Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 20


Đọc truyện Ba Vạn Dòng Thư Tình – Chương 20

Trải qua một tháng bình thường không có gì lạ. Tạ Thanh cúi đầu gõ chữ, bước vào trạng thái “không để ý đến chuyện bên ngoài”. Mặc dù đang ở trong phòng làm việc của Văn hóa Thành Thư nhưng cả ngày cũng thường không nói quá hai câu với người khác.

Lục Thành vẫn bận rộn chuyện của hắn như thường. Hai người chỉ trò chuyện một lần duy nhất đó là sau hội nghị nửa tháng, Tạ Thanh phát hiện cô không thể viết xong ba vạn chữ đúng hạn.

Tuy rằng Lục thành nói không thúc cô nhưng theo lễ phép, cô vẫn phải đánh tiếng với Lục Thành một chút.

Lục Thành không cần nghe xong đã nở nụ cười: “Tôi biết cô viết không xong.”

“… Tôi không mắc chứng chậm chễ.” Tạ Thanh giải thích.

Lục Thành gật đầu: “Tôi biết, rất nhiều tác giả viết chậm lúc mới đầu.”

Đúng là như vậy.

Sau đó, cô dùng nửa ngày cuối tuần mới viết ra được hai chương nhưng sau đó dòng suy nghĩ lại đột nhiên như ý.

Trong khoảnh khắc, câu từ tuôn ra như suối.

Buổi tối hôm đó, Tạ Thanh trở về nơi ở, cảm thấy không thể viết xong cốt truyện trong tay thật sự khó chịu, liền lấy giấy ra viết bản thảo. Bất tri bất giác, cô viết tới ba rưỡi sáng.

Tám ngàn chữ.

Mục tiêu ba vạn chữ đột nhiên đã hoàn thành.

Ngày hôm sau, cô mang bản thảo tới giao cho Lục Thành. Lục Thành đang bận, thuận tay nhận lấy, suy nghĩ sự tình một lát rồi mới phản ứng được, ngẩng đầu nhìn cô.

… Bị quầng thâm mắt của cô dọa hết hồn.

“Cô thức đêm?” Hắn híp mắt, cầm bản thảo muốn xé, “Tôi đã nói buổi tối về viết không tính.”

“Đừng —!” Tạ Thanh vội giữ lấy bản thảo, giải thích, “Chỉ lần này thôi. Ngày hôm qua mạch suy nghĩ quá như ý, không viết ra tôi không ngủ được.”

Kéo căng tờ giấy hai giây, hắn bật cười một tiếng.

Sao hắn có thể thật sự xé bản thảo của cô.

Hình như lần đầu hắn nhìn thấy cô vội vàng như vậy.

Hơi nghiêm gương mặt tươi cười, hắn đưa bút và mực đóng dấu cho cô, cô ký tên và in dấu tay như thường lệ, sau đó Ngô Mẫn sẽ thu xếp sao chép một bản cho cô.

Toàn bộ quá trình, biểu tình của cô gượng gạo, gò má hơi phiếm hồng, hiển nhiên cô cũng cảm thấy mình vừa có hành động mất mặt.

Lục Thành nhìn thấy thế nên nhịn cảm giác muốn trêu chọc cô. Nghe giọng ho một tiếng, nói với Ngô Mẫn: “Mời Ngụy Bình tới đây.”

Văn phòng của Ngụy Bình sát vách phòng của Lục Thành, chớp mắt đã tới rồi.

Lục Thành đưa bản thảo cho cô ấy: “Có thể lên lịch trình chuẩn bị rồi.”

“Được.” Ngụy Bình nhận lấy, Lục Thành hỏi, “Khi nào thì bắt đầu?”

Ngụy Bình nói: “Ngày mai sẽ đăng thông báo hâm nóng, ngày kia có thể đăng chương 1.”

Lục Thành nhìn lịch trên di động, ngày mai là thứ sáu, ngày kia là thứ bảy.

Suy nghĩ một chút, hắn nói: “Hâm nóng [1] vào thứ ba, đăng chương 1 vào thứ tư đi.”

