Bạn đang đọc Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên – Chương 4: Xuất Lao
Ô Hành Tuyết híp mắt một chút.
Hắn đã quá quen với cuộc sống nhàn tản, cuộc đời lần đầu tiên bị người khác ép tới nơi cổ họng yếu hại như vậy.
“Ngươi muốn giết ta sao?” – Hắn nhìn Tiêu Phục Huyên, nhỏ giọng nói.
Tiêu Phục Huyên giật môi mình, không trả lời.
“Ngươi không thể giết ta.” – Ô Hành Tuyết lại nói.
Tiêu Phục Huyên vẫn như cũ tay nắm trường kiếm, tầm mắt thẳng theo sống mũi rơi xuống, một lát sau rốt cuộc đáp lời: “……!Vì sao?”
Tiếng nói của hắn rất trầm, đã lâu ngày không mở miệng còn mang theo chút khàn.
“Bởi vì ngươi tính sai người.” – Ô Hành Tuyết chậm rãi nói.
Hắn cho rằng Tiêu Phục Huyên sẽ thoáng kinh ngạc, hoặc là cau mày một chút.
Nhưng lại phát hiện đối phương vẫn chặn hắn, thờ ơ.
Ô Hành Tuyết sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại: Chỉ sợ là nguyên chủ nghiệp chướng quá nặng nề, làm quá nhiều người tài ngã ngựa, cho nên không ai dễ dàng tin lời hắn nói.
Ta thật oan, hắn nghĩ thầm.
“Bọn họ nói ngươi là Thiên Túc thượng tiên, danh hào lợi hại như vậy hẳn là nhìn ra được, ta……” – Hắn nhỏ giọng đến một nửa lại dừng câu chuyện, nhìn về phía bọn thuộc hạ một cái.
Tiêu Phục Huyên rốt cuộc mở miệng: “Ngươi nói, bọn họ không nghe thấy.”
Không nghe thấy?
Ô Hành Tuyết lúc này mới ý thức được, chậm chạp không nghe thấy động tĩnh của mấy tên thuộc hạ nữa.
Gió tuyết phảng phất bên người như tạo thành một cái lồng, ngăn cách tất cả người khác bên ngoài.
Hắn liếm liếm môi, trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ sai rồi, ta không phải hắn.”
“Ta không phải tên ma đầu các ngươi nói.”
Tiêu Phục Huyên vẫn nhìn hắn, thật lâu sau, mi tâm chậm rãi nhíu lại.
“Ta không biết ma đầu kia có phải âm mưu thâm sâu, nói dối hết lần này đến lần khác, cho nên ngươi không muốn tin ta.” – Ô Hành Tuyết nói có chút bắt đắc dĩ, “Chuyện này cũng là bình thường.”
Hắn kéo khoé môi, lại nói: “Nhưng ta thật sự không phải hắn.
Ta thậm chí không phỉa người nơi này, ngươi nếu là giống thần tiên trong thoại bản, hẳn là có thể dò ra được, ta cùng lắm tính là du hồn xui xẻo đi, ngươi muốn thăm dò thử không?”
Hắn nói rồi, nâng tay trái lên, để lộ ra chỗ yếu hại nơi cổ tay.
Tiêu Phục Huyên nhìn động tác của hắn vẫn không tin, lặng im một lúc, cảm thấy tốn công vô ích.
Đang muốn nói lại thôi, chợt nghe thấy Tiêu Phục Huyên thấp giọng hỏi: “Vậy ngươi tên gì họ gì, từ đâu đến?”
Ô Hành Tuyết đột nhiên ngước mắt nhìn về phía hắn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chỗ đó gọi là Thước Đô, thật sự không giống nơi này, một hai câu cũng khó nói làm ơn.
Nếu là tiên, ngươi nhất định biết không ít, ngươi có cách giúp ta không?”
Tiêu Phục Huyên: “Ta chưởng hình, chỉ biết bắt người phạt người.”
