Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 118: Phiên Ngoại Tu Tiên Hoa Đậu Hà Lan Thơm Ngào Ngạt 1


Đọc truyện Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập – Chương 118: Phiên Ngoại Tu Tiên Hoa Đậu Hà Lan Thơm Ngào Ngạt 1


Sau khi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, Khúc Úc Sơn cảm thấy Thôi Nịnh cứ như là bị đoạt xá ấy.

Rõ ràng Thôi Nịnh bị thương nặng hơn nó nhưng mỗi khi tỉnh lại đều sẽ ngồi xổm xuống ngắm nó.
Quả thật là ngồi xổm đó.
Từ lúc bị thương đến nay Khúc Úc Sơn vẫn luôn vùi trong đất để dưỡng thương.

Mặc dầu ở trong đất nhưng không có nghĩa là nó không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài đâu.

Nó có để một mầm của mình trồi lên để cảm nhận bên ngoài, tránh có kẻ địch tấn công bất ngờ (chủ yếu là gà) mà nó không biết.
Cơ mà giờ nào có gà, chỉ có một con rắn đang ngó đăm đăm nó thôi.
Cái mầm nho nhỏ của Khúc Úc Sơn run lên, chỉ là mầm vừa mới run tí xíu, cái con rắn kia đã nhỏ giọng hỏi nó liền: “Sao thế? Lạnh à?”
Còn đưa tay ra chạm vào mầm của nó nữa chớ, động tác cực kỳ cực kỳ dịu dàng.
Cái mầm nho nhỏ của Khúc Úc Sơn lại tiếp tục run rẩy.
Con rắn này chắc chắn đã bị đoạt xá rồi, nói không chừng đã gặp phải con yêu quái dị hợm nào đó trong khu vực cấm rồi.
Sở Lâm vẫn chưa xuất quan, giờ hai người bọn nó đang ẩn nấp trong một hang động.

Bởi thấy động tác sờ mó mầm của Thôi Nịnh thật sự rất kinh dị, Khúc Úc Sơn bèn thu mầm lại.

Vì vậy mà đến khi nó chui ra khỏi lòng đất thì mới phát hiện ra rằng mình đã không còn ở trong hang động kia nữa.

Khúc Úc Sơn biến thành hình người, đi chung quanh ngó nghía xem sao.

Đây là một hang động lộ thiên, hai bên trái phải là vách đá, thi thoảng có nước nhỏ tỏng xuống và khá ẩm ướt.

Chỗ nó đang đứng là nơi ánh mặt trời có thể chiếu rọi.
Vẫn đang nghi ngờ tự hỏi đây là nơi nao, định chuồn lẹ, bỗng nó nghe thấy âm thanh “khè khè” ——
Là tiếng rắn thè lưỡi.
Khúc Úc Sơn hồi hồn rồi quan sát kỹ hơn, mới phát hiện ra trên vách đá không chỉ có nước nhỏ xuống, mà còn có cả mấy con rắn nhỏ khác nữa.

Bọn rắn như là bị nó kinh động, liền ào ào trườn về phía nó.

Khúc Úc Sơn tu luyện không cần kỹ thuật, cộng thêm với vết thương còn chưa lành hẳn nên ngay cả một kết giới để bảo vệ mình nó cũng biến không ra, vậy nên nó liền hốt hoảng chạy vù ra ngoài, song ngoài cửa hang cũng có rắn.
Đương lúc Khúc Úc Sơn trên mé bờ vực sụp đổ, Thôi Nịnh bỗng từ cửa hang đi vào.

Hồi còn ở núi Bạch Nghi, y phục mà Thôi Nịnh được mặc không là trung y thì cũng là loại hở hang gần như chẳng che được người.

Còn bây giờ y lại đang mặc trường bào màu đen viền đỏ, mái tóc dài, mềm mại và đen nhánh buông xõa như thác nước.

Nếu không phải giữa đôi hàng mày đang dao động luồng yêu khí nồng đậm thì có thể gọi y một tiếng tiên nhân.
Thấy Thôi Nịnh bước tới, Khúc Úc Sơn cũng kệ thây y cũng là rắn, bởi dù sao bây giờ y cũng đang là hình người.


