Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 30: Cậu quản tôi à (2)


Đọc truyện Bá Nữ Khiêm Quân – Chương 30: Cậu quản tôi à (2)

Edit: Phong Vũ

“Trần Hiểu Quân, em và Trình Hiểu Quân cùng nhau nhặt được quyển truyện này đúng không?” Thầy Lưu nhìn Trần Hiểu Quân hỏi.

Trần Hiểu Quân vẫn còn đang bất ngờ vì lời nói mới rồi của quỷ đáng ghét, ban đầu khi nhìn thấy cậu ta đi vào trong lòng cô tựa như tảng đá không ngừng lao xuống giếng, nghĩ là bị cậu ta thấy một màn này nhất định không phải là chuyện tốt, không ngờ cậu ta lại giúp giúp mình nói dối: “Dạ đúng, là em và Trần Hiểu Quân cùng nhặt được trên đường về nhà.”

Làm sai không chịu nhận đã là một chuyện không đúng, còn có người giúp giải vây, người giúp còn là người đáng tin nhất, cho dù thầy Lưu trong lòng có nghi ngờ cũng không làm sao bắt bẻ được bọn họ: “Trình Hiểu Quân, thầy tin lời em nói, em là một học sinh rất ưu tú, các em là bạn học, là hàng xóm còn là bạn tốt, về sau em phải là người tiên phong, trợ giúp, đôn đốc Trần Hiểu Quân học tập.”

Trình Hiểu Quân gật đầu nói: “Dạ em biết rồi.”

Thầy Lưu gật đầu với Trình Hiểu Quân sau đó nói với Trần Hiểu Quân: “Trần Hiểu Quân lần này coi như xong, quyển truyện này thầy sẽ thu, bất kể trong giờ em có đọc hay không, thầy cũng hy vọng về sau sẽ không phát sinh tình huống như thế, học cho tốt, chỉ có thời gian hơn một năm nữa là thi vào cao đẳng, phải tranh thủ thời gian, biết không?”

“Dạ em biết rồi thầy.” nói là một chuyện trong lòng nghĩ lại là một chuyện khác. Trần Hiểu Quân bây giờ trong lòng đang bực bội nghĩ tới lời thầy Lưu vừa mới nói.

‘Thầy tin lời em nói’ chẳng lẽ lời của mình thì không thể tin sao? Cái gì mà giúp đỡ đôn đốc mình học tập, cậu ta có mà giúp mình gạt người thì có! Còn nữa, đã nói ‘lần này coi như xong’ thì còn muốn thu truyện của mình để làm gì, làm mình hụt tiền! Mình biết quyển truyện này là một đi không trở lại mà, còn nói mấy lời vô ích này làm gì chứ. Tranh thủ thời gian học tập thật tốt, không đọc truyện thì có thể học thật tốt sao? Trần Hiểu Quân ở trong lòng rủa thầy một chặp, thầy Lưu huyên thuyên dạy bảo một hồi rồi bỏ đi để hai người bọn họ lại.

Trần Hiểu Quân “không yên lòng” ra khỏi văn phòng đi về hướng sân thể dục, cô muốn đi hóng mát một chút để đổi gió, không chú ý tới quỷ đáng ghét đi theo ở phía sau. Trình Hiểu Quân cũng một mực yên lặng đi theo Quân Quân, cho đến khi thầy Quân Quân ngồi xuống ghế khán giả trên sân thể dục mới gọi to: “Quân Quân!”

Trần Hiểu Quân bỗng dưng quay đầu lại nhìn chằm chằm nhìn người đột nhiên phát ra âm thanh: “Sao cậu ở đây?” lời còn chưa nói hết liền nhớ tới chuyện mới vừa rồi của mình ở trong văn phòng, đột nhiên đứng lên dùng ánh mắt đào một lỗ ở trên người Trình Hiểu Quân: “Quỷ đáng ghét, cậu lại dính vào chuyện của tôi!”

“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân muốn dừng cơn tức của Quân Quân lại, “Tớ muốn giúp cậu thôi, cậu không nên tiếp tục đọc những thứ truyện kia, cậu biết rất rõ là đọc những quyển truyện đó là vô dụng, cũng không nên lãng phí thời gian vào mấy quyển truyện đó. Nếu cậu muốn đọc sách thì có thể tìm mình, mình có rất nhiều sách, hơn nữa cậu cũng thích sách, mấy cuốn truyện đó cũng là vì…”


“Tôi mới không cần đọc sách của cậu, tôi có sách của tôi!” Trần Hiểu Quân trong lòng độc ác ngắt lời quỷ đáng ghét, “đừng tưởng rằng hôm nay cậu giúp tôi thì tôi sẽ nghe lời cậu, về sau cậu cũng đừng có đi theo tôi, tôi ghét nhìn thấy cậu!”

