Bá Tước Dracula

Chương 12: Nhật ký của Mina Harker


Đọc truyện Bá Tước Dracula – Chương 12: Nhật ký của Mina Harker

Ngày 23 tháng Chín. – Jonathan đã đỡ hơn sau cái đêm tồi tệ đó. Tôi mừng khi thấy anh ấy có nhiều công việc phải làm, và điều đó khiến anh không còn phải bận tâm về những điều khủng khiếp khác, và ôi, tôi còn hãnh diện là anh ấy không bị những trách nhiệm trên cương vị mới mẻ của mình làm ngã quỵ. Tôi biết rằng bấy giờ anh ấy đã thật sự trở thành chính mình, và bây giờ tôi tự ào biết khi khi thấy Jonathan đang vươn mình lên trong sự thành đạt của anh ấy và cuốn mình vào sự nhộn nhịp của công việc đang vây quanh anh. Anh ấy luôn luôn đi làm đến tận khuya, và anh ấy nói rằng không thể ăn trưa ở nhà. Công việc nội trợ của tôi thế là xong, và tôi sẽ lấy một cuốn nhật ký về chuyến đi nước ngòai của anh ấy, khóa mình trong phòng và đọc nó.

Ngày 24 tháng Chín. – Tối hôm qua tôi không còn tâm trí để viết nữa, những điều ghi chép khủng khiếp của Jonathan đã làm tôi kinh hòang. Tội nghiệp anh thân yêu! Anh ấy đã đau khổ như thế nào, và đó là sự thực hay chỉ là sự tưởng tượng. Tôi không biết rằng trong tất cả những chuyện đó có chuyện nào là thực hay không. Anh ấy đã bị một cơn sốt não, và viết lên những điều khủng khiếp này, hay là anh ấy có những nguyên nhân thật sự để viết nên chúng? Tôi nghĩ là mình sẽ chẳng bao giờ biết, vì tôi không dám nói với anh ấy về chủ đề này. Còn người đàn ông mà chúng tôi đã thấy hôm qua nữa! Ông ấy rõ ràng là tác động đến anh, anh chàng tội nghiệp! Tôi nghĩ

rằng đám tang đã làm anh ấy phiền muộn và gửi anh ấy về với những sự kiện trong tiềm thức.

Anh ấy rõ ràng là tin vào tất cả những chuyện này. Tôi còn nhớ rõ trong ngày cưới của chúng tôi anh ấy đã nói, “Trừ khi thật sự có những nghĩa vụ bắt buộc nào đó khiến anh buộc phải quay lại những giây phút kinh hòang này, lúc anh đang thức hay ngủ, tỉnh hay điên…” Và có vẻ những tất cả những chuyện này vẩn tiếp tục. Cái tên bá tước kinh khủng kia đã đến London, và nếu như hắn đã đến London, thì nó sẽ tạo ra hàng triệu… Đấy có thể là một nghĩa vụ bắt buộc, và nếu nó đến thì chúng tôi không được phép lùi bước. Tôi sẽ chuẩn bị. Tôi sẽ lấy cái máy chữ của tôi ngay và bắt đầu sao chép lại. Và chúng tôi sẽ sẳn sàng cho những cặp mắt khác muốn được đọc nó. Và nếu cần, thì có thể là, nếu như tôi sẳn sàng, còn anh Jonathan có thể sẽ không phiền, thì có thể tôi sẽ nói với anh mà không bao giờ làm anh ấy phải bối rối hay lo lắng về chúng. Nếu thậm chí Jonathan có thể vượt qua sự căng thẳng, anh ấy có thể muốn nói chuyện với tôi về tất cả, tôi có thể hỏi anh và tìm hiểu mọi chuyện để an ủi phần nào cho anh ấy.

THƯ VAN HELSING GỬI BÀ HARKER

Ngày 24 tháng Chín

(Tâm sự riêng)

“Thưa bà,

“Tôi mong bà tha thứ cho lá thư mà tôi đã tỏ ra quá thân mật khi gửi đến bà tin buồn về cái chết của cô Lucy Westenra. Với sự tử tế của huân tước Godalming, tôi được phép đọc như thư từ và giấy tờ của cô, vì tôi đang phải giải quyết một vấn đề quan trọng cấp bách. Trong số chúng tôi có thấy những lá thư của bà, cho thấy bà là một người bạn cao quý và bà rất yêu cô ta.Ôi, thưa bà Mina, với sự yêu quý đó, tôi mong bà hãy giúp tôi. Cho một mục đích tốt đẹp khác, tôi cần phải sữa chữa lại một sai làm tai hại, để chấm dứt những điều rắc rối kinh khiếp và to lớn, có thể nó còn lớn hơn bà biết nhiều.Tôi có thể gặp bà được không ạ? Bà có thể tin tôi. Tôi là bạn của bác sĩ John Seward và huân tước Goldaming (đó chính là anh Arthur của cô Lucy). Tôi phải giữ kín cho mình mọi chuyện lúc này. Tôi sẽ đến Exeter và gặp bà ngay khi bà cho tôi đặc ân được gặp bà, cũng như thời gian và địa điểm. Tôi mong bà tha lỗi, thưa bà. Tôi đã đọc những lá thư bà gửi cho cô Lucy tội nghiệp, được biết là bà tốt như thế nào cũng như chồng bà đau ốm như thế nào. Vì vậy tôi mong bà, nếu có thể, đừng cho ông ấy biết mọi chuyện vào lúc này, có thể điều đó sẽ làm hại anh ấy. Một lần nữa mong bà thứ lỗi và bỏ qua mọi chuyện cho tôi.

“Van Helsing”

ĐIỆN TÍN CỦA BÀ HARKER CHO VAN HELSING

Ngày 25 tháng Chín. – Hãy đến hôm nay bằng chuyến tàu mười giờ mười lăm nếu kịp. Có thể gặp ngài bất cứ lúc nào ngài muốn.

