Đọc truyện Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu – Chương 27
Chiến đấu kịch liệt một đêm, chiến tích huy hoàng. Ta bị tên dã lang bởi vì ghen tuông này mà nổi lên thú tính, ăn sạch từ đầu tới đuôi, toàn thân không một chỗ da thịt nào hoàn hảo, thân thể đau đến không thế nhấc nổi, chỉ có thể nằm ì trên giường, thống khổ rên rỉ.
Đương nhiên, ta cũng không phải dễ chọc, ta bị hiểu lầm đầy oan ức, cho nên ta phẫn hận mà đem tên bí đỏ hỗn đản này đánh cho nhừ tử, làm một bên mặt hắn sưng lên một nửa. Hắn vì không muốn phá hư hình tượng lão đại Mafia hoàn mỹ, nên chỉ có thể không tình nguyện rên rỉ ở trên giường vì bị ta đánh.
“Lão bà, em trở nên thật hung ác.” Nhân cách hiện tại của bí đỏ là Khải Nhĩ cho nên hắn tỏ ra đáng thương hấp háy mắt, ủy khuất nhìn ta.
Ta ôm cái gối, toàn thân, từ thắt lưng trở xuống đều đau nhức, liếc mắt xem thường nhìn hắn.
Nếu là một tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn đáng yêu, có lẽ ta sẽ thực ôn nhu mà ôm nó một cái, nhưng nếu là một tên ác lang đã cưỡng bức mình, ta nhất định phải lấy bạo chế bạo!
“Em trước kia ôn nhu hơn nhiều, ô ô, ta muốn lão bà ôn nhu của ta. . . . . .”
“Cái này rất đơn giản à!” Ta nhắm mắt nằm ở trên giường, lạnh lùng nói. “Đem ta thả về, sau đó lại tìm một tình nhân khác ôn nhu hơn ta là được.”
“Em mơ tưởng!” Hắn nghe vậy vội nhảy dựng lên, nằm sấp trên người ta, tựa như sợ ta sẽ bay đi mất vậy. “Ta thật vất vả mới tìm được em, em mơ tưởng rời khỏi ta, không, em không được phép rời khỏi chúng ta!”
Ta cũng chẳng thèm mở mắt.
Không hổ đã từng là người đứng trên đĩnh kim tự tháp, cho dù nhân cách bị phân liệt nhưng vẫn phi thường chuyên chế, một chút cũng không quan tâm đến tâm tình người khác. Thật không biết kiếp trước ta tại sao lại yêu hắn như thế, còn yêu đến chết đi sống lại nữa chứ. Hiện tại nhìn lại, người này cuồng vọng tự cao tự đại, không coi ai ra gì, Toàn thân trừ bỏ khuyết điểm vẫn chỉ là khuyết điểm, chỉ có một ưu điểm duy nhất, đó là cao hơn ta mà thôi.
Ta bị hắn nằm đè lên , bắt đầu có điểm đau, vô lực đẩy hắn, hắn trở mình nằm sang bên, làm cho ta nằm ở trên người hắn, hai tay vẫn gắt gao ôm lấy ta nơi thắt lưng.
“Uy, ta phải nằm trên giường, ngươi thân thể rất cứng, không thoải mái!” Ta ghen tị với cơ ngực săn chắc của hắn, đáng thương cho ta, mặc kệ ta rèn luyện như thế nào vẫn chỉ là gà.
Hắn nghe vậy đôi mắt lập tức chảy ra hai giọt lệ: “Lão bà, em không chỉ đối với ta rất hung ác mà còn ghét bỏ ta nữa! Ta không muốn sống. . . . . .”
Ta tức giận nhìn về phía trần nhà: “Ngươi nói đủ chưa?” Trước đây ta cũng phải chịu đựng như vậy chứ huống gì hiện tại. “Thích diễn trò như vậy sao không đi Hollywood đi?”
“Đó là bọn họ không có mắt.” Biết rằng nhìn ta bằng cặp mắt đáng thương đó cũng vô dụng cho nên hắn vừa cười hì hì vừa nhìn ta. “Hơn nữa ta hiện tại kiếm tiền so với diễn viên Hollywood còn nhiều hơn, phải như vậy mới có thể dưỡng em tốt a.”
Ta bĩu môi. Ta là nam nhân, càng muốn tự chính mình nuôi sống chính mình hơn, ngươi cấp cho ta vốn cũng chẳng có hảo ý gì, ta không dám nhận.
