Đọc truyện Ba Nghìn Kiếm Giới Bản Dịch – Chương 76: Cuộc Chiến Của Các Hạt Giống 3
“Băng Phong”
Một thanh Lam Kiếm thủy tinh xuất hiện trong bàn tay khác của Tô Dạ, tản ra khí lạnh khiến người ta lạnh lẽo tim gan, đồng thời cũng giảm bớt khốn cảnh của Tô Dạ.
Tô Dạ lợi dụng lúc hai người kia chậm chạp tách ra tránh kiếm mà tiến tới trước, hai mươi chín mới là mục tiêu của hắn, trái ngược với ba mươi bảy và ba mươi tám, hai mươi chín giỏi về phù tu càng dễ đối phó.
Hai mươi chín đã gần ngay trước mắt, tay trái nắm chặt Kiếm Lam thủy tinh đang tản ra khí lạnh mãnh liệt, trường kiếm màu đen trên tay phải đã đâm về phía hai mươi chín nhưng “Dự Cảm” của Tô Dạ khiến hắn giảm tốc độ.
“Kiếm Vũ Hồi Hoàn”
Thanh âm “đinh đang” thanh thúy cùng với tia lửa chói mắt xuất hiện phía trên lồng kiếm phòng ngự của Tô Dạ, đó là âm thanh hai dây xích màu bạc giống như hai sợi roi, đang không ngừng công kích va chạm với hai thanh trường kiếm.
Phản ứng đầu tiên của Tô Dạ là bị lừa rồi, sau đó nhân cơ hội quay đầu nhìn lại, quả nhiên ba mươi bảy và ba mươi tám đã dùng kế nghi binh, bọn họ đã lướt qua chiến trường trung gian, giống chiến thuật của Tô Dạ, chạy về phía hai mươi bảy và bốn mươi ba.
Tô Dạ vốn định trở về, nhưng hai sợi xích của hai mươi chín không ngừng bay lượn một cách hỗn loạn trên không trung, hoàn toàn vây kín bốn phía, trường kiếm màu đen cũng không thể chém đứt, còn tinh túy “Băng Phong” của trường kiếm thủy tinh, Tô Dạ chỉ biết chút da lông, chỉ có thể tạo hiệu quả chậm chạp.
Năm mươi mốt trong chiến trường trung gian muốn lùi lại ngăn cản ba mươ bảy và ba mươi tám, chỉ hơi phân tâm đã khiến hai mươi ba đang chờ thời cơ tìm được sơ hở, bị đâm một lỗ máu trên đùi, bản tính dũng mãnh của nm mươi mốt lại bộc lộ rõ ràng, dùng hỏa diễm thiêu chín miệng vết thương, tiếp tục kiềm chế hai mươi ba, hắn không còn dám thất thần nữa, nếu không có thể sẽ liên lụy mười tám.
Tô Dạ cắn chặt răng, chỉ có thể mạnh mẽ đột phá, trường kiếm màu đen và trường kiếm thủy tinh màu lam kéo ra hai đường kiếm dài, vừa khéo bị hai sợi xích cuốn lấy, hai tay của hai mươi chín kéo mạnh, hai thanh trường kiếm rời khỏi tay, chỉ là trước mặt Tô Dạ cũng xuất hiện một khoảng trống lớn, Tô Dạ cũng là hạt giống, tuy giỏi dùng kiếm nhất, nhưng không có nghĩa là hắn chỉ biết dùng kiếm.
Hai chân khẽ đạp, bắn ra ngoài giống như mũi tên từ cây nỏ trong tay hai mươi ba, Tô Dạ cũng nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của hai mươi bảy, hai mươi chín rất kinh ngạc, không ngờ Tô Dạ sẽ dùng cách này để đột phá không gian xiềng xích của bản thân.
“Ha ha! ” Hai mươi chín nở nụ cười quỷ dị.
Hai tay khẽ run, xiềng xích nhanh chóng quay lại, tất cả linh uy của cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ đều bám lên xiềng xích, nếu quất trúng lưng của Tô Dạ, cả lưng của Tô Dạ sẽ bị quất gãy, cho dù Tô Dạ là mình đồng da sắt đi chăng nữa.
