Đọc truyện Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập – Chương 7: Cậu Gãi Hộ Tôi Tí Với Ngứa Quá!
Thôi Nịnh im lặng một hồi, sau đó trả lại đĩa sườn mà cậu đã lấy đi trước mặt Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn cuối cùng cũng được chén một bữa no nê, đồ ăn lại còn ngon nữa chứ.
Là nhân vật thụ chính nên Thôi Nịnh đã được tác giả cấp cho một kỹ năng…
Ấy là có tài nấu ăn.
Chỉ là, trong nguyên tác Khúc Úc Sơn chính là một thằng công cặn bã, không chỉ hay soi mói móc mỉa mà còn có thói đả kích Thôi Nịnh.
Khúc Úc Sơn đã tự thức tỉnh ý thức rất muốn khen Thôi Nịnh nấu ăn ngon, nhưng hắn lại nhớ đến sứ mệnh của mình.
Nếu hắn không đểu cáng thì làm sao nhân vật công chính và thụ chính có thể HE được đây, chính vì vậy mà hắn mới phải nói trái với lương tâm của mình.
“Chả ngon tí nào.”
Thôi Nịnh nhìn về phía hộp cơm đã bị chén sạch bóng kin kít, rồi lại nhìn sang Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn không trốn tránh, lấy một lý do thật thượng thừa cho chuyện mình đã ăn hết thức ăn, “Thân là một thanh niên đầy triển vọng của tổ quốc, tôi cần phải đi đầu làm gương trong việc không lãng phí đồ ăn.”
Khúc Úc Sơn không nói láo thật, hắn thực sự được một số tạp chí miêu tả là một thanh niên đầy triển vọng khi mà hắn làm từ thiện.
Thôi Nịnh nghe vậy thì không nói gì thêm nữa, cậu dọn hộp cơm rồi mang đi rửa.
Trong lúc cậu đang rửa bát, người mà Sở Lâm gọi để mang đồ tới cuối cùng cũng đến.
Là một trợ lý, hầu hết thời gian Sở Lâm làm việc vẫn khiến người ta yên tâm vô cùng.
Ví dụ như Khúc Úc Sơn nói muốn gì đó để giải trí cho đỡ buồn, y đã dọn toàn bộ công cụ dùng để giải trí và cả làm việc đến cho hắn.
Trong đó có cả máy chiếu phim, ngay cả đĩa phim cũng đều là những bộ hót hòn họt, toàn là những bộ phim mà Khúc Úc Sơn chưa từng xem qua.
Thôi Nịnh thực sự rất không muốn tiếp xúc với người của Khúc Úc Sơn, vậy nên cậu đứng trong toilet chờ một hồi, đợi mọi người về hết rồi cậu mới đi ra.
Lúc cậu ra ngoài thì thấy Khúc Úc Sơn đã thay bộ quần áo bệnh nhân thành bộ đồ ngủ bằng lụa cao cấp, và đang dựa vào đầu giường xem phim.
Khúc Úc Sơn không bị cận thị, nhưng hắn đã quen đeo kính chắn ánh sáng xanh khi đối diện với sản phẩm điện tử.
Rèm cửa được đóng kín mít, bên trong phòng mờ tối, ánh sáng xanh nhàn nhạt chiếu vào cặp kính của hắn, khuôn mặt trắng nõn cùng bộ đồ ngủ lụa màu đen cài đến tận cúc phía trên cùng, cả người lộ ra vẻ vừa cấm dục lại vừa văn nhã.
Nếu gạt quả chuối trong tay hắn sang một bên.
Khúc Úc Sơn cắn một miếng chuối, nhìn chăm chú vào màn hình đối diện, hắn biết Thôi Nịnh đã đi ra, nhưng cũng không nhìn cậu mà chỉ bắt đầu phân phó, “Cậu đừng có mà nhàn rỗi, làm đống đề kia đi.”
Hắn chỉ vào cuốn sách trên bàn uống nước.
Thôi Nịnh thu hồi tầm mắt khỏi người Khúc Úc Sơn, bước tới xem xét, phát hiện ra đó là trọn bộ “Tuyển tập 5.3″[1]
[1] Tuyển tập 5.3 (tên gốc là 五年高考三年模拟): Theo tớ hiểu thì nó là một tựa sách tổng hợp đề thi đại học các môn trong vòng 5 năm, mà mình có thể ôn trong 3 năm mình học cấp 3.
Chi tiết xem tại đây.
Khúc Úc Sơn lại cắn thêm miếng chuối nữa, âm thầm tính toán.
