Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 8: Hành Hương


Bạn đang đọc Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên – Chương 8: Hành Hương


Trong khách phòng, Ô Hành Tuyết đột nhiên mở mắt.
Hắn có chút kinh ngạc, chính mình vừa nãy vậy mà lại ngủ rồi.
Hầu như mọi người ở Thước Đô đều nghe nói qua, hắn ban đêm ngủ có chút quái gở ––––– người thường đều là càng yên tĩnh càng tốt, nhưng lại không như vậy.

Yên tĩnh hắn lại không ngủ được, hắn thích ầm ĩ.
Hắn đã từng nói đùa với lão quản gia: “Dứt khoát dựng một đoàn kịch nhỏ, để bọn họ ở một bên khua chiêng gõ trống ca hát, ta đây nhất định có thể ngủ đến tận lúc trời sáng.”
Lão quản gia nghe thấy sắc mặt xanh mét, nói “Người ngoài không an toàn”, sau đó ông ta buộc chuông gió xen kẽ trên những cây hoa bên ngoài cửa sổ, nuôi đủ loại chim chóc, một cành vừa rũ xuống lập tức kêu vang.
Cuối cùng nơi này không có gánh hát, cũng không có chim chóc.

Còn có một “Giám ngục đi cùng” không nói một lời mà ngẩn ra trong phòng, hắn vậy mà lại ngủ rồi.
“Tiêu Phục Huyên.”
Ô Hành Tuyết xoay người ngồi dậy, nghe thấy lục lạc nhỏ vụn vặt vang lên.

Hắn thiếu chút nữa không biết hôm nay là hôm nào, cho rằng bản thân đã trở về Thước Đô.
Có điều Thước Đô không có tiếng xiềng xích.
Ô Hành Tuyết vừa cúi đầu liền thấy, phát hiện trên cổ tay mình là một sợi chỉ bạc cực tinh xảo, trên đó treo một quả chuông bạc không biết từ đâu ra.
Đầu kia của sợi chỉ, móc trên ngón tay Tiêu Phục Huyên.
Đây không phải là loại chuông gió trong phủ của hắn sao?
Đây là xem hắn như hoa hay là xem hắn như chim?
Ô Hành Tuyết cầm sợi chỉ nâng lên, đang muốn hỏi người buộc lục lạc cho hắn, lại thấy đối phương cúi đầu ôm kiếm dựa tường, một chút sức sống cũng không có.
Đây là……
––––––
Đây là thần thức rời thực thể.
Sau khi vào đêm, một người ngủ trên giường, Tiêu Phục Huyên liền thả thần thức ra ngoài.
Đào Hoa châu bóng đêm thăm thẳm, sương mù dày đặc che phủ mặt nước.
Đệ tử tuần tra của Hoa gia đem theo đèn lồng tới lui khắp nơi.
“Bên cạnh Tiễn Hoa đường có bao nhiêu sư huynh đệ?”
“Hai người, nhiều hơn gia chủ không vui.”
“A, chỗ Y Ngô Sinh tiên sinh thì sao?”
“Bên đó nhiều hơn một chút, mười hai người.”
“Tiên sinh buổi trưa ngày mai mới xuất quan, người nói rõ với đệ tử mới tới chưa? Trong lúc này, bất luận phát sinh cái gì tiên sinh cũng sẽ không xuất quan, vừa ra ngoài chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nói bọn hắn bất luật là như thế nào cũng không được quấy rầy.”

“Đã nói rõ.”
Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, đi ngang qua thần thức của Tiêu Phục Huyên, lại không có ai phát hiện.
Tiêu Phục Huyên cứ như vậy xuyên qua đám người, đi về phía sâu trong rừng trúc.
Hắn đối với toàn bộ Đào Hoa châu cũng không xa lạ gì, ở nơi nào có thứ gì, hắn vẫn đều nhớ rõ.
Sâu bên trong rừng trúc là thư các, là toà gia chủ Hoa Chiếu Đình dùng riêng kia.

Trong sân ở thư các không có canh gác, nhưng lại có mấy đệ tử quét dọn xách theo đèn lồng và chậu nước, hì hục vội vàng.
Tiêu Phục Huyên quan sát một vòng, không ở lại, quay đầu lại đi đến một hướng khác.
Băng qua hành lang dài không một bóng người, bỗng nhiên có một giọng nói mơ hồ hỏi:「 Người đang tìm đồ vật gì? 」
Bóng đêm nồng đậm, hành lang dài yên tĩnh.