“WILHELMINA HARKER”

NHẬT KÝ CỦA MINA HARKER

Ngày 25 tháng Chín. – Tôi không thể không cảm thấy vô cùng xúc động khi gần đến giờ hẹn đến của bác sĩ Van Helsing, và tôi cũng mong muốn là nó sẽ phần nào rọi chút ánh sáng lên một quãng quá khứ buồn thảm của anh Jonathan, và vì ông ấy có mặt bên Lucy tội nghiệp thân thương ở những khỏanh khắc ốm đau cuối cùng của bạn ấy, ông ấy có thể nói với tôi tất cả về bạn ấy. Và thật ra lý do chuyến đến thăm của ông ấy là thế này đây. Ông ấy quan tâm đến Lucy và chứng mộng du của bạn ấy, chứ không phải là về Jonathan. Và lúc này thì tôi chưa có cách nào biết được sự thật là thế nào! Tôi thật là ngu ngốc. Cuộc hành trình kinh khủng kia đã chiếm hết mọi suy nghĩ của tôi và đối với tôi lúc này bất cứ việc gì hình như cũng mang theo màu sắc của nó. Tất nhiên là ông ấy đến vì Lucy. Tật mộng du kia lại quay trở về với cô bạn thân thương tội nghiệp của tôi, và chính cái đêm kinh khiếp trên vách đá kia đã khiến bạn ấy ốm. Tôi đã gần như quên bẵng đi mất rằng bạn ấy đã trở nên đau yếu như thế nào sau việc ấy. Bạn ấy chắc đã nói với ông ấy về cuộc du hành trong cơn mộng du trên vách đá, và đó là tất cả là những điều tôi biết, và lúc này ông ấy muốn tôi nói với ông ấy những điều tôi biết, để ông ấy có thể hiểu được vấn đề. Tôi hy vọng là tôi đã làm đúng khi không nói gì với bà Westenra. Tôi không bao giờ tha thứ cho mình nếu có bất kỳ hành động nào của mình, dù không phải chủ định, mang đến tai họa cho Lucy tội nghiệp. Tôi cũng hy vọng rằng bác sĩ Van Helsing sẽ không trách cứ tôi. Tôi trở nên quá bối rối và kinh hoảng đến nôi tôi cảm thấy không sao chịu đựng thêm nữa vào lúc đó.

Tôi nghĩ rằng khóc một chút sẽ có lợi cho tôi hơn và lúc này, nó sẽ giống như một cơn mưa sẽ làm cho khí trời quang đãng hơn. Có thể là cuốn nhật ký hành trình kia đã khiến tôi bối rối sau khi đọc nó, và khi Jonathan lên đường vào sáng nay, anh ấy sẽ xa tôi cả suốt cả ngày và đêm, đó là lần đầu tiên chúng tôi chia cắt sau ngày cưới của mình. Tôi hy vọng rằng anh chàng đáng yêu đó biết cách tự chăm sóc mình, và không có điều gì phiền muộn xảy đến cho anh. Đã hai giờ rồi, và bác sĩ sẽ sắp đến bây giờ đấy. Tôi sẽ không nói gì về cuộc hành trình của anh Jonathan trừ khi ông ấy hỏi đến tôi. Tôi lấy làm hài lòng là đã đánh máy lại cuốn nhật ký của chính mình, và vì thế trong trường hợp ông ấy hỏi về Lucy, tôi có thể đưa nó cho ông. Nó sẽ thay thế cho nhiều câu hỏi.

Đêm khuya. – Ông ta đã đến và lại đi. Ôi, thật là một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, và nó làm đầu óc tôi quay mòng mòng. Tôi cảm thấy nó là một giấc mộng. Chuyện ấy có thể xảy ra được sao, hoặc thậm chí chỉ một phần câu chuyện cũng được? Nếu tôi không đọc cuốn nhật ký của Jonathan rồi, tôi sẽ thông bao giờ chấp nhận là có những chuyện như vậy. Ôi, anh Jonathan tội nghiệp, thật tội nghiệp! Anh ấy hẳn đã phải vô cùng đau khổ. Xin Chúa nhân từ phù hộ, để những điều phiền muộn ấy đừng quấy rầy anh ấy nữa. Tôi sẽ bảo vệ anh ấy chống lại chúng. Nhưng dù sao cũng có điều an ủi và nâng đỡ anh ấy rằng, là mặc dù những chuyện như vậy thật là khủng khiếp, thì cuối cùng mắt, tai và khối óc đã không đánh lừa anh ấy. Có thể là sự nghi ngờ vẩn làm anh ấy dằn vặt, và bây giờ, khi mà sự nghi ngờ đã bị loại bỏ, không còn vấn đề rằng mọi chuyện là thực hay mộng nữa, mà có thể chứng minh rằng đấy chính là sự thật, thì anh ấy sẽ dễ chịu hơn và có thể chịu đựng cú sốc tốt hơn. Bác sĩ Van Helsing đúng là một con người tốt bụng, một người bạn thông minh của anh Arthur và bác sĩ Seward, đúng là con người mà họ đã nhờ cậy từ Hà Lan đến để chăm sóc Lucy. Khi gặp ông tôi cảm thấy rằng ông ấy thật là tốt và có bản chất cao thượng bẩm sinh. Ngày mai khi ông đến tôi sẽ hỏi ông về Jonathan. Và, xin Chúa phù hộ cho tất cả những câu chuyện bi thảm và phiền muộn này có một kết cục tốt đẹp. Tôi đã từng mơ rằng tôi sẽ thực hiện một cuộc phỏng vấn. Bạn của anh Jonathan ở tờ “Tin tức Exeter” nói với anh ấy rằng trí nhớ là điều chủ yếu trong công việc này, rằng bạn phải có khả năng ghi lại chính xác mọi lời nói đã được nói ra, thậm chí sau này bạn phải điều chỉnh lại chúng. Đây là một cuộc phỏng hiếm hoi. Tôi sẽ cố ghi chép lại chúng thật chính xác.

Tiếng gõ cửa vang lên lúc hai giờ rưỡi. Tôi lấy hết can đảm chờ đợi. Vài phút sau Mary mở cửa, và thông báo “Bác sĩ Van Helsing”.

Tôi đứng dậy và cúi chào, và ông ta đi thẳng về phía tôi, đó là một người tầm thước, vai ông ấy nhô rộng về phía sau biểu lộ một thể lực khỏe mạnh, ngực sâu, cổ trông rất hợp để đỡ lấy cái đầu phía trên. Tư thế đĩnh đạc của đầu ông khiến tôi ngay tức khắc cảm thấy đây là một con người thâm trầm và mạnh mẽ. Đầu ông trông quý phái, cân đối, rộng, và nở lớn ra phía sau tai. Khuôn mặt được cạo nhẵn nhụi, đưa ra một chiếc cằm rộng, nghiêm nghị, một sự cương quyết cao độ, đôi môi linh hoạt, một cái mũi cân đối, rất thẳng, nhưng với những lỗ mũi linh hoạt, nhạy cảm, có vẻ rộng hơn khi đôi lông mày dày rậm rũ xuống và đôi môi mím chặt. Trán rộng và đẹp, phần dưới vươn lên thật thẳng rồi chảy ngược ra phía sau chia cắt thành hai phần với phần chóp, với một cái trán như vậy thì mái tóc đỏ của ông ta không thể tìm thấy chỗ dung thân trên đó, nhưng nó rẽ một cách tự nhiên về phía sau và sang hai bên. Đôi mắt to, xanh đậm mở rộng, trông nhanh nhẹn và trông nhạy cảm hoặc nghiêm khắc đầy nam tính. Ông ta nói với tôi,

“Bà Harker, có phải không ạ?” Tôi nhún người đồng ý.