[1] Đề cập đến việc chuẩn bị cho một điều gì đó, sẵn sàng cho việc này.

Ngụy Bình lĩnh hội, gật đầu, mở di động đánh dấu trên lịch.


Tạ Thanh không hiểu: “Vì sao? Cuối tuần không tốt sao?”

“Không phải, cuối tuần quá tốt.” Ngụy Bình cười, “Thứ bảy và chủ nhật là thời điểm nhiều người lên mạng nhất. Nếu như thứ tư đăng, tới chủ nhật đã có hơn một vạn chữ, những độc giả có thời gian đọc sẽ càng muốn vào xem.”

Nhưng nếu như cuối tuần mới mở hố, quá ít chữ, khả năng lãng phí lượt xem cuối tuần.

Tạ Thanh tỉnh ngộ, suy tư gật đầu, Ngụy Bình tiếp tục ghi chú lịch trình trên trên điện thoại.

Ngón tay đột nhiên dừng lại.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thành: “Còn có một áng văn cũng vừa khéo mở hố vào thứ tư tuần sau.”

Lục Thành: “Ai?”

Ngụy Bình nhìn bút danh: “Đào Diệp.”

Lục Thành: “Đó là ai?”, Ngụy Bình giải thích bổ sung: “Là người tới từ phòng làm việc Linh Mặc đó…”

“Đào Nhiên?” Tạ Thanh phản ứng lại, Ngụy Bình: “Đúng đúng đúng, là cô ấy.”

Oan gia ngõ hẹp.

Tạ Thanh âm thầm thở dài, sau đó nói: “Đẩy lịch của tôi xuống đi.”

Không tội gì cô phải trốn tránh nhưng lần này cô giao bản thảo chậm, dù sao cũng không nên tranh với Đào Nhiên.

Ngụy Bình hơi khó xử: “Truyện mới ít nhất phải đăng liên tục trong ba ngày, nếu lùi lịch của cô xuống…” Lại là thứ bảy rồi.

“Tôi có thể lùi lịch nhiều ngày hơn.” Tạ Thanh hỏi, “Thứ tư tuần sau có ai không?”

Ngón tay Ngụy Bình lướt xuống một cái: “Không có, tôi ưu tiên cho cô.”

Lùi một vài ngày cũng không sao, Lục Thành không có gì dị nghị, chờ Ngụy Bình ghi chú xong, hắn mới mở miệng: “Tất cả tài khoản chung của văn phòng, nửa tháng tới cũng không sắp xếp gì khác.”

Mỗi ngày đều dùng để tuyên truyền tác phẩm của cô.

Ngụy Bình là một trong số ít những người trong công ty biết Tạ Thanh là ai, đối mặt với sự an bài này cũng rất bình tĩnh: “Được.”

Người chuyên nghiệp làm việc người ta luôn cảm thấy đáng tin cậy, Tạ Thanh không ý kiến, chỉ hỏi Ngụy Bình: “Có cần tôi làm gì không?”

Ngụy Bình cười nói: “Tốt nhất cô cứ viết bản thảo thật tốt, đảm bảo không gián đoạn là được.”

Vì thế gần nửa tháng sau, trong nửa tháng này, Tạ Thanh viết bản thảo rất như ý. Lục Thành lại không cần cô viết tay xong lại tự mình gõ lại nên bớt đi rất nhiều thời gian, cho dù cô trau chuốt, mỗi ngày ít nhất cũng viết được ba ngàn từ.

Nhưng từ ngày đó trở đi bắt đầu đăng nhiều kỳ, không giống bây giờ nữa.

Trước đó cô cũng viết đăng nhiều kỳ, chẳng qua là ở trên tạp chí, phản hồi số lượng tiêu thụ không có như lúc này. Bài viết trên tạp chí rất nhiều, tác phẩm của cô không phản nhân tố phản ánh doanh số tiêu thụ duy nhất.