Nó thấy lũ rắn kia đều chủ động tránh Thôi Nịnh, không nghĩ ngợi gì thêm bèn nhảy cẫng lên người Thôi Nịnh rồi ôm chặt lấy y.
“Sao chỗ này lại nhiều rắn thế hả? Ngươi mau đưa ta ra khỏi đây đi!” Gấp đến độ thanh âm cũng cao vút.
Thôi Nịnh sững sờ trong chốc lát, kế tiếp liền nhếch khóe môi rồi đỡ lấy Khúc Úc Sơn.
Quả nhiên là rất thích y mà, mới vừa tỉnh đã không chịu nổi mà nhào lên người y rồi.
“Nơi này là núi Xà Hãi, đương nhiên là có nhiều rắn rồi.” Thôi Nịnh nhẹ giọng giải thích với Khúc Úc Sơn.

Trong lúc Khúc Úc Sơn dưỡng thương, Thôi Nịnh nhận ra viên đan dược phá bỏ phong ấn yêu lực của mình đã phát huy tác dụng, nên lập tức mang cả đậu lẫn đất cùng nhau lên đường đến núi Xà Hãi.
Thôi Nịnh đã nghĩ qua, Khúc Úc Sơn đã nguyện ý xả thân tới cứu y thì việc đáp lại một chút phần tình cảm này của Khúc Úc Sơn cũng không thành vấn đề.

Chỉ là Khúc Úc Sơn có quá nhiều thói hư tật xấu, chẳng hạn như thích ra ngoài câu ba đáp bốn.
Nếu Khúc Úc Sơn muốn ở bên y thì tất nhiên là phải loại bỏ hết mấy thói hư tật xấu đó.

Núi Xà Hãi là nơi mà rất ít tu sĩ cùng yêu quái khác loài dám tới, mang Khúc Úc Sơn đến đây để loại bỏ đống thói hư tật xấu kia là quá hợp lý.
“Rắn… núi Xà Hãi? Ngươi nói đây là…” Khúc Úc Sơn vội vã liếc chung quanh bằng ánh mắt hãi hùng.

Này là nó đã bị Thôi Nịnh bắt về hang ổ rồi sao?
Trong nguyên tác ghi là sau khi Thôi Nịnh và sư huynh chiến tranh lạnh bởi chuyện của nó, Thôi Nịnh đã về núi Xà Hãi và tu luyện thành một đại yêu quái khủng bố á.

“Ừm, nơi này là núi Xà Hãi.” Thôi Nịnh ôm Khúc Úc Sơn đi vào hang động.

Thôi Nịnh đi đến đâu, lũ rắn tức khắc bò tứ tung như thể rất sợ Thôi Nịnh.

Khúc Úc Sơn thấy vậy thì lại càng ôm Thôi Nịnh chặt hơn, thậm chí ngay lúc Thôi Nịnh tỏ ý muốn thả nó xuống, nó liền triệu hồi sức lực từ thời còn bú ti mẹ mà ôm chặt lấy cổ Thôi Nịnh, nhất quyết không cho y thả xuống.
Vành tai Thôi Nịnh đỏ bừng, giọng nói lại càng thêm nhẹ nhàng, “Ngươi không cần phải… dính chặt ta như thế, ta chỉ định đặt ngươi lên giường để kiểm tra vết thương của ngươi thôi.”
Ngặt nỗi Khúc Úc Sơn nào có chịu buông ra, nó nghĩ chỉ cần mình buông tay một phát thì nhất định sẽ bị lũ rắn kia ăn tươi nuốt sống ngay.

Thế nên nó không chỉ ôm chặt cổ Thôi Nịnh, mà còn đu cả hai chân quặp vào cái eo gầy của y.
Động tác này của Khúc Úc Sơn đã thành công khiến dái tai Thôi Nịnh không chỉ hơi đỏ nữa mà đã thành đỏ như sắp nhỏ máu đến nơi, hàng mi dài của y khẽ run lên, lát sau liền ôm Khúc Úc Sơn ngồi xuống giường rồi kiểm tra vết thương.

Khúc Úc Sơn không dám thả lỏng chút nào, nó hoàn toàn không quan tâm Thôi Nịnh đang làm gì, mà chỉ chăm chăm đề phòng nhìn bọn rắn đang núp trong bóng tối.
Thôi Nịnh nhẹ nhàng dùng linh lực xâm nhập vào cơ thể Khúc Úc Sơn, thấy đối phương không hề đề phòng mình chút nào thì lại càng nghĩ Khúc Úc Sơn có tình cảm sâu đậm với mình.

