Đọc truyện Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân – Chương 7: Ôn hương noãn ngọc
Edit: Fuly
Đợi nàng lên xe ngựa xong, Quân Thiếu Tần liền ra lệnh đi đến Lan Nhược Tự, ngay sau đó đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào người, theo thói quen nhéo nhéo gương mặt của nàng, nhìn giai nhân đang mím môi cười một tiếng: “Còn đau không?”
Vân Tĩnh Hảo quay đầu đi chỗ khác, tức giận nói: “Không đau!”
Quân Thiếu Tần cười khẽ, lại ôm chặt hơn, như muốn khảm nàng vào sâu trong xương tủy, môi để bên tai nàng, cố ý chọc ghẹo: “Tức giận à? Trẫm dẫn nàng đi xem pháo hoa, là để nàng có thể vui vẻ, nếu như nàng tức giận, vậy thì hồi cung thôi!”
Âm thanh của hắn trầm thấp, nghe không ra vui giận, Vân Tĩnh Hảo nghĩ hắn nói thật, trong lòng quýnh lên, không dám giận hắn nữa, hai mắt lộ ánh nước, tội nghiệp nhìn hắn: “Nô tì không giận, chỉ là không chịu nổi sự giày vò của hoàng thượng, bây giờ chân còn đang run đây. . . . . .”
Quân Thiếu Tần yên lặng nhìn nàng, thấy nàng hơi nhíu mày, cúi đầu, hai chân quả thật phát run, không khỏi mềm lòng, đưa tay xoa xoa cho nàng, nhưng giọng nói vẫn mang theo ác ý trêu chọc: “Hả? Thật không có tức giận à? Vậy sao không thấy nàng cười?”
Cười? Cười cái đầu ngươi!
Vân Tĩnh Hảo mắng thầm, nhưng trên mặt lại lập tức bày ra nụ cười rực rỡ cho hắn nhìn, trong nháy mắt đó, giống như trăm hoa đua nở. Quân Thiếu Tần rất hài lòng, nén cười, ôn hoà xoa xoa gò má nàng, ngón tay mang theo vết chai dừng lại ở môi nàng, tỉ mỉ miêu tả hình dáng, rồi đột nhiên cúi đầu, cường thế in môi mình lên, khi nàng phát hiện ra điểm không đúng, ngón tay hắn đã chậm rãi lướt qua cổ nàng, từ nơi cổ áo dò xét đi vào. . . . . .
“Hoàng thượng. . . . . .”
Vân Tĩnh Hảo thấp giọng quát, giọng nói lộ ra hốt hoảng, thân thể trốn về sau theo quán tính, nhưng Quân Thiếu Tần sao có thể để cho nàng tránh thoát dễ dàng? Nửa người trên đè lên người nàng, thuận tay cởi thắt lưng, từ dưới lần mò đi lên, nhanh chóng công thành đoạt đất. Nàng liên tiếp cầu xin tha thứ, lại chỉ đổi được tiếng cười khẽ của hắn, đôi môi nàng lại bị chặn lại lần nữa, một tay hắn vân vê phần mềm mại trước ngực, một tay khác dò xuống váy nàng. . . . . .
“Hoàng thượng tha cho nô tì đi, nô tì còn đau. . . . . .”
Thân thể Vân Tĩnh Hảo bủn rủn, một lòng muốn cự tuyệt, nhưng hắn đang mất khống chế, nào cho phép nàng cự tuyệt? Lúc này, xe ngựa đã đi đến đường phố Huyền Vũ, bởi vì tối nay Lan Nhược Tự đốt pháo hoa, nên đường phố vô cùng náo nhiệt, nàng vừa thẹn vừa sợ, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý, động tác trên tay không ngừng lại, cũng may có tấm màn che đủ dày, mới chắn hết được tình cảnh bên trong. . . . . .
Không biết từ lúc nào, người nàng đã bị hắn lột sạch, xiêm áo bị cởi rũ xuống bên hông, nàng khẩn trương đến chảy mồ hôi lạnh, cố thả lỏng thân thể để mặc hắn trêu chọc, nhưng vẫn không thể khống chế được run rẩy, bên tai là tiếng thở dốc của hắn, còn tay hắn thì đang đẩy váy nàng ra. . . . . .
Nhưng đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, âm thanh của Tiểu Thuận Tử vang lên: “Chủ tử, trên đường nhiều người, xe ngựa không qua được, người thấy có nên đổi lộ trình đến Lan Nhược Tự không?”