Nhưng bây giờ, bộ phận điều hành phụ trách tài khoản chung có thể trực tiếp giám sát biến động số liệu, mỗi phần truyện, mỗi một chương bao nhiêu lượt xem là tính toán riêng, thành thích thế nào chỉ cần xem là biết ngay.

Có mấy người ở dưới tình huống như vậy có thể không thèm chú ý tới thành tích của bản thân?

Cách cô “chú ý” tới kết quả trực tiếp nhất là, khi cô đi ngang qua khu làm việc sẽ vô thức quay đầu lại nhìn vào biểu đồ lớn trên tường ghi lại từng hướng đi số liệu thành tích của áng văn.

Sau đó, ở một buổi chiều nọ, cô muốn tới phòng nghỉ uống một ly cà phê nâng cao tinh thần, lúc vừa quay đầu nhìn biểu đồ vừa bước đi, đột nhiên bị một ngón tay đẩy huyệt thái dương.

Tạ Thanh vội vàng nhìn sang, là Lục Thành.


Trong khu làm việc vài người cười nhẹ.

Lục Thành đối với chuyện này ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt buồn cười nhìn cô lúng túng: “Vị đại đại này, lo lắng như vậy sao?”

“…” Tạ Thanh hơi nghẹn họng, “Không có, tùy tiện nhìn thôi.”

Hắn nhíu mày: “Nhưng không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô nhìn chằm chằm bảng số liệu như vậy.”

Trong khu làm việc lại một mảnh xì xào cười cười, sắc mặt cô đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt dán xuống mặt đất.

Trong lòng hắn, vì âm mưu không tử tế thành công như ý nên cười khẩy.

Hắn hết thuốc chữa rồi.

—— Lục Thành tự giễu trong lòng.

Thích ai liền bắt nạt người đó, đây là trò của học sinh tiểu học.

Kết quả hắn nhận được cũng giống như học sinh nam bướng bỉnh bên trong trường tiểu học, người trước mắt tức giận không biết ứng phó như thế nào, cuối cùng quẫn bách chen qua lối nhỏ chật hẹp đi qua hắn.

Lục Thành phối hợp cúi đầu cười nhạo, cảm thấy ánh mắt trong khu làm việc, hắn thu lại nụ cười.

“Làm việc cho tốt.” Hắn lạnh nhạt, sau đó dù bận rộn cũng vẫn ung dung bước về phía phòng làm việc của mình.

Sau mấy ngày nữa, chính là Tết âm lịch.

Từ hai mươi bảy tháng chạp, nhân viên trong phòng làm việc đã ít đi rất nhiều.

Lúc trước Tạ Thanh chưa từng rời nhà trong thời gian dài, trường học ở xa nhất cũng chỉ tới tỉnh lỵ Trường Sa, vì lẽ đó xưa nay cô chưa trải qua lễ hội mùa xuân.

Vì thiếu kinh nghiệm nên cô phải chịu thiệt thòi khi mua vé về quê trong dịp này.

Mãi tới ngày 25 tháng 12, cô vẫn không mua được vé, cuối cùng không thể làm gì khác là mua vé máy bay về nhà.

Chỉ là nghỉ lễ thôi, Tạ Thanh cũng không mang nhiều đồ vật, túi quần áo cũng rất nhẹ nhàng, cô cũng chỉ mang thẻ ngân hàng về thôi.

Dựa theo hợp đồng, khi cô viết được năm mươi ngàn chữ, Văn hóa Thành Thư sẽ gửi 10% của 50 vạn giữ gốc cho cô, trừ thuế xong còn có hơn bốn vạn. Phòng tài vụ chuyển khoản trước năm mới, cho cô mang quà về ăn Tết.

Tết trong nhà vẫn như xưa, có ông nội bà nội, còn có cô dượng và em trai em gái họ từ Trường Sa về, không thể nói là cực kỳ náo nhiệt nhưng vô cùng vui vẻ và hòa thuận.