Đợi đoạn cốt truyện nằm viện này kết thúc, hắn sẽ nghĩ cách để nhét Thôi Nịnh vào lớp học lại nào đó, phải ngược tâm ngược thân cậu một cách dã man tàn bạo vô nhân đạo.
Đến khi cần đi cốt truyện thì lại lôi cậu ra.
Thôi Nịnh mới mười tám tuổi, còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà ngày nào cũng lẽo đẽo theo hắn cũng không ổn.
Nghĩ đến đây, Khúc Úc Sơn lại muốn chửi tác giả đúng là cái đồ cầm thú.
Sở Lâm rất chu đáo mà gửi trọn bộ “Tuyển tập 5.3” và cả đèn học, bút và giấy nháp đến.
Chỉ là bên kia thì xem phim, bên này lại học bài, nhìn sao cũng thấy không hài hòa.
Bộ phim mà Khúc Úc Sơn đang xem là phim hài, lâu lâu lại cười rú lên một phát.
Thôi Nịnh không đụng đến sách vở một năm nên đã quên mất một số kiến thức, làm đề đã khó khăn rồi lại còn bị tiếng cười của Khúc Úc Sơn làm gián đoạn dòng suy nghĩ.
Cậu nhướn mày, cây bút trong tay dần dần không viết đáp án nữa, mà là đang vẽ những đường cong vô nghĩa trên giấy.
Dần dần, tiếng cười cũng ngừng hẳn.
Thôi Nịnh ngoảnh lại, thấy Khúc Úc Sơn đã dựa vào gối ngủ khò.
Phim hãy còn đang chiếu.
Thôi Nịnh đứng dậy, xem xét xong mới tắt máy chiếu phim đi.
Khúc Úc Sơn dường như đã hoàn toàn ngủ say, không thấy có động tĩnh gì cả.
Thôi Nịnh đứng bên giường nhìn Khúc Úc Sơn một lát, ánh mắt dần dần chuyển tới bàn tay đang cắm kim truyền nước của Khúc Úc Sơn.
Thoạt nhìn đã biết bàn tay ấy là một bàn tay được sống trong nhung lụa, da thịt mềm mịn, đừng nói đến vết chai, mà ngay cả một vết sẹo cũng không hề có.
Kim bạc xuyên qua da, nước thuốc được truyền vào bên trong thông qua ống dẫn trong suốt.
Đương lúc Thôi Nịnh định vươn tay về phía bàn tay ấy, thì cánh cửa phía sau cậu bị gõ một tiếng.
Là y tá tới thay nước truyền.
“Anh Khúc, em tới để rút kim cho anh ạ.” Y tá đoán nước thuốc đã chảy hết nên đi tới.
Cô nàng mở cửa ra thì thấy Thôi Nịnh đang đứng, lại nhìn thấy Khúc Úc Sơn đã nhắm mắt, vì vậy hạ thấp âm lượng, “Anh Khúc ngủ rồi sao?”
Thôi Nịnh bước sang một bên, khẽ “Ừ” một tiếng.
Y tá thấy Khúc Úc Sơn đã ngủ thì không đẩy xe điều trị vào nữa, mà chỉ bê khay thay truyền vào.
Nước thuốc còn một chút, y tá đứng ở bên cạnh chờ đợi, bởi Thôi Nịnh trông rất đẹp trai nên cô nàng cũng không nhịn được mà liếc thêm mấy phát.
Thôi Nịnh nhận thấy ánh mắt của cô nàng, vẻ mặt không cảm xúc quay sang chỗ khác.
Y tá thấy vậy thì thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ vẫn là anh Khúc bình dị dễ gần hơn.
Mặc dù rất giàu nhưng vẫn sẽ tươi cười với mọi người.
——-
Khúc Úc Sơn ngủ thẳng một giấc đến tận tối, hắn không có việc gì làm, cũng không muốn xem phim, nên đành mở tạp chí tài chính ra đọc giết thì giờ.
Còn may là nội dung của tạp chí tài chính không phải là tác giả chém gió.
Hắn không yêu cầu Thôi Nịnh nấu bữa tối nữa, mà trực tiếp đặt luôn đầu bếp của khách sạn năm sao nấu riêng.
Không có cốt truyện quấy nhiễu nên bữa tối diễn ra rất suôn sẻ.
Đầu bếp riêng biết Khúc Úc Sơn bị bệnh nên đã nấu toàn món mềm, bổ dưỡng và dễ tiêu hóa cho hắn.
Đang ăn thì Sở Lâm tới.
Khúc Úc Sơn thấy Sở Lâm, rõ ràng là rất vui mừng, “Cậu ăn cơm chưa?”