“Trước đây là cô Mina Murray, phải không ạ?” Tôi lại một lần nữa xác nhận.

“Mina Murray, người mà tôi đã đến gặp chính là bạn của cô bé tội nghiệp thân yêu Lucy Westenra. Thưa bà Mina, tôi đến vì một vấn đề sinh tử.”

“Thưa ông,” tôi nói, “có lẽ ông không cần phải nói với tôi rằng ông chính là bạn và người cứu giúp Lucy Westenra.” Và tôi chìa tay ra. Ông ta nắm lấy và nói bằng một giọng xúc động,


“Ôi, thưa bà Mina, tôi biết rằng bạn của cô gái bé nhỏ đáng thương ấy tất nhiên phải là người tốt, nhưng tôi vẩn chưa thể lường hết được…” Ông ta chấm dứt câu nói với một cái cúi chào nhã nhặn. Tôi hỏi ông ấy xem ông ấy muốn gặp tôi về chuyện gì, và ông ta bắt đầu ngay.

“Tôi đã đọc thư của bà gửi cho cô Lucy. Xin hãy thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi phải bắt đầu câu chuyện tại một nơi khác, bởi vì ở đây không có gì để nói cả. Tôi biết rằng bà đã ở với cô ta ở Whitby. Cô ta đôi khi cũng ghi nhật ký, nên bà không cần phải trông đầy kinh ngạc thế đâu, bà Mina. Cô ấy bắt đầu ghi chép lại sau khi bà đi, cô ấy bắt chước bà ấy mà, và trong nhật ký đó cô ấy đã suy luận lại rõ ràng là cô ta đã có một cơn mộng du mà bà đã cứu cô ta. Đó là một vấn đề rất phức tạp, và tôi đến gặp bà cũng chính vì chuyện đó. Mong bà hãy hết sức vui lòng kể lại cho tôi tất cả những gì mà bà có thể nhớ được.”

“Tôi nghĩ là tôi có thể kể lại với ông, thưa bác sĩ Van Helsing, tất cả mọi chuyện.”

“A, tức là là bà có một trí nhớ tốt đủ để nhớ chi tiết từng sự kiện? Điều này không thường thấy ở những người phụ nữ trẻ đâu.”

“Không, thưa bác sĩ, nhưng tôi ghi lại mọi chuyện ngay lúc đó. Tôi có thể đưa cho ông xem nếu ông muốn.”

“Ôi, thưa bà Mina, tôi rất biết ơn bà. Bà đã cho tôi thật nhiều ân huệ.”

Tôi không thể nào cưỡng lại sự quyến rủ bởi sự bí ẩn mà ông tỏ ra, tôi cảm thấy như trên đôi môi của chúng tôi vẩn còn đọng lại hương vị của những quả táo đầu mùa, và tôi đưa cho ông ấy quyển nhật ký được ghi tốc ký. Ông ta cầm lấy nó với một cái nhún người cám ơn, và nói, “Tôi có thể đọc nó chứ ạ?”

“Nếu ngài muốn,” tôi trả lời với tất cả sự từ tốn của mình. Ông ta mở nó ra, và ngay sau đó khuôn mặt ông ấy dãn ra. Đoạn ông đứng dậy và cúi người.

“Ôi, bà thật là một người phụ nữ thông minh!” ông ta nói. “Tôi biết rằng ngài Jonahan là một người đàn ông với những phẩm chất tốt đẹp, nhưng tôi thấy rằng vợ ông ta cũng có những đức tính đó. Liệu bà có thể ban ơn và giúp đỡ cho tôi bằng cách đọc lại cuốn sách này cho tôi được không ạ? Than ôi! Tôi không biết cách đọc những ký hiệu tốc ký.”

Lúc này trò đùa của tôi đã quá lố, và tôi cảm thấy rất xấu hổ. Vì vậy lấy bản sao được đánh máy lại từ rổ làm việc của tôi và đưa nó cho ông.

“Xin thứ lỗi cho tôi,” tôi nói. “Tôi không thể làm được điều đó, nhưng tôi đã nghĩ rằng vì Lucy thân yêu, nhất định ông sẽ yêu cầu tôi điều đó, và vì ông không có thời gian để chờ đợi, đây không phải là chuyện của tôi, nhưng tôi biết là thời gian của ông thì rất quý giá, nên tôi đã đánh máy lại chúng cho ông.”

Ông ta cầm lấy nó và mắt ông sáng rực lên. “Bà thật là quá tốt,” ông ta nói. “Và tôi có thể đọc nó ngay được không ạ? Tôi muốn hỏi bà một số điều khi tôi đọc xong.”

“Xin tự nhiên,” tôi nói. “ông hãy đọc nó trong khi tôi chuẩn bị bữa trưa, và ông sẽ hỏi tôi trong khi chúng ta ăn.”

Ông ta cúi người và buông người xuống chiếc ghế, quay lưng về phía ánh sáng, và bắt đầu ngốn ngấu những tờ giấy, trong khi tôi đi xem xét bữa trưa, chủ yếu là để ông ta không bị quấy rầy. Khi tôi trở lại, tôi thấy ông ta đang hăm hở đi đi lại trong phòng, khuôn mặt ông sáng rực lên đầy kích động. Ông ta chạy vù đến chỗ tôi và nắm lấy tôi bằng cả hai tay.

“Ôi, thưa bà Mina,” ông ta, “làm sao tôi nói được tôi nợ bà như thế nào? Những tờ giấy này là ánh sáng. Nó mở ra một cánh cổng trước mặt tôi. Tôi đã bị chói mắt, bị lóa mắt với những ánh nắng rực rỡ chiếu xuống khi mà mây mù đã bị xua tan trước những ánh dương chói lọi. Nhưng bà không, không thể hiểu hết được. Ôi, nhưng tôi rất biết ơn bà, bà là một người phụ nữ thật thông minh. Thưa bà,” ông ta nói rất trịnh trọng, “nếu như Abraham Van Helsing có thể làm được bất kỳ điều gì cho bà hoặc những bạn bè của bà, xin bà hãy cho tôi biết. Tôi vô cùng hài lòng và vui sướng nếu như tôi có thể phục vụ bà như một người bạn, như một người bạn, nhưng tất cả những gì tôi đã nghiên cứu, tất cả những gì tôi có thể làm, sẽ dành cho bà và những người bà thương yêu. Một bên là những phần tối tăm của cuộc sống, và một bên là ánh sáng. Bà là một trong những ánh sáng ấy. Bà sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và một cuộc sống tốt đẹp, và chồng bà cùng hạnh phúc với bà.”

“Nhưng, thưa bác sĩ, ông đã ca tụng tôi quá lời, và ông chẳng cho tôi biết gì cả.”