“Quân Quân, tớ chỉ là muốn giúp cậu, quan tâm cậu, không hy vọng cậu vì những thứ đồ không đáng giá này mà lãng phí thời gian, lãng phí sức lực, cậu có thể học giỏi, chỉ cần cậu đồng ý, bọn mình vẫn có thể giống như trước mỗi ngày cùng nhau về nhà sau đó dạy cậu học bài.” Đây có thể nói là lời dài nhất mà từ trước tới nay Trình Hiểu Quân nói với Trần Hiểu Quân, lo lắng trong lòng quả nhiên ứng nghiệm…

Nhưng Trần Hiểu Quân căn bản không tiếp nhận ý tốt của quỷ đáng ghét, dài dòng như vậy, cậu ta cứ nói một mình đi, dù sao ba với dì cũng không biết, mình cũng sẽ không sợ cậu ta. Trần Hiểu Quân xem lời quỷ đáng ghét nói như gió thổi bên tai không thèm để ý, người cũng chạy về phía một người khác.

“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân phát hiện Quân Quân chạy thì lập tức đuổi theo bắt được tay của cô không buông: “Cậu đi đâu vậy?”

“Cậu!” Trần Hiểu Quân kinh hoảng dùng sức hất tay quỷ đáng ghét ra, nghi ngờ trong lòng bị động tác kích động của quỷ đáng ghét che dấu, bất kể ánh mắt quỷ đáng ghét nhuốm chút bị thương: “Quản tôi à!” không để ý bàn tay có chút đau liền nhanh chóng tránh xa người quỷ đáng ghét.

Trình Hiểu Quân ngơ ngác đứng tại chỗ, lại bất lực nhìn Quân Quân chạy xa. Mà trên hành lang của trường, có người đứng xa xa nhìn bọn họ…

Trần Hiểu Quân cho là xong vụ của thầy thì không sao, không ngờ tránh vỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa, khi Trần Hiểu Quân về đến nhà ba Trần ngồi ở trên ghế sa lon chờ Trần Hiểu Quân, bên cạnh bàn sa lon bày la liệt mấy cuốn sách, là truyện của Trần Hiểu Quân.

Trần Hiểu Quân hôm nay ở trường trong lòng cứ phập phòng lo lắng, bây giờ hòn đá trong lòng rơi xuống, ba biết rồi, làm sao đây?

“Mấy cuốn truyện này ở đâu ra?” Ba Trần mở miệng câu thứ nhất lại là câu hỏi, đủ thấy ông cực độ không vui khi phát hiện ra những quyển truyện này.

“Con, mượn ạ.” Trần Hiểu Quân không thể nào nói dối ba được.

“Mượn ở đâu?”


“Ở tiệm sách gần trường ạ…” Giọng Trần Hiểu Quân rất nhỏ, nếu như nhỏ thêm chút nữa chắc ba Trần sẽ không nghe thấy.

“Mượn như thế nào?”

Trần Hiểu Quân suy nghĩ một lát rồi thành thật khai báo: “Dùng thẻ hội viên để mượn ạ.” Ba Trần trầm mặc một hồi rồi lại hỏi: “Mượn bao lâu rồi?”

“Hai ngày ạ.” Trên truyện có ghi ngày mượn cho nên không thể cô lừa được ba.

“Chỉ có hai ngày?” Ba Trần hỏi lại?

Trần Hiểu Quân gật đầu.

“Thật chỉ có hai ngày?” Giọng ba Trần đã trở nên rất u ám.

Trần Hiểu Quân còn muốn gật đầu, nhưng ba Trần lại cầm quỹ đen của Trần Hiểu Quân ra –ống heo mua từ núi tuyết Ngọc Long bị ông đập nát bét, tiếng cái ống vỡ tan vẫn còn ong ong trong đầu Trần Hiểu Quân: “Ba…” Trần Hiểu Quân chậm rãi đi tới một đống thủy tinh bể nát trước mặt, “Rớt bể mất rồi…”

Bởi vì Trần Hiểu Quân lúc về nhà chưa đóng cửa, hơn nữa tiếng cái ống heo bị đập vỡ rất chói tai, đúng lúc Trình Hiểu Quân trở về còn chưa kịp mở cửa thì nghe thấy âm thanh kỳ quái phát đó ra từ nhà Quân Quân, không suy nghĩ gì liền lập tức chạy qua.

