Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 207: Đại Điển Khảo Hạch Nhập Môn 2


Bạn đang đọc Ba Năm Quét Rác – Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành – Chương 207: Đại Điển Khảo Hạch Nhập Môn 2


“Khụ khụ…”
Nhất Vô Niệm đứng dậy ho mấy tiếng, sau đó giơ tay đối với đám người bên dưới.
Mặc dù không biết vị trẻ tuổi này rốt cuộc là cường giả phàn phác quy chân hay là có nguyên nhân gì khác, tạm thời đám người cũng chỉ có thể nhìn sắc mặt người ta mà làm việc.

Đối với hành động của Nhất Vô Niệm, đám người bên dưới cũng theo đó mà im bặt tất cả đều nhìn chằm chằm vào hắn, muốn biết đối phương sẽ nói gì.
“Hôm nay, là ngày Huyền Đan Tông tuyển chọn đệ tử đợt mới.”
“Lần này tuyển chọn vẫn giống như trước đó, có 2 cách để tham gia tất cả đều công bằng nhất có thể.

Ai cũng có cơ hội để thông qua, bất quá có thông qua được hay không thì phải phụ thuộc vào chính bản thân các ngươi.”
“Có thể các ngươi đã biết nhưng ta vẫn nhắc lại.

Huyền Đan Tông có cửu phong, mỗi phong đều có tuyệt học riêng, bất quá đó là mục tiêu của các ngươi sau khi thành công gia nhập Huyền Đan Tông.”
“Được rồi, cụ thể thế nào sẽ do bốn vị trưởng lão đích thân nói với các ngươi.”
Nhất Vô Niệm nói liền không dư lời, xoay người trở về chỗ ngồi.
Đám người bên dưới kiểu : ٩(͡๏̮͡๏)۶
“Đến lượt chư vị rồi.”
Ngỗi xuống thủ tọa, hắn nhìn bốn vị trưởng lão rồi nói.
Tinh Khả Túc có chút bất ngờ, nhìn qua tưởng đối phương không chuẩn bị gì nhưng vừa mới miệng liền thao thao bất tuyệt, hơn nữa còn rất trọng điểm, ngắn gọn vài câu liền ném cho bọn họ.


Đối mặt với đám người nhìn qua, Nhất Vô Niệm hơi nở nụ cười đáp lại dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhất Vô Niệm đương nhiên không có chuyện không chịu tìm hiểu trước dù sao đã do tông chủ đích thân nhờ cậy, nói thế nào thì hắn cũng phải làm cho ra lẽ.

Hơn nữa, hắn là người chủ trì đại điển chứ không phải đích thân khảo nghiệm, chuyện còn lại đương nhiên giao cho bốn vị trưởng lão làm việc.

Còn hắn ư?
Tất nhiên là ngồi trên thủ tọa quan sát.
Bốn người trưởng lão rất nhanh liền phổ cập chi tiết hơn cho đám người bên dưới…
Ngồi trên thủ tọa Nhất Vô Niệm cũng quan sát một chút những người tham gia khảo hạch nhập môn.
“Ừm, niên kỷ vẫn còn nhỏ.”
Lướt qua một lượt, đám người tham gia khảo hạch đa số đều là còn nhỏ tuổi.
Đại khái mười một, mười hai tuổi.

Ngay cả hài tử mới mười tuổi cũng có!
Trên mặt đám hài tử này tràn ngập tinh thần phấn chấn, đương nhiên cũng có không ít hài tử không mấy vui vẻ khi tham gia khảo hạch.

Mặc dù nói tại tu chân giới hài tử mười tuổi là có thể rời nhà đi lịch luyện, chiến đấu với yêu thú bất quá đó còn nhìn đối phương là ai.

Nếu là đại gia tộc, thế lực lớn thì càng bao bọc con cháu chỉ sợ bị kẻ địch ám toán.


Không giống như những hài tử không có hậu thuẫn mạnh, muốn có tài nguyên, muốn vượt qua cùng thế hệ thì càng phải trả giá gấp bội, gấp nhiều lần.
Hắn chỉ lướt qua một chút nhưng với tu vi Kim Đan viên mãn thì vẫn có thể nhận ra không ít mầm mống tốt, thiên phú đều cao hơn hắn trước đó rất nhiều.

Nhìn một vài lượt hắn liền thu hồi ánh mắt, Trấn U Minh cũng không có thu đệ tử cho nên hắn cũng chỉ mang tính chất nhìn qua loa.
Lúc này, Hạo Phong trở về ghế thủ tọa đối mặt với Nhất Vô Niệm liền cười nói:
“Nhất tiểu hữu cảm thấy đám hài tử tham gia khảo hạch lần này thế nào, có ai lọt vào tầm mắt của tiểu hữu không?”
Hạo Phong có vẻ là người rất thích bắt chuyện với người khác, y cũng là người mở đầu nói chuyện với Nhất Vô Niệm.
Người ta đã lên tiếng thì hắn cũng không thể không đáp lại, thế là hắn đành phải tán gẫu với đối phương mấy câu, đồng thời trong lòng chỉ mong đại điển nhanh chóng kết thúc.
“Hạo Phong trưởng lão khách khí rồi.