“Không, thưa bà, tôi sẽ không cho bà biết đâu, tôi, một lão già, một người đã học suốt cả đời mình về đàn ông và đàn bà, tôi là người đã làm cho bộ não mình trở nên đặ c biệt, phụ thuộc hoàn toàn vào nó và đi theo sự chỉ dẩn của nó! Và tôi đã đọc cuốn nhật ký mà bà đã tốt bụng trao cho tôi, trong đó mỗi dòng chữ đều làm sáng tỏ thêm sự thật. Tôi, người đã đọc những bức thư êm đềm của Lucy tội nghiệp về đám cưới của bà và lòng trung thực của bà, sẽ không cho bà biết đâu! Ôi, thưa bà Mina, những người phụ nữ tốt bụng đã kể lại trong suốt cuộc đời mình, hàng ngày, hàng giờ và hàng phút, những điều mà những thiên thần có thể đọc được. Và chúng tôi, những người đàn ông, chúng tôi ước ao biết được là chúng tôi có được những gì trong những đôi mắt thiên thần ấy. Chồng bà là một người cao quý bẩm sinh, và bà cũng là một người cao quý, vì lòng trung thực của bà, lòng trung thực không thể xuất hiện ở đâu ngòai bản tính tự nhiên của con người. Và còn về chồng bà nữa, hãy kể cho tôi nghe về ông ấy. Ông ấy có khỏe không. Ông ấy đã khỏi những cơn sốt chưa, và ông ấy đã khỏe mạnh và cường tráng trở lại chưa?”

Tôi đang ngồi đây để tìm cách hỏi ông ta về Jonathan, và vì thế tôi nói, “Anh ấy gần như đã bình phục hoàn toàn, nhưng anh ấy rất phiền muộn vì cái chết của ông Hawkins.”

Ông ta ngắt lời, “Ồ, vâng. Tôi biết. Tôi biết. Tôi có đọc hai lá thư cuối cùng của bà.”

Tôi tiếp tục, “Tôi cho rằng điều đó khiến anh ấy đau buồn, và vào thứ năm mới đây khi chúng tôi vào thị trấn, anh ấy đã bị một cơn sốc.”

“Một cơn sốc, ngay sau một cơn sốt não! Điều này không tốt đâu. Cơn sốc ấy là như thế nào?”

“Anh ấy nghĩ là anh ấy đã gặp một người gợi anh ấy nhớ về một cái gì rất khủng khiếp, một cái gì đó khiến cho não anh ấy lên cơn sốt.” Đến đây thì có một cái gì đó làm tòan thân tôi run lên. Tình thương với anh Jonathan, câu chuyện khủng khiếp mà anh ấy đã trải qua, cả quyển nhật ký bí ẩn kinh hãi của anh ấy, và nỗi sợ hãi tiềm ẩn trong tôi từ bấy nay, bây giờ ập đến cuồng loạn. Hình như tôi quá kích động, nên tôi quỳ gối xuống và đưa tay về phía ông ta, van xin ông ta hãy làm chồng tôi khỏe trở lại. Ông ta nắm lấy tay tôi và nâng tôi lên, để tôi ngồi trên ghế xofa, rồi ngồi bên tôi. Ông ta cầm tay tôi, và nói với tôi với, ôi, với một giọng dịu dàng vô bờ bến,


“Cuộc sống của tôi là những chuỗi ngày cằn cỗi và cô đơn, nó tràn ngập những công việc đến nỗi tôi không có nhiều thời gian để dành cho bạn bè, nhưng tôi đã được gọi đến đây bởi anh bạn John Seward, và tôi đã được biết nhiều người tốt và những tình cảm cao thượng mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trong suốt những năm dài đằng đẳng trong cuộc đời đơn độc của mình. Hãy tin tôi, tôi đến đây với sự ngưỡng mộ bà, và bà đã cho tôi sự hy vọng, sự hy vọng, không phải là cái tôi đang tìm kiếm, nhưng hãy còn một con người phụ nữ tốt bụng để làm cho cuộc sống trở nên hạnh phúc, một người phụ nữ mà cuộc sống và lòng trung thực của người ấy đã trở thành một bài học tốt cho những đứa trẻ sau này. Tôi rất, rất vui, khi tôi có thể hữu dụng cho bà ở đây. Về căn bệnh của chồng bà, căn bệnh của ông ấy thuộc về một lãnh vực tôi nghiên cứu và có kinh nghiệm. Tôi hứa là tôi sẽ rất vui lòng được làm tất cả cho anh ấy những gì mà tôi có thể, làm tất cả để anh ấy trở nên khỏe mạnh và vững vàng, và cuộc sống của bà trở nên hạnh phúc. Bây giờ thì bà phải ăn đi đã. Bà đã làm việc quá sức và có thể là đã âu lo quá sức nữa. Người chồng Jonathan sẽ không bằng lòng khi thấy bà xanh xao như vậy, khi mà cái ông ta thích lại không có trên chỗ mà ông ta yêu, điều đó sẽ không tốt cho ông ấy. Vì lợi ích của ông ấy, bà phải ăn và cười lên. Bà đã nói với tôi về Lucy, và bây giờ chúng ta sẽ không nói về chuyện đó nữa, hãy để câu chuyện buồn ấy lắng đọng đi. Tôi sẽ ở Exeter tối nay, vì tôi muốn suy nghĩ nhiều về những gì bà đã nói với tôi, và khi tôi nghĩ xong tôi sẽ hỏi bà một số câu hỏi, nếu tôi có thể. Và cũng là lúc, bà sẽ nói với tôi về những nỗi phiền muộn của ông Jonathan chồng bà, nhưng lúc này thì chưa. Lúc này bà phải ăn đã, sau đó thì bà sẽ nói với tôi tất cả.”

Sau bữa ăn trưa, khi chúng tôi trở về phòng khách, ông ta nói với tôi, “Và bây giờ hãy nói với tôi tất cả về chồng bà.”

Khi nói chuyện với một con người học thức như vây, tôi bắt đầu sợ rằng ông ta sẽ nghĩ tôi là một kẻ ngốc nghếch bệnh hoạn, còn anh Jonathan thì là một người điên, vì cuộc hành trình quá lạ lùng như vậy, nên tôi ngần ngừ một thóang. Nhưng ông ta thật dịu dàng và tốt bụng, và ông ta hứa sẽ giúp đỡ, và tôi tin ông ta, nên tôi nói,

“Bác sĩ Van Helsing, những gì tôi nói với ông sẽ rất lạ lùng nên ông không được cười nhạo tôi hoặc chồng tôi. Từ ngày hôm qua tôi đã tràn ngập nghi ngờ. Ông phải tin tưởng tôi, đừng nghĩ rằng tôi là một con ngốc khi tôi thậm chí mới nữa tin nữa ngờ những chuyện kỳ lạ như vậy.”