“Đây chính là hai ngày mà con nói đó hả? Có hai ngày mà tiền của con cũng chỉ còn lại có chừng này?” Ba Trần tức giận chỉ vào con gái quát.

Trần Hiểu Quân bị dáng vẻ của ba hù dọa, bắt đầu khóc thút thít…


“Khóc cái gì mà khóc, con mau giải thích tất cả mọi chuyện đi, tiền của con, còn cái thẻ hội viên nữa. Ba cho con tiền để con đi làm mấy cái chuyện làm thẻ hội viên nhảm nhí gì đó để đọc mấy cuốn truyện nhảm nhí hả?” Trình Hiểu Quân lúc chạy tới thì nghe thấy bác Trần đang quở mắng Quân Quân.

“Bác Trần, Quân Quân sai cũng đã sai rồi, bác cũng đừng tức giận, Quân Quân biết sai rồi về sau sẽ sửa mà.” Trình Hiểu Quân sợ bác Trần tức giận nên giúp Trần Hiểu Quân nói chuyện.

“Biết sai rồi thì không được đem tiền tiêu vào mấy cái chuyện này.” Ba Trần có chút thất vọng nói.

Trình Hiểu Quân đi tới trước mặt Quân Quân, đở Quân Quân đứng dậy, ánh mắt của cô đã đỏ cả lên: “Đừng khóc, nhận sai với bác Trần đi, bác Trần sẽ tha thứ cho cậu.”

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, bị thầy xem thường la mắng, bị quỷ đáng ghét khuyên nhủ, để quỷ đáng ghét giúp cô giải vây, còn bị ba mắng… Truyện không có, tiền không có, ống heo cũng bể, lòng Trần Hiểu Quân vô cùng rối bời, cô lại hất tay Trình Hiểu Quân rồi đẩy cậu ta ra tựa như trút hết sức hét về phía ba Trần: “Là con đem tiền đi làm mấy chuyện vô ích này, là con làm thẻ hội viên để mua truyện, cũng là con, mỗi ngày đọc những truyện này, cũng là con! Vậy thì có cái gì không được?”

Trần Hiểu Quân vừa nói xong đã cảm thấy trên mặt đau rát, nhất thời ngay cả giọng nói cũng không phát ra được sững sờ nhìn ba Trần, ba cho tới bây giờ chưa từng đánh mình…

Ba Trần bị thái độ không biết hối cải, không biết nặng nhẹ, không biết suy nghĩ của con gái chọc tức, nhất thời không nhịn được mà tát một bạt tai.

“Bác Trần, đừng đánh Quân Quân! Là con, là con giúp Quân Quân làm thẻ hội viên, là con giúp Quân Quân lấy mấy cuốn truyện này để đọc. Muốn đánh, bác cứ đánh con đi!” Trình Hiểu Quân theo phản xạ bảo vệ Trần Hiểu Quân trước mặt ba Trần.

Ba Trần bàn tay vô lực bất động ở trong không trung sau đó chán nản buông xuống, lúc nảy ông làm sao lại xuống tay được, ông nhìn dáng vẻ uất ức của con gái mà không nỡ đánh, ông cũng không nhẫn tâm đánh Trình Hiểu Quân luôn một lòng che chở cho con gái mình, trong lúc nhất thời trong phòng vô cùng trầm lặng ngay cả tiếng hô hấp cũng nghe được, dần dần thanh âm càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, là tiếng khóc của Trần Hiểu Quân…

Trần Hiểu Quân bị ba đánh trong lòng hết sức khó chịu đẩy quỷ đáng ghét đang che khuất cô rồi bỏ chạy: “Chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm!”

Ba Trần đau lòng nhìn con gái chạy ra liền đuổi, Trình Hiểu Quân cũng đi theo ra ngoài.

Trần Hiểu Quân mới vừa chạy đến lầu dưới liền đụng phải Tần Uyển Linh, sau khi thấy rõ ràng là ai, Trần Hiểu Quân liền ôm Tần Uyển Linh khóc rống lên: “Dì…, dì ơi…”


“Quân Quân, đừng khóc, đừng khóc, dì đây.” Tần Uyển Linh mặc dù còn chưa biết vì sao Quân Quân lại khóc dữ như vậy chỉ đảo mắt nhìn ba Trần cùng con trai vẫn đứng bất động trên hành lang, sau đó ba Trần thở dài lắc đầu một cái quay trở về nhà.

