Bạn đang đọc Ba Năm Quét Rác – Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành – Chương 74: Rời Đi
Trên màn ảnh vẫn chưa kết thúc, trên đó ghi lại một hình ảnh làm tất cả mọi người trong phòng ngỡ ngàng, đến ngay cả Nguyên Huyền đang hung hăng cũng có phần dịu xuống.
Từ ký ức của Lạc Dương đang phát, đó là hình ảnh một đôi nam nữ đang vận động kịch liệt trên giường, nếu như chỉ là như vậy thì không có gì đáng nói.
Vấn đề ở đây là không chỉ mỗi như thế…
Tướng mạo của hai người đều rất rõ ràng, một người trong đó ở đây ai cũng nhận ra được đó chính là Nguyên Diệc, về phần nữ nhân kia thì không phải cũng rõ ràng.
Nhưng đám Người Nhất Vô Niệm cùng Bích Nguyệt trông thấy vẻ mặt của mấy người còn lại thì không khỏi lộ ra hiếu kỳ, rốt cuộc nữ nhân này có gì đặc biệt.
Chuyện nam nữ này không phải rất bình thường sao?
Có lẽ biết được tâm tư nghi hoặc của hắn, Trần Khương đi chậm tới bên cạnh rồi thấp giọng nói chuyện, “Nữ nhân kia chính là đạo lữ của Hoàng gia chủ — Hoàng Diệp!”
Mặc dù âm thanh nói chuyện của y rất nhỏ nhưng bất kể ai cũng nghe rõ ràng, rành mạch.
Sắc mặt của Hoàng Diệp hơi khựng lại, ánh mắt của hắn vốn cam chịu chợt nổi lên những tia phẫn nộ, khuôn mặt đỏ bừng như mông khỉ.
Ai cũng cũng có thể hiểu được vấn đề ở đây là gì, Nguyên Diệc đã gian díu cùng với đạo lữ của vị Hoàng gia chủ — Hoàng Diệp đây.
Đối với việc Nguyên Diệc nhắm tới đạo lữ của người khác bọn họ cũng không biết giải thích thế nào, nhưng đối với Tu chân giả bọn họ mà nói, tu vi càng cao dung mạo càng khó già nua, cộng thêm các loại đan dược thì dung nhan của nữ tu gần như không bị tuế nguyệt mài mòn.
Đôi khi mẫu nữ đứng gần nhau còn không nhận ra đâu là mẫu thân, đâu là nữ nhi.
Những sự việc hiểu nhầm là tỷ muội cũng rất dễ hiểu, cho nên nữ tử hiện trên màn hình mặc dù là đạo lữ của một vị nam tử trung niên.
Thế nhưng…
Nhan sắc của nàng như đôi mươi, hơn nữa còn có thêm một loại khí chất phong tình.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà nguyên Diệc ưa thích.
Về phần tại sao thê tử của Hoàng Diệp lại “hồng hạnh xuất tường”, một phần có lẽ do bối cảnh của Nguyên Diệc, cũng có thể nhận được lợi ích từ hắn.
Nói chung Nguyên Diệc có địa vị, có rất nhiều thứ đủ để mê hoặc nữ tử khác cam tâm tình nguyện vứt bỏ phẩm hạnh đoan trang của một hiền thê vốn có, để dấn thân vào con đường không có lối về.
Một khi bị những người như vậy nhắm vào, có câu “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” nữ tử nào đủ bản lĩnh để từ chối mới đáng được trận trọng.
Tình huống còn lại không cần phải nói thêm nhiều, đó chính là con đường của nữ tử, cũng chính là thê tử Hoàng gia chủ — Hoàng Diệp.
Niềm vui nào cũng sẽ có ngày tàn, có câu nói, “Đi đêm có ngày gặp ma!”
Hai người này chắc hẳn không ngờ tới Hoàng Diệp đã phát hiện ra mối quan hệ của hai người họ, mặc dù không biết Hoàng Diệp có chất vấn Nguyên Diệc hay không, nhưng theo tình huống có lẽ Hoàng Diệp đã âm thầm chịu đựng.
Hiểu theo một nghĩa nào đó, mặc dù y biết thê tử của mình gian díu với nam tử khác nhưng y vẫn cam tâm không làm to chuyện.
Không biết nên khâm phục độ nhẫn nại của gã hay khinh thường gã nữa.
Bất quá dù thế nào sự việc này gần như đã có đáp án, Hoàng Diệp bởi vì phát hiện Nguyên Diệc qua lại với thê tử của mình cho nên đã nảy sinh ra kế hoạch muốn diệt sát hắn.
Vấn đề làm sao để dụ Nguyên Diệc ra ngoài cũng đã có đáp án, trên hình ảnh ghi lại Hoàng Diệp dùng thê tử dụ dỗ Nguyên Diệc ra ngoài, sau đó cả hai người họ đã dùng thuật pháp khống chế nàng làm theo yêu cầu.
Cuối cùng Nguyên Diệc bị nàng hạ độc dược, loại độc này thông qua việc hai người trao đổi tình cảm, giao lưu động tác, một hình ảnh mang tính chất nghệ thuật.
Mọi việc diễn ra hết sức suôn sẻ, sau đó chính là đám người của mấy gia tộc dẫn theo đệ tử truy sát đám đạo tặc đi tới, người của Lâm gia trùng hợp phát hiện ra Nguyên Diệc bị hai người kia diệt sát.
Nhưng trong nội tâm của mọi người cho rằng Hoàng Diệp đúng là ngu xuẩn, vậy mà để cho Lạc Dương lông nhông ngoài đường.
