút, mọi người lấy đồ ăn thức uống, sau đó không túm hắn chơi cờ thì cũng cùng hắn nói chuyện trên trời dưới đất.
 
Hắn thích bầu không khí này, mỗi người đều rất tự nhiên, làm hắn cảm thấy thoải mái hơn so với nhà mình.
 
Trong nhà hắn, luôn có một loại ngăn cách cổ quái. Giống như hắn luôn cảm thấy hắn thiếu bọn họ, bọn họ cũng cảm thấy hắn thua thiệt vì thế luôn cẩn thận khách sáo với nhau.
 
Ngược lại không thể nói làm vậy có bao nhiêu hỏng bét, chính là càng khách sáo càng không giống gia đình.
 
So ra, trạng thái của nhà cô vô cùng thoải mái.
 
Vì thế hắn như bị nghiện dường như mỗi ngày đều đến nhà cô báo danh. Trước làm đồ ăn sáng cho cô, sau đó chơi cờ với ông nội. Chơi cờ xong sẽ làm cơm trưa với cô dượng, buổi chiều vào phòng Tạ Thanh, hai người cùng nhau xem phim hoặc chơi trò chơi, thực sự rất thích ý.
 
Ngày mùng sáu, khó có dịp Tạ Thanh dậy sớm trước khi hắn đến.
 
Lúc hắn vào nhà thấy cô đang thay quần áo, mặc một cái đầm liền mùa đông tương đối nghiêm túc. Chưa có kéo dây kéo sau lưng, độ cong ngay eo có thể thấy được rõ ràng.
 
Thấy hắn từ trong gương, cô đương nhiên yêu cầu hắn: “Giúp em kéo lên với?”
 
Lục Thành cười ra tiếng, đóng cửa lại giúp cô kéo khóa kéo lên, sau đó nhân thể ôm cô: “Ra ngoài?”

 
“Dạ.” Cô gật gật đầu, “Hiệp hội Nhà văn Thành phố muốn mời em đi họp một chút.”
 
Thật ra cô không phải là thành viên của Hiệp hội Nhà Văn Thành phố, nhưng tên tuổi của cô quá lớn, hiệp hội tương đối nhiệt tình với cô.
 
Nói xong ngừng lại một chút, lại nói: “Có khả năng tối nay mới về.”
 
Lục Thành nghe ra có việc, nhíu mi: “Làm sao vậy?”
 
“Bạn học sơ trung hôm nay cũng gặp mặt.” Cô bĩu môi, “Em không muốn đi, nhưng bọn họ biết nhà em ở đây nên muốn đến đây đón.”
 
Năm đó các bạn học cũng thực sự nhiệt tình.
 
Những gì không thoải mái trong lòng mọi người từ trước cũng đã xóa bỏ, mỗi lần Tết nếu có tụ hội, bọn họ cũng sẽ tự nhiên mà mời cô.
 
Nhưng đáng tiếc những cái đó trong lòng cô vẫn không thể hoàn toàn xóa bỏ, cũng không muốn cứng rắn xé toạc ra.
 
Cho nên mỗi lần nghe đến tụ hội, cô sẽ tìm một lý do nào đó để né tránh.
 
Nếu không phải bởi vì cái này, cô không muốn chạy đến chỗ Hiệp hội vào một ngày lạnh lẽo như vậy.
 
Lục Thành trầm một chút: “Anh đi họp với em.”
 
Vì thế mười phút sau, hai người cùng nhau ra cửa.
 
Ông nội thực buồn bực, vừa đi đóng cửa vừa lải nhải: “Như thế nào lại muốn ra ngoài, ông còn chờ con qua chơi cờ.”
 
Lục Thành ha ha cười: “Nghỉ một ngày đi ông, ngày mai lại chơi tiếp.”
 
Tại chỗ họp, Tạ Thanh ngồi xuống, im lặng nhưng lại có khí thế không giải thích được.
 
Làm cho lãnh đạo Hiệp hội thật cao hứng, luôn miệng “Ngọc Ly đại thần.”
 
Cùng nhóm tác giả mở họp cũng cao hứng. Cái vòng luẩn quẩn này tuy rằng cũng loạn, nhưng đem so với những ngành nghề khác, quan hệ nhân mạch đại khái cũng tương đối đơn giản, đại đa số người đối với tác giả ‘vừa có tiếng vừa có miếng’ đều vẫn có sự thưởng thức cùng sùng bái đơn thuần.
 
Họp xong mọi người cùng nhau đi đến nhà hàng đã đặt trước ăn cơm, nhóm tác giả cáo hứng, trò chuyện liền bắt đầu uống rượu.
 
Lục Thành tự nhiên cũng theo chân bọn họ uống mấy ly, nhưng đến chỗ Tạ Thanh cô xua xua tay nói “Ngại quá, tôi không uống rượu”, mọi người lễ phép đi mất, hoặc là chạm cốc với ly nước trái cây của cô.
 
