Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 110: Phiên Ngoại Nếu Chu Vọng Trác Và Thôi Nịnh Là Anh Em Cùng Cha Mẹ


Đọc truyện Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập – Chương 110: Phiên Ngoại Nếu Chu Vọng Trác Và Thôi Nịnh Là Anh Em Cùng Cha Mẹ


Hôm chuyển nhà cũng đúng là hôm sinh nhật mười một tuổi của Khúc Úc Sơn.
Nhìn căn nhà mới lộn xộn bừa bãi, Khúc Úc Sơn chán nản chạy ra sân chơi bóng rổ, chỉ tiếc là sân mới lát đá cuội nên bóng rổ không nảy được cao.
Chẳng rõ đã đập bóng được bao lâu, bỗng nghe thấy có tiếng động lạ gần đó.

Khúc Úc Sơn ngoảnh lại thì thấy có một đứa nhóc khoảng ba – bốn tuổi đang ngồi xổm bên hàng rào sắt chạm khắc ngăn cách giữa nhà cậu và biệt thự nhà bên.
Nhóc kia để tóc mái, quả đầu dưa hấu kết hợp với khuôn mặt nhỏ xinh thanh tú của đứa nhóc đã khiến Khúc Úc Sơn nghĩ nhóc ấy là con gái.
Thấy có em gái nhỏ xem mình chơi bóng, Khúc Úc Sơn bắt đầu thể hiện, khoe khoang kỹ năng thượng thừa của mình.

Đầu tiên là đổi tay đập bóng, kế tiếp là vừa đập bóng vừa dẫn bóng chạy, thế nhưng vừa mới chạy thì đã xảy ra sự cố.

Gần chỗ hàng rào có một viên đá nhô lên cực cao, Khúc Úc Sơn chẳng may vấp phải liền ngã sấp mặt, bóng theo đà bay vút đi.
Em gái nhỏ nhà bên phát ra tiếng hít sâu.
Khúc Úc Sơn vồ ếch vừa đau vừa ngượng, vội vàng bò dậy chạy ù vào nhà kệ luôn cả bóng.

Đợi đến tối hắn nhớ, đi ra sân lấy thì phát hiện quả bóng đã mất tiêu.
Khúc Úc Sơn: “?”
Cậu tìm kiếm chung quanh nhưng cũng không thấy, cộng với mẹ đã ra ới cậu về ngủ nên cậu đành phải về trước.
Quả bóng cứ thế biến mất, ở khoảng một tuần thì Khúc Úc Sơn phát hiện không chỉ mất mỗi bóng, mà còn mất một số thứ lặt vặt khác nữa.
Quả cầu lông, cốc nước, mũ lưỡi trai, nửa hộp sữa còn sót lại,…
Tất cả đều là những thứ cậu ném bừa ra sân sau.

Chỉ cần cậu vứt đồ ra sân sau rồi lượn đi làm gì đó, thì bảo đảm khi quay lại, đồ sẽ mất ngay.
Có một lần Khúc Úc Sơn để máy chơi game ở sân sau, đinh ninh rằng trăm phần trăm máy chơi game này cũng mất nốt rồi, bèn quay lại ngó phát, ai dè phát hiện ra máy chơi game hãy còn ở nguyên chỗ cũ, còn hộp sữa chua hắn để ở cạnh thì đã không cánh mà bay.
Nhất định là có trộm.
Mà tên trộm này còn khá thông minh, chỉ trộm những thứ nhỏ nhặt vô giá trị, khiến cậu muốn báo cảnh sát cũng khó.
Khúc Úc Sơn quyết định rắc thính để câu con cá này ra.

Hắn lấy mứt chanh trong tủ lạnh rồi đặt ở sân sau, tìm một góc khuất để nằm vùng.
Đoán chừng ngồi được nửa tiếng, cuối cùng cậu cũng bắt được tên trộm này ——
Là em gái nhỏ nhà bên.
Em gái nhỏ chui vào khe hở hàng rào sắt, rồi vươn bàn tay nhỏ nhắn với lấy mứt chanh của cậu.
Khúc Úc Sơn không ngờ lại là em gái nhỏ nhà bên, nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, cậu vẫn quyết định bắt tên trộm nhỏ này.

Cậu đã từng nghe ba dạy “nhỏ trộm vặt, lớn trộm to”, nên cậu không thể nhìn em gái nhỏ nhà bên lầm đường lạc lối được.
Vì vậy, cậu đã lao ra và túm lấy bàn tay hư hỏng của em gái nhỏ.
Em gái nhỏ rõ ràng bị cậu doạ sợ, đứng ngây người ngẩng đầu nhìn cậu.
Sau đó, phụ huynh nhà bên đã sang xin lỗi và muốn trả lại Khúc Úc Sơn mấy thứ đồ bị lấy đi, song còn chưa kịp đưa thì em gái nhỏ đã khóc toáng lên, khóc đến mặt mũi đỏ bừng, nhất quyết không chịu để bố mẹ trả lại đồ.
Ba mẹ Khúc liếc mắt nhìn nhau, rồi lại liếc vẻ mặt của Khúc Úc Sơn, ba Khúc bèn lên tiếng giảng hòa: “Đều là mấy thứ nhỏ nhặt vô giá trị, nếu bé thích thì cho bé giữ đi anh.”
Mẹ Khúc ôm Khúc Úc Sơn vào lòng, thơm má cậu rồi an ủi: “Giai yêu của mẹ, lát nữa mẹ sẽ mua cho con cái mới nha.”
Khúc Úc Sơn thực ra không quan tâm đến những thứ đó, thấy em gái nhỏ khóc thảm thương như vậy, cậu bèn hào phóng nói: “Những thứ này cứ để em gái cầm đi ạ.