Nếu đổi lại một trong mấy người khác ở đây, chắc chắn đã ra tay diệt sát luôn Lạc Dương, hoặc ngay khi cướp xong cho y rời đi.
Sự việc có một chút khó hiểu nhưng cơ bản mọi sự đều trùng khớp.
Đến đây Hoàng Diệp đã không còn có gì để chối cãi nữa rồi.
Lúc này, hình ảnh ký ức trên đỉnh đầu của Lạc Dương cũng biến mất, cả người của y cũng gục xuống mặt sàn lạnh lẽo, không một ai trong đây thương cảm hay đồng tình với y cả.
Đây là sự trừng phạt hay được hiểu rằng,” gieo nhân nào thì gặt quả đấy”.
Ngược lại đám người bọn Nhất Vô Niệm cũng có chút đồng tình với Hoàng Diệp, bị thê tử “hồng hạnh xuất tường” quả thật có chút khó kiềm chế được, gây ra việc này cũng không có gì khó hiểu.
Chẳng qua hơi đen cho y, việc y làm lại bị lộ tẩy, một khi bị phát hiện vậy chỉ có con đường chết.
Và lúc này Hoàng Diệp cũng chỉ có con đường chết…
“Ha ha ha… Hoàng Diệp – ta không ngờ cũng có ngày hôm nay, hay cho một câu “công bằng”, hay cho một chữ “yếu”.
Tất cả các ngươi…” Hoàng Diệp ngửa đầu cười phá lên, trong tiếng cười của y bao hàm vô số cảm xúc khó tả.
Đối với sự việc mà Hoàng Diệp làm ra đa số mọi người trong đây cũng không cho rằng y sai, bất quá đôi khi không sai không có nghĩa là đúng, lập trường khác nhau đều sẽ có những khía cạnh khác biệt.
Hoàng Diệp giết Nguyên Diệc để trả thù, Nguyên gia giết lại hắn cũng chẳng có gì sai, đây chính là cách vận hành của cái thế giới này.
Nếu không muốn nói toạc ra, đây là thế giới “Cường giả vi tôn, kẻ yếu không có quyền lựa chọn”.
Chuyện đã đến mức này Nhất Vô Niệm cũng không thể can thiệp được nữa, Nguyên Huyền cũng không để cho Hoàng Diệp có cơ hội lảm nhảm, một chưởng vỗ ra lập tức đánh cho y hóa thành màn sương máu tan biến trong thiên địa.
Nhìn thấy kết cục của Hoàng Diệp tất cả mọi người không khỏi thở dài, bất quá Nguyên Huyền cũng không định cứ thế bỏ qua, lão ra lệnh cho đám thuộc hạ, “Các ngươi lập tức tra xét cho ta, tất cả người của Hoàng gia đều phải biến mất trong hôm nay.”
Dương Cơ Nguyệt không vui chất vấn: “Các ngươi làm vậy là giết người vô tội, chủ mưu đúng là Hoàng gia nhưng có rất nhiều người vô tội, các ngươi làm vậy mà được sao?”
“Vậy thì sao, thà giết sạch còn hơn bỏ sót, ta không muốn một ngày nào đó một tộc nhân của Hoàng gia đến tìm chúng ta báo thù đâu.
Một đóa hoa được bao bọc như ngươi làm sao hiểu được cơ chứ, tốt nhất ngoan ngoãn trở về tông môn làm đi, bệnh tiểu thư như các ngươi ta gặp nhiều rồi.
Ngươi biết kết cục của bọn họ ra sao không?” Nguyên Huyền sau khi giải quyết Hoàng Diệp, tâm trạng có chút thoải mái hơn nhiều, đối với Dương Cơ Nguyệt cũng không còn địch ý như trước nữa.
Nhưng đối với hai người bọn họ, lão vẫn dùng cái giọng rất khó nghe.
Dương Cơ Nguyệt khinh thường đáp, “Ngươi định nói bọn họ tất cả đều chết hết chứ gì, chuyện này bản tiểu thư biết từ khi ba tuổi rồi, còn cần ngươi dạy chắc.”
“Vậy tốt nhất đứng qua một bên yên lặng đi, đây là chuyện Nguyên gia giải quyết, về phần Huyền Đan Tông chúng ta sẽ tự mình trình báo, các ngươi không cần phải lo lắng về điều này.” Nguyên Huyền nói xong liền cất bước rời khỏi nơi đây, bỏ mặc đám người bọn họ.
Nhìn bóng lưng đám người Nguyên gia rời đi, tất cả mọi người cũng không có ý định rời đi, ngoại trừ Bích Nguyệt, nàng cũng không có nói gì nhiều liền dẫn đệ tử biến mất nơi chân trời.
Về phần đám người còn lại ở đây cũng không còn quan trọng nữa, bất quá đám người Nhất Vô Niệm vẫn phải giải quyết vì đây là việc của Huyền Đan Tông.
“Các ngươi tập trung tìm lại số linh thạch mà đám người Hoàng gia cất giấu, chuyện này sẽ có người của tông môn đến phụ trách chúng ta trở về trước.
Các vị, cáo từ!” Nhất Vô Niệm lôi kéo Dương Cơ Nguyệt nói ra vài lời rồi rời đi.
Mấy người Trần gia vô cùng cảm động, còn muốn chuyển một ít quà tới hai người đã trợ giúp Trần gia nói chuyện, bất quá Nhất Vô Niệm khoát tay lắc đầu.
Hai người bọn họ nhảy lên phi thuyền pháp bảo nhanh chóng biến mất khỏi phạm vi nơi đây….