Quân Thiếu Tần không lên tiếng, dừng động tác trên tay lại, ánh sáng tình dục trong mắt còn chưa tản đi, hắn sửa sang y phục mình xong, rồi giúp Vân Tĩnh Hảo mặc áo, nàng giật mình, vội vàng nắm lấy cổ tay hắn: “Hoàng thượng, hãy để cho nô tì tự làm. . . . . .”
Trên mặt hắn vẫn hiện sự vui vẻ, nhưng ánh mắt lại chợt lạnh, ra lệnh: “Buông tay!”
Nàng chỉ có thể buông tay.
Sau đó, hắn cẩn thận mặc lại xiêm áo, rồi tỉ mỉ búi lại tóc cho nàng. Nàng kinh ngạc nhìn hắn, trong khoảnh khắc này, chợt có chút tham luyến sự dịu dàng của hắn. . . . . .
Không được, như vậy không được ———nàng tự nhắc nhở mình, là giả, tất cả đều là giả! Ân sủng giờ phút này của hắn chỉ là do mê luyến thân thể nàng mà thôi, nếu thích, hắn có thể cưng chiều ngươi đến tận trời, nhưng khi đã chán, sẽ vứt bỏ ngươi như một chiếc giày rách, các triều đại đổi thay, sủng phi dựa vào sắc đẹp quyến rũ quân vương có mấy ai được kết quả tốt? Cho nên, nàng không thể nảy sinh tình cảm, nàng chỉ muốn lợi dụng hắn báo thù mà thôi!
Trong lòng Vân Tĩnh Hảo suy nghĩ lung tung, cố nén những hy vọng xa vời không nên có, Quân Thiếu Tần đã xuống xe ngựa, đưa tay đỡ nàng xong lại phân phó Tiểu Thuận Tử: ” Ngươi đến Lan Nhược Tự đợi đi, trẫm cùng Vân tần đi dạo chợ đêm một chút, có A Thú đi theo là được.”
Tiểu Thuận Tử đáp “vâng” xong, điều khiển xe ngựa trống rời đi, còn Vân Tĩnh Hảo vừa chạm chân xuống đất, liền bị một màn trước mắt làm kinh ngạc, cả khu phố đều được treo đèn, tựa vô số đóa hoa phát sang mỹ lệ, trên sông cũng có những chiếc đèn hoa sen, đèn treo trên chóp thuyền, sáng rực một vùng hòa nhịp với tiếng cổ nhạc, đường phố hai bên bờ tràn đầy các quán ăn vặt, đủ loại âm thanh, cách đó không xa còn có một võ đài cực lớn, hai người Tây Vực tuấn mỹ đang biểu diễn ảo thuật, miệng phun ra một ngọn lửa dài, khiến những người dưới đài vỗ tay không ngớt!
Quân Thiếu Tần kéo tay nàng, tiến vào chợ đêm, nàng vừa đi vừa nhìn, trong mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn, đường phố phồn hoa trước mắt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mùi cháo đường thơm lừng truyền đến, hình như có người đang ở phía trước rao lớn: “Cheng cheng, bán cháo đường, ba cân hột đào bốn cân vỏ. . . . . . Cô nương, muốn ăn cháo đường không?”
Lúc Vân Tĩnh Hảo phản ứng lại, mới phát hiện mình đang đứng bên một quán cháo đường nhỏ, Quân Thiếu Tần cười khẽ, sai A Thú: “Cho bạc.”
A Thú cho bạc, Tiểu ca nhi bán cháo đường liền múc hai chén ra. Thứ này dùng đường đỏ và gạo nếp làm nên, phía trên còn có một lớp đậu phộng đỏ, vừa thơm vừa đẹp mắt, ăn lúc còn nóng, ngọt mà không ngán, mềm mềm thơm thơm, vô cùng ngon miệng.
Vân Tĩnh Hảo ăn đến hai mắt sáng bừng, hào hứng nói: ” Khi còn bé mỗi khi đến năm mới, phụ thân sẽ đón ta hồi kinh, thỉnh thoảng cũng dẫn ta tới nơi này chơi, thế nhưng lúc ấy không náo nhiệt như bây giờ, phụ thân cầm một xâu tiền đồng, dẫn ta đi ăn từ đầu phố đến cuối phố. Ta còn nhớ, ở đầu đường có bán Bơ ủ rượu, được bao lại bằng lá sen, nóng nóng mềm mềm, cắn một cái liền cảm nhận được vị chua ngọt, lại có chút cay nóng. . . . . .”
Nàng mỉm cười nhớ lại, khuôn mặt đỏ bừng, thấy nàng vui vẻ, khóe môi Quân Thiếu Tần cũng nhếch lên: “Trẫm cũng từng ăn Bơ ủ rượu rồi, còn có khoai lang tẩm đường hoa quế, hai đồng mua được một đĩa, tuy giá rẻ, nhưng chẳng kém sơn hào hải vị là mấy. . . . . .”