Sau này nếu em gái thích đồ của cháu thì có thể sang phòng cháu lấy.”
Nghe thấy hai chữ “em gái”, cả bốn vị phụ huynh đều bật cười, mẹ Chu đương định giải thích thì bỗng thấy con trai nhỏ của mình đã ngừng khóc, dè dặt tiến đến bên cạnh Khúc Úc Sơn rồi túm lấy quần cậu, thanh âm non nớt vẫn hơi nức nở: “Chơm… em cũng mún…”
Khúc Úc Sơn ngẩn tò te, tưởng ý em gái nhỏ là muốn mẹ Khúc chụt má, bèn quay sang bảo mẹ Khúc: “Mẹ ơi, em ấy muốn mẹ thơm em.”
Mẹ Khúc nghe vậy thì định ôm lấy em gái nhỏ, thế nhưng em gái nhỏ lại né bà, vẫn cứ túm lấy quần Khúc Úc Sơn mà nói: “Chơm… chơm…”
“Tiểu Úc à, em muốn con thơm em đấy.” Mẹ Khúc hiểu ngay.
Khúc Úc Sơn nghe xong thì lắc đầu ngay tắp lự, “Con không thể tùy tiện thơm con gái.”
Bốn vị phụ huynh lại cười phá lên, mẹ Khúc còn cố ý trêu Khúc Úc Sơn, “Thế con để em thơm con là được mà.”
Khúc Úc Sơn vẫn cứ là không muốn, nghĩ mình như thế là lợi dụng em gái nhỏ, cơ mà em gái nhỏ vẫn nắm chặt quần cậu không chịu buông, lại thêm mẹ Khúc bên cạnh cứ nói không ngừng, Khúc Úc Sơn đành phải ngồi xổm xuống.
Một nụ hôn mềm mại khẽ đáp xuống má.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của em gái nhỏ mở to, ngắm Khúc Úc Sơn không chớp mắt.

Khúc Úc Sơn bắt đầu ngượng, bèn lủi ra sau lưng mẹ Khúc.
Đây là lần đầu tiên cậu được con gái thơm má.
“Không ngờ Nịnh Nịnh lại thích Tiểu Úc như vậy.

Bé ở nhà không thích nói chuyện, ra ngoài lại càng không.” Mẹ Chu cảm thán.
Bởi câu cảm thán này, em gái nhỏ nhà bên bắt đầu thường xuyên lui tới nhà họ Khúc.

Xưa nay Khúc Úc Sơn chỉ toàn chơi với mấy thằng em họ da thô thịt chắc, chứ chưa từng được chơi với con gái thơm tho mềm mại thế này bao giờ, nên cậu chàng là cực kỳ mất tự nhiên.

Mà càng khiến cậu mất tự nhiên hơn là em gái nhỏ nhà bên thơm tho mềm mại này rất thích ngồi vào lòng cậu, và chụt má cậu.
Chỉ là cậu mất tự nhiên chưa được bao lâu thì giới tính thật của em gái nhỏ nhà bên đã bại lộ, bởi cậu gặp anh trai của em gái nhỏ.
Anh trai của em gái nhỏ tên là Chu Vọng Trác, đợt nọ ra nước ngoài tham gia trại hè, giờ mới về nước.

