Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 47: Nhân Quả


Bạn đang đọc Ba Năm Quét Rác – Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành – Chương 47: Nhân Quả


Không để Diệp Tử Phong có nhiều thời gian suy nghĩ, một loạt ám tiễn nhanh chóng vụt qua với tốc độ cao.

Thân thủ của y không tồi rất nhanh liền tránh né hoàn hảo mấy ám tiễn, nhưng khi y tránh né thì đã tạo thời cơ cho đám sát thủ áp sát.

Một tên có vẻ như là thủ lĩnh ở đây khẽ ra hiệu cho hai tên sát thủ khác, hai tên này nhận được lệnh lập tức sử dụng thân pháp của mình nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.

Mục tiêu của hai người bọn họ không phải Diệp Tử Phong mà là Nhất Vô Niệm.

Về phần lý do ra tay với hắn cũng rất đơn giản, chẳng qua muốn giết người diệt khẩu mà thôi.
Diệp Tử Phong cũng phát hiện ra điều này, ngay tức khắc y hô lên một câu cảnh báo cho Nhất Vô Niệm: “Huynh đệ, cẩn thận!”
Trong lòng y cũng chỉ coi Nhất Vô Niệm là một tên thầy thuốc với y thuật cao siêu mà thôi, không có nghĩ tới hắn là một tu chân giả.

Tu chân giả đối với phàm nhân mà nói, đó chính là thần tiên.

Đây là sự thực, họ cảm thấy tu chân giả bọn họ có thể ngự không phi hành, có thể thể đánh ca vô số pháp thuật lóa mắt.

Trong lòng đám phàm nhân đối với tu sĩ bọn họ tràn ngập sự sợ hãi cùng kính trọng.
Mà Tu chân giới cũng đã đưa ra luật, đó là tu sĩ không được tự ý diệt sát phàm nhân.

Nếu như việc này mà bị phát giác thì sẽ nhận phải sự trừng phạt của các đại thế lực.


Đương nhiên, đây cũng chỉ hạn chế một phần mà thôi, đám tu sĩ cùng lắm bày ra một ít trò không nhất thiết phải tự tay dính máu.

Còn nếu, phàm nhân mạo phạm với tu sĩ, dù có bị diệt sát cũng không ai nói gì.
Bởi vì, cuối cùng nơi đây là thế giới cường giả vi tôn, kẻ yếu chỉ có thể cam chịu mà thôi.
Trong lòng Nhất Vô Niệm vẫn ghi nhớ mấy lời này, đặc biệt lời của sư tôn.

Sư tôn đã nhấn mạnh, phàm nhân đúng là kẻ yếu nhưng không có nghĩa là có thể lạm sát.

Những kẻ tay nhuốm máu phàm nhân quá nhiều sẽ bị nhân quả ước thúc, mà nhân quả là thứ huyền ảo thần bí khó lường nhất đối với tu sĩ.

Sai một ly đi một dặm!
“Vô Niệm sau này có gặp phải đám phàm nhân, nếu không thật sự đáng chết vậy không nên ra tay, cho dù ra tay cũng không cần phải hạ sát thủ.”.

truyện đam mỹ
Đây là những lời mà sư tôn nói với hắn.
Thật ra trong nội tâm của hắn vẫn có chút nghi hoặc, đám tu sĩ tu luyện những công pháp tà ác tế luyện cả một thành trì phàm nhân.

Tại sao bọn chúng vẫn còn có thể nhởn nhơ.
Nhân quả có thật sự ước thúc bọn chúng!
Nếu có thì khi nào mới thể hiện ra.
Hắn vẫn luôn tự vấn lòng.
Hai tên sát thủ thân pháp ma mị xuất hiện sau lưng Nhất Vô Niệm, hai tay giơ lên cao muốn một kiếm chém giết hắn.

Bọn họ cho rằng đối phương chỉ là một kẻ bình thường, nhìn đường kiếm sắc bén trên tay sắp chém bay đầu mục tiêu, hai người đều nở nụ cười gằn.

Nhưng… rất nhanh nụ cười đằng sau mảnh vải đen trên mặt hai người chợt tắt, sắc mặt ai cũng đại biến, tròng mắt nhìn Nhất Vô Niệm như quái vật.
“Keng!”
Một âm thanh như kim loại va chạm vào nhau, một lực lượng phản lại khiến cho hai tên sát thủ hộc máu bay ngược ra sau đập xuống mặt đất.

Một màn này vô cùng rõ ràng trong mắt tên thủ lĩnh sát thủ, đôi mắt y trợn tròn không thể tin được, ngay lập tức y xuất hiện tại nơi hai thuộc hạ ngã xuống.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn tên thủ lĩnh sắc mặt càng khó coi, chỉ thấy hai tên sát thủ vừa đánh lén Nhất Vô Niệm thất khiếu đều chảy ra máu, hơi thở đã tắt, hiển nhiên đều đã chết.
“Ngươi… ngươi là ai?” Tên thủ lĩnh cố nén lại nội tâm sợ hãi, trầm giọng hỏi Nhất Vô Niệm.
“Ta ư? Ta là tử thần của các ngươi.” Nhất Vô Niệm quay đầu mỉm cười nói với tên thủ lĩnh.
Thấy khuôn mặt bình tĩnh của đối phương, trong nội tâm của tên thủ lĩnh sợ hãi, nhưng với tố chất làm sát thủ bao nhiêu năm y rất nhanh kìm nén nỗi sợ này vào tận trong đáy lòng.