Bởi chỉ cần y hơi có ý đồ xấu là có thể bóp nát được nội đan của Khúc Úc Sơn ngay.
Tuy đống pháp bảo trên người Khúc Úc Sơn có thể đỡ giúp nó đòn trí mạng, thế nhưng lúc Sở Lâm bế quan, Khúc Úc Sơn đã đưa cho hắn tất cả đan dược trị liệu mà nó có nên giờ tốc độ hồi phục của nó vẫn cực kỳ chậm.
Thôi Nịnh trầm tư hồi lâu, quyết định đưa Khúc Úc Sơn đến núi Xà Hãi để ngâm ao thánh.
———
“Ta không vào!” Khúc Úc Sơn vừa thấy ao thánh thì lập tức chối từ.
Bên cạnh ao thánh đang có một con trăn thân còn to hơn vòng eo của người bình thường thế kia, giờ nó mà vào thì há chẳng phải sẽ bị nuốt trọn hả.
Thôi Nịnh bảo: “Ao này rất có lợi với việc hồi phục vết thương trên người ngươi.” Ngừng một chút, y nhìn con trăn kia, “Ngươi sợ nó sao? Đừng sợ, nó bị ghim chặt bởi đinh dài bảy tấc rồi, không nhúc nhích được đâu.”
Khúc Úc Sơn không biết rằng đuôi của con trăn dài mấy mét kia đang không ngừng nhỏ máu xuống ao thánh.
Hồi Thôi Nịnh còn nhỏ và vẫn còn ở núi Xà Hãi, do là hậu duệ của Huyền Giao nên suốt ngày bị bắt nạt và bị rất nhiều con rắn lăm le đòi ăn thịt, nhưng rất may y đều trốn thoát thành công.


Khi lớn hơn chút nữa thì y đã bắt đầu học cách ăn thịt đồng loại.

Lần bị người của hội đấu giá bắt đi là lần y đang nuốt một con đại xà yêu hơn trăm năm nên không tiêu hóa được con rắn đó ngay, cơ thể yếu ớt nên mới bị bắt dễ dàng như vậy.
Khúc Úc Sơn liếc liếc con trăn, cuối cùng vẫn ngoan cố không chịu vào, cơ mà nó lại rất muốn trị thương.

Hai ngày nay nó phát hiện ra thái độ của Thôi Nịnh đối với nó rõ ràng đã khác trước, chưa nói giọng điệu nhỏ nhẹ nhé, mà đến động tác cũng buồn nôn thôi rồi, cứ như nó là cô dâu của y ý, ** má lộn lộn, là chú rể.
Mặc dầu không biết là đầu con rắn này có bị cửa kẹp hay không nhưng ưu tiên hàng đầu của nó lúc này là phải nhanh chuồn khỏi núi Xà Hãi.

Cơ mà vết thương của nó hãy còn chưa lành, ngay cả một kết giới cũng không thi triển được thì có chạy được bằng niềm tin và sức sống.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Khúc Úc Sơn bèn đề nghị là xuống ao ngâm cùng nhau.
Có Thôi Nịnh bên cạnh thì con trăn kia nhất định sẽ không dám ăn nó.
“Ngâm cùng nhau?” Thôi Nịnh đỏ mặt lặp lại lời của Khúc Úc Sơn, ánh mắt quét qua khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhợt của Khúc Úc Sơn, ngượng ngùng bảo: “Hay là thôi đi, ngươi vẫn còn chưa khỏe hẳn.”
Khúc Úc Sơn này đúng là chết cũng không sửa được cái nết, đã đến mức này rồi mà vẫn còn nghĩ tới mấy chuyện hư hỏng cho được.

Nếu không phải vết thương của Khúc Úc Sơn còn chưa lành thì nhất định y đã trừng phạt đối phương hẳn hoi một phen rồi.
“Ngâm người thôi mà, đi, chúng ta cùng xuống nào.”
Khúc Úc Sơn kéo Thôi Nịnh xuống nước cùng mình, song nó không dám đứng xa Thôi Nịnh nên gần như là đi sát vào Thôi Nịnh như bông hoa sinh đôi.

Thôi Nịnh ngượng nghịu xoắn xuýt vào ao thánh với Khúc Úc Sơn, khoảnh khắc nước trong ao làm toàn thân Khúc Úc Sơn ướt đẫm, y đã chính mắt chứng kiến cảnh Khúc Úc Sơn biến thành một hạt đậu Hà Lan màu xanh.
Thôi Nịnh: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.