Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 36: Cậu, chờ xem! (3)


Đọc truyện Bá Nữ Khiêm Quân – Chương 36: Cậu, chờ xem! (3)

Edit: Sakuraky

Beta: Phong Vũ

Cuộc sống ở đại học thật muôn màu muôn vẻ, nếu như bạn không muốn học tập thì việc chơi bời cũng sẽ rất phong phú, tại sao khi vào đại học các bạn sinh viên lại dường như không chịu được sức hấp dẫn mà bỏ bê việc đèn sách, phần lớn nguyên nhân là bởi vì khi lên đại học thì không gian để những sinh viên này buông thả mình rất rộng lớn, tuy nhiên mỗi người lại có thái độ khác nhau đối với không gian này.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Tháng mười một đã tới, nhà trường tiến hành đại hội thể dục thể thao sinh viên hàng năm,. Trải qua năm thứ nhất của đại học, sinh viên năm thứ 2 đã không còn sự nhiệt tình như trước kia nữa, sinh viên năm thứ ba tham gia chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, về phần sinh viên năm thứ tư đã sớm mai danh ẩn tích mất rồi, cho nên đại hội thể dục thể thao hàng năm không nói ngoa là chỉ dành riêng cho sinh viên năm thứ nhất, một trận đấu có mười người thì có đến chín người là sinh viên năm đầu, một người khác nhất định là thuộc về ban hậu cần.

Trần Hiểu Quân là sinh viên khoa thể dục, đại hội thể dục thể thao lần này nhất định không thể thiếu cô, nhưng lại không phải với thân phận vận động viên. Khoa thể dục tham gia đại hội thể dục thể dục thể thao, thử nghĩ xem nếu sinh viên khoa thể dục và sinh viên các khoa khác thi môn thể dục, kết quả sẽ như thế nào? Không cần nghĩ cũng có thể đoán được tám chín phần, ước chừng nếu như người của khoa thể dục cũng tham gia đại hội khẳng định yếu tố đặc sắc sẽ kém đi rất nhiều, cho nên sinh viên khoa thể dục tham gia đại hội thể dục thể thao chỉ với tư cách là trọng tài, Trần Hiểu Quân là một người trong số đó. Thế nhưng trọng tài cũng được chia ra làm rất nhiều loại, Trần Hiểu Quân là sinh viên năm thứ nhất không có kinh nghiệm gian dối nên được phân công ghi chép kết quả thi đấu. Trần Hiểu Quân cũng không ngại làm công việc này, chỉ cần được xem náo nhiệt là cô đã cảm thấy rất vui rồi.

Nhiệm vụ của trọng tài đã được phân xuống, trong hai ngày này cô được điều động ghi chép ba hạng mục thi đấu, toàn bộ đều là các trận tranh tài của nam sinh: buổi sáng ngày thứ nhất là chạy 100 mét, xế chiều là môn đẩy tạ, buổi chiều ngày thứ hai là chạy 3.000 mét.

Sau khi các tân sinh viên xếp thành đội hình ngay ngắn chậm rãi tiến vào sân vận động, nghi thức khai mạc được tiến hành đơn giản, đại hội thể dục thể thao chính thức được bắt đầu. Trần Hiểu Quân và Quách Tuyết đi đến nơi tổ chức cuộc thi chạy 100 m, Trần Hiểu Quân thấy Quách Tuyết không khác gì cái đuôi nhỏ đuổi theo phía sau bèn nói: “Cậu không phải là trọng tài tại sao lại tới đây tham gia náo nhiệt vậy!”

“Đang buồn muốn chết, vừa hay đến xem bọn họ thi đấu, nói không chừng còn có thể phát hiện ra được vàng đó.” Quách Tuyết so với những người chuẩn bị tham gia trận đấu còn hưng phấn hơn.

Trần Hiểu Quân giống như là nhìn thấy người ngoài hành tinh: “Cái gì vàng? Đầu óc cậu bị hư hả!”

“Không phải rùa vàng cũng được, yêu cầu của tớ cũng không cao mà.” Quách Tuyết tiếp tục huyên thuyên.