Làm cho cô không khỏi nhớ tới lần đầu tiên tham gia cuộc họp thường niên của Thành Thư Văn Hóa, có người mạnh mẽ mời rượu, khiến cho Lục Thành cùng Nhất Sinh Thư đều tới chắn.
 
Không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào, dần dần không ai dám chọc cô như vậy nữa.
 
Vậy đại khái cũng là một mặt khẳng định thành công của bản thân đi. Tự bản thân mình đứng vững vàng, mặc dù không có người bảo hộ, những người khác cũng sẽ duy trì tôn trọng nên có.
 
Bởi vậy mà cô cũng trở nên càng tự tin, những cái này hết thảy hỗ trợ lẫn nhau.
 
Nhưng khi cô đối mặt với bóng ma tâm lý, tự tin lại thực dễ dàng biến mất không còn chút nào.
 
Chẳng hạn như lúc chạng vạng, thời điểm chạm mặt với bạn học cũ dưới lầu.
 
Lục Thành chỉ cảm thấy người bên cạnh mình dừng chân, chăm chú nhìn lại, người mới vừa rồi nói chuyện tự nhiên nhẹ nhàng trong bữa tiệc, giờ đây sắc mặt chuyển sang tái nhợt, theo bản năng mà trốn sau lưng hắn.
 
“Làm sao vậy?” Hắn vừa mới hỏi ra, liền nghe tiếng chào hỏi từ xa truyền đến: “Tạ Thanh?”
 
Lục Thành giương mắt nhìn qua, mười mấy người đồng loạt bước qua đây. Thời tiết lạnh, tất cả mọi người đều lạnh cóng, nhưng vẫn có rất nhiều cô gái nghiêm túc trang điểm.

 
Đi đến trước mặt bọn họ, cô gái đằng trước nói: “Lúc đi ăn cơm có tìm cậu, nhưng không thấy cậu, hiện tại gặp nhau cũng vừa lúc đi KTV nha?”
 
Nói xong nhìn vào Lục Thành, lại cười hỏi: “Anh là…”
 
“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy.” Lục Thành hữu hảo vươn tay, một cô gái khác đứng bên cạnh la lên: “A a a a tôi biết anh, anh chính là.. gọi là gì nhỉ, tôi nhìn thấy anh trên hot search.”
 
Hắn cười nhạt: “Lục Thành!”
 
“Đúng đúng đúng, Lục Thành.” Đối phương liên tục gật gật đầu, nói với những người bạn mình: “Cậu xem tôi nói có đúng không, mọi người không coi Weibo không biết, hiện tại Tạ Thanh của chúng ta là đại minh tinh.”
 
Dứt lời cũng nhiệt tình tiếp đón Tạ Thanh: “Đi thôi, cùng đi KTV đi. Sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng gặp qua cậu, nhìn hình trên mạng cũng không quen lắm.”
 
“Tôi…” Cho tới bây giờ, nhìn thấy bọn họ Tạ Thanh nhịn không được mà phát khiếp.
 
“Cô ấy không muốn đi.” Lục Thành chống đỡ cho cô, thản nhiên mở miệng.
 
Lập tức có người nói ra lời kinh điển: “Hầy, Tết nhất, gặp nhau một chút có sao?”
 
Lục Thành cười nhẹ: “Thời học sinh của cô ấy trải qua không mấy vui vẻ, tôi nghĩ cái gọi là tình bạn khi đó đối với cô ấy mà nói cũng không phải là hồi ức muốn nhớ đến.”
 
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
 
Có thể nghĩ, bình thường sẽ không có ai đem chuyện này trực tiếp nói ra.
 
“Lục Thành…” Tạ Thanh run lên túm lấy hắn, “Chúng ta đi về thôi.”
 
Mấy người bạn học cứng đờ, lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Đã qua nhiều năm như vậy, Tạ Thanh…”
 
“Nhiều năm như vậy, cũng không một ai xin lỗi cô ấy.” Lục Thành nói.
 
“Lục Thành.” Cô tiếp tục túm lấy hắn, trong lúc vô ý nhắc mắt, mới chú ý đến sắc mặt hắn xanh mét.
 
Hắn nổi giận.
 
“Đi về, về thôi…” Cô dùng sức túm hắn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
 
“Hiện tại các người nhiệt tình với cô ấy như vậy, là muốn đền bù những gì đã gây ra trong quá khứ, vẫn là muốn lấy cái này để lừa mình dối người thôi, khiến cho bản thân mình tin tưởng những chuyện trước kia thật sự không có gì?” Hắn chất vấn gọn gàng dứt khoát.
 