Ông ta lại trấn an tôi bởi cái cách mà ông ấy nói ra như thế này, “Ôi, người bạn thân, nếu bà chỉ cần biết rằng chính vì những câu chuyện kỳ quặc như vậy mang tôi đến đây, thì chính bà mới là người cười nhạo. Tôi đã được biết rằng không bao giờ nghi ngờ đức tin của bất cứ ai, dù rằng nó lạ lùng như thế nào đi nữa. Tôi luôn giữ một tâm hồn rộng mở, mà những câu chuyện bình thường trong cuộc sống không đóng nó lại, mà chính là những điều lạ lùng, những câu chuyện kỳ lạ, những điều khiến mọi người, dù tỉnh hay điên đều nghi ngờ, sẽ đi vào tâm hồn tôi.”

“Cám ơn ông, ngàn lần cám ơn ông! Ông đã làm tâm hồn tôi nhẹ nhõm. Nếu ông cho phép, tôi sẽ trao cho ông một số tài liệu khác để đọc. Nó rất dài, nhưng tôi đã đánh máy lại. Nó sẽ kể lại cho ông những nỗi phiền muộn của tôi và anh Jonathan. Tôi không dám nói gì về nó cả. Ông hãy đọc và tự suy nghĩ lấy. Và khi tôi gặp lại ông, có thể ông sẽ rất tốt để nói cho tôi biết ông nghĩ gì về nó.”

“Tôi xin hứa,” ông ta nói khi tôi đưa cho ông tập tài liệu. “Tôi sẽ cố đến vào buổi sáng, vào lúc sớm nhất có thể, để gặp bà và chồng bà.”

“Jonathan sẽ có mặt ở nhà lúc mười một giờ rưỡi, và ông phải đến ăn trưa với chúng tôi để gặp anh ấy nhé. Ông có thể đón chuyến xe nhanh vào lúc 3:34, nó sẽ đưa ông đến Paddington trước tám giờ.” Ông ta tỏ ra ngạc nhiên trước kiến thức của tôi về giờ giấc xe lửa, nhưng ông ấy không biết là tôi đã thuộc hết giờ giấc tất cả các chuyến tàu đến và đi Exeter, để tôi có thể giúp Jonathan trong trường hợp anh ấy vôi.

Cuối cùng ông ta lấy xấp tài liệu và đi ra, còn tôi ngồi suy nghĩ, mà chính tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì.

THƯ (chuyển tay), VAN HELSING GỬI CHO BÀ HARKER

Ngày 25 tháng Chín, 6 giờ tối

“Thưa bà Mina,

“Tôi vừa đọc xong cuốn nhật ký tuyệt diệu của chồng bà. Bà có thể yên tâm mà ngủ ngon chẳng cần nghi ngờ gì nữa. Những điều kỳ lạ và kinh khiếp được viết lại trong đó, chính là sự thật! Tôi sẵn sàng đánh cược cả đời mình về chuyện này. Có thể là nó rất tệ đối với những người khác, nhưng đối với ông và bà thì không có gì đáng kinh sợ đâu. Ông ấy là một người cao thượng, và cho phép tôi được nói với bà với những kinh nghiệm của con người rằng, người nào đã làm được những công chuyện như ông ấy đã từng làm, tuột xuống từ những bức tường như vậy và từ căn phòng như vậy, ối dà, lại còn làm lại lần thứ hai nữa, thì sẽ thể bị tác dụng vĩnh cửu của một cú sốc. Bộ não và trái tim của ông ấy hoàn toàn khỏe mạnh, tôi xin thề điều đó, trước khi tôi đến gặp ông ấy, hãy để nó nghỉ ngơi. Tôi sẽ hỏi ông ấy về nhiều vấn đề khác. Tôi ước sao hôm nay tôi có thể đến gặp bà, bởi vì tôi vừa được biết thêm nhiều điều khiến một lần nữa tôi bừng sáng, bừng sáng hơn bao giờ, và tôi phải suy nghĩ.

“Người bạn chân thành,

“Abraham Van Helsing.”

THƯ, BÀ HARKER GỬI VAN HELSING

Ngày 25 tháng Chín, 6:30 chiều.

“Bác sĩ Van Helsing thân mến,

“Ngàn lần cám ơn lá thư tuyệt vời của ông, nó đã trút đi trong tôi cả một sức nặng ngàn cân đang đè trĩu tâm hồn. Và, nếu như đó là sự thật, những điều khủng khiếp ấy tồn tại trên thế giới, thì thật là kinh khủng khi con người ấy, con quái vật ấy, đang thực sự có mặt ở London! Tôi sợ không dám nghĩ đến nữa. Trong lúc tôi viết thư này, thì Jonathan có đánh điện về, nói rằng anh ấy vừa đón chuyến tàu lúc 6:25 tối nay từ Launceston và sẽ đến nơi lúc 10:18, vì vậy tôi sẽ không phải run sợ đêm nay. Do đó, thay vì ăn trưa với chúng tôi, liệu ông có thể đến ăn sáng với chúng tôi vào lúc tám giờ không ạ, nếu như lúc đó không quá sớm với ông? Ông có đi ngay, nếu ông đang vội, ông có thể đi bằng chuyến tàu 10:30, nó sẽ mang ông đến Paddington lúc 2:35. Đừng trả lời thư này, vì nếu như tôi không nhận được hồi âm thì tôi hiểu rằng ông sẽ đến ăn sáng.”

“Hãy tin tôi,

“Người bạn trung thực và rất biết ơn ông,


“Mina Harker.”

NHẬT KÝ CỦA JONATHAN HARKER

Ngày 26 tháng Chín. – Tôi đã nghĩ là không bao giờ mình lại viết nhật ký nữa, nhưng đã đến lúc rồi. Khi tôi về đến nhà tối hôm qua Mina đã chuẩn bị sẳn bữa ăn khuya, và trong khi chúng tôi ăn thì nàng nói với tôi về chuyến thăm của Van Helsing, rằng nàng đã đưa cho ông ấy hai bản sao của hai quyển nhật ký, và về việc nàng đã lo lắng cho tôi như thế nào. Nàng cho tôi xem bức thư của bác sĩ nói rằng tất cả những gì tôi ghi lại đều là sự thật cả. Điều này khiến tôi dường như đã trở thành một con người khác. Những điều nghi ngờ về tính xác thực của tòan bộ câu chuyện đã đánh quỵ tôi. Tôi đã cảm thấy yếu ớt, và trong bóng tối thì cảm thấy bất an. Nhưng, bây giờ thì tôi biết, và tôi sẽ không lo sợ, ngay cả gã bá tước ấy. Hắn đã thực thi thành công kế hoạch, và hiện nay đang ở London, tôi đã nhìn thấy hắn. Hắn đã trẻ lại, bằng cách nào? Van Helsing là người đã lột mặt nạ hắn và săn đuổi hắn, nếu ông ta là người như Mina đã nói. Chúng tôi ngồi lại rất trễ và nói về mọi chuyện. Mina đi thay quần áo, tôi gọi đến khách sạn và vài phút sau họ đã mang ông ta đến.