Giọng nói này Tiêu Phục Huyên nghe thấy, hẳn là xuất hiện rất đột ngột.

Nhưng hắn ánh mắt cũng không động, vẫn đi về phía trước, như là đã sớm thành thói quen.
「 Đào Hoa châu này có thể có thứ gì tốt.

」Giọng nói kia lẩm bẩm một câu, vẫn cực kỳ mơ hồ.
Tiêu Phục Huyên vẫn không đáp, đi qua cong đường nơi hành lang hoa che, lập tức đến một cái sân rộng.
Cổng sân rộng kia viết ba chữ “Tiễn Hoa đường”, là chỗ ở của gia chủ Hoa gia Hoa Chiếu Đình.
Trong sân không có một đệ tử, yên yên tĩnh tĩnh.

Trong phòng lại sáng ánh lửa đèn.

Hoa Chiếu Đình còn chưa ngủ, đang cầm một cái nồi đồng mỏng, tưới nước cho hàng chậu hoa trong góc tường.
Ông ta nhạy bén hơn nhóm đệ tử rất nhiều.
Thần thức của Tiêu Phục Huyên vừa vào cửa, ông ta bỗng nhiên ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thật lâu sau mới do dự thu hồi tầm mắt, sau đó lắc đầu tự giễu: “Nghi thần nghi quỷ.”
Mà Tiêu Phục Huyên đã lướt qua toàn bộ sân, đang đi ra cửa.
「 Xem ra không ở nơi này 」Giọng nói kia lại vang lên.
Hoa Chiếu Đình từ đầu đến cuối nhạy bén lại không hề có cảm giác, như thể chỉ có bản thân Tiêu Phục Huyên nghe thấy.
Bước chân hắn không ngừng, đi đến nơi thứ ba.
Giọng nói kia hoang mang hỏi:「 Ngươi đến cuối cùng là đang tìm cái gì? 」
Nó dường như cũng không thèm để ý Tiêu Phục Huyên có trả lời hay không, chỉ lo nói:「 À –––– ta biết rồi.



「 Ta biết ngươi đang tìm cái gì.


「 Nhưng tìm được rồi lại làm sao? 」
Tiêu Phục Huyên vẫn luôn không trả lời cuối cùng cũng dừng lại.
Hắn rũ mắt nhìn lướt qua bên hông, nói đó treo một túi gấm bạc nhỏ.

Ngón tay hắn kéo miệng túi ra, lộ ra một góc tượng thần bạch ngọc.
Đúng là bức trong quan tài của hắn.
Túi gấm kia rất nhỏ lại có thể chứa bức tượng thần to bằng bàn tay.
Tiêu Phục Huyên nhìn một lúc, đóng kín hoàn toàn miệng túi.

Lúc sau, giọng nói mơ hồ không rõ kia không còn xuất hiện nữa.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, lại cất bước.
Lần này hắn đi vào rừng đào cấm địa, nơi đó âm khí dày đặc, sương mù tầng tầng lớp lớp.

Có đệ tử chuyên canh gác dọc theo đất rừng đứng một vòng bên ngoài, canh phòng nghiêm ngặt.
Nhưng đối với một thần thức như hắn không tạo thành bất kỳ trở ngại nào.
––––––
Tiêu Phục Huyên dò xét một vòng, không thu hoạch được gì.
Khi rời khỏi đất rừng, hắn bỗng nhiên cảm giác ngón áp út giật giật, như là bị cách khoảng không kéo nhẹ vài cái, lục lạc bầu bạn vụn vặt vang lên.
Đó là sợi chỉ hắn buộc trước khi rời đi, một đầu khác móc ở chỗ Ô Hành Tuyết.
Như vậy, nếu có chuyện gì, hắn có thể trở về kịp thời.
Nhưng sợi chỉ này kéo như có như không, không giống có chuyện, trái lại giống như có người đang nghịch chơi.
Hắn rũ mắt nhìn ngón áp út kia, đang muốn nhấc chân trở về.
Bỗng nhiên nghe thấy phía sau trăm trùng chợt động, toàn bộ rừng đào như nồi nước đang sôi.