Ô Hành Tuyết: “……”
Hắn vẫn còn giơ cánh tay, không nói gì một lát lại ầm buồng xuống.
Không biết bộ dáng này của hắn làm Tiêu Phục Huyên nhớ tới cái gì, hắn nhìn một lát, bỗng nhiên thu tầm mắt ngồi dậy, rút trường kiếm.
Ô Hành Tuyết: “?”
Còn đột nhiên.
Đây là tin? Cũng không đúng……
Mũi nhọn bên cổ và hàn khí tán biến toàn bộ, Ô Hành Tuyết chống đỡ ngồi dậy, hắn vừa mới định đứng lên, lập tức thấy Tiêu Phục Huyên tra kiếm vào vỏ.
Một tiếng kêu vang, gió tuyền vờn quanh chợt tiêu tan.
Bọn Ninh Hoài Sam giống như bị đông thành tượng đá, vẫn duy trì tư thế đứng thẳng bất động kỳ quái.
Trong khoảnh khắc gió tuyết tản ra, rốt cuộc cũng có sinh khí.
“Thành chủ!”
“Thành chủ thi thể kia làm sao ––––– ” – Ninh Hoài Sam dường như bị thiếu hụt thời gian trong chốc lát, còn dừng lại ở một chớp mắt Tiêu Phục Huyên đè Ô Hành Tuyết trên mặt đất, đang lo lắng dò hỏi, lập tức thấy thành chủ của bọn họ đứng vững, Tiêu Phục Huyên ở bên cạnh hắn.
“???” – Giọng Ninh Hoài Sam ngưng bặt, đầu đầy mờ mịt.
Hắn nhìn thành chủ, lại nhìn Thiên Túc thượng tiên, suy nghĩ: “Lúc trước làm ta sợ nhảy dựng! Cho nên, đó là bởi vì tể xác còn một chút linh thức tàn lưu, mới có thể động thủ sao?”
Ô Hành Tuyết nói thầm trong lòng chỉ có một chút tàn lưu có thể di chuyển cũng không thành như vậy.
“Vậy bây giờ thì sao?” – Ninh Hoài Sam cẩn thận ngắm Tiêu Phục Huyên, vẫn có hơi kiêng kị như cũ, nhưng lại không ngăn được hai mắt phát sáng, “Đây là thành rồi? Bây giờ thể xác này là con rối của thành chủ đúng không? Nếu là thành rồi, vậy đúng thật là kiếm lời.
Con rối đều là trung thành bảo vệ chủ nhân, nói một là một.”
Tiêu Phục Huyên lạnh lùng nhìn Ninh Hoài Sam một cái.
Ô Hành Tuyết đang muốn nói này không phải con rối, còn chưa kịp mở miệng, lại nghe thấy tiếng kêu gào khắp toàn bộ Thương Lang Bắc Vực, đất núi rung chuyển.
Chiếc quan tài bạch ngọc Tiêu Phục Huyên từng yên giấc đã nát hoàn toàn.
Đại thụ lay động không ngừng, cánh đồng hoang vu nứt ra những đường khổng lồ, đá nhọn từ trên không rơi xuống, đến cuối cùng gần như đinh tai nhức óc.
“Thương Lang Bắc Vực này giống như tận số, nó sắp sụp đổ rồi.” – Thuộc hạ hô lên.
Đá lớn như mưa, mà bọn họ còn có 33 tầng, muốn ra ngoài quả thật khó càng thêm khó.
“Thành chủ –––––– “
Bọn thuộc hạ la lên, bị phân cách đến nơi không xác định được xa hay gần, thanh âm mơ hồ, không rõ sống chết.
Một tảng đá lớn không biết từ nơi nào rơi xuống, đáy vực mấy trượng, sắc như mũi kiếm.
Nếu là người phàm đi vào, khả năng rơi trúng đầu, toi mạng tại chỗ.