Lần này, ta cảm thấy bên trong đều có không ít hạt giống tốt, thiên phú cũng đều đều hơn những lần trước.

Về phần chọn trúng ai không…”
Hắn khẽ lắc đầu, dứt khoát nói: “Ta không phải đến thu đồ, trông ai cũng giống ai cả thôi!”
Nghe thấy câu trả lời của hắn, Hạo Phong triệt để im lặng.

Dẫu gì cũng phải hăng say bàn tán một chút đi chứ, y mới mở miệng trò chuyện liền bị đối phương vài câu vào ngõ cụt.

Thở dài trong lòng một tiếng, sau đó lắc đầu cười, nói tiếp:

“Không sao, không thu đồ cũng không có vấn đề.”
Nói xong, y đưa tay chỉ về vài nơi đồng thời còn nói:
“Tiểu hữu trông thấy những hài tử đó chứ? Theo ánh mắt nhìn người không biết bao nhiêu thế hệ đệ tử nhập môn, những đứa nhỏ đó đều sẽ là đệ tử nòng cốt của tông môn sau này.”
“Đúng, đứa nhỏ tóc ngắn, khuôn mặt khá béo, trên tay còn nắm một chiếc đùi gà đối phương chính là một trong những hạt giống nổi bật nhất tại đây.”
“Đơn linh căn thượng phẩm.

Quân gia – Quân Vô Thường!”
Hạo Phong chỉ xong lại nói tiếp:
“Nữ hài để hai bím tóc, khuôn mặt đáng yêu trên tay đang cầm một viên ngọc.

Nàng sở hữu đơn linh căn thượng phẩm hỏa thuộc tính.

Là người của Hạo gia – Hạo Thường Hi!”
“Thiếu niên mười ba tuổi kia là nhi tử môn chủ Thần Dương Môn, nghe nói nắm giữ đơn linh căn thượng phẩm kim thuộc tính.

Hiện tại tu vi đã đạt tới Luyện Khí Kỳ đỉnh phong.”
“Kia, kia và kia nữa.”

Hạo Phong liên tục chỉ điểm cho Nhất Vô Niệm khiến cho hắn có chút bất ngờ.

Sau đó thì hắn cũng nhận ra, đây chẳng phải là mấy gia tộc thuộc phe phái Huyền Đan Tông bọn họ hay sao.

Nghĩ ra điều này, hắn lắc đầu cười cười.


Trong lòng thầm nghĩ, thể nào mấy đứa hài tử này nắm giữ thiên phú cao như vậy mà không bị các thế lực khác cướp mất, hóa ra là những thế lực ủng hộ tông môn.
Như vậy mọi chuyện đều dễ hiểu.
Nhất Vô Niệm ngồi nghe Hạo Phong trưởng lão phổ cập thông tin, trong lòng cũng cảm thấy Huyền Đan Tông có thể trở thành thế lực đỉnh cấp tại Bắc Vực, cũng không đơn thuần chỉ dựa vào cao tầng lão tổ chống đỡ.

Thế hệ tuổi trẻ liên tục xuất hiện những người nắm giữ thiên phúc cực cao, chỉ cần không chết yểu chắc chắn sau này sẽ trở thành trụ cột của tông môn.
Cứ như vậy, máu mới liên tục bổ sung hơn nữa còn rất chất lượng dù tông môn muốn đi xuống cũng khó khăn.
“Thật lợi hại đâu.”
Nhất Vô Niệm cũng không biết nên nói điều gì, đành khen ngợi mấy câu.
Nhìn bộ dáng không mấy quân trọng của hắn, Hạo Phong có chút không xác định người này thật sự do tông chủ tự mình tiến cử sao? Làm thế nào y liền có cảm giác đối phương không mấy quan tâm tới vấn đề đại điển, trong lòng chôn giấu mấy câu hỏi bất quá y cũng không có nói mấy điều gì khác thường.
Hai người tiếp tục nói mấy câu, thế nhưng Nhất Vô Niệm tiếp được vài câu thì cảm giác bầu không khí trở nên có chút trầm.

Nội tâm Hạo Phong có chút im lặng đành phải học theo Nhất Vô Niệm yên lặng tại chỗ, tích cực quan sát mọi người.

Yên tĩnh được một lát, Nhất Vô Niệm lập tức cảm tưởng đối phương hình như thuộc về kiểu không nói không được, chỉ thấy hai mắt Hạo Phong có chút tỏa sáng, đồng thời tay còn quá phận vỗ lên vai trái của hắn, nói:
“Nhất tiểu hữu, ta vừa phát hiện ra một tiểu bối khá thú vị.”
Nhất Vô Niệm không