Lúc Tạ Thanh còn nhỏ, ở trong lễ mừng năm mới cô thường có cảm giác bản thân là người ngoài, bởi vì cô dượng là con gái và con rể của ông bà ngoại, còn em trai em gái họ là con trai con gái cô dượng, bất luận cô so với ai, dường như đều kém hơn một chút.

Là từ lúc nào cô không còn loại cảm giác này nữa?

Có lẽ là từ khi cô đi học, nhét sách cả nửa gian phòng.

Sân bay thị trấn Vĩnh Châu, làng Linh Lăng cách nhà Tạ Thanh một khu, không tính là xa, đi nhanh là có thể tới.

Lên tầng gõ cửa, vừa mới gõ hai tiếng, cửa đã mở ra.

Là cô mở.

“Thanh Thanh à!” Tạ Khiết vừa mở cửa vừa hướng vào trong gọi, “Cha, mẹ, Thanh Thanh về rồi!” Sau đó gọi hai đứa nhỏ, “Đừng nghịch nữa, mau lại đây giúp chị xách đồ đi con.”


Tạ Thanh rảo bước vào cửa: “Không cần đâu, đồ đạc của con cũng không nhiều lắm.” Sau đó cô kéo túi hành lý đi vào phòng.

Cô chào hỏi ông bà nội, bà nội đã mấy tháng không gặp cháu gái, nhất thời hưng phấn và kích động. Ông nội cũng nhiệt tình, dựng râu trừng mắt: “Chân cánh cứng cáp rồi phải không? Nói đi Bắc Kinh là đi ngay, cả năm cũng không biết trở về!”

Bởi vì chuyện đã trải qua khi trưởng thành, tính cách Tạ Thanh vẫn luôn lạnh nhạt và độc lập. Chuyện trên mạng cô không nói với ông bà nội, tới phòng làm việc Linh Mặc làm việc cô cũng chỉ nói là tới Bắc Kinh tìm công việc, sau đó thu dọn đồ đạc rời đi.

Cô biết làm như vậy, ông bà nội sẽ lo lắng cho cô. Trong lòng cô luôn mang hổ thẹn nhưng rồi lại không biết biểu đạt làm sao.

Đúng vậy, bất luận lúc cô viết tiểu thuyết có cho nhân vật cảm tình nhiều và tinh tế cỡ nào, trong hiện thực, cô vẫn không cách nào tự mình làm được.

Giống như bây giờ, cô cũng không có cách nào làm cho mình giống như cô bé con trong sách, làm nũng, đùa nghịch với người lớn. Cô xin lỗi cười cười, chạy như một làn khói về phòng.

“… Con đứng lại!” Ông nội giận tới nỗi nện cây gậy trong tay xuống đất, chỉ chớp mắt, cô lại từ trong phòng chạy ra.

Cô nhét một hộp gấm vào tay ông nội: “Con mua cho ông đó!”

“Cái này là gì…” Ông nội vừa trừng mắt nhìn cô vừa mở hộp ra, bên trong là một cặp quả óc chó trông rất đẹp mắt.

Cô dành thời gian tới chợ Phan Gia Viên. Cô biết một chút về văn hóa đồ chơi [1], vì phòng ngừa bị lừa, cô còn thức đêm xem không ít kiến thức phổ thông.

[1] Chỉ những đồ vật dùng để thưởng ngoạn.

Ông nội cố không lộ ra vui vẻ, lại mắng cô: “Nha đầu chết tiệt này, mấy tháng không về nhà, mua một cặp óc chó đã nghĩ rằng mua chuộc được ta.”

Tạ Thanh cười không lên tiếng, gương mặt ông nội biểu tình như vậy, rốt cuộc vẫn lau lau cặp óc chó.

Đây là phương thức biểu đạt tình cảm của cô. So với biểu đạt trắng trợn nói “Con yêu ông bà” khiến cô mất tự nhiên và căng thẳng thì nói “Đây là đồ con mua cho ông bà” đơn giản hơn nhiều.