Mà người bên dưới tảng đá lớn ấy, đúng là Ô Hành Tuyết.
Chỗ hắn đứng cũng trời sập đất lún, chỉ có một tảng đá cứng, xung quanh không chỗ nương tựa.
Hắn lại giống như thanh sương, đứng trên khối đá cứng, mạng sống đang ngàn cân treo sợi tóc, ngẩng đầu hướng đỉnh vách đá.
Ngay sau đó, vô số trường kiếm kim sắc chợt lao tới, mang theo dấu ấn chữ “Miễn”, bao vây hắn bên trong.
Hắn cái gì cũng không cảm thấy, nhưng cảm giác có người đang bảo vệ hắn.
––––––––
Thương Lang Bắc Vực sụp đổ, dẫn tới biển Vô Đoan rung mạnh.
Con cháu tiên môn bách gia vội vàng ứng đối, một chiếc thuyền mái hiên kín đáo băng qua cuối biển Vô Đoan trên đường Bà Sa.
Ô Hành Tuyết ôm cái lò sưởi tay, dựa vào một góc trong mái hiên không lên tiếng.
Mui thuyền treo một cái đèn lồng giấy, nhẹ nhàng lung lay trong gió, ngọn lửa dài lại không thể quét đến vách đèn lồng.
Mấy tên thuộc hạ kia lạc mất tung tích khi Thương Lang Bắc Vực sụp đổ, chỉ có Ninh Hoài Sam và tên thuộc hạ chặt đứt một tay cách rất gần, cùng được vớt lên thuyền.
Cụt tay hao tổn không nhỏ, lên thuyền lập tức hôn mê.
Ngược lại Ninh Hoài Sam cơ bản còn ổn, vẫn nói không ngừng như cũ.
Hắn ở bên ngoài thuyền vắt nước từ gấu áo, lại xoa xoa hay tay đi vào mái hiên, báo tin cho Ô Hành Tuyết: “Lập tức sẽ đến Bạch Lộc Tân, thành chủ.
Ngài vừa này nghe thấy hay không? Sấm sét bên hồ trên biển Vô Đoan, đó gọi là một tiếng nổ tai.”
Ô Hành Tuyết kỳ thật cũng không biết rõ hắn đang vui vẻ vì cái gì.
Cũng may hắn lắm mồm, sẽ tự mình nói: “Có thể thấy được Thương Lang Bắc Vực lan đến đâu, con cháu tiên môn vây bên ngoài đó khẳng định đang vô cùng chật vật.
Chỉ cần nghĩ đến bọn họ không vui vẻ, ta lập tức vui vẻ.”
“Ngẫm bọn họ, lại nhìn chúng ta ––––– ” – Hắn nhìn Ô Hành Tuyết ở đối diện một cái, “Theo lý thuyết, Thương Lang Bắc Vực chỉ vào không có ra.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, chúng ta có pháp bảo.”
“Vẫn là thành chủ lợi hại, biết biến thi thể của Thiên Túc thượng tiên thành con rối.
Con đường thoát khỏi Thương Lang Bắc Vực còn ai quen thuộc hơn hắn đâu.
Tin đồn không lừa ta, con rối này đúng là nói một là một, trung thành bảo vệ chủ nhân.”
“May mà bản tôn của Thiên Túc thượng tiên đã chết, nếu hắn dưới suối vàng có biết, chính mình để lại thi thể ở Thương Lang Bắc Vực, một ngày nọ vậy mà cứu ma đầu Chiếu Dạ thành, kia thật là……!chậc chậc chậc.”
Ngược lại cũng không cần dưới suối vàng, hắn lập tức có thể bộp bộp nhìn ngươi.
Ô Hành Tuyết nói thầm.
Hắn mừng rỡ xem náo nhiệt, vừa ngửi thấy mùi ngon, vừa không e dè ngắm hướng đối diện.