Sở Lâm vừa từ công ty chạy tới, nghe vậy thì lắc đầu.
Khúc Úc Sơn nói: “Vừa khéo, đồ ăn nhiều quá, cậu qua đây ăn với anh.”
Sở Lâm đưa mắt quét Thôi Nịnh một vòng, sau đó lại quét Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn dường như không hiểu nỗi băn khoăn của Sở Lâm, bảo y đi rửa tay rồi vào ăn cơm, còn nói thêm: “Cậu tới đúng lúc lắm, anh đang lo lát nữa không biết tắm kiểu gì đây, cậu giúp anh tắm nhớ.”
Thân là trợ lý của sếp tổng, vốn dĩ y sẽ phải giúp Khúc Úc Sơn làm mọi việc từ A đến Z, nhưng giờ đây đã khác ngày xưa, hôm nay ông chủ của y đã bao nuôi một người khác rồi.
Vì vậy Sở Lâm lại liếc nhìn Thôi Nịnh, Thôi Nịnh vẫn chẳng nói chẳng rằng mà cúi đầu ăn cơm, như thể không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Khúc Úc Sơn và Sở Lâm.
“Vâng, ông chủ.” Sở Lâm thấy Thôi Nịnh không nói lời nào thì mới nhận công việc này.
Vì vậy sau khi ăn xong, Sở Lâm không rời đi luôn mà cùng ông chủ của mình đánh cờ tướng, sau đó lại đỡ hắn đi tắm.
Sở Lâm vừa giúp Khúc Úc Sơn tắm vừa báo cáo công việc của công ty hôm nay, đồng thời còn nói cho Khúc Úc Sơn biết một tin không được vui cho lắm.
Chuyện hắn bị ngựa đạp gãy chân phải vào bệnh viện đã bị truyền ra ngoài, đều là do Chúc Tiểu Đoạn mồm hà bá kia truyền đi, còn may là chưa truyền tới tai ba Khúc.
“Em đoán mai sẽ có rất nhiều người tới thăm ông chủ đấy.” Sở Lâm cân nhắc, “Có cần đưa mấy vệ sĩ tới ngăn lại không ạ?”
Khúc Úc Sơn lắc đầu, “Không cần, cứ cho họ tới xem đi.”
Hắn còn cần những người này để đi cốt truyện đó, cần người loan tin chuyện hắn nuôi chim hoàng yến, loan càng to càng tốt.
Chỉ có lớn chuyện rồi thì bạch nguyệt quang bên kia đại dương mới có thể biết.
Một khi bạch nguyệt quang biết, thì chuyện trở về nước kia còn cách được xa nữa sao?
Nói không chừng còn lồng lộn mà về nước trước thời hạn ý, như vậy thì hắn có thể sớm rớt đài[2] thêm chút rồi.
[2]: Từ gốc là Lãnh cơm hộp (领盒饭): ý nói một nhân vật trong câu chuyện biến mất hoặc vì nguyên nhân nào đó mà tử vong, rớt đài.
Lúc quay phim, khi một diễn viên hết vai sẽ được lãnh thù lao và cơm hộp.
———
Sở Lâm ở bệnh viện đến mười giờ thì phải về, lúc y đi Khúc Úc Sơn còn rất bịn rịn quyến luyến.
Bình thường ở công ty, đôi lúc hắn còn thấy phiền khi Sở Lâm lượn lờ quá lâu trước mặt hắn, nhưng hôm nay, khi phải đối diện với Thôi Nịnh cả ngày thì hắn mới hiểu được cái sự quý giá của Sở Lâm.
Thôi Nịnh đúng là một cái hũ nút, hắn mà không mở miệng thì Thôi Nịnh cũng im re.
“Mai cậu nhớ tới sớm chút nhớ.” Khúc Úc Sơn tha thiết nhìn Sở Lâm.
Sở Lâm biết người bị bệnh thì lại càng mong manh dễ vỡ, cho nên y cũng không thấy phản ứng này của ông chủ có gì kỳ quái, “Vâng, ông chủ.”
“Phải đến sớm thật đấy, nếu không anh sẽ giảm thưởng cuối năm của cậu.” Khúc Úc Sơn nhấn mạnh.
Sở Lâm nghe thấy giảm thưởng cuối năm thì vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Sau khi nhấn mạnh hai đến ba lần, Khúc Úc Sơn mới buông tay ra, “Được rồi, cậu đi đi, còn chưa đi là tàu điện ngầm cũng hết chuyến đó.”
Vừa dứt lời, Sở Lâm vèo một phát đã mất hút.