Không chỉ mua cặp óc chó cho ông nội, cô còn mua vòng tay bằng bạc cho bà nội, mua cho cô mỹ phẩm dưỡng da, mua cho dượng hai cái kẹp cà vạt. Lúc dượng bị cô đẩy vào trong phòng đeo thử cà vạt, em gái họ mới lên tiểu học ôm búp bê nữ hoàng băng giá cười rất vui sướng.

Chỉ có em trai họ mới học cấp hai vô cùng đáng thương… Cô vừa mới tặng thằng bé một bản Pikachu Swicth, thằng bé còn chưa kịp hưng phấn đã bị cô tịch thu rồi.

“Thi cấp ba xong thì chơi!” Cô trừng mắt nhìn thằng bé.

Thằng bé khóc thét: “Ăn Tết mà!!! Để cho em chơi mấy ngày đi mà!!!”

Thằng bé nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin nhưng Tạ Thanh lạnh lùng không có cho bé.

Trẻ con bây giờ, áp lực học tập so với cô trước kia có thể nói là lớn hơn. Hồi cấp hai cô nghỉ học hơn nửa năm, vẫn thi đậu cấp ba, nhưng còn bây giờ…

Cho nên thằng bé vẫn phải học tập cho giỏi đi!

Đêm 30.

Khu biệt thự ở thành phố Thuận Nghĩa, Bắc Kinh.

Buổi trưa Lục Thành về nhà, vào cửa liền trực tiếp về phòng mình, mở máy tính ra, tiếp tục xử lý công việc.

Bất tri bất giác đã tới bảy giờ tối, sắc trời tối hoàn toàn nhưng nhìn màn hình máy tính cũng không cần đèn chiếu sáng, hắn cũng không có bật đèn.

Đột nhiên, tiếng cửa vang lên, sau đó đèn bật lên.

Lục Thành nhìn sang, cau mày: “Lại không gõ cửa.”

“Anh!” Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi hai tay đút trong túi áo đồng phục, không chú ý lời hắn nói chút nào, tùy tiện đi tới, “Em biết anh ở nhà mà!

“…” Lục Thành cười nhạt, mất tập trung chủ đề, “Làm sao em biết được?”

Thiếu niên ngồi xuống giường hắn: “Sau khi tan học em đi qua nhà anh nhìn, hai nơi đều không có người.”

Lục Thành chỉ có hai nơi ở trong thành phố.

Nói xong, trong phòng yên tĩnh một chút.

Lục Thành hít sâu xoay người: “Sau này đừng tới nhà gần công ty anh nữa.”

“?”Thiếu niên khó hiểu, “Vì sao?”


“Anh cho bạn ở nhờ.” Hắn lời ít mà ý nhiều, thiếu niên nhíu mày, “Quá đáng! Vì sao anh không cho em ở nhờ!”

Cậu học ở trường trung học số 4 Bắc Kinh đọc sách, đi ra ngoài bất luận là đi hướng Địa An Môn hay công viên Cảnh Sơn đều đi thẳng qua đó. Cậu nhìn mà thèm nơi ở đó của Lục Thành đã lâu nhưng Lục Thành lúc nào cũng không cho cậu ở.

“Ở đây cách chỗ em có nửa giờ đi qua thôi, cứ ở trọ ở trường đi, học cho giỏi.” Lần nào Lục Thành cũng lấy lý do này.

Lúc này cũng lại là câu nói này.

Thiếu niên bĩu môi, cũng không tiếp tục dây dưa với hắn, còn nói: “Mẹ em nói nếu anh ở nhà, nói cho anh biết hôm nay ông bà ngoại không có tới, anh cũng đừng buồn bực ở trong phòng.”

Lục Thành làm như không nghe thấy lời cậu, hỏi cậu: “Còn mấy tháng nữa thi tốt nghiệp trung học rồi, thành tích của em thế nào?”

“…” Thiếu niên bị nghẹn họng, “Anh cũng thật biết nói chuyện!”

Lục Thành nhìn màn hình máy tính cười nhạo, cậu lại nói: “Khá tốt! Có lẽ vào lúc này sang năm, em là học đệ của anh rồi!”