Cô cảm thấy vô cùng quẫn bách, lại không thể không thừa nhận, mỗi một câu đều là những câu cô muốn nói nhưng không có dũng khí. Cô không có dũng khí nói nên đem bọn chúng viết trong sách của mình.
 
Viết ở .ảnh>
 
Hiển nhiên hắn nghiêm túc xem qua.
 
“Ngoại trừ người bị hại, không có ai có tư cách ngầm thừa nhận chuyện cũ sang trang.” Hắn ôm cô, lại gật đầu về phía bọn họ, “Xin lỗi không tiếp.” Liền nhanh chóng bước ra cửa.
 
Tạ Thanh vẫn còn bị nỗi sợ vô thức quấn quanh, đi đến cầu thang nhẹ giọng oán giận: “Anh làm cái gì…”
 
Hắn nhìn cô: “Sẽ không gây thêm phiền toái cho em.”
 
Không phải là câu nghi vấn, là câu khẳng định.
 

Cô đột nhiên bình tĩnh trở lại.
 
Đúng, sẽ không gây thêm phiền toái cho cô.
 
Bọn họ đã sớm tốt nghiệp, bọn họ sẽ không tiếp tục khi dễ cô.
 
Luận về tiếng tăm luận về tài chính, bọn họ cũng không có khả năng tìm cô gây ra bất kỳ phiền toái nào.
 
Đây là bóng ma cô nên bước ra khỏi từ sớm.
 
Hắn nói thay cô cô, không có gì không tốt cả.
 
Cô co người vào lồng ngực hắn, hắn không thể không dừng lại, bật cười: “Nhanh chóng về nhà thôi, bên ngoài lạnh.”
 
Nhưng cô không quan tâm cọ qua cọ đầu mình lại trước ngực anh: “Đợi một chút.”
 
Hắn đành đứng cùng cô chỗ thang lầu trong chốc lát.
 
Không khí lạnh lẽo của phương Nam như đang thấm vào lạnh đến tận xương, nhưng cô cảm thấy đứng chỗ này với hắn, không hề có chút lạnh lẽo nào.
 
Hắn xoa xoa tóc cô: “Đừng khổ sở.”
 
Cô gật gật đầu.
 
Không bao lâu cửa ở chỗ ngoặt phía trên thang lầu mở ra, cậu em họ của Tạ Thanh xách bao rác ra ngoài ném, nhìn thấy bọn họ sửng sốt một chút, lại đóng cửa cạch một tiếng quay vào nhà.
 
Tạ Thanh mơ hồ nghe được cô mình ở nhà kêu: “Không phải nói con đi ra ngoài bỏ rác hay sao!”
 
Cậu em họ rống to: “Chị họ với anh rể ở bên ngoài anh anh em em. Ghê chết đi được!!!”
 
Tạ Thanh xì cười, cái trán cọ cọ trên quần áo của Lục Thành: “Vào nhà đi!”
 
Lục Thành hiển nhiên cũng nghe những lời cậu em nói, ừ một tiếng, rõ ràng là đang nín cười.
 
Đi vào nhà, từ cô Tạ Thanh đến cậu em họ cộng thêm hai người họ, đều không hẹn mà gặp làm như chưa có gì xảy ra.
 
Nhưng Tạ Thanh im lặng mang thù —- không liên quan, mối thù này sớm muộn gì cũng có thể báo!
 
Qua mấy năm nữa, lúc em họ yêu đương!
 
Cô sẽ trả lại lời này!
 
*****
 
Vào ban đêm, cô cùng Lục Thành quay về khách sạn.
 
Hai người ở cùng chỗ thật lâu, sau khi đính hôn, ‘chuyện mà tiểu thuyết trong nước không dám viết, dám viết sẽ khiến cho tác giả uống nước trà ở đồn công an’ cũng nước chảy thành sông mà thể nghiệm rất lâu.
 
Loại sự tình này, chưa nếm thì thôi đã nếm rồi liền sẽ nghĩ đến cái ngon ngọt kia thường xuyên. Cho nên Lục Thành uyển chuyển mà đưa ra một câu “Em có muốn ở lại khách sạn một đêm không?”, cô lập tức gật đầu.
 
Trở lại khách sạn, anh đi tắm, cô nằm trên giường tìm truyện để xem, đột nhiên có người gọi điện thoại.
 
Di động đang sạc pin trên bàn, cô lười biếng lúc bước xuống giường, điện thoại đã ngắt mất.
 
Là một dãy số lạ, nhưng là số bản địa. Tạ Thanh do dự một chút, gọi lại.
 
“A lô.. Tạ Thanh?” Giọng nói bên kia có chút chần chờ.
 
Tạ Thanh ngẩn người, nghe được là của một người bạn học cũ có mặt trong tối nay.
 
Cũng là người đã từng khi dễ cô lúc còn đi học.
 
