Bạn đang đọc Ba Năm Quét Rác – Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành – Chương 51: Hoảng Hốt
Đối mặt trước đạo cuồng phong màu xanh cuồn cuộn bay tới Nhất Vô Niệm khẽ cắn môi một cái, lựa chọn ưu tiên của hắn lúc này là không được tiêu hao chân nguyên quá nhiều.
Giao chiến với một tu sĩ cấp cao kiêng kỵ nhất chính là hao tổn chân nguyên, vốn dĩ hắn không có khả năng đối cứng với đối phương, làm như vậy chỉ chết sớm hơn.
Nhất Vô Niệm chưa từng học qua một bộ công pháp thân pháp nào cả, nhưng tốc độ của hắn lại rất mau lẹ, mỗi bước nhảy chỉ chạm nhẹ trên không trung liền xuất hiện tại nơi khác.
Cảm nhận được đạo cuồng phong sau lưng vẫn đang bám theo không bỏ, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ di chuyển, cố gắng dùng địa hình để tiêu hao đi lực lượng của cuồng phong.
Phía xa, nam tử sau khi đánh ra đạo cuồng phong liền không có tiếp tục động thủ, bất quá, khi hắn nhìn thấy tên tiểu tử Trúc Cơ nhỏ yếu kia như con lươn trơn trượt, lại nhìn đạo cuồng phong mà hắn đánh ra ngày càng yếu đi sắc mặt liền trầm xuống.
Trong lòng thầm mắng tên tiểu tử này đáng chết, mấy lần làm hắn mất mặt trước thuộc hạ.
Dường như cảm nhận được tâm tình của nam tử không được vui lắm, Khổng Tuyết Liên rất thức thời cúi đầu xuống không dám nói chuyện.
“Ngươi đi thành trì lân cận xung quanh giải quyết một lượt đi, ta ở lại đây chơi đùa một chút với tên tiểu tử này.”
Nam tử nghiêm mặt nói chuyện, đồng thời hai tay bắt chéo sau lưng, nhìn qua rất có phong phạm của cao thủ.
Nghe được lời nam tử nói, trong lòng của Khổng Tuyết Liên thở phào một hơi, xem ra lần này Ma sứ đại nhân không có tiếp tục truy cứu.
Hiện tại, vừa hay được rời khỏi nơi đây, đối với mệnh lệnh của nam tử nàng cầu còn không được.
||||| Truyện đề cử: Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ! (Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi) |||||
“Thuộc hạ sẽ không để cho Ma sứ đại nhân thất vọng!”
Nàng hơi khom người hai tay làm lễ cung kính nói.
Nam tử nói xong liền không có tiếp tục nhìn nàng, trong mắt của hắn bây giờ chỉ có hình bóng của Nhất Vô Niệm.
Phát hiện Ma sứ đại nhân không có để ý tới, nàng cũng không hề thấy tức giận.
Trước khi rời đi nàng vẫn không nhịn được nhìn qua chỗ Nhất Vô Niệm, trong lòng thầm đáng tiếc, một thiếu niên tuấn tú chẳng mấy chốc sẽ bị Ma sứ đại nhân chơi đùa, thật bi ai.
…
Khổng Tuyết Liên rời khỏi nơi đây Nhất Vô Niệm cũng đã phát hiện ra, hắn cũng không có cản nàng ta lại, cho dù hắn có muốn thì không làm gì được, trước mắt việc quan trọng vẫn là giữ được cái mạng đã.
Cước bộ của hắn nhanh chóng biến ảo tránh né đi những đòn tấn công của cuồng phong, sau một hồi, hắn dường như cảm nhận được lực lượng của nó đã yếu bớt đi, khóe miệng không khỏi hơi cười.
Thời cơ tới rồi.
Băng Nham Kiếm trong tay của hắn không có làm ra bao nhiêu động tác phức tạp, một kiếm rất đơn giản chém thẳng, dưới sự kinh ngạc của nam tử, đạo cuồng phong liền bị Nhất Vô Niệm cắt ra làm hai, sau đó tan biến mất.
Miệng của nam tử hơi có dấu hiệu hình chữ O, rất nhanh hắn lấy lại tinh thần, trong đầu hơi cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không chơi trò mèo vờn chuột nữa.
Nhiệm vụ cũng không thể kéo dài thêm nữa, đợi để mấy tên khó chơi của chính đạo tìm được đến đây, vậy thì hỏng chuyện.
Tập trung nghiêm túc đánh giá một hồi, ánh mắt của nam tử dừng tại một nơi trên thân thể của Nhất Vô Niệm, chính xác là thanh kiếm trong tay đối phương.
Hắn nhíu mày, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Thanh kiếm kia thật cổ quái.
Rõ ràng cảm giác cũng không phải rất đặc biệt, nhưng tại sao đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy, một kiếm liền có thể chặt đứt Âm Phong Sát?”
“Chờ một chút, thanh kiếm này không ngờ lại là thuộc tính hỏa, không những vậy, cấp bậc của thanh kiếm này còn rất cao.