Sở Lâm vừa đi, trong phòng bệnh lại quay trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Khúc Úc Sơn liếc Thôi Nịnh đang ngồi trên sofa, đột nhiên nhớ tới trong phòng này chỉ có một cái giường, không có giường đi kèm, vì vậy hắn bèn nói với Thôi Nịnh: “Cậu đi hỏi y tá xem có cho thuê giường đi kèm không đi.”
Có giường đi kèm rồi, nhưng là một chiếc giường cáng rất thô sơ, Khúc Úc Sơn nhìn thấy nó thì cau mày, nhưng Thôi Nịnh lại không có biểu cảm gì.
Cậu đã từng chăm sóc mẹ trong bệnh viện, sau này vì không có tiền nên mẹ cậu chỉ có thể ngủ trên giường được kê thêm ở ngoài hành lang.
Lúc đó đừng nói là giường cáng, cậu có cái ghế để ngồi thôi cũng đã là rất tốt rồi, đôi khi cậu còn phải thường xuyên ngủ ở gầm cầu thang.
Khúc Úc Sơn thấy Thôi Nịnh sắp nằm xuống thì vội vàng hô to: “Chờ đã, cậu đừng ngủ vội.
Hôm nay muộn quá rồi nên không đổi giường cho cậu được.
Cậu lấy chăn của tôi mà nằm, gấp đôi nó lại, một nửa lót xuống giường, một nửa đắp.”
Chăn Khúc Úc Sơn đang đắp là chăn cao cấp đến từ thương hiệu của Pháp mà hắn hay dùng, đắp phê cực kỳ.
Nghe thấy Khúc Úc Sơn muốn đưa chăn cho mình, Thôi Nịnh bèn nhìn Khúc Úc Sơn.
Bấy giờ đèn trong phòng đã tắt, trong bóng tối thăm thẳm, đôi mắt hắn sáng bừng lấp lánh.
“Anh cho tôi rồi thì anh đắp cái gì?”
“Tôi đắp cái của bệnh viện.” Khúc Úc Sơn nghĩ rằng dù sao đệm dưới người cũng là của hắn, nằm rất êm, dù đắp chăn của bệnh viện thì chắc cũng không quá khó chịu.
Nhưng Khúc Úc Sơn đã đánh giá quá cao bản thân rồi.
Ngủ đến nửa đêm, hắn chợt tỉnh lại vì ngứa.
Khúc Úc Sơn duỗi tay sờ soạng bụng mình, sờ thấy một đống nốt phồng lên, thầm nghĩ toang rồi, muốn mò chuông ở đầu giường để bấm nhưng phòng bệnh lại quá tối, hắn mò nửa ngày cũng không mò được, chân lại không thể xi nhê, thật sự là quá khó khăn.
Bất thình lình, giọng Thôi Nịnh vang lên.
“Khúc tiên sinh, anh tỉnh rồi à?”
Giọng của Thôi Nịnh giống như không hề buồn ngủ chút nào, nghe cực kỳ tỉnh táo.
Khúc Úc Sơn thầm thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng Thôi Nịnh, “Cậu gọi bác sĩ hộ tôi với, tôi bị dị ứng rồi.”
——–
Bác sĩ trực ban vội vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy tình huống của Khúc Úc Sơn thì nói rằng chắc là do Khúc Úc Sơn không chịu được chất liệu làm chăn của bệnh viện nên đã nổi mề đay, “Tạm thời không được đắp chăn nữa, trước tiên tiêm vào mông đã, sau đó sẽ truyền nước biển, tôi sẽ ra ngoài kê thêm vài loại thuốc bôi ngoài da nữa.” Bác sĩ quay sang nói với Thôi Nịnh, “Cậu bôi thuốc được không? Lát nữa sẽ có ca cấp cứu nên tôi phải qua chỗ đó.”
“Được.” Thôi Nịnh nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Bác sĩ đi ra ngoài dặn dò y tá, không bao lâu sau, y tá đã đẩy xe điều trị tiến vào.
Đã hơn chục năm Khúc Úc Sơn không bị tiêm vào mông rồi, biết mình sắp bị tiêm mông thì hắn cực kỳ xấu hổ, nhất là y tá tiêm cho hắn còn lại một cô nàng rất trẻ nữa chứ.
Trong lúc tiêm, lông mi hắn không ngừng nhấp nháy, y tá vừa tiêm xong hắn đã muốn kéo quần lên luôn.
“Anh đừng kéo quần vội, còn chưa cầm máu đâu ạ.” Y tá biết Khúc Úc Sơn ngượng nên không nhịn được cười, sau đó nói với Thôi Nịnh, “Cậu giúp anh ấy ấn bông nhé, anh ấy cần truyền dịch nên tôi muốn xem xem tay nào truyền được.”