Nói như thế nào Trần Hiểu Quân cũng đọc không ít tiểu thuyết, nghe đến đó coi như đã hiểu rõ ý tứ của Quách Tuyết, suy nghĩ cẩn thận vừa rồi không khỏi toát mồ hôi, sức chống cự của Quách Tuyết quả thật là quá kém, chỉ có mấy ngày đã bị mấy cô nàng khoa Mỹ thuật tạo hình phòng bên cạnh làm hư mất rồi, đã bắt đầu mơ tưởng một tình huống gặp gỡ lãng mạn: “Cậu tìm rùa vàng thì có thể, nhưng đừng có ở bên cạnh mình vòng tới vòng lui như thế.”

“Như vậy thì cơ hội sẽ nhiều hơn một chút!” Quách Tuyết không kịp suy nghĩ liền nói ra những gì nghĩ trong đầu.

“Cậu nói cái gì?” Trần Hiểu Quân cầm bản ghi chép thành tích giơ lên.

Quách Tuyết cũng biết mình lợi dụng bạn bè là không đúng liền lấy lòng nói: “Thật ra là mình khen cậu rất xinh đẹp đấy chứ.”

“Bản thân mình rất xinh đẹp rồi còn cần cậu phải nói sao?” Trần Hiểu Quân bực mình buột miệng nói ra, không để ý tới những lời mình vừa thốt ra thu hút sự chú ý của mọi người đến cỡ nào.

Quách Tuyết thấy mình thật mất mặt, kế hoạch lợi dụng Trần Hiểu Quân thành công nhưng hiệu quả lại không đạt được, cô liền xoay người núp đằng sau lưng Trần Hiểu Quân.

Trần Hiểu Quân cũng thấy mình lúc này rất mất thể diện, còn thốt ra những lời tự kỷ như vậy…, cho dù quả thật là cô thường xuyên được các bạn cùng lớp gọi là hoa khôi của khóa, nhưng cô cũng không để chuyện ấy ở trong lòng cũng chưa từng làm nên chuyện gì, lúc này làm nhiều trò như vậy, một tân sinh viên có thể nói ra những lời có sức nổ lớn như vậy về sau làm sao còn mặt mũi nhìn ai. Còn có người đang nhìn Trần Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân cảm thấy không thể muốn như lần trước gào thét đuổi người ta trở về, lần đó là có quỷ đáng ghét ra mặt…? Tại sao lại nghĩ tới cậu ta vậy! Trần Hiểu Quân thật muốn lấy búa nện vào đầu mình. Bình tĩnh, bình tĩnh… Sau khi tỉnh táo lại Trần Hiểu Quân coi những ánh mắt kia là không khí, bắt đầu làm việc của mình, dần dần người chung quanh cũng đem sự chú ý tập trung đến trận đấu đang chuẩn bị diễn ra.

Trần Hiểu Quân ở một bên sắp xếp lại danh sách bất chợt mở to hai mắt, có lẽ là cô nhìn lầm rồi, làm sao có thể là cậu ta được? Trần Hiểu Quân còn chưa kịp dụi mắt thì Quách Tuyết lại lén lút tới gần: “Trần Hiểu Quân, cậu nhìn xem!”

“Nhìn cái gì hả?” Trần Hiểu Quân nhìn theo hướng Quách Tuyết chỉ. Mấy chữ “có cái gì đẹp mắt” chuẩn bị thốt ra khỏi miệng lại bị bóng người trước mắt làm cho nghẹn ứ đành nuốt trở lại.


“Quân Quân.” Trình Hiểu Quân cùng mấy bạn học đi tới bên cạnh Trần Hiểu Quân thấy Quân Quân cầm bản ghi thành tích trong tay nói: “Cậu là trọng tài sao?”

Trần Hiểu Quân không trả lời, Quách Tuyết từ phía sau liền xông ra: “Trình Hiểu Quân chào cậu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Trình Hiểu Quân mỉm cười: “Chào cậu, lần đó mình và Quân Quân đi trước để cho cậu ở lại ăn cơm một mình thật xin lỗi.”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì!” Quách Tuyết khua tay tỏ vẻ không ngần ngại.

“Cậu tham gia chạy 100 mét à?” Bất ngờ Trần Hiểu Quân nói ra một câu cắt ngang cô bạn Quách Tuyết vẫn còn hào hứng muốn tiếp tục câu chuyện.

“Ừ, mình đăng kí ba hạng mục, nhưng mình không ngờ Quân Quân sẽ là trọng tài.” Trình Hiểu Quân nói rất tự nhiên.