Bị lừa rồi!”
Ánh mắt của nam tử rất sắc bén, rất nhanh thì phân tích ra được nguyên nhân.
Nam tử lập tức tế ra một thanh kiếm nắm trong tay, Nhất Vô Niệm nhìn qua liền biết thanh kiếm này được làm từ một cái xương sống, xem rất có thể là của yêu thú nào đó.
Bây giờ, nam tử không còn mang tâm tư trêu đùa đối phương nữa.
Hắn nắm chặt thanh cốt kiếm trong tay, động tác dứt khoát ném thanh cốt kiếm này bay tới chỗ Nhất Vô Niệm đang đứng.
Cốt kiếm dưới sự khống chế của hắn, nhanh chóng tách ra thành hơn chục khối xương cốt, sau đó hóa thành những đạo quang mang vòng cung hướng tới chỗ Nhất Vô Niệm công kích.
Mười mấy khối xương cốt mang theo cỗ lực lượng kinh khủng đánh tới, Nhất Vô Niệm dùng tốc độ nhanh nhất định tránh đi nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra điều vô dụng.
Những khối xương cốt tỏa này tốc độ vô cùng nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đánh vào người hắn.
“Uỳnh, uỳnh, uỳnh…”
Liên tiếp hơn mười âm thanh bạo tạc nổ vang, khóe miệng của nam tử không khỏi nhếch lên, đột nhiên một vòng ánh sáng quang mang rực rỡ đập vào trong mắt của hắn.
Một vài giây sau, nam tử há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, tên tiểu tử kia dưới đòn tấn công của hắn không những không bỏ mạng, ngược lại thì đối phương còn sống nhăn răng.
Rất nhanh hắn đã biết chuyện gì, trên người của thiếu niên này có một vòng quang mang màu xanh bảo hộ.
“Chuyện này… “ Sắc mặt nam tử không được tốt cho lắm.
Liên tục thất thủ trước một tên tu sĩ Trúc Cơ, nam tử không khỏi phẫn nộ, đồng thời hắn cũng ý thức được một chuyện.
Tên đệ tử của Huyền Đan Tông này không đơn giản, địa vị của hắn tại tông môn chắc chắn rất quan trọng.
Nghĩ tới đây ánh mắt của hắn hơi híp lại, lập tức thuấn di tới bên cạnh Nhất Vô Niệm.
Đột ngột bị tập kích làm dây thần kinh của Nhất Vô Niệm vô cùng căng thẳng, hắn dù muốn nhưng động tác không có theo kịp được đối phương.
Nam tử giơ cốt kiếm lên điên cuồng công kích xuống vòng quang mang hộ giáp của Nhất Vô Niệm, chân nguyên mạnh mẽ cuồn cuộn từ cốt kiếm tỏa ra, mỗi một kiếm bổ xuống đều làm cho không gian hơi chấn động.
Nhất Vô Niệm phát hiện bản thân đang dần bị đối phương ép vào không gian hẹp, trong lòng vô cùng hoảng hốt, hắn có thể cảm nhận được một một kiếm bổ xuống để có thể lấy mạng của hắn.
Nếu không nhanh nghĩ cách thoát khỏi khốn cảnh vây giờ, vòng hộ thể này một khi bị đánh vỡ…
Hắn dù có Kim Ti Nhuyễn Giáp cũng vô pháp sống sót được.
Mấy giờ đồng hồ trôi qua…
Nam tử liên tục điều động chân nguyên dùng cốt kiếm công kích màn hộ giáp của Nhất Vô Niệm, nhưng màn ánh sáng chỉ có chút ảm đạm mà thôi.
“Chết tiệt!”
Nam tử nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, trên mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi.
Trong một khoảng thời gian dài hắn đã tiêu hao một lượng chân nguyên vô cùng nhiều, hiện tại hắn có chút không chịu nổi, đang định ăn viên đan dược thì…
Một đạo kiếm quang bay tới.
Nam tử không có thuấn di cũng không có đỡ, hắn đơn giản chỉ là tránh né đi mà thôi.
Nhưng chưa hết, theo sau đó có vô số đạo kiếm quang bay tới dường như không muốn để nam tử được nghỉ ngơi.
“Tiểu tử, ngươi đừng có quá đáng!”
Sắc mặt nam tử hơi khó coi, hắn đối với Nhất Vô Niệm tức giận nói.
“Quá đáng cái đầu ngươi.
Tiếp chiêu!” Ngay khi nam tử vừa dứt lời, một âm thanh tức giận khác truyền tới.
Chỉ thấy Nhất Vô Niệm tay cầm Băng Nham Kiếm đã đuổi sát tới đánh, phía sau lưng hắn có vô số kiếm quang, hắn phất tay một cái kiếm quang liền uốn lượn bay tới công kích nam tử.
Lực lượng của kiếm quang không phải rất cường đại, bất quá liên tục đánh cũng làm cho nam tử có chút luống cuống chân tay.
Hiện tại, Nhất Vô Niệm nào còn bộ dáng sợ hãi, hoảng hốt như trước..