Ba Người Lính Ngự Lâm

Chương 33


Đọc truyện Ba Người Lính Ngự Lâm – Chương 33

Cô hầu gái và nữ chủ nhân

Trong khi đó, mặc dầu những tiếng kêu thét của lương tâm và những lời khuyên chín chắn của Athos, D Artagnan mỗi lúc càng trở nên si mê Milady hơn. Cho nên chả bỏ lỡ ngày nào không đến ve vãn. Chàng Gascogne ưa mạo hiểm tin chắc sớm muộn gì nàng cũng không thể không đền đáp lại.

Một buổi tối chàng đến, mặt vênh lên, phơi phới như một người đang đợi một cơn mưa vàng, thì gặp cô hầu gái ở dưôi cửa xe, nhưng lần này nàng Ketty xinh đẹp không chịu chỉ chạm vào người chàng khi đi qua mà còn nhẹ nhàng nắm hẳn lấy tay chàng.

“Tốt! – D Artagnan tự nhủ – cô gái này chắc được nữ chủ nhân giao việc nhắn tin gì đó cho ta đây, chắc sắp ấn định một cuộc hẹn nào đó cho ta nên mới không dám nói to chứ gì”.

Và chàng nhìn cô bé xinh đẹp với vẻ đắc thắng tột bậc.

Cô hầu gái ấp úng:

– Thưa ông hiệp sĩ, em muốn nói với ông đôi lời.

– Nói đi, em gái, nói đi, ta nghe đây.

– Ở đây không được, điều em muốn nói với ông, dài dòng lắm và nhất là bí mật lắm.

– Ồ, thế thì phải làm thế nào đây?

– Nếu như ông hiệp sĩ đi theo em được – Ketty dụt dè nói.

– Em muốn đi đâu cũng được, em gái xinh đẹp của ta ạ.

– Thế thì, theo em.

Và Ketty không rời bàn tay D Artagnan lôi chàng đi qua một cầu thang nhỏ tối, và ngoắt ngoéo, và sau khi leo lên mười lăm bậc, mở cửa ra và nói:

– Vào đây, ông hiệp sĩ, ở đây chỉ có mỗi mình chúng ta, và ta có thể chuyện trò.

– Nhưng đây là cái phòng nào, cô em xinh đẹp? – D Artagnan hỏi.

Phòng của em, ông hiệp sĩ ạ. Nó ăn thông với phòng bà chủ bằng chiếc cửa này. Nhưng ông yên tâm, bà ấy sẽ không thể nghe được những gì chúng ta nói đâu. Bao giờ cũng đến nửa đêm bà ấy mới đi ngủ.

D Artagnan đưa mắt nhìn xung quanh mình. Căn phòng nhỏ này thật duyên dáng về mặt thẩm mỹ và sạch sẽ, nhưng mặc dầu vậy mắt chàng vẫn gắn vào chiếc cửa mà Ketty bảo dẫn sang phòng Milady.

Ketty đã đoán được điều gì đang diễn ra trong tâm trí chàng trai và buông một tiếng thở dài:

– Ông hiệp sĩ, chắc là ông yêu bà chủ em lắm nhỉ?

– Ồ, còn hơn cả những gì ta có thể nói ra. Ketty ạ, ta yêu phát điên!

Ketty lại buông thêm một tiếng thở dài:

– Than ôi! Thưa ông, thật đáng tiếc!

– Em thấy rất đáng tiếc là cái quái gì vậy? – D Artagnan hỏi.

– Là vì, thưa ông – Ketty láy lại – bà chủ em chẳng hề yêu ông chút nào.

– Hả? – D Artagnan nói – em được bảo nói với ta như thế hay sao?

– Ồ không đâu, thưa ông! Nhưng là vì em quan tâm đến ông nên quyết định nói ra điều đó với ông.

– Cám ơn, em Ketty tốt bụng, nhưng chỉ là ý đồ thôi, bởi việc em tâm sự như vậy là không hay đâu.

– Có nghĩa là ông chẳng tin vào điều em vừa nói chút nào, phải thế không?

– Người ta luôn khó tin vào những điều như vậy, cô em xinh đẹp ạ, ngay cả vì tự ái.

– Tức là ông không tin em?