Nữ sinh, thành tích giống nhau, nhưng nhân duyên vô cùng tốt.
 
Giọng cô không tự chủ được mà rét run: “Có việc gì sao?”

 
“Cái kia…” Giọng nói bên kia cứng đờ, lại ho khan hai tiếng, “Chuyện trước kia…”
 
Tạ Thanh không lên tiếng.
 
Giọng nói càng trở nên thêm quẫn bách cùng ngại ngùng: “Chuyện trước kia… bọn tôi…”
 
Có thể thấy đối với bọn họ mà nói, chuyện này cũng rất khó mở miệng.
 
“Lúc này nhỏ tuổi, không hiểu chuyện.” Nghẹn một hồi lâu, Tạ Thanh mới rốt cuộc nghe được một câu như vậy.
 
“Cậu … đừng so đo.” Nói tới đây bên kia cũng dừng lại.
 
Dừng một lúc lâu, lại truyền đến một câu: “Bọn tôi sai rồi, xin lỗi.”
 
Rõ ràng đoán được mục đích của cuộc điện thoại này là gì Tạ Thanh đột nhiên ngưng trệ.
 
Đây chính là chấp niệm nhiều năm của cô, là bi kịch cô cho là không có cách nào xoay chuyển.
 
Cô dường như đã tiếp nhận rồi, cho rằng chính mình vĩnh viễn không đợi được câu xin lỗi này.
 
Nhưng trong khoảnh khắc, những lời nói này cứ như vậy tới trước mặt cô.
 
Tuy thực ngắn gọn, ngắn đến mức chưa đến một giây đồng hồ đã kết thúc, nhưng cũng đủ làm cô thoải mái.
 
Cô lập tức nhẹ nhàng.
 
“Tốt, mọi thứ đã qua rồi, dừng lại ở đây đi.” Cô thở ra một cái.
 
Tự nhiên cũng chưa từng có nhiều cảm kích. Cô không phải là người dễ dàng xúc động rơi nước mắt, làm không được cái người sau khi tiêu tan hiềm khích liền có thể trở thành bạn bè.
 
Có thể “Dừng lại ở đây”, đối với cô chính là tốt nhất.
 
Lúc Lục Thành tắm xong quấn khăn tắm ra tới, phát hiện trong phòng đang mở nhạc Mozart, tiết tấu vui nhộn làm cho người khác thoải mái.
 
Cô khoan thai mở cửa phòng để phục vụ đưa vào một chai rượu vang đỏ, chậm rãi rót rượu vào ly có chân dài.
 
Lục Thành không khỏi giật mình: “Có chuyện gì vậy?”
 
“Tâm tình tốt.” Cô nhún nhún đầu vai, cầm hai ly rượu lên, chính mình một ly uống, một ly khác đưa cho anh, “Uống cùng em một ly?”
 
“Được.” Anh vừa nói vừa xoay người về phòng tắm, “Chờ anh mặc xong quần áo, chúng ta uống một ly.”
 
Tiếng buông ly rượu xuống nhẹ nhàng vang lên, cái khăn tắm anh quấn ngang eo bị ngón tay cô ôm lấy.
 
Sau đó cô vòng đến trước mặt hắn, nói ra câu duyên dáng và quyến rũ nhất từ trước tới nay: “Em cảm thấy không mặc trực tiếp uống, đối với hạng mục tiếp theo càng thích hợp, anh thấy thế nào?”
 
“Ừ…” Khí huyết của Lục Thành dâng trào, duỗi tay cầm ly chân dài uống một ngụm, “Bây giờ có thể bắt đầu hạng mục kế tiếp.”
 
“…” Mặt cô đỏ lên, duyên dáng quyến rũ vừa rồi bị phá sản, xoay người muốn chạy trốn: “Em cảm thấy trước tiên anh mặc đồ vào đi, chúng ta trước tiên uống một ly đã…”
 
Nhưng giây tiếp theo đã bị ôm ngang lên, lại trong khoảnh khắc bị đặt trên giường lớn.
 
Tạ Thanh bi phẫn la hét: “Chai rượu kia rất đắt, em ngay cả nếm còn chưa kịp nếm!”
 
Lục Thành nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Anh có thể giao hàng tận nhà để em nếm một chút!”
 
Nói xong hắn liền hôn xuống, mang theo mùi rượu thơm nồng thâm nhập vào miệng cô, cạy ra hàm răng, làm cho vị giác của cô có thể thể nghiệm một chút vị của chai rượu kia.
 
Tâm tình của Tạ Thanh phức tạp.
 
Cô vốn là cảm động vì hắn lại giúp cô giải quyết thêm một vấn đề nữa, muốn đêm nay tỏ ra duyên dáng quyến rũ một chút để thưởng cho anh.
 
Hắn nhiệt tình như vậy, kịch liệt như vậy, cô không còn đường sống rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.