Không ngờ? Phải là tôi không ngờ cậu tham gia đại hội thể dục thể thao mới đúng! Trần Hiểu Quân cau mày không vui.

Bạn học bên cạnh Trình Hiểu Quân dường như nhìn ra mỹ nữ cùng Trình Hiểu Quân nói chuyện mất hứng liền tiến lại hòa hoãn không khí: “Trình Hiểu Quân, tại sao cậu không giới thiệu hai mĩ nữ năm đầu này cho chúng tớ một chút hả?”

Trình Hiểu Quân không để lại dấu vết kề sát vào cạnh chỗ Trần Hiểu Quân: “Bạn này là Trần Hiểu Quân,… Chúng mình là hàng xóm với nhau.” Hàng xóm nghe hẳn là gần hơn so với bạn học nhỉ, “Bạn này là bạn cùng phòng của cậu ấy, Quách Tuyết.”


Đám bạn của Trình Hiểu Quân vừa nghe lập tức sôi trào: “Thì ra là các cậu còn cùng tên nữa ư! Hữu duyên hữu duyên!”

“Tôi và cậu ta không quen.” Mặc dù Trần Hiểu Quân đã trải qua rất nhiều lần bị trêu trọc vì hai người cùng tên như vậy nhưng trong lòng cô vẫn không thấy thoải mái.

Mấy người bạn nghe xong thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, nhưng tất cả mọi người rất nhanh chóng nói lảng sang chuyện trận đấu sắp bắt đầu rồi đều tự định bụng lẻn đi. Trình Hiểu Quân đã sớm biết Quân Quân sẽ không dùng thái độ thân thiện đối xử với mình, cũng có vẻ gì là tức giận, nhưng lúc đi thì nói rất khẽ với Trần Hiểu Quân câu ‘Mình sẽ cố gắng’ rồi mới xoay người đi cùng các bạn.

Trần Hiểu Quân làm như không nghe thấy bắt đầu đi đến đích của đường chạy 100 mét.

Bên kia, Trình Hiểu Quân dường như không có cách nào trốn khỏi trận “Nghiêm hình tra khảo” của bạn học.

“Trình Hiểu Quân, cái bạn Trần Hiểu Quân kia và cậu có quan hệ gì vậy, này không phải là bạn gái của cậu chứ? Nếu như không phải thì mình lập tức theo đuổi cô ấy đấy nhé, thoạt nhìn rất thú vị.” Trình Hiểu Quân ưu tú như vậy có bạn gái cũng không có gì kì là, một người trong đám bạn thử dò xét nói.

“Không được!” Hai chữ này Trình Hiểu Quân nói ra không lớn nhưng có thể nhận ra ý không thể kháng cự trong đó.

“Gì vậy ta, là bạn gái của cậu tất nhiên mình sẽ không theo đuổi, nếu như không phải là vậy thì lại khác nha. Rốt cuộc là có đúng như vậy không?” Có lẽ là mới vừa rồi Trình Hiểu Quân giọng nói quá mức trực tiếp, nhưng có theo đuổi Trần Hiểu Quân thì  vẫn không xác định được nên lại hỏi.

Trình Hiểu Quân đứng lại nói: “Mình và Quân Quân là thanh mai trúc mã!” Mặc dù  không nói gì đến yêu thương, cũng không có nói thích, nhưng “Thanh mai trúc mã” bốn chữ này đặt ở trên người Trình Hiểu Quân thì chính là người khác ai cũng không thay thế được.

Triệu Bân thấy tình huống không đúng liền khoác vai Trình Hiểu Quân: “Biết rồi biết rồi, to mồm cứ như là cậu nghĩ cậu ta tới thật vậy a! Bây giờ điều bọn mình nên lo lắng chính là bảo tồn thể lực lấy chức vô địch 100 mét, chứ không phải ở chỗ này lãng phí miệng lưỡi.”


Mấy người bạn bị lời này của Triệu Bân kéo sự chú ý về lại trận thi đấu cũng không thảo luận đề tài mới vừa rồi nữa.

Chỉ chốc lát sau loa thi đấu vang lên, chạy 100 mét là hạng mục thứ nhất, vận động viên thi 100 mét đều đã đứng trên sân đấu, lúc này  trên bãi tập cũng chật kín người, đều là khán giả từ trường đến xem thi đấu.