– Thú thực chỉ đến khi em chịu đưa ra cho tôi bằng chứng nào đấy.


– Ông nói sao về cái bằng chứng này?

Và Ketty rút từ ngực mình ra một bì thư.

– Cho tôi ư? – D Artagnan vừa nói vừa giật mạnh bức thư.

– Không, cho người khác.

– Cho người khác ư?

– Vâng.

– Tên hắn! Tên hắn! – D Artagnan kêu lên.

– Ông nhìn địa chỉ ấy.

“Bá tước De Wardes”.

Kỷ niệm về cảnh tượng ở Saint-Germain hiện lên ngay tức thì trong óc chàng Gascogne tự phụ. Thoắt một cái chàng xé phăng bì thư, mặc cho Ketty kêu váng lên khi thấy chàng định xé hay đúng hơn chàng đang xé. Cô nói:

– Ôi chúa ơi! Ông hiệp sĩ, ông làm gì vậy?

– Tôi ư, làm gì đâu.

Nói rồi chàng đọc thư:

“Ông đã không trả lời bức thư đầu tiên của tôi. Ông vẫn còn đau ư, hay là ông có nhẽ quên ông đã nhìn tôi như thế nào trong buổi khiêu vũ ở nhà phu nhân De Ghidơ. Đây là cơ hội đấy Bá tước! Đừng để tuột mất”.

D Artagnan tái người đi. Lòng tự ái của chàng đã bị tổn thương. Chàng tưởng như tình yêu của mình cũng bị tổn thương.

– Ông D Artagnan thân mến tội nghiệp! – Ketty nói bằng một giọng đầy cảm thông và lại nắm lấy tay chàng trai trẻ.

– Em thương tôi ư, em bé tốt bụng! – D Artagnan nói.

– Ồ, vâng, và bằng tất cả trái tim em! Bởi em biết tình yêu là thế nào.

– Em biết thế nào là tình yêu ư? – D Artagnan vừa nói vừa nhìn cô, lần đầu tiên chăm chú như thế.

– Ôi thật đấy!

– Thế thì, đáng lẽ thương xót tôi, tốt hơn em hãy giúp tôi trả thù bà chủ của em.

– Ông định trả thù kiểu nào đây?

– Tôi muốn chiếm được bà ta, nẫng tay trên địch thủ của ông.

– Em sẽ không bao giờ giúp ông việc ấy, ông hiệp sĩ ạ! – Ketty trả lời thẳng thừng.

– Tại sao lại thế? – D Artagnan hỏi.

– Vì hai lẽ.

– Những lẽ gì?

– Thứ nhất, chính vì không bao giờ bà chủ em yêu ông.

– Sao em biết?

– Ông đã làm tổn thương trái tim bà ấy.

– Ta ư? Ta có thể làm tổn thương ở chuyện gì, ta, từ khi quen biết nàng, đã chịu sống dưới chân nàng như một nô lệ! Em nói đi, ta van em đấy.


– Em sẽ không bao giờ nói ra với ai ngoại trừ người… đọc thấu tâm can em.

D Artagnan nhìn cô lần thứ hai. Người thiếu nữ đẹp và tươi tắn đến mức biết bao bà Quận chúa có nhẽ muốn đem cả danh phận của mình ra để mua lấy sắc đẹp đó.

– Ketty này – chàng nói – anh sẽ đọc thấu tận đáy lòng em khi nào em muốn. Có khó gì đâu, em bé bỏng thân mến?

Rồi chàng hôn cô một cái, và cô bé tội nghiệp đỏ bừng mặt lên như màu anh đào chín.

– Ồ không! – Ketty kêu lên – Ông không yêu em? Bà chủ em mới là người ông yêu, ông chẳng vừa bảo em như thế hay sao?

– Và điều đô ngăn em không cho tôi biết lẽ thứ hai ư?

– Lẽ thứ hai, thưa ông hiệp sĩ – Ketty lúc này đã trở nên mạnh dạn hơn trước hết vì nụ hôn, tiếp đó vì đôi mắt đưa đẩy của chàng trai trẻ – là trong tình yêu ai nấy đều vì mình.