Những tà ma chôn dưới nền đất đó, kéo nhau sôi nổi vượt qua đệ tử Hoa gia, tám phương cùng hướng về một nơi chạy tới.
Tiêu Phục Huyên: “……”
Hắn rất nhẹ thở ra một hơi, nháy mắt tiếp theo, là thần thức trở về cơ thể.
–––––––

Ngọn đèn dầu trong phòng lung lay, đệ tử canh gác bên ngoài chẳng biết đi đâu.
Người trên giường đã xuống đất.

Rõ ràng phía trước là giày của hắn, bây giờ lại không mang, lập tức khoác áo chân trần đứng bên cửa sổ.
Cửa sổ bị hắn đẩy ra một nửa, gió lạnh thổi vào.
Hắn híp mắt nghe trong chốc lát, thuận tay nắm dây lục lạc, quay đầu lại nói: “Tiêu Phục Huyên, bên ngoài làm sao vậy? Động tĩnh lớn đến doạ người.”
Tiêu Phục Huyên: “……”
Thiên Túc thượng tiên một lời khó nói hết mà nhìn hắn một lát, giật giật môi nói: “Không biết, hành hương đi.”
Ô Hành Tuyết: “……”
Ô Hành Tuyết im lặng một lát, nói: “Ta hiện tại hỏi hành hương ai, có phải hơi ngớ ngẩn hay không?”
Tà ma dưới lòng đất chạy tán loạn như bay, đệ tử Hoa gia khổ sở như giang phong.
Trong phút chốc, ngoài sân đã ồn ào ầm ĩ.
Ô Hành Tuyết đỡ khung cửa sổ, chằm chằm nhìn hắn.
Tiêu Phục Huyên nhéo nhéo mi tâm.
––––––
Ô Hành Tuyết chỉ cảm thấy sợi chỉ trên cổ tay mình bị kéo mạnh một cái.
Nháy mắt tiếp theo, hắn siết chặt lấy cổ tay.
“Nhắm mắt.” – Giọng nói của Tiêu Phục Huyên rơi xuống.
Hắn cảm thấy có gió đông sâu thẳm hợp với hơi ẩm nơi lòng sông cuốn đến, chờ lại mở mắt ra.

Hắn lại đứng ở một nơi khác.
“Đây là chỗ nào?” – Ô Hành Tuyết nhìn lướt qua khắp nơi.
“Đệ tử đường trên Đào Hoa châu.” – Tiêu Phục Huyên nắm lấy tay hắn, cũng lướt qua một vòng.
Các đệ tử đều đuổi theo tà ma, toàn bộ đệ tử đường trống không.
Ô Hành Tuyết nhìn Tiêu Phục Huyên một cái, đột nhiên hỏi hắn: “Ngươi trước đó là giống như thoại bản viết, nhập định?”
Tiêu Phục Huyên: “……!Không phải.”
“A.” – Ô Hành Tuyết gật gật đầu, “Không phải nhập định, vậy xem ra chính là ra ngoài tìm đồ rồi.”
Tiêu Phục Huyên bỗng quay đầu lại, nhìn hắn.
Sau một lát, “ừm” một tiếng.
Ô Hành Tuyết: “Tìm cái gì?”
Tiêu Phục Huyên im lặng một chốc, nói: “Một vật thật lâu trước kia bị lấy đi, lại được đưa trở về.”
––––––
Lúc trước Ô Hành Tuyết giết phụ huynh thê nữ của Y Ngô Sinh, hắn đang ở Tiên Đô.

Chờ đến lúc hắn đuổi tới Xuân Phiên thành Đào Hoa châu, chỉ nghe nói một ít linh tinh tiếp sau đó.
Tin đồn nói, năm ấy Ô Hành Tuyết tìm Y Ngô Sinh giúp đỡ chỉ là cái cớ.
Hắn một ma đầu hoành hành không kiêng kỵ, đứng đầu cả Chiếu Dạ thành, thuộc hạ tà ma quỷ quái đông đảo, cần Y Ngô Sinh giúp đỡ cái gì?
Hắn thay đổi tướng mạo, giả làm khách nhân tầm thường ở lại trên Đào Hoa châu, chỉ vì muốn tìm một thứ.

Nghe đồn Hoa gia có một loại tiên bảo.