“Không có khả năng?” Vẻ mặt hai mươi chín giống như gặp quỷ.
Lam Kiếm thủy tinh xuất hiện trong tay Tô Dạ một lần nữa, đây cũng không đơn giản như lúc lấy binh khí từ trong túi Tu Di ra, không phải Tô Dạ hoàn toàn vứt bỏ trường kiếm, mà là gửi trường kiếm vào trong hồn phách, sau đó lại triệu hồi ra, nhìn vào hiệu quả mà nói, quả thật đánh cho hai mươi chín trở tay không kịp.
Bạch Sát càng xem càng kinh hãi, chỉ sợ cảnh giới Hóa Tinh chiến đấu cũng không nhất định có thể tùy cơ ứng biến như thế, những thiếu niên này thật đáng sợ, hơn nữa mỗi người không phải chỉ dốc lòng tu luyện một mặt, những mặt khác cũng không hề kém.
Nhất là thiếu niên một địch hai kia, một thân tập hợp mấy dị năng thiên phú, thiếu chút nữa khiến Bạch Sát tưởng rằng hắn cũng là một sinh mệnh thể ngoại tộc, vốn đang mang thái độ thưởng thức chỉ dẫn để quan sát, bây giờ đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Hạt giống quả nhiên đều có lá bài tẩy của mình, hai mươi chín vẫn luôn bộc lộ dáng vẻ phù tu, không ngờ rằng cận chiến cũng lợi hại như vậy.
Thế nên Tô Dạ mới biết lúc trước bản thân đánh lén thất bại cũng không phải vì vận may kém mà chính là hai mươi chín ẩn giấu quá sâu.
Hai tay hai mươi chín lay động với tần suất mắt thường không thể thấy rõ, xiềng xích cuốn quanh tay ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, gắng sức chặn lại sự tập kích bất ngờ từ Lam Kiếm thủy tinh của Tô Dạ.
Sắc mặt hai mươi chín lo lắng, vẫn cho rằng mình có thể chịu được đòn của Tô Dạ, chỉ cần ba mươi bảy và ba mươi tám giải quyết xong hai mươi bảy và bốn mươi ba, một người quay về giúp hắn là đủ giết chết Tô Dạ.
Động tác này trải qua biên độ quá lớn, tác động với miệng vết thương không có đáng ngại, nhưng đối với Tô Dạ lại chính là chiêu trí mạng.
Uống máu bảy thức — “Dẫn Máu”!
Hai mươi chín đột nhiên cảm thấy tim đập rộn lên, dòng máu toàn thân nóng bỏng dâng trào, còn chưa biết rõ là tình huống gì, miệng vết thương trước ngực bỗng nhiên bị xé rách, phun một lượng máu lớn ra ngoài.
Sau khi hai mươi chín cuống quít dùng linh áp bảo vệ miệng vết thương, hắn liền hoa mắt chóng mặt, bắt đầu nở nụ cười điên loạn.
“Muốn giết ta? Đến đây!” Hai mươi chín tuyệt vọng kích nổ tất cả linh phù trên người, muốn cùng Tô Dạ đi tới chỗ chết.
Tô Dạ đã sớm dự cảm được, bản năng chỉ dẫn hắn lùi thân thể lại, lăn người về phía sau, thuận tay cầm trường kiếm màu đen đang cắm trên mặt đất lên, lại nhanh chóng lấy Lam kiếm thủy tinh chắn ở phía trước.
Hai mươi chín điên cuồng kiên quyết tự phát nổ, uy lực hẳn là không tầm thường, Tô Dạ lùi về phía sau lập tức sử dụng Kiếm Vũ, nhưng hơi nóng quá mức mãnh liệt trực tiếp lật đổ thanh kiếm che phía trước Tô Dạ.
Dưới tình thế cấp bách, Tô Dạ lại sử dụng “Đóng Băng”.
“Đóng Băng” chặn lại phần lớn uy lực còn lại từ trận nổ ngọc đá của hai mươi chín, nhưng vẫn làm Tô Dạ bị bỏng, trang phục toàn thân rách tung tóe, trên người còn bị gió cắt vô số vết thương nhưng đều chỉ là bị thương ngoài da, không quá ảnh hưởng đến sức chiến đấu.