Chỉ đến lúc đó D Artagnan mới nhớ lại cái nhìn rũ héo của Ketty, những lần gặp nhau ở tiền sảnh, trên cầu thang, trong hành lang, những cái cọ tay mỗi lần gặp chàng và những tiếng thở dài kìm nén của nàng. Nhưng vì còn đắm đuối bởi cái ham muốn làm đẹp lòng người đàn bà quyền quý, chàng đã xem thường cô hầu gái. Kẻ đi săn chim ưng, để ý gì đến chim chích.

Nhưng lần này, chàng Gascogne chỉ thoáng nhìn đã thấy có thể rút ra những lợi ích cho mình từ mối tình mà Ketty vừa thổ lộ rất ngây thơ hoặc rất táo tợn. Đó là chặn đứng những bức thư gửi cho Bá tước de Oátđơ, nắm được mọi tin tức xảy ra, và ra vào phòng của Ketty liền kề phòng bà chủ nàng bất cứ lúc nào.

Gã tráo trở này ngay trong ý nghĩ đã hy sinh cô gái đáng thương để đoạt cho kỳ được Milady dẫu nàng có muốn hay không.

– Được rồi! – D Artagnan nói với cô gái – Ketty thân mến của anh, em có muốn anh cho em một bằng chứng của tình yêu mà em còn ngờ vực không?

– Tình yêu nào? – Cô gái hỏi.

– Tình yêu mà anh sẵn sàng cảm nhận đối với em ấy.

– Thế bằng chứng là cái gì?

– Em có muốn tối nay anh ở bên em suốt cả thời gian mà anh vẫn thường cùng với bà chủ của em không?

– Ồ, vâng – Ketty vừa nói vừa vỗ tay – em xin sẵn sàng?

– Thế thì, em bé của anh ạ – D Artagnan vừa nói vừa ngồi vào chiếc ghế bành – Em hãy lại đây để anh nói với em rằng em là cô hầu gái xinh đẹp nhất anh chưa hề thấy bao giờ!

Và chàng nói đủ thứ và khéo đến mức cô bé tội nghiệp không mong gì hơn là có thể tin chàng và đã tin chàng… Tuy nhiên, D Artagnan cũng phải hết sức ngạc nhiên là cô gái Ketty xinh đẹp tự bảo vệ mình khá quyết liệt.

Thời gian trôi nhanh khi diễn ra thành chuyện tấn công và phòng thủ.

Nửa đêm đã điểm, và đồng thời chiếc chuông nhỏ trong phòng Milady cũng rung lên.

– Chết mất thôi! – Ketty kêu lên – Bà chủ gọi em đấy! Anh đi đi! Đi mau lên!

D Artagnan đứng lên, cầm mũ như có ý làm theo, rồi mở nhanh cửa chiếc tủ lớn thay vì mở cửa cầu thang, lẩn vào bên trong giữa đống váy áo của Milady.

– Anh làm cái gì vậy? – Ketty kêu lên.

D Artagnan đã cầm trước chìa khóa, tự nhốt mình vào trong tủ và không trả lời.

– Ơ hay? – Milady kêu lên. – Đã ngủ rồi hay sao mà ta rung chuông không thấy đến thế?

Và D Artagnan nghe thấy tiếng mở cửa thông sầm sầm.

– Em đây, thưa phu nhân, em đây mà! – Ketty vừa kêu lên vừa lao sang gặp bà chủ của mình.

Cả hai cùng trở về phòng ngủ và vì cửa thông vẫn mở, D Artagnan có thể nghe thêm tiếng Milady mắng cô gái hầu, rồi cuối cùng cũng dịu lại và câu chuyện chuyển sang chàng trong khi Ketty sửa soạn chăn gối cho chủ mình, Milady nói:

– Lạ thật? Tối nay ta không thấy anh chàng Gascogne của chúng ta?


– Sao ạ, thưa phu nhân – Ketty nói – Ông ta không đến ư! Chả nhẽ ông ta đã thay đổi trước khi được nếm mùi hạnh phúc?

– Ồ không? Chắc là bị ông De Treville hoặc ông des Essarts ngăn trở. Ta biết rõ mà, Ketty. Và ta đã nắm được gã đó.

– Bà chủ sẽ làm gì với ông ta?

– Ta sẽ làm gì ư?… Yên tâm, Ketty ạ, có một chuyện giữa người ấy và ta mà người ấy không biết… Hắn suýt làm ta mất tín nhiệm với Đức Giáo chủ… Ồ, ta sẽ trả thù!

– Em tưởng bà chủ yêu ông ta?

– Ta yêu hắn ư? Ta ghét hắn thì có. Một thằng ngố, hắn đã nắm trong tay mạng sống của Huân tước De Winter mà lại không giết làm ta mất toi ba trăm nghìn quan lợi tức thường niên!

– Đúng vậy – Ketty nói – Con trai bà chủ là người thừa kế duy nhất của chú ruột mình, bà chủ lẽ ra đã được hưởng tài sản đó cho đến khi cậu trưởng thành.

D Artagnan rùng mình đến tận xương tủy khi nghe cái sinh linh ngọt ngào đó quở trách mình bằng cái giọng the thé mà người đàn bà này thường phải rất khó khăn mới giấu nổi trong khi chuyện trò, là đã không giết một người tràn đầy tình thân thiết với mụ.

– Cho nên – Milady tiếp tục – Ta đã trả thù chính hắn rồi, nếu như không hiểu tại sao Giáo chủ lại dặn ta nương tay với hắn.

– Ồ, vâng, nhưng phu nhân đã không hề nương tay với người đàn bà mảnh mai mà ông ta yêu.

– Ồ, cái con mụ hàng xén ở phố Phu đào huyệt! Chẳng phải hắn đã quên nhắc mụ ta từng tồn tại sao? Một sự trả thù tuyệt đẹp, ta thề đấy?

Một lớp mồ hôi lạnh toát trên trán D Artagnan. Mụ đàn bà đúng là một con quỷ rồi.

Chàng lại tiếp tục lắng nghe. Nhưng không may việc sửa soạn giường ngủ đã xong.

– Tốt lắm – Milady nói – em về phòng mình đi và ngày mai cố gắng để có được thư trả lời bức thư ta đã đưa cho em.

– Cho ông De Wardes phải không ạ?

– Phải rồi, cho ông De Wardes.

– Đó là một con người – Ketty nói – em thấy có vẻ hoàn toàn trái ngược với cái ông D Artagnan tội nghiệp kia.

– Thôi ra đi, quý nương ạ – Milady – ta không thích những câu bình luận.

D Artagnan nghe thấy cửa đóng lại rồi tiếng hai chốt cửa, Milady cài lại để được một mình ở bên trong.

Về phần mình, Ketty hết sức nhẹ nhàng khóa một vòng chiếc cửa lại. Lúc đó, D Artagnan mới đẩy cửa tủ ra.

– Ôi Chúa ơi! – Ketty nói rất khẽ – Có chuyện gì vậy? Sao anh tái người đi thế?

– Một con mụ tởm lợm? – D Artagnan lẩm bẩm.

– Im nào! Im nào! Anh ra đi! – Ketty nói – Chỉ có mỗi một vách ngăn giữa phòng em và phòng bà Milady. Bên này nói gì là bên kia nghe thấy hết.

– Chính vì thế mà anh sẽ không ra đâu. D Artagnan nói.

– Sao cơ? – Ketty vừa nói vừa đỏ mặt lên.

– Hoặc ít nhất anh sẽ ra… muộn hơn.

Và chàng kéo Ketty lại với mình. Không còn cách nào để cưỡng lại. Cưỡng lại sẽ gây ra tiếng động! Thế là Ketty đành chịu vậy.

Đó là một hành động trả thù Milady. D Artagnan thấy người ta có lý khi nói rằng trả thù là niềm hoan lạc của các thiên thần. Vì vậy chỉ cần có một chút tấm lòng, D Artagnan sẽ hài lòng về cuộc chinh phục mới này, nhưng D Artagnan chỉ có tham vọng và sự kiêu ngạo.

– Tuy nhiên cũng phải khen chàng đã biết dùng ảnh hưởng của mình ể làm cái việc đầu tiên là cố sao biết được bà Bonacieux bây giờ ra sao. Nhưng cô gái tội nghiệp làm dấu thề rằng cô hoàn toàn không biết gì cả, bà chủ cô bao giờ cũng chỉ cho biết một nửa bí mật của bà thôi, nhưng cô đảm bảo bà Bonacieux không chết.

Còn lý do làm Milady mất tín nhiệm với Giáo chủ, Ketty cũng không biết gì hơn. Nhưng lần này, D Artagnan còn tiến xa hơn cô. Chàng đã bắt gặp Milady trên một con tàu bị hãm lúc chàng rời nước Anh và chàng ngờ rằng đó chính là vấn đề những nút kim cương.

Nhưng điều rõ ràng hơn cả trong mọi chuyện chính là mối căm hờn đích thực, căm hờn sâu xa, mối căm hờn không thể tránh khỏi của Milady đối với chàng là ở chỗ chàng đã không giết em chồng mụ.

Hôm sau, D Artagnan lại quay lại nhà Milady. Sắc mặt nàng trông rất dữ trợn, D Artagnan ngờ rằng không thấy thư trả lời của ông De Wardes nên nàng điên tiết, Ketty đi vào, nhưng Milady tiếp cô rất cứng rắn. Cô liếc nhìn D Artagnan như muốn nói: “Anh đã thấy em đau khổ vì anh thế nào chưa!”

Tuy nhiên, cuối buổi chuyện tối, con sư tử cái mỹ miều đã dịu bớt, nó vừa mỉm cười vừa nghe những mẩu chuyện ngọt ngào của D Artagnan, lại còn đưa cả tay cho chàng hôn.

D Artagnan ra về, không biết nghĩ thế nào nữa. Nhưng vì vẫn là một chàng trai, nên không dễ bị rối trí, vẫn vừa tán tỉnh Milady, vừa vạch trong đầu một kế hoạch riêng.

Chàng gặp Ketty ở cửa, và vẫn như đêm trước, chàng leo lên buồng cô. Ketty bị mắng rất ghê vì bị gán cho tội lơ đãng. Milady nào có hiểu gì về sự im lặng của Bá tước De Wardes đâu, nên đã ra lệnh cho cô chín giờ sáng đến phòng mình để đem bức thư thứ ba đi. D Artagnan bắt Ketty hứa sáng hôm sau phải mang đến cho chàng bức thư ấy. Cô gái tội nghiệp hứa tất cả những gì người tình của mình muốn. Cô đang yêu phát điên.

Mọi sự lại lặp lại như đêm trước. D Artagnan lại chui vào trong tủ. Milady gọi, sửa soạn đi nằm, đuổi Ketty ra vùng đóng cửa lại. Cũng như đêm trước, D Artagnan chỉ trở về nhà vào lúc năm giờ sáng.


Mười một giờ, chàng thấy Ketty đến. Cô cầm trong tay một bức thư mới của Milady. Lần này cô bé tội nghiệp chẳng buồn tranh cãi gì với D Artagnan, cô để mặc chàng làm gì thì làm. Cả tâm hồn lẫn thể xác cô đã thuộc về chàng lính đẹp trai của mình.

D Artagnan bóc thư và đọc:

“Thế là lần thử ba tôi viết cho ông để nói rằng tôi yêu ông. Hãy coi chừng đừng để tôi viết bức thư thứ tư cho ông để nói rằng tôi ghét ông.

Nêú như ông hối hận về cung cách ông đã xử sự với tôi, cô gái chuyển bức thư này cho ông sẽ nói cho ông biết một người đàn ông phong tình phải làm thế nào để được tha thứ”.

Mặt D Artagnan lúc đỏ lên, lúc tái lại khi đọc thư.

– Ôi, anh vẫn yêu bà ta! – Ketty, không lúc nào rời mắt khỏi khuôn mặt chàng trai, nói.

– Không, Ketty, em nhầm rồi, anh không còn yêu mụ nữa. Nhưng anh muốn trả thù sự khinh thị của mụ đối với anh.

– Vâng, em biết anh muốn trả thù. Anh đã nói với em điều đó rồi.

– Thôi nào, Ketty! Em thừa biết anh chỉ yêu mỗi em thôi.

– Làm sao để biết được điều đó?

– Bằng việc anh khinh bỉ mụ ta.

Ketty thở dài.

D Artagnan cầm bút và viết:

“Thưa bà, cho đến tận lúc này tôi vẫn ngờ hai bức thư trước của bà chưa chắc đã phải gửi cho tôi. Vì chưa dám tin mình xứng với vinh dự ấy. Hơn nữa tôi vẫn còn đau lắm nên dẫu sao tôi vẫn ngần ngại trả lời bà.

Nhưng hôm nay, tôi hẳn phải tin bà đã quá tốt vì không những thư bà mà cả người thị nữ của bà đều khẳng định rằng tôi có diễm phúc được bà yêu.

Cô gái không cần phải bảo tôi một người đàn ông phong tình phải làm thể nào để có thể được tha thứ. Tối nay, lúc mười một giờ, tự tôi sẽ đến xin được tha thứ. Giờ đây, trong con mắt tôi, chậm một ngày thôi cũng là làm cho bà bị xúc phạm.

Kẻ được bà biến thành người sung sướng nhất trong những người đàn ông.

Bá tước De Wardes”.

Bức thư đó trước hết là một bức thư giả mạo, sau đó là một sự thô bỉ, mà về mặt phong hóa hiện thời của chúng ta, là một cái gì đấy giống như một sự đê tiện, nhưng ở thời đó người ta dễ dãi hơn thời bây giờ. Hơn nữa D Artagnan biết rõ Milady qua những lời tự thú của nàng, đã phạm tội phản bội cả những thủ lĩnh quan trọng nhất, và chàng thật ra đâu có coi trọng nàng mấy. Và trong khi đó, mặc dầu chàng không mấy coi trọng nàng, chàng vẫn cảm thấy một sự đam mê đến mất trí người đàn bà đó thiêu đốt chàng. Một sự đam mê cuồng say, bất chấp.

Nhưng đam mê hay khát, nói sao cũng được.

Ý đồ của D Artagnan thật đơn giản: qua phòng của Ketty chàng sẽ sang phòng Milady. Chàng sẽ lợi dụng khoảnh khắc đầu tiên vừa sửng sốt vừa xấu hổ, vừa kinh hoàng để chinh phục nàng. Có thể chàng sẽ thất bại, nhưng cũng phải cầu may chứ. Tám ngày nữa là chiến dịch đã mở và chàng phải đi ra, D Artagnan không còn đủ thì giờ để theo đuổi một mối tình hoàn hảo. Chàng trao bức thư đã niêm phong cho Ketty và bảo:

– Em cầm lấy và đưa bức thư này cho Milady. Đây là thư trả lời của ông De Wardes.

Nàng Ketty đáng thương không biết trong thư viết gì, tái nhợt người đi như một người chết.

– Nghe đã nào, em bé thân yêu của anh – D Artagnan bảo cô – Em cũng hiểu mọi việc phải kết thúc cách này hay cách khác. Milady có thể phát hiện ra em đã chuyển bức thư đầu tiên cho người hầu của anh thay vì phải chuyển cho người hầu của Bá tước và chính anh đã bóc mấy bức thư sau chứ không phải ông De Wardes bóc, lúc đó Milady sẽ đuổi em, và em đã biết mụ ta rồi đấy đó không phải là một người đàn bà biết giới hạn sự trả thù đâu!

– Than ôi! – Ketty nói – Vì ai mà em ra nông nỗi này?

– Vì anh, anh biết quá đi chứ, em vô cùng xinh đẹp của anh ạ thế cho nên anh rất biết ơn em, anh thề với em đấy.

– Nhưng rốt cuộc, trong thư viết gì?

– Milady sẽ nói với em.

– A, anh không yêu em! – Ketty kêu lên – Sao tôi khốn khổ thế này?

Với những câu than thân trách phận như thế bao giờ cũng có một câu trả lời khiến đàn bà luôn nhầm lẫn. D Artagnan đã trả lời theo cách khiến Ketty rơi vào tình trạng sai lầm to lớn nhất.

– Tuy nhiên cô đã khóc rất nhiều trước khi quyết định trao bức thư đó cho bà chủ của mình. Nhưng cuối cùng, cô cũng quyết định. Đó là tất cả những gì mà D Artagnan mong muốn.

Hơn nữa, chàng cũng hứa với cô, chàng sẽ lên với cô ngay, bằng cách ra khỏi chỗ Milady sớm.

Lời hứa đó rốt cuộc cũng làm cho cô Ketty tội nghiệp yên lòng.

Alexandre Dumas

Ba người lính ngự lâm

Dịch giả: Nguyễn Bản


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.