Liền thấy Tiêu Phục Huyên vai rộng eo thon, ôm kiếm dựa mui thuyền, mặt vô biểu tình nhìn Ninh Hoài Sam chậc chậc chậc, trong mắt phản phất có sáu chữ lớn –––– Ngươi tại sao vẫn còn sống?
Nếu ánh mắt có thể biến thành kiếm, đầu Ninh Hoài Sam đã sớm không còn.
Ô Hành Tuyết nhìn trong chốc lát biểu tình khó có thể hình dung được của Thiên Túc thượng tiên, không nhịn được, ôm lò sưởi ấm áp tay nở nụ cười.
Ninh Hoài Sam phản xạ có điều kiện bị doạ câm miệng.
Tiêu Phục Huyên nghe thấy tiếng cười, cũng nhìn sang.
Lúc nhìn về phía Ô Hành Tuyết, ánh mắt từ đầu mí mắt mỏng rơi xuống, phản chiếu lên ánh sáng của đèn lồng.
Một lát sau, hắn lại chuyển tầm mắt nhìn ra bên ngoài thuyền, một lời khó nói hết mà……!tiếp tục giả làm con rối.
ở Thương Lang Bắc Vực, khi Ninh Hoài Sam nói hươu nói vượn, hắn còn có thể giết người một cách hợp lý.
Lúc này lại không được, hắn thật sự ôm một tên ma đầu ra ngoài, ở trước mặt mọi người, chỉ có thể giả làm con rối.
“Thành chủ, Chiếu Dạ thành của chúng ta hiện giờ lại mở rộng rồi, Lãng Châu trước kia và Đại Bi cốc đều thu nạp vào.
Một lát từ Bạch Lộc Tân đi qua, lên bờ phía tây là có thể vào thành.”
Đêm khuya sương xuống, Ninh Hoài Sam ngáp một cái, không bao lâu liền làm bạn với cụt tay, chỉ chốc lát tiếng ngáy như sấm.
Hắn không biết chính là, chính mình vừa mới nhắm mắt không bao lâu.
Con rối trong miệng hắn liền mở miệng vàng.
“Lúc cự nhai rơi xuống, vì sao không né?” – Tiêu Phục Huyên thu hồi ánh mắt từ ngoài thuyền trở về, trầm giọng hỏi.
Ô Hành Tuyết vốn đang ôm lò sưởi tay mơ màng sắp ngủ, nghe vậng nâng mắt một chút.
Trong mắt hắn mang theo buồn ngủ, nhìn chằm chằm Tiêu Phục Huyên một lúc lâu mới phản ứng lại, lười biếng nói: “Trốn làm sao?”
“Hai bên không có đường, ta cũng không phải yêu quái, không có ba đầu sáu tay.
Ta nói, ta chỉ là người phàm, ngươi lại không tin.” – Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, thì thì thầm thầm nói chuyện.
Hắn nhìn qua đã ngủ rồi.
Qua một lúc lâu sau, lại bỗng nhiên mở mơ hồ miệng: “Tiêu Phục Huyên.”
Người ôm kiếm chợt ngước mắt, thấy người nọ nhắm mắt lò sưởi vào ống tay áo, lộ ra cổ tay và gân cốt dài đều đặn, hắn hỏi: “Nếu không tin ta, vậy ngươi vừa nãy vì sao phải cứu một ma đầu……”
Tiêu Phục Huyên không đáp lời.
Người hỏi chuyện cũng dường như không phải có ý đợi câu trả lời, mắt cũng không mở lớn, chỉ một chốc lại ngủ rồi.
–––––––
Ô Hành Tuyết bị Ninh Hoài Sam làm ồn ào tỉnh lại.
“Không đúng, ta gác sào thuyền, định hướng về phía tây rồi.