“Học đệ của anh?” Lục Thành nhíu mày, lần thứ hai quay qua chỗ cậu, “Không phải vẫn luôn nói muốn thi vào đại học Q sao?”

Không giống với hắn kế thừa đầu óc văn học tự do từ cha mình, những đứa con khác của Sở Văn Đình đều thiên về tự nhiên. Ngay cả cô con gái mấy năm trước bà sinh ra cùng chồng mới – Triệu Thu Nhạn, hiện tại cũng thi Olympic toán ở trường tiểu học.

Mặc dù hai trường tốt nhất ở Bắc Kinh đều là trường giảng dạy toàn diện, nhưng đại học Q thiên về tự nhiên, đại học B thiên về xã hội, trước đó Sở Tụng vẫn luôn nói muốn thi đại học Q.

Nhưng hiện tại, Sở Tụng ngồi ở trên giường hắn, hững hờ nhún vai: “Em cảm thấy đại học B cũng rất tốt.”

Không lý do?

Đột nhiên sửa lại mục tiêu?

Ánh mắt nghi ngờ của Lục Thành dừng trên mặt cậu vài giây, nheo mắt lại: “Có phải em… yêu sớm hay không?”

Sắc mặt Sở Tụng nhất thời đỏ chót: “Anh… Đừng có nói bừa!” Nói một câu miệng cọp gan thỏ, câu tiếp theo là hoàn toàn kinh sợ, “Anh đừng nói cho mẹ em biết…”

Lục Thành cười nhạo, chỉ nói: “Cứ thi đại học Q thật tốt. Hai trường chỉ cách nhau một bức tường, không cản trở em theo đuổi tình yêu.”

Sở Tụng thốt lên: “Vậy cũng không bằng học cùng một trường!”

Lục Thành sửng sốt một chút.

Thật là tình yêu của thiếu niên. Đơn thuần, thẳng thắn, không hề băn khoăn.

Tôi thích em, tôi chỉ muốn ở cùng em, mọi thời mọi khắc đều có thể nhìn thấy em.

Cách một bức tường cũng không muốn.

Bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa và tiếng trống, sau đó là tiếng pháo bùm bùm, tiếng nói chuyện trở nên khó có thể nghe thấy.

Điện thoại Sở Tụng vang lên vừa đúng lúc này, là trò chuyện video. Cậu nhận điện thoại, vừa cười vừa nói: “Bên ngoài vừa bắn pháo hoa, tớ cho cậu xem nhé!”

“…” Lục Thành nhìn Sở Tụng chạy lại phía cửa sổ, tàn nhẫn đẩy cậu ra ngoài, “Không được nói chuyện yêu đương trong phòng anh.”

“Này, phòng em không thấy pháo hoa…” Sở Tụng phiền muộn, cô gái trong điện thoại hiếu kỳ, “Ồ, đó là anh cậu sao? Thật đẹp trai!” Câu tiếp theo chính là, “Nhưng cậu vẫn đẹp trai hơn, hì hì…”

Lục Thành buồn nôn thay Sở Tụng một trận, đóng cửa lại.

Khóa cửa phòng, Lục Thành thở phào, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Pháo hoa nở rộ trong không trung, những cánh hoa rực rỡ màu sắc.

Hắn cầm điện thoại di động lên, nhìn chằm chằm màn hình, im lặng hai giây, mở danh bạ, gọi một cuộc điện thoại.

Ở ngàn dặm xa xôi, tiếng chuông điện thoại vang lên, Tạ Thanh đang phụ bếp, chặt một con vịt thành từng khối, chặt tới nỗi tay dính đầy mỡ vịt. Nghe tiếng chuông điện thoại, luống cuống đi rửa tay.

Tay còn chưa rửa xong, em gái họ đã chạy qua, rút điện thoại từ túi tạp dề của cô, nhấn nút nhận, đặt lên tai cô.

Tạ Thanh: “Vâng, chào anh?”

Bên kia yên lặng hai giây, nói: “Tạ Thanh?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.