Chạy 100 mét chia thành ba vòng: đấu loại, đấu bán kết và chung kết, thông qua thành tích đấu loại chọn mười người tham gia thi bán kết sau đó lại chọn năm người tiến hành trận chung kết cuối cùng. Tham gia 100 mét có tất cả 60 người vừa lúc chia làm 12 tổ, Trình Hiểu Quân bị phân ở tổ thứ bảy.

Quá trình trận đấu diễn ra rất nhanh chóng, chưa tới nửa giờ cuộc thi đã kết thúc, Trần Hiểu Quân kẹp biên bản giao cho trọng tài chính, khi giao ra trong đầu còn có một chút cảm giác không thật, không ngừng ở trong lòng mình hỏi tại sao lại như vậy? Quỷ đáng ghét này làm sao có thể chạy nhanh như vậy cơ chứ, làm sao có thể còn chạy vào top mười, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra quỷ đáng ghét tham gia phong trào thể dục thể thao cũng không lâu lại có thành tích như vậy.

“Wa!” Quách Tuyết chạy đến bên cạnh Trần Hiểu Quân, “Không ngờ Trình Hiểu Quân pro như vậy đó, người đẹp trai học giỏi chạy cũng nhanh nữa, cực phẩm nha cực phẩm nha!”

Trần Hiểu Quân thiếu chút nữa không kìm được muốn che cái miệng mê trai của Quách Tuyết lại, hừ lạnh: “Cực phẩm cũng không đến lượt cậu, cậu xem những người đó đi…” Trần Hiểu Quân chỉ vào những nữ sinh đang vây quanh quỷ đáng ghét, quỷ đáng ghét rõ ràng vô dụng như vậy mà lại được nhiều nữ sinh hoan nghênh như thế, thật chẳng có chút đạo lý nào, chẳng lẽ trình độ thưởng thức của mình đã quá lạc hậu theo không kịp các cô nàng ấy rồi, “Cậu không có cơ hội đâu.”

“Mình không có cơ hội thì sao, mới nói một chút cậu đã không vui, cậu ta cũng không phải là bạn trai cậu, đồ hẹp hòi!” Quách Tuyết đã không còn  ngây thơ đến mức thật sự nghĩ mình sẽ là nhân vật chính trong truyện cổ tích hoàng tử và công chúa, không đúng, là câu chuyện cổ tích lãng mạn cô bé lọ lem.

“Mình hẹp hòi? Mình chỉ nói đúng sự thật mà thôi!” Trần Hiểu Quân lập tức phản bác, “Cái tên quỷ đáng ghét ấy, chỉ những cô gái không có mắt nhìn mới bị bộ dáng của cậu ta lừa gạt.” Trần Hiểu Quân không có chú ý tới là khi cô phủ định Trình Hiểu Quân thì cũng đồng thời khẳng định Trình Hiểu Quân, nhưng những lời này của cô hiệu ứng oanh động nhất chính là tiếng cô nói quá lớn, mọi người trong phạm vi mười mét đều nghe thấy những lời cô nói. Kết quả rất dễ tưởng tượng, Trần Hiểu Quân lại một lần nữa khiến những người xung quanh chú ý, nếu như không phải là cô rất xinh đẹp nói không chừng tất cả mọi người đã quay về cô nhổ nước miếng rồi, cho nên những người đó nghe được lời của Trần Hiểu Quân thì chỉ sững sờ nhìn cô cứ như là nhìn động vật trong vườn thú.

Trần Hiểu Quân gần đây thất thường, cục diện mấy lần gặp gỡ đều lúng túng như vậy, mặt lại dầy đến mức vác cũng không được rồi, lúc nhìn thấy quỷ đáng ghét chạy ra khỏi vòng vây của người ta thì mặt đã đỏ đến mức có thể quay cả một con vịt.

Trình Hiểu Quân mỉm cười đi về phía Trình Hiểu Quân, trên người cậu là bộ quần áo thể thao, đây là lần đầu tiên Trần Hiểu Quân thấy quỷ đáng ghét mặc đồ thể thao, cô bắt đầu hoài nghi ánh mắt mình, có lẽ là có vấn đề thật, tại sao lúc trước thấy quỷ đáng ghét là dáng vẻ vô dụng yêu ớt ngược lại lúc này lại có một loại áp lực dần dần tới gần…

“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân vừa đứng ở bên cạnh Trần Hiểu Quân, cười dịu dàng lạ thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.