Lúc này chúng ta vốn nên lên bờ ở Bạch Lộc Tân, làm sao con mẹ nó lại đổi hướng?! Tuyệt vời, Chiếu Dạ thành bên kia đoán chừng phải trì hoãn……”
Không biết hắn nhớ thương cái gì ở Chiếu Dạ thành, thúc giục vộn vàng muốn Ô Hành Tuyết nhanh chóng trở về.
Ô Hành Tuyết tất nhiên không thể đáp ứng.
Đó là động quỷ, hắn điên rồi mới đi.
Ô Hành Tuyết nửa mở mắt trong chốc lát nghe xong, rốt cuộc hiểu rõ, khả năng có người nửa đêm đổi cái sào định hướng thuyền kia.
Ninh Hoài Sam và cụt tay ngủ như heo, ai làm không cần nói cũng biết.
Nhưng thượng tiên lúc này đang giả làm con rối, ngoảnh mặt làm ngơ tiếng kêu la.
“Đừng gào.
Bây giờ đi hướng nào vậy?” – Ô Hành Tuyết vẫn buồn ngủ, nửa nhắm mắt hỏi.
Ninh Hoài Sam héo chèm bẹp: “Nhìn hướng đi, chúng ta phải đi đường vòng từ Xuân Phiên thành.”
Xuân Phiên thành……
Xuân Phiên thành??
Ô Hành Tuyết nháy mắt chống dậy.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước nghe được câu nói kia, nói Xuân Phiên thành có kỳ nhân gọi là Y Ngô Sinh, nếu muốn trở về, có thể tìm hắn giúp đỡ.
Đổi hướng thuyền chính là Tiêu Phục Huyên.
Chẳng lẽ thượng tiên đại nhân rốt cuộc nghĩ thông suốt, tin lời hắn nói, quyết định tìm Y Ngô Sinh giúp đỡ đưa hắn trở về?!
Đúng vậy, sớm ngày đưa hắn trở về, thể xác này mới sớm ngày trả về cho tên ma đầu kia, đến lúc đó muốn chém muốn giết ahy là tù khoá, sẽ không liên quan đến hắn nữa.
Chỉ mong vị Y Ngô Sinh kia là người tốt lỗ tai mềm, có thể tin lời hắn nói, cũng vui vẻ giúp đỡ.
––––––
Bọn họ giờ Mẹo xuống thuyền, trên bờ treo một lá cờ màu trắng, trên đó thêu ba chữ màu lam “Yến Tử cảng”, còn có một con yến tước.
(Sẻ núi, tên khoa học Fringilla montifringilla)
Rõ ràng đúng thời điểm mặt trời mọc, cảng Yến Tử này lại sương mù dày đặc, chỉ có hai người trẻ tuổi mang kiếm, đoán chừng là đệ tử nhà ai.
Ô Hành Tuyết dẫm lên cầu gỗ đi qua, thấy sắc mặt bọn họ không thay đổi, trên cổ đều treo tượng thần khắc bằng gỗ to bằng nửa lòng bàn tay.
Không chỉ có như thế, bờ đê phía sau họ, dường như cây cột nào cũng đều khắc tượng thần tiên, có thể đứng thành một vòng.
Ninh Hoài Sam và cụt tay lền bờ lập tức ngồi xổm xuống.
“Tượng thần nơi này so với tháng trước lại nhiều hơn gấp đôi.
Ta liền nói đừng vòng từ nơi này, không vòng từ nơi này, này không phải là muốn mạng ta sao.” – Hắn ôm đầu, nhìn qua đúng là không thoải mái.
Trước khi rời thuyền, Ô Hành Tuyết nghe hắn nhắc qua vài câu –––––
Nói rằng tuy rằng Tiên Đô đã chết, bá tánh nhân gian vẫn thích tạc tượng thần.
Những cái tượng thần đó cung phụng, hưởng nhiều hương khói, nhiều ít mang theo tiên linh, tuy rằng không thể tiêu diệt được tà ma, lại có thể làm cho bọn họ không thể thoái mái được.