Về nước rồi anh liền thay cô giúp việc sang đây đón em, vừa tới nơi đã bắt gặp cảnh hai con mèo đang chơi đùa ở sân sau.
Mèo anh mèo em cùng nhau ngồi xổm, lấy que chọc chọc con giun trên đất.
“Em trai.”
Gọi một tiếng, cả hai con mèo đều ngoảnh lại.
Chu Vọng Trác mỉm cười, nhìn thấy mèo anh đứng dậy nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, còn mèo em thì vẫn ngồi im tại chỗ.
Chu Vọng Trác bước đến và nói với mèo anh: “Em là Tiểu Úc đúng không, rất vui được gặp em, anh là Chu Vọng Trác nhà bên cạnh, em có thể gọi anh là anh giống em trai anh.” Anh lấy khăn tay rồi lau mặt cho hai bé mèo, “Hai đứa nghịch kiểu gì mà bẩn thế này?”
Mèo anh vẫn đang ngớ người vì hai chữ “em trai”, đến khi mặt đã được lau sạch sẽ, bấy giờ cậu mới hoàn hồi, hỏi: “Ai là em trai anh?”
Chu Vọng Trác bế mèo em lên, “Em ấy nè.”
Khúc Úc Sơn nhìn em gái nhỏ đang được Chu Vọng Trác bế trên tay, đứng hình hoàn toàn.
Sau ngày hôm đó, Khúc Úc Sơn liền không chịu gặp em gái nhỏ nhà bên nữa, à không, phải là em trai nhỏ nhà bên.
Nhà họ Chu có hai cậu con trai, giai lớn theo họ bố tên là Chu Vọng Trác, giai nhỏ theo họ mẹ tên là Thôi Nịnh.
Khúc Úc Sơn thấy ngượng chín cả mặt khi đã hiểu lầm giới tính của Thôi Nịnh lâu như thế nên không chịu gặp Thôi Nịnh, nhưng Thôi Nịnh lại vẫn cứ quấn lấy cậu.

Thôi Nịnh – vốn vẫn đang học mẫu giáo, đã nhảy cấp lên học thẳng tiểu học nơi Khúc Úc Sơn đang học.
Đầu năm lớp một, Thôi Nịnh tan học đều không chịu về nhà với cô giúp việc, mà là luôn chạy đến tầng sáu nơi Khúc Úc Sơn học để chờ cậu cùng về.
Vì thế mà một thời gian sau, cả lớp đều biết Khúc Úc Sơn có một cái đuôi nhỏ.

Mỗi ngày khi Thôi Nịnh xuất hiện, bạn cùng lớp sẽ oang oang cái mồm trêu cậu, “Khúc Úc Sơn ơi, cái đuôi nhỏ của mày lại tới rồi kìa.”
Khúc Úc Sơn tức đến thở phì phì, lôi truyện tranh ra đọc, ngó lơ mấy cậu bạn kia.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Khúc Úc Sơn thi thoảng liếc ra cửa sổ sẽ thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thôi Nịnh, cậu lại không đành lòng.


Bởi vậy mà không bao lâu sau, cậu đã đồng ý chơi lại với Thôi Nịnh.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Khúc Úc Sơn học thẳng lên trung học cơ sở.
Trường trung học cơ sở và trung học phổ thông ở cạnh nhau, nhưng lại cách trường tiểu học một con đường dài.
Khúc Úc Sơn lên cấp hai, thi thoảng vào tiết thể dục sẽ lẻn trèo tường đi chơi.

Vừa mới leo qua được tường, chẳng ngờ đã bị Chu Vọng Trác tóm sống.
Nghĩ là hàng xóm nên Khúc Úc Sơn lập tức cầu xin Chu Vọng Trác đừng mách chuyện này.

Song, cậu thật không ngờ Chu Vọng Trác trên cương vị là Chủ tịch hội sinh viên đã không chỉ báo sự việc lên Ban Kỷ luật, mà còn méc cả với ba mẹ cậu.
Khúc Úc Sơn phải đứng đọc bản kiểm điểm trước toàn trường trong giờ chào cờ, về nhà còn bị ba Khúc nhồi cho món thịt lợn xào măng.
Bức tường của trường cũng đã được lắp đặt lưới điện, từ đó về sau Khúc Úc Sơn không thể trèo tường trốn đi chơi được nữa.
Và mối thù như nước với lửa đã được kết thành như vậy.
Khúc Úc Sơn đang trong cơn điên tiết bắt đầu tiến hành trả thù Chu Vọng Trác, nhân tiện kéo theo thằng em Chu Vọng Trác trả thù cùng luôn.
Thí dụ như cuối tuần, mới sáng sớm tinh mơ Khúc Úc Sơn đã gọi Thôi Nịnh lén lút mở cửa cho mình, sau đó lấm la lấm lét mò vào phòng Chu Vọng Trác rồi vẽ bậy lên mặt anh nhân lúc anh còn đang ngủ.
Lại thí dụ như mua con nhện giả bằng cao su rồi bảo Thôi Nịnh nhét vào balo Chu Vọng Trác.
Thôi Nịnh cả Chu Vọng Trác không hổ là anh em tình thâm, đối với chuyện giúp Khúc Úc Sơn trả thù anh mình, Thôi Nịnh không hề có tí do dự nào.
Mấy cái trò sửu nhi này có quá nhiều dấu vết, chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết thủ phạm là ai.
Có điều tính tình Chu Vọng Trác lại tốt vô cùng, chưa bao giờ tính sổ với đôi mèo anh mèo em này cả.

Đôi khi bắt được quả tang ngay tại hiện trường, anh cũng chỉ cười bất lực nhìn đôi mèo anh mèo em hốt ha hốt hoảng chạy té đít ra khỏi phòng anh.
Mèo anh chân dài chạy nhanh, mèo em chân ngắn vừa cuống quýt đuổi theo vừa gọi í ới, “Anh Úc Úc ơi đợi em mới.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.