Tôi nghĩ là ông ta đã khá ngạc nhiên khi thấy tôi. Khi tôi đi vào phòng nơi ông ngồi sẳn, giới thiệu mình, ông ta nắm lấy vai tôi, quay mặt tôi ra chỗ sáng, và nói sau khi đã chăm chú quan sát kỹ lưỡng,

“Nhưng bà Mina nói với tôi là ông đang bệnh mà, rằng ông đang bị sốc.”

Thật là buồn cười khi nghe thấy vợ tôi được gọi là ‘Bà Mina’ bởi một người đàn ông già tốt bụng và quắc thước như vậy. Tôi mỉm cười, và nói, “Tôi đã ốm, tôi đã bị sốc, nhưng ông đã vừa chữa trị cho tôi xong.”

“Bằng cách nào?”

“Bởi bức thư ông gửi cho Mina tối hôm qua. Tôi đã rất nghi ngờ, mọi thứ của tôi mang đầy sắc hoang đường, và tôi không biết sự thật là như thế nào, thậm chí không vững tin vào các giác quan của mình. Không biết được sự thật như thế nào, tôi không biết phải làm gì, và chỉ có cách cắm đầu làm việc, cho đến nay đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của tôi. Khi tập quán dó không còn có lợi cho tôi, tôi không tin vào chính mình. Bác sĩ ạ, ông không thể biết cái cảm giác nghi ngờ mọi việc, thậm chí cả chính mình, nó như thế nào đâu. À không, ông không biết được đâu, đôi lông mày của ông đã cho tôi biết điều đó.”

Ông ta có vẻ dễ chịu, và phá lên cười khi cất tiếng, “Thế đấy! Thì ra ông là một thầy tướng. Mỗi giờ ở đây đều giúp tôi biết thêm một cái gì đó mới. Tôi rất mừng khi đến ăn sáng với ông, và ôi, thưa ông, xin ông vui lòng nghe một lời tán tụng từ một ông già rằng ông thật là hạnh phúc vì có một người vợ như thế.”

Tôi sẳn sàng nghe ông ấy tán tụng Mina cả ngày, vì vậy tôi chỉ đơn giản gật đầu và tiếp tục đứng yên.

“Bà ta là một người phụ nữ của Chúa, một cái cách mà Người đưa tay cho ta, cho những người đàn ông và đàn bà khác thấy cái thiên đường mà chúng ta có thể vươn tới, cho chúng ta thấy ánh sáng chói lọi trên quả đất này. Thật là trung thực, thật là dịu dàng, thật là cao thượng, không hề ích kỷ, trong khi mà, cho phép tôi nói với ông rằng, có rất nhiều người ngày nay họ rất hòai nghi và tư lợi. Và ông, thưa ông… tôi đã đọc tất cả những bức thư gửi đến cho cô Lucy tội nghiệp, và chúng đã nói về ông khá nhiều, tôi biết ông từ lâu qua những người khác, và tối nay tôi đã được thấy con người thật của ông. Liệu ông có thể đưa tay mình cho tôi không, thưa ông? Và chúng ta sẽ là bạn suốt đời của nhau.”

Chúng tôi xiết tay nhau, ông ấy thật hăm hở và thật tốt bụng khiến tôi gần như ngạt thở.

“và bây giờ,” ông ta nói, “liệu ông có thể giúp đỡ tôi một chút được không? Tôi có một câu chuyện lớn phải làm, và bắt đầu bằng cách tìm hiểu mọi chuyện. Ông có thể giúp tôi chuyện này. Liệu ông có thể cho tôi biết những chuyện xảy ra trước khi ông đi Transylvania không? Sau này tôi có thể yêu cầu ông giúp đỡ chuyện khác, và bằng cách khác, nhưng hãy cứ bắt đầu như thế.”

“Hãy nhìn đây, thưa ông,” tôi nói,” có thật là ông đang quan tâm đến bá tước phải không ạ?”

“Đúng vậy,” ông ta trả lời trịnh trọng.”

“Vậy thì tôi sẽ giúp ông bằng tất cả trái tim và tâm hồn. Vì ông sẽ đi chuyến tàu 10:30, ông sẽ không có nhiều thời gian để đọc chúng, tôi sẽ đóng gói những giấy tờ này lại cho ông. Ông có thể mang nó đi và đọc nó trên xe lửa.”

Sau bữa sáng chúng tôi đi ra ga. Khi chúng tôi chia tay ông ta nói, “Ông có thể đến thị trấn khi tôi gửi thư cho ông không, và đem cả bà Mina theo cùng.”

“Chúng tôi sẽ cùng đến khi ông yêu cầu,” tôi nói.

Tôi đưa cho ông ấy báo buổi sáng và những tờ báo London tối qua, trong khi chúng tôi đứng nói chuyện qua cửa sổ toa tàu, chờ khi xe lửa khởi hành, ông ta liếc qua chúng. Mắt ông ta thình *** h chú ý ngay đến một cái tựa trong số chúng, “Tờ Nhật báo Westminster”, tôi biết qua sắc mặt, vì ông ta thình *** h trắng bệch đi. Ông ta đọc chăm chú, gầm gừ với chính mình, “Mein Gott! Mein Gott! Sớm quá! Sớm quá!” Tôi không nghĩ là lúc đó ông ta còn nhớ gì đến tôi nữa. Đoạn còi tàu cất lên, và đòan tàu chuyển bánh. Điều đó làm ông thức tỉnh, ông trườn qua cửa sổ và vẫy tay, gọi to “Hãy chuyển lời chào thân ái đến bà Mina. Tôi sẽ viết cho các bạn ngay khi có thể.”

NHẬT KÝ CỦA BÁC SĨ SEWARD

Ngày 26 tháng Chín. – Sự thật thì mọi chuyện chưa phải đã kết thúc. Chưa đầy một tuần sau khi tôi cất lên từ “Hết,” và tại nơi đây tôi đang bắt đầu lại một lần nữa, hoặc đúng hơn là tiếp tục với các tài liệu của mình. Đến tận trưa nay tôi vẩn chưa có lý do để cho rằng sẽ diễn ra một cái gì đặc biệt. Renfield, với tất cả sự chú ý của mình, đã trở nên tỉnh táo hơn bao giờ. Ông ta lại tiếp tục bắt ruồi, và cũng tiếp tục thu thập nhện, và không gây rắc rối gì cho tôi cả. Tôi nhận được thư của Arthur, được viết vào thứ bảy, và nó giúp cho tôi biết là cậu ấy đã chịu đựng rất tuyệt vời. Quincey Morris ở cùng với cậu ấy, điều này đã giúp đỡ cậu ta rất nhiều, bởi vì bản thân Morris có khả năng vực dậy tinh thần rất tốt. Quincey cũng viết cho tôi vài dòng, và cậu ta cho tôi biết là Arthur bắt đầu phục hồi lại tinh thần hăng hái quen thuộc vốn có của cậu ấy, và tất cả những chuyện này làm tâm hồn tôi thư thái. Về bản thân mình, tôi cũng đã ổn định công việc của mình với sự hăm hở trước trước đây, và tôi đã có thể nói một cách thẳng thắn rằng vết thương mà Lucy tội nghiệp gây ra cho tôi đã bắt đầu liền sẹo.