Hiện giờ, phần lớn tiên môn tập trung ở vùng Mộng Đô, Ngư Dương và Lãng Châu, nơi này an toàn hơn một chút.
Những nơi còn lại, chỉ có thể dựa vào môn phái nhỏ yêu và tượng thần mà sống qua ngày.
Mặc dù vậy, vẫn không ngăn được tà ma ngày càng kiêu ngạo.
Cuối cùng không có Tiên Đô, người tu tiên phi thăng vô vọng, đại đạo liếc mắt là có thể thấy điểm cuối.
Mà tà ma yêu đạo lại khắp nơi, không được quản thúc, không cần đức hạnh.
Càng sinh sát không kiêng kỵ, càng sống lâu.
Cũng không có gì lạ khi động quỷ Chiếu Dạ thành càng khuếch trương càng lớn mạnh, người càng ngày càng nhiều.
Mấy năm nay ngay cả Mộng Đô, Ngư Dương và Lãng Châu đều hỗn loạn không ngừng, buộc cảng, bến đò và cổng thành đều tạc đầy tượng.
Cảng Yến Tử chính là một trong số đó –––––
So sánh với Ninh Hoài Sam và cụt tay, Ô Hành Tuyết quả thực nhẹ nhàng đến ly kỳ.
Hắn đứng giữa tượng thần vây quanh, lại không chịu ảnh hưởng một chút nào, thậm chí còn có tâm tư nghe hai đệ tử mang kiếm kia nói chuyện phiếm.
“Ngươi nói, Thương Lang Bắc Vực bị huỷ diệt, sau này làm sao bây giờ? Tà ma uế vật đó chẳng phải sẽ càng kiêu ngạo hơn sao?”
“Cũng không biết chúng ta có thể thủ mấy năm……”
“Ôi, khó nói.
Ngươi nghe nói chưa? Ngày hôm qua sư tỷ trở về từ Thương Lang Bắc Vực nói, ma đầu Ô Hành Tuyết kia khả ngăn vẫn còn sống! Thương Lang Bắc Vực đã sụp đổ, không chừng hắn đã thoát ra ngoài.”
“Xì! Đừng nói xui xẻo, sẽ không đâu.”
Ô Hành Tuyết thầm nói đứa nhỏ ngốc, sẽ, hắn không chỉ thoát ra rồi, còn đang nghe ngươi xì hắn.
Hắn đang nghĩ ngợi “Ném hai đứa con ghẻ Ninh Hoài Sam và cụt tay ở ngoài thành, đến cuối cùng có thể được hay không”, bỗng nhiên nghe thấy một đoạn đối thoại –––––
(Raw 拖油瓶: Con của chồng trước, con ghẻ.)
Một đệ tử mang kiếm trong đó vẫn không nhịn được: “Ma đầu kia nếu thật sự thoát ra, ngươi đoán nơi nào sẽ gặp tai ương trước? Sao ta lại hoảng sợ như vậy.”
Một đệ tử khác an ủi: “Đừng hoảng sợ, không cần đoán, chính là Xuân Phiên thành này của chúng ta.”
“……”
“Ngươi nghĩ đi, trong thành này của chúng ta bao nhiêu người có thù oán với hắn.
Cao gia, Thẩm gia, a, còn có Y Ngô Sinh tiên sinh, huynh trưởng, thân phụ, thê tử, nhi nữ tất cả đều dâng mạng cho ma đầu kia, chết thẩm quá……”
Ô Hành Tuyết: “……”
Ô Hành Tuyết: “Cái gì Sinh? Cái nào Sinh?”
Tiêu Phục Huyên thấp đầu một chút, nói: “Y Ngô Sinh ngươi muốn tìm.”
Ô Hành Tuyết im lặng một lát, quay đầu lập tức đi.
Tìm người nào, giúp đỡ cái gì, không bằng trụ lại trong thân thể ma đầu này sống lâu trăm tuổi.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thời gian cập nhật hơi tệ……!Quỳ..