Tần Uyển Linh cũng thở dài vừa an ủi Trần Hiểu Quân vừa đưa Trần Hiểu Quân về nhà mình. Đêm hôm đó Trần Hiểu Quân vẫn khóc đến mười một giờ mới mệt mỏi ngủ thiếp đi trong nhà Tần Uyển Linh…

[nhật ký] mình giúp cậu!

Hôm nay xảy ra chuyện rất không vui, Quân Quân chắc đau lòng lắm, mình cho tới bây giờ chưa từng thấy Quân Quân khóc thương tâm như vậy, sau khi Quân Quân ngủ mình ngồi ở bên giường của bạn ấy nhìn gương mặt Quân Quân mệt mỏi ngủ, trong đầu rất rối…

Quân Quân bị thầy phê bình, mình nói dối giúp cậu ấy, đời này mình đã rất nhiều lần nói dối, tất cả đều là vì Quân Quân. Lần này mặc dù thầy ngoài mặt thì tin nhưng mình biết trong lòng thầy nhất định không phải như vậy. Có lẽ trong lòng Quân Quân cũng biết là nhờ mình nên thầy mới bỏ qua cho cậy ấy, bằng lòng tin lời của mình, cho nên Quân Quân mới tức giận, khó chịu. Buổi tối về nhà mình lại đụng phải Quân Quân sau khi bị bác Trần đánh, Quân Quân tức giận và mủi lòng chạy đến nhà mình, lúc mình dọn dẹp tiền trong ống Ngọc Long Tuyết Sơn mới dần hiểu ra, đây là ống heo kỷ niệm mà Quân Quân tự mình chọn.

Có lẽ, Quân Quân thật ra vẫn luôn không muốn sự giúp đỡ của mình…

Quân Quân nói, không muốn ai tới chứng minh, chỉ cần biết người đó có thể tin tưởng cô; Quân Quân muốn gì, không phải là người khác cho, mà là tự cậu ấy mua; Quân Quân muốn làm gì, cũng không cần sự giúp đỡ của người khác, chỉ muốn dựa vào chính mình…

Đã nhiều năm như vậy Quân Quân vẫn làm một chuyện không biết mệt, đó chính là việc nhà, mình nghĩ đó là bởi vì việc nhà là việc mà Quân Quân hoàn toàn tự học.

Đã học đến sơ trung nhưng bạn bè tốt nhất của Quân Quân cũng chỉ có Lương Âm, người mà lúc cậu ấy ở vườn trẻ không đánh lộn không quen biết nhau.

Còn nữa…?

Mình nghĩ Quân Quân cũng có lúc không vui, chẳng qua là cho tới bây giờ mình vẫn không nghĩ tới, cứ cho là Quân Quân chỉ muốn cuộc sống như thế, tự do, tùy ý, sung sướng, thỏa mãn… Nhưng hôm nay, Quân Quân ăn năn khóc cứ như là cô còn thiếu hụt rất nhiều rất nhiều. Quân Quân, vậy mình nhiều năm như vậy vẫn hết sức giúp đỡ cậu, ủng hộ cậu rốt cuộc là đúng hay sai, hay căn bản là cậu không muốn, không cần?

Quân Quân, thật ra thì mình rất muốn nói cho cậu biết, nếu không có ai tin tưởng cậu, mình nhất định sẽ tin tưởng cậu; cái không phải của cậu nếu cậu muốn mình sẽ biến nó thành của cậu; cậu muốn làm chuyện gì đó thật tốt, có lẽ mình sẽ giúp cậu hoàn thành, nhưng mình vẫn sẽ chỉ bảo cho cậu, cho đến khi chính cậu có thể làm tốt hơn. Quân Quân, đừng khổ sở cũng đừng thương tâm, cậu có rất nhiều thứ, những thứ này cậu có thể không nhìn thấy nhưng cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng thiếu, đó chính là mình, bác Trần, mẹ, Lương Âm, còn có rất nhiều người ở bên cạnh quan tâm cậu bảo vệ cậu, đối với cậu luôn yêu thương và tha thứ, có những thứ này, cậu có thể cảm nhận cả thế giới, có được cả thế giới.

Sẽ có một ngày, mình đem cả thế giới này trao vào tay cậu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.