Thôi Nịnh đồng ý rồi vươn tay ấn cục bông xuống.
Khúc Úc Sơn nổi mề đay khá nặng, mọc ngang hông, còn may mà không mọc quá nhiều một chỗ, những mảng nhỏ màu hồng sẫm mọc đông một mảng tây một mảng, chỗ da không bị mọc thì trắng nõn.
Không hiểu sao Thôi Nịnh lại nghĩ tới món bánh sữa trắng đã ăn tối nay.
Đầu bếp của nhà hàng năm sao làm bánh ngọt nhưng không ngấy, chỉ cần cắn ba bốn miếng là hết bay cái bánh.
Đồ ngọt sẽ khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, đây là món mà đầu bếp đặc biệt làm để an ủi nỗi đau thương của Khúc Úc Sơn.
Có điều Khúc Úc Sơn lại không ăn, mà nhường nó cho Thôi Nịnh.
“Bạn nhỏ nên ăn nhiều đồ ngọt.” Hắn nói như vậy.
Đột nhiên, lời nói của Khúc Úc Sơn đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Thôi Nịnh.
“Máu đã ngừng chảy chưa?” Khúc Úc Sơn Sơn khó khăn ngoảnh lại hỏi.
Bấy giờ y tá đã cắm kim truyền dịch xong và rời đi.
Thôi Nịnh hoàn hồn, nhấc cục bông lên, thấy không còn rỉ máu nữa thì gật đầu.
Vừa gật đầu xong cái là Khúc Úc Sơn đã kéo quần lên luôn.
Dù tiêm rồi nhưng hắn vẫn rất là ngứa, nhất là ở phía sau lưng, ngứa điên luôn.
Hắn muốn gãi nhưng tay vẫn đang bị truyền dịch, còn chân thì lại đau, cử động rất bất tiện.
“Thôi Nịnh ơi.” Khúc Úc Sơn gắng nhịn thêm được một lúc nữa, cuối cùng vẫn không chịu được phải mở miệng.
Thôi Nịnh nhìn Khúc Úc Sơn.
“Cậu gãi hộ tôi tí với, ngứa quá.”
———-
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp tổng mỏng manh íu đuối.
Câu chuyện nhỏ thứ nhất《Bá tổng và hạt đậu Hà Lan》
Ngày xửa ngày xưa có một con chim hoàng yến, nó muốn tìm một vị bá tổng để nuôi mình, nhưng người kia phải là bá tổng real cơ.
Nó bay vòng quanh thế giới, cố gắng tìm kiếm bá tổng của đời mình, nhưng cho dù đi đến bất cứ đâu thì nó cũng vẫn luôn gặp phải một số trở ngại.
Bá tổng có bá tổng this bá tổng that, nhưng chim hoàng yến lại không biết cách nào để có thể phán đoán được đó có phải là bá tổng real hay không, bởi vì bọn họ luôn có điều gì đó sai sai.
Kết quả là nó không thể làm gì khác hơn là bay về nhà, trong lòng cực kỳ không vui, bởi nó đã khát khao được một vị bá tổng real bao nuôi đến nhường nào.
Cuối cùng, vào một đêm mưa giông bão tố, một vị bá tổng đã gõ cửa nhà nó.
Chim hoàng yến nghe thấy đối phương tự xưng là bá tổng thì mời đối phương vào nhà mình nghỉ ngơi, để kiểm tra, nó đã đặt một hạt đậu Hà Lan trên giường của bá tổng, sau đó lại đặt hai mươi tấm đệm và hai mươi tấm chăn lông vũ lên trên hạt đậu Hà Lan đó.
Vị bá tổng này đã ngủ trên những thứ này vào ban đêm.
Sáng dậy, chim hoàng yến hỏi bá tổng đêm qua ngủ thế nào.
“Ôi, không thoải mái chút nào cả!” Bá tổng đáp, “Gần như cả đêm tôi cũng không chợp mắt được! Có trời mới biết dưới giường có thứ gì.
Có một cái cục gì đó rất cứng cứ cộm tôi, khiến toàn thân tôi bầm tím cả lên, thật sự quá khủng khiếp!”
Chim hoàng yến nhận ra hắn chính là một vị bá tổng real.
Bởi vì hắn vẫn có thể cảm nhận được một hạt đậu Hà Lan dưới hai mươi cái chăn lông vũ và hai mươi tấm đệm.
Ngoại trừ bá tổng real thì không có bất kỳ ai có thể có làn da non nớt đến thế.
Câu chuyện kết thúc.
Khúc bá tổng:??? .