Ánh mắt của y híp híp lại, mở miệng trào phúng:

“Hừ, giả thần giả quỷ, để ta cho ngươi biết hậu quả dám trêu chọc chúng ta.”
Tên thủ lĩnh duỗi tay ném ra ba viên hạt châu bé bằng ngón tay qua chỗ của Nhất Vô Niệm, hạt châu vừa chạm mặt đất liền tỏa ra khói mù, trong khói mù còn có một ít chất cay cay.

Theo đó thân hình của tên thủ lĩnh của biến mất, coi bộ y định dùng chiến thuật điểm mù để ra tay với đối phương.
Vẻ mặt Nhất Vô Niệm vẫn như vậy, vẫn bình tĩnh nhìn một loạt hành động của đối phương.

“Xẹt xẹt…”
Một âm thanh nhỏ bé truyền vào trong tai của hắn, khẽ lắc lư thân hình một cái đám ám khí kia liền đánh vào hư không.

Rất nhanh liên tục bốn phương tám hướng có ám khi bay tới, đổi lại một tên võ giảm phàm nhân thì chắc chắn sẽ bị một loạt cử động của đối phương làm bối rối.

Đáng tiếc, trong mắt một tu sĩ như Nhất Vô Niệm thì một loạt hành động của đối phương liền trở thành trò cười.
Trong giây lát, một thân ánh ma mị xuất hiện trên đầu của hắn.
Nếu ai thấy được hình ảnh này thì sẽ phát hiện đây chính là tên thủ lĩnh vừa nãy, trên tay còn cầm một thanh đao sắc bén bổ xuống đầu Nhất Vô Niệm.

Tên thủ lĩnh thấy bản thân sắp thành công thì khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ là… trong giây tiếp theo toàn bộ nụ cười đã trở thành nỗi khiếp sợ.

Lần này, vẻ mặt của tên thủ lĩnh còn khoa trương hơn hai tên thuộc hạ của y.
“Rất bất ngờ sao?” Nhất Vô Niệm quay đầu lại hỏi y, trên khuôn mặt của hắn từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh.
“Ta…” Tên thủ lĩnh chưa nói hết câu đã bị một ngón tay của Nhất Vô Niệm đốt thành tro bụi.
Nhất Vô Niệm cảm thụ một chút về việc bản thân sau khi diệt sát một tên phàm nhân, một vài giây sau hắn vẫn không có cảm thấy điều gì.

Không nghĩ nhiều vấn đề này nữa, hắn đưa ánh mắt nhìn qua đám người kia, hắn vừa nhìn qua, mấy tên sát thủ lập tức sợ mất mật vội vàng buông vũ khí ném xuống mặt đất, còn không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Tay phải của hắn điểm mấy cái trên hư không, mấy đạo ánh sáng cấp tốc xuất hiện sau đó dưới sự khống chế của hắn nhập vào đám người sát thủ kia.
“Tiên nhân tha mạng…” Một tên sát thủ nhìn thấy thủ đoạn của Nhất Vô Niệm, nghĩ tới điều gì lập tức vội vàng hô lên.


Mấy người khác cũng vội vàng học theo gã.
Đối với mấy tên này Nhất Vô Niệm chỉ nói một câu.

“Cút!”
“Vâng… vâng, đa tạ tiên nhân không giết.” Đám sát thủ không nói hai lời vội vàng bỏ chạy mất dạng.
“Thiếu… tiên nhân, xin nhận một lễ của tiểu nhân.” Diệp Tử Phong bị hành động của Nhất Vô Niệm làm cho từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Nhất Vô Niệm không có nói gì, mặc kệ cho Diệp Tử Phong làm lễ tạ ơn.
Hiện tại, thần thức của Nhất Vô Niệm đang quét tới chỗ thành trì ngay đây, cũng chính là nơi mà hắn sẽ tới.

Nơi đó không hiểu sao đang trở lên hỗn loạn, trong thành còn không ngừng có khói lửa bay lên hư không.

Hắn còn nhìn thấy một số tên binh lính đang giết người lung tung, cướp bóc khắp nơi.
Nhất Vô Niệm nhíu mày, trong lòng rất không hiểu vừa mới an tĩnh một chút sao tự nhiên nơi đó liền trở lên bạo động như vậy.

Thần thức hắn quét gần hơn một chút, thành trì này hai mặt đều là sông nước, nhánh sông bên ngoài trải dài khắp xung quanh thành trì, nhìn qua cảm giác phong cảnh rất không tệ.

Bên dưới con sông dài này có vô số hoa màu của nông dân trồng, nhìn qua có vẻ sắp đến mùa thu hoạch.
Hai bên khác của thành trì thì có núi cao vờn quanh, phía còn lại chính là thảo nguyên.

Không sai, chính là nơi hắn đang đứng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.