Đọc truyện Bá Tình Thủ Ái – Chương 30
Mặt trời vừa mới nhô lên, Tiểu Đức Tử đã bưng đồ dùng rửa mặt cung kính chờ ở bên ngoài.
Một đêm không ngủ, chỉ vì có thể được ngắm nhìn Thụ Thanh nhiều hơn chút nữa, Hoằng Nhưng cẩn thận đắp lại chăn cho người mình vẫn ôm trong ngực, mới cất giọng phân phó vọng ra bên ngoài: “Vào đi!”
Nghe được tiếng nói luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng kia giờ lại xen lẫn chút khàn khàn, Tiểu Đức Tử thở dài trong lòng, nếu Triệu đại nhân thật sự ra đi, vậy Hoàng Thượng…, nghĩ đến điều này, trên gương mặt ít có biểu tình của Tiểu Đức Tử cũng hiện đầy lo lắng, y hạ thấp lưng, chậm rãi đi vào trong tẩm cư: “Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng….”
Không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy đến không gian giữa mình và Thụ Thanh, Hoằng Nhưng cắt ngang lời còn chưa nói xong của Tiểu Đức Tử: “Để các thứ ở đó, ngươi lui ra đi!”
“Hoàng Thượng….”
“Lui ra.”
“Dạ.” Nghe ra sự cường ngạnh trong thanh âm Hoàng Thượng, Tiểu Đức Tử đành đặt đồ dùng xuống, ngẩng đầu lén lút nhìn thoáng qua long nhan tái nhợt tràn đầy mệt mỏi của Hoàng Thượng, y cũng không dám nhiều lời nữa: “Nô tài xin cáo lui.”
Tiểu Đức Tử vừa mới lui ra, Mộ Hàm không biết hợp thời liền đột nhiên xuất hiện ở bên giường, hai người mắt lạnh nhìn nhau hồi lâu, Mộ Hàm rất nhanh tiến lên một bước ra chiêu định cướp lấy Thụ Thanh đang dựa trên ngực đối phương, mà Hoằng Nhưng cũng lập tức xoay thân ôm chặt người trong ngực vào lòng, sử xuất nội lực, bay lên, lộn hai vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Mộ Hàm nhìn Hoằng Nhưng mang theo tư thái bảo hộ, trên khuôn mặt vô biểu tình hiện lên chút ý cười lạnh băng: “Ta đã tìm được giải dược có thể cứu chữa cho Thụ Thanh.”
Có một loại cảm xúc vui sướng không thể nói lên lời, nháy mắt lan tỏa trong tâm Hoằng Nhưng, nhưng nỗi hoan hỉ qua đi, Hoằng Nhưng liền băn khoăn về ý tứ ẩn sau câu nói nửa chừng của Mộ Hàm.
“Ta sẽ đưa hắn đi.”
Lời vừa nghe thấy, tựa như một nhát đao sắc bén đâm mạnh vào ngực Hoằng Nhưng. Kỳ thật như vậy cũng không sao, chỉ cần Thụ Thanh còn sống là tốt rồi…, y cúi đầu xuống, nhìn người chỉ còn lại hơi thở mỏng manh trong lồng ngực, nỗi ưu sầu tràn đầy cõi lòng thoáng chốc đã trôi đi, khóe miệng cũng bất giác gợi lên một đường cong ôn nhu như hoa, y nhẹ nhàng đem môi dán tại trên trán Thụ Thanh, cứ như chỉ cần được làm vậy thôi đã là một điều hạnh phúc, đủ khiến cho trái tim y cảm thấy ấm áp. Hoằng Nhưng chậm rãi đem môi dời đến bên môi Thụ Thanh, đôi mắt tràn đầy ôn nhu nhìn vẻ mặt dường như sắp tỉnh lại của hắn, chờ ta, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi…
Đem Thụ Thanh đặt vào trong một vòng tay khác, y ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Hàm: “Chiếu cố hắn cho tốt.” Nhất định có một ngày, ta sẽ đưa hắn trở về bên ta…
Mộ Hàm khẽ nhếch khóe miệng, không đáp lời, chỉ lẳng lặng mang theo một loại ôn nhu kỳ dị mà đón lấy Thụ Thanh vào trong lòng mình, còn trêu ngươi trước mặt Hoằng Nhưng, lưu lại một nụ hôn trên mi mắt Thụ Thanh, mới phi thân rời đi…
Đem màn tỏ rõ ý khiêu khích vừa rồi thu vào đáy mắt, Hoằng Nhưng đã vô thức siết chặt tay thành quyền, gân xanh ẩn hiện ở trên thái dương, nhưng nhắm mắt lại, nghĩ tới khuôn mặt tái nhợt của Thụ Thanh, tay Hoằng Nhưng lại chậm rãi buông lỏng, y nâng bàn tay lên, hồi tưởng lại xúc cảm ban nãy vừa mới chạm qua gương mặt Thụ Thanh, cho đến khi tâm tình hoàn toàn bình ổn, Hoằng Nhưng mới khẽ gợi lên khóe môi, nhưng trong ánh mắt lại không hề có ý cười, Thụ Thanh, chờ ta…
Lúc này, khi đã phi đi được ngoài trăm dặm, Mộ Hàm mới dừng lại, đứng ở trước một ải sườn núi. Bắt gặp thân ảnh của chủ tử, Vãn Hoa mới hiện thân, y quỳ một gối xuống trước mặt Mộ Hàm: “Chủ nhân, thuộc hạ cuối cùng đã tìm được giải dược.” Vãn Hoa tiến lên một bước, cởi xuống bao phục vác ở sau lưng, nhìn Vãn Hoa đưa tới trước mắt một đứa trẻ mới sinh còn đang trong giấc mộng, Mộ Hàm khẽ nhíu mày.