Tuy nhiên mọi chuyện đã lại bắt đầu, và chỉ có Chúa mới biết nó sẽ chấm dứt như thế nào. Theo tôi thì Van Helsing nghĩ rằng ông ta cũng biết mọi chuyện, nhưng ông ta đã để thời gian đẩy đưa khiến chúng tôi càng thêm tò mò. Ông ta đã đến Exeter hôm qua, và ở đó suốt đêm. Hôm nay ông ta trở về, và lao vào phòng tôi lúc năm giờ rưỡi, nhét vào tay tôi tờ “Nhật báo Westminster” ra tối hôm qua.

“Anh nghĩ gì về chuyện này?” ông ta hỏi trong khi vẩn đứng và khoanh tay lại.

Tôi đọc tờ báo, nhưng tôi thật sự chưa hiểu ông ta muốn nói về chuyện gì, nhưng ông ta cầm lại tờ báo từ tôi và chỉ ra một đoạn nói về những đứa bé bị dụ dỗ ra ngòai ở Hampstead. Nó vẩn chưa lại cho tôi được gì nhiều, cho đến khi đọc đến đoạn mô tả những vết thương nhỏ thủng trên cổ họng chúng. Một ý nghĩ đập ngay vào tôi, và tôi nhìn lên.

“Sao?” ông ta nói.


“Nó giống như Lucy đáng thương.”

“Và anh suy ra được điều gì?”

“Đơn giản là chúng phải có cùng nguyên nhân. Cái gì đã làm nàng bị thương cũng làm chúng bị thương.” Và tôi không hiểu lắm câu trả lời của ông ta.

“Điều đó đúng một cách gián tiếp, nhưng không đúng trực tiếp.”

“Ông muốn nói điều gì vậy, Giáo sư?” tôi hỏi. Tôi có ý muốn làm cho cho sự căng thẳng của ông ấy nhẹ đi, vì, sau bốn ngày nghỉ ngơi và tách rời khỏi những điều phiền muộn, đau khổ và mãnh liệt ấy sẽ giúp cho con người phục hồi tinh thần, nhưng khi tôi nhìn vao mặt ông, tôi cảm thấy tỉnh cả người. Chưa bao giờ, thậm chí trong lúc chúng tôi chìm ngập trong đau khổ về Lucy đáng thương, ông ấy lại trông lạnh lùng như vậy.

“Hãy nói cho tôi biết!” tôi nói. “Tôi không thể mạo hiểu đưa ra ý kiến nào. Tôi không biết phải suy nghĩ về cái gì, và tôi không có dữ liệu để đưa ra lời phỏng đóan.”

“Anh muốn nói với tôi rằng, anh bạn John, rằng anh không nghi ngờ gì về cái chết của Lucy tội nghiệp, sau khi tôi đã cung cấp những điều gợi ý, chứ không đơn thuần ở những sự kiện, là do nguyên nhân gì ư?”

“Về tình trạng kiệt sức sau khi đã mất hoặc cạn đi một khối lượng máu lớn.”

“Và số máu đó đã mất hoặc cạn đi như thế nào?” Tôi lắc đầu.

Ông ta bước đến và ngồi bên tôi, và nói tiếp, “Anh là một người thông minh, anh bạn John. Anh có lý trí tốt, và trí thông minh của anh thì rất tuyệt, nhưng anh quá định kiến. Anh không cho phép mắt mình nhìn hoặc tai mình nghe những điều vượt ra ngòai những gì diễn ra ngòai cuộc sống sống thường ngày. Anh không nghĩ rằng vẩn còn những điều mà anh không thể hiểu, và đó là những điều một số người nhìn thấy mà một số người không? Nhưng vẩn có những điều, mới và cũ vượt ra ngòai tầm kiểm sóat của mắt người, bởi vì họ biết, hoặc nghĩ rằng họ biết những gì mà người khác nói với họ. A, một điều sai lầm của giới khoa học chúng ta là muốn giải thích tất cả mọi chuyện, và khi không giải thích được, thì nói rằng ở đây không có gì để giải thích. Nhưng chúng ta cũng thấy là quanh chúng ta mỗi ngày mỗi mọc lên những tín ngưỡng mới, tự cho rằng mình là mới mẻ, nhưng thực chất chúng đã già cỗi rồi, mà vẩn cố giả vờ là trẻ trung, giống nhưng những quý bà ở nhà hát vậy. Tôi nghĩ rằng lúc này anh không tin vào sự chuyển hóa vật chất. Không? Hoặc sự vật chất hóa. Không? Hoặc về các thiên thể. Không? hoặc về khả năng đọc các ý nghĩa. Không? Hoặc về thuật thôi miên…”

“Có,” tôi nói “Charcot đã chứng minh điều này rất chặt chẽ.”

Ông ta mỉm cười khi nói tiếp, “Và anh thỏa mản với chúng ư. Vâng? Tất nhiên vì anh hiểu được các hoạt động diễn ra, và có thể theo được tư tưởng của Charcot vĩ đại, than ôi ông ta lại không có gì hơn để đi sâu vào tâm hồn của những bệnh nhân chịu tác dụng của ông. Không? Thế đấy, bạn John, tôi cho rằng anh chỉ đơn giản chấp nhận sự kiện, và sự thỏa mãn sẽ dẩn những lý thuyết được thảo luận đến con số không? Không? Vậy hãy nói với tôi, vì tôi là một nhà nghiên cứu não bộ, làm cách nào mà anh có thể chịu sự thôi miên loại bỏ những suy nghĩ của mình. Để tôi nói cho anh biết nhé, anh bạn, hãy xem những điều mà người ta ngày nay đã được hưởng thụ với nghành khoa học điện trong khi ngày xưa con người vĩ đại phát minh ra điện lại được coi là vô cùng xấu xa, không lâu trước đây chính họ đã thiêu sống người ấy vì coi là phù thủy. Luôn luôn có những điều bí ẩn trong cuộc sống. Vì sao mà Methuselah lại sống được chín trăm năm, và có con “cá hồi già” sống được một trăm sáu mươi chín năm, trong khi Lucy đáng thương, với số máu của bốn người đàn ông chảy trong huyết mạch, lại không thể sống thêm dù chỉ một ngày? Bởi vì, nếu cô ta sống thêm được một ngày, chúng ta đã có thể cứu cô ta. Anh đã biết tất cả những điều bí ẩn của sự sống và cái chết chưa? Anh đã biết về sự tương đối của giải phẫu học và từ đó đó có thể áp dụng một số tính chất giải phẫu của động vật lên người, vậy còn những chuyện khác? Liệu anh có thể nói cho tôi biết vì sao, khi mà có những con nhện nhỏ và chết sớm, thì lại có một con nhện khổng lồ sống đến hàng thế kỷ trên tháp canh của một nhà thờ Tây Ban Nha cổ kính và mỗi lúc một lớn thêm, đến nỗi khi nó tuột xuống, nó có thể uống cạn dầu trong tất cả những ngọn đèn ở nhà thờ? Liệu anh có thể nói cho tôi biết vì sao trong những thảo nguyên, đâu đó trên thế giới, những những con dơi trong đêm đi khai thông những mạch máu của gia súc và ngựa, và hút cạn huyết mạch của chúng, trên một số hòn đảo ở bờ biển phía Tây có những loại dơi treo mình trên cây suốt cả ngày, và chúng được mô tả giống như những hạt dẻ hoặc quả đậu khổng lồ, rồi đến khi những người thủy thủ nằm ngủ trên boong tàu, chúng trở nên nóng rực, sà nhẹ nhàng xuống chỗ họ, và đến sáng thì người ta chỉ còn những người chết, trắng bệch như cô Lucy đã từng bị?”