Năm đó sau khi Ô Hành Tuyết rời khỏi Đào Hoa châu, tiên bảo kia liền không biết tung tích.
Không ai biết tiên bảo kia đến tột cùng là cái gì, cũng không ai biết Ô Hành Tuyết tại sao lại lấy nó đi.

Chỉ nghe nói không lâu sau đó, tiên bảo kia lại trở về Đào Hoa châu.
Ngày thứ hai sau khi tin đồn được truyền ra, Ô Hành Tuyết lập tức giết Tiên Đô.
Lúc trước Tiêu Phục Huyên căn bản không có thời gian tìm hiểu ngọn nguồn quan hệ trong đó, lại chết cùng một chỗ theo Tiên Đô.
Hiện giờ lại đến Đào Hoa châu, hắn muốn tìm đồ vật kia.
Mà người năm đó cầm đồ vật kia đi lại ở trước mặt hắn, hoàn toàn không biết gì về quá khứ cả, chỉ nghe hắn nói mà gật gật đầu: “Trách không được, ta thấy ngươi vẫn luôn quan sát bốn phía.”
Đang nói chuyện, bên ngoài đệ tử đường lại vang lên tiếng động kinh thiên động địa.
Chắc là tà ma dưới lòng đất kia, bổ nhào đến khách phòng ở phía tây trống không, quay đầu lại chạy tới đệ tử đường phía đông.
Ô Hành Tuyết thăm dò nhìn thoáng qua bên ngoài, hỏi Tiêu Phục Huyên: “Ngươi đã đi tìm ở nơi nào rồi? Còn có nơi nào chưa tìm? Nếu không chúng ta tìm tiếp một lần những nơi còn sót lại?”
Tiêu Phục Huyên: “……”
Tiêu Phục Huyên: “Còn Hình đường, Thanh Tâm đường, Kinh đường và Tê Ngô viện.”
……
Vì thế một đêm này, dưới đề nghị của đại ma đầu Ô Hành Tuyết, Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên vòng quanh, mang theo tất cả tà ma tích góp trăm năm dưới lòng đất rừng hoa đào và gần một ngàn đệ tử Hoa gia, toàn bộ Đào Hoa châu……!lê qua một vòng.
Cuối cùng, bọn họ đặt chân tại Tê Ngô viện nơi Y Ngô Sinh đang bế quan.
Mà vốn dĩ hẳn là tràn đầy mùi thuốc Tê Ngô viện lại rỗng tuếch, vốn dĩ nên ở Tê Ngô viện bế quan lại không thấy người đâu.
“Người đâu?” – Ô Hành Tuyết nhìn một vòng, không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng người nào.
Tiêu Phục Huyên bỗng nhiên nhớ tới trên đường lúc trước nghe nói qua.
Tên đệt tử Hoa gia kia nói: Y Ngô Sinh buổi trưa ngày mai xuất quan, trước đó một chút cũng không được động, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Bế cái gì quan lại tàn ác như vậy?” – Ô Hành Tuyết nghe xong lẩm bẩm, “Nếu đã là như vậy, có thể có chuyện gì khiến hắn nửa đường gián đoạn đột ngột xuất quan?”.

Truyện Mạt Thế
Hắn đang muốn tìm tiếp, bỗng nhiên nghe thấy Tiêu Phục Huyên trầm giọng nói: “……!Ta thấy hắn.”
Ô Hành Tuyết quay đầu theo tiếng nói, phát hiện Tiêu Phục Huyên đứng bên cửa sổ lầu hai, nhìn xuống phía dưới.
Hắn nhìn theo tầm mắt của Tiêu Phục Huyên, liền thấy bên dưới Tê Ngô viện, vô số giun đất uốn lượn lại phi thẳng mà đến.

Trong bùn đất tung toé và sương mù dày đặc còn có tà ma theo nghiêng ngả lảo đảo xông tới người khác.
Ô Hành Tuyết sửng sốt một chút: “Đó là Y Ngô Sinh? Hắn ở đây ––––– “
Tiêu Phục Huyên trầm giọng nói: “Hành hương.”
Đã nói, thời điểm ban điểm uế khí nặng nhất, nếu có cường giả xâm lấn, tà ma trên Đào Hoa châu sẽ không chịu được khống chế mà sẽ tới gần cường giả.
Đó bản tính không thể áp chế được của tà ma.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đợi lâu đợi lâu, quỳ gối xuống rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.