Hắn thấy ta không có hứng thú, cũng không muốn tự làm mất mặt mình lần nữa, ôm ta không thèm nhắc lại. Trong phòng cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên lặng. Đang lúc ta cảm thấy buồn ngủ, tưởng chừng sẽ đi gặp chu công chơi cờ thì hắn đột nhiên thở dài: “Lão bà, em đến lúc nào mới có thể yêu ta đây? Ta biết chính mình sai lầm rồi. . . . . . thực xin lỗi. . . . . .”
Lòng ta trở nên căng thẳng, một cỗ bi thương nói không nên lời từ trước ngực dâng lên đến miệng, nhưng lại bị chính ta cố gắng nuốt xuống.
“Ta chờ em đã rất lâu, thật sự không thể đợi thêm được nữa. . . . . . không cần lại tiếp tục tra tấn ta nữa, được không?”
“Lòng đau, đau lắm, đã đau 1500 năm rồi, giờ nó lại tiếp tục đau nữa, bởi vì em không thương ta. Cầu em. . . . . . hãy nhanh lên yêu ta đi. . . . . . được không?”
. . . . . .
Đến lúc ta tỉnh dậy đã là buổi tối. Ta hồi tưởng âm thanh “được không” luôn vang vọng bên tai không ngớt. Thanh âm có chút nghẹn ngào, thoáng tưởng như cảnh trong mơ, nhưng trong lòng lại phi thường rõ ràng toàn bộ chúng đều là những lời nói từ tận tâm can của hắn.
1500 năm cô độc, không phải ai cũng có thể làm được.
Cảm giác thân thể tốt lắm rất nhiều, ta thân cái lại thắt lưng hoạt động hoạt động, lúc này mới phát hiện chẩm biên đích nhân không ở, có thể là đi xuống lầu. Ta bò lên giường, rửa mặt một phen, mặc quần áo, mở cửa phòng đi ra ngoài, vừa đi vừa nhíu mày ── hạ thân vẫn là có chút đau, nhưng còn hơn phía trước hiển nhiên tốt lắm rất nhiều.
Không được tự nhiên đi xuống phòng ăn, mới phát hiện trừ bỏ ba mẹ bọn họ, thì hai người kia đều ở đây. Ellen vừa nhìn thấy ta liền *** đãng cười, ta thật không muốn biết nàng ta đang nghĩ cái gì, bí đỏ giúp ta ngồi xuống, rồi kêu người hầu chuẩn bị cơm chiều.
Cái loại hành động này, xem ra hắn là Địch Tu Tư, ta ngẩng đầu muốn hướng hắn nói lời cảm tạ, nhưng vừa ngẩng lên, ta đột nhiên hoảng sợ ── một nửa khuôn mặt của hắn dính thật nhiều băng gạc, khuôn mặt nhìn mập ú giống như quả bí đỏ.
Ellen trộm cười, biết rõ còn cố hỏi ta: “Đỗ mỹ nhân, ngươi có biết khuôn mặt anh ta vì cái gì mà phù ra như vậy không? Chẳng lẽ tối qua xuống uống nước, không cẩn thận đụng vào tường sao?”
Đụng vào tường?
Ta tựa vào cạnh bàn, ôm bụng cười, cái cớ vụng về như vậy mà hắn cũng có thể nói ra.
“Không cho phép!”
Địch Tu Tư thẹn quá hóa giận hét lớn, rồi mới dùng sức che miệng ta lại, cái lỗ tai cũng dần đỏ ửng, thật có điểm đáng yêu.
Ta thống khổ cố gắng ngừng cười, gật gật đầu, cuối cùng cũng khiến cho hắn đem cái bàn tay to lớn đang làm cho ta muốn nghẹn chết vì cười thả xuống.
Hắn vẫn không yên tâm, chờ xác định ngực ta không phập phồng kịch liệt nữa, không hề cười trộm nữa, hắn mới trở lại chỗ ngồi, chờ cơm chiều, đồng thời xem qua văn kiện mà Mạch Khắc đưa tới.
Ta ngồi đối diện với Ellen vẫn đang ôm miệng cười trộm, thừa dịp Địch Tu Tư cùng Mạch Khắc không chú ý tới, ta đá đá chân nàng, nàng kỳ quái nhìn ta, ta bĩu môi, ra hiệu nàng nhìn dưới bàn, rồi mới đem tờ giấy vốn đang nằm trong lòng bàn tay đưa qua.
Ellen cúi người rồi lại dường như không có việc gì ngồi thẳng dậy, cầm lấy tờ báo đứng lên.
Ta biết, nàng đã cầm được tờ giấy.