“Chúa nhân từ, giáo sư!” tôi nói, bật dậy. “Ông muốn nói với tôi rằng Lucy đã bị cắn bởi một con dơi như vậy, và một con vật như vậy lại có thể sống ở London trong thế kỷ mười chín à?”

Ông ta đưa tay ra hiệu im lặng, và tiếp tục, “Liệu anh có thể nói cho tôi biết vì sao có những con rùa sống lâu hơn cả sự có mặt của lòai người, vì sao có những con voi có thể sống để chứng kiến sự tồn tại của biết bao triều đại, vì sao có những con vẹt không bị chết nếu như không chó, mèo cắn hay những căn bệnh khác? Liệu anh có thể nói cho tôi biết vì sao con người dù ở thời đại nào và ở mọi nơi đều tin rằng có những người đàn ông và đàn bà không bao giờ chết? Chúng ta biết những điều này vì khoa học đã xác nhận bằng những sự kiện, người ta đã tìm thấy những con cóc sống khép kín trên những vách đá hàng ngàn năm, trong những cái hốc đã che chở cho nó từ lúc thế giới hãy còn hoang sơ. Liệu anh có thể nói cho tôi biết vì sao những tu sĩ Indian có thể tự làm cho mình chết và được đem chôn, mộ của ông ta được niêm kín, sau đó người ta gieo bắp trên đó, đến khi bắp chín được thu hoạch về, lại được gieo và thu hoạch thêm lần nữa, sau đó người ta đến, bẻ dấu niêm đi, và bên trong là tu sĩ Indian nọ, không chết, vẩn đứng dậy và đi lại bình thường giữa mọi người như trước?”

Đến đây thì tôi ngắt lời ông ta. Tôi đã quá hoang mang. Ông ta đã đã ấn vào suy nghĩ của tôi hàng tràng những sự kiện kỳ dị trong tự nhiên, và những điều không thể lại có thể đó khiến trí tưởng tượng của tôi hừng hực như lửa đốt. Tôi lờ mờ nhận ra rằng ông ấy một dạy tôi một số bài học, theo cái cách ông ấy ngày xưa vẩn làm tại Amsterdam. Nhưng ông ấy dùng nó để nói với tôi các sự kiện, để tôi có một đối tượng mà tập trung suy nghĩ suốt. Nhưng bây giờ tôi không thể không có sự giúp đỡ của ông, tôi muốn theo kịp ông, nên tôi nói,

“Giáo sư, hãy để tôi làm học trò cưng của ông lần nữa. Hãy cho tôi biết luận điểm, để tôi có thể hiểu được những kiến thức mà ông tiếp tục nói ra. Lúc này trong tâm trí của tôi, tôi theo dõi ý tưởng của ông từ điểm này qua điểm khác như một người điên chứ không phải như một người tỉnh. Tôi cảm thấy giống như một người phụ việc đang lần mò trong một vũng lầy đầy sương mù, nhảy từ bụi cỏ này sang bụi khác trong khi hoàn toàn mù tịt về việc xác định xem mình đang ở đâu và định đi đâu.”

“Đó là một sự liên tưởng tốt,” ông ta nói. “Được, tôi sẽ nói cho anh biết. Luận điểm của tôi là như thế này, và tôi muốn anh phải tin.”

“Tin vào cái gì cơ?”

“Để tin vào cái mà anh không thể tin. Hãy để tôi minh họa. Có một lần tôi nghe một người Mỹ đã định nghĩa niềm tin như thế này, ‘đó là cái cho phép chúng ta tin vào một cái gì mà chúng ta biết là nó sai.’ Trong trường hợp này, tôi sẽ làm như người đàn ông đó. Ông ta muốn chúng ta phải mở rộng lòng mình, và đừng dùng một sự mẩu sự thật nhỏ để tìm kiếm một sự thật lớn hơn, giống như một viên đá nhỏ có thể làm lật đòan xe lửa. Trước tiên thì chúng ta có cái sự thật bé nhỏ ấy. Tốt! Chúng ta đã có nó, chúng ta định giá nó, nhưng chỉ vậy thôi, chúng ta không dùng nó để để nghĩ đến sự thật trong vũ trụ.”

“Ông muốn tôi đừng dùng những sự nhận thức quen thuộc trước đây của tâm hồn để hấp thu những thứ mà sự kiện lạ lùng này đem lại. Tôi hiểu bài học của ông đã đúng chưa?”

“A, anh vẩn tiếp tục là một người học trò xuất sắc của tôi. Thật là đáng công dạy dỗ anh. Nào, bây giờ khi anh đã sẳn sàng để hiểu, anh có thể tiến hành bước đầu tiên để hiểu. Anh nghĩ là những lỗ nhỏ trên cổ họng lũ trẻ được gây ra bởi chính cái thứ đã gây ra những lỗ thủng ấy trên cổ cô Lucy?”

“Tôi nghĩ là vậy.”

Ông ta đứng dậy và trịnh trọng nói, “Vậy thì anh lầm rồi. Ôi, đúng là như vậy! Như than ôi! Không. Nó rất là tệ, tệ hơn nhiều, nhiều lắm.”

“Nhân danh Chúa, giáo sư Van Helsing, ông muốn nói gì thế?” tôi kêu lên.

Ông ta buông mình trong một dáng điệu tuyệt vọng lên ghế, đặt khủyu tay lên bàn, lấy tay che mặt khi ông ta cất tiếng.

“Chúng được gây ra bởi cô Lucy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.