Hắn chỉ thuận miệng nói, ai ngờ, Vân Tĩnh Hảo nghe xong, lại trợn tròn hai mắt: “Không ngờ hoàng thượng cũng ăn khoai lang tẩm đường hoa quế đó!”
Nói xong, hai mắt nàng chợt lóe, nhớ lại, từ khi Quân Thiếu Tần ra đời đến khi 20 vẫn luôn sống ở dân gian. Năm đó, tiên đế chuyên sủng Huệ hậu, Huệ hậu lại không con, vì sợ những phi tần khác sau khi mang thai sẽ uy hiếp đến ngôi hoàng hậu, liền sai cung nhân dùng cây nghệ tây giết hại phi tần, sau khi sự việc bại lộ, Huệ hậu bị phế làm thứ dân, nhưng tiên đế cũng vì vậy mà lâm bệnh nặng, lúc hấp hối nhớ đến khi mình còn trẻ từng vi phục xuất tuần, có một đoạn tình duyên cùng một cô gái dân gian, cô gái kia hạ sinh được một đứa con, tiên đế định đưa mẹ con hai người vào cung, ai ngờ, năm ấy đúng dịp Huệ hậu vào cung, diễm quan quần phương, tiên đế vô cùng sủng ái, nên quên mất mẹ con hai người. Cô gái kia một mình khổ cực nuôi lớn đứa bé, vì vất vả lâu ngày thành bệnh, chưa kịp đợi ngày hưởng phúc đã chết đi. Hai mươi năm sau, cuối cùng tiên đế cũng đón con trai mình về hoàng cung, nhập vào gia phả hoàng thất, ban tên Thiếu Tần, chiếu cáo thiên hạ, lập làm Hoàng Thái Tử, chủ Đông cung.
Ăn xong bát cháo đường, hai người dắt tay nhau bước lên cây cầu dài, bên tai liên tục vang lên thanh âm “tách”, Vân Tĩnh Hảo ngẩng đầu lên, ngay sau đó vui mừng chỉ: “Nhìn kìa, Lan Nhược Tự bắt đầu đốt pháo hoa rồi !”
Vô số luồng sáng được bắn lên bầu trời đêm, rồi sau đó tỏa ra thành đủ dạng hoa rực rỡ, sáng rực một vùng, chói mắt đến mức chiếu sáng cả trăm dặm quanh đó, ai cũng đều ngắm nhìn không chớp mắt.
Quân Thiếu Tần lại đột nhiên có tâm sự, nhìn pháo hoa, tiếng người ồn ào quanh người, bỗng dưng như biến mất, cảnh vật trước mắt thật quen thuộc, khiến hắn cảm thấy như đang trong ảo cảnh, giống như vừa quay đầu lại, là được nhìn thấy thiếu nữ mặc áo vàng kia, cũng trong cảnh pháo hoa rực rỡ, chậm rãi đi về phía hắn, trong ảo cảnh, hai người nổi lên tranh chấp, nàng mang theo nụ cười lo lắng, quyết tuyệt nói: “A Hoàn, ta không muốn phải sống những ngày tháng khổ cực thế này nữa, cả ngày lẫn đêm đều phải giặt giũ nhiều y phục như thế, nhưng chỉ kiếm được mấy đồng, có tác dụng gì chứ? Mẹ ta mới cho ta tìm một mối hôn sự, tuy chỉ là một tiểu thiếp, nhưng nhà đối phương giàu có, ta và ngươi nên chia tay vui vẻ thôi. . . . . .”
Chia tay vui vẻ sao?
Quân Thiếu Tần khẽ cười một tiếng, tựa như mỉa mai, tựa như hờ hững, tim lạnh lẽo đến mức chẳng thấy đau nữa, đây là đoạn quá khứ hắn không muốn nhớ nhất, cũng là một góc bí ẩn trong lòng hắn. . . . . .
“Sao vậy?” Vân Tĩnh Hảo thấy hắn vô duyên vô cớ lại nghiêm mặt, liền hỏi một tiếng.
“Không có việc gì.” Quân Thiếu Tần nhìn nàng một cái, sắc mặt hòa lẫn trong đêm tối, đen như đáy nồi, nói xong liền im lặng đi về phía trước, nàng vội nhấc váy theo sau, nghĩ thầm, hắn lại tức giận cái gì vậy? Một khắc trước còn nói cười, một khắc sau liền từ Tào Tháo mặt trắng biến thành Bao công mặt đen, trời đất chứng giám, nàng không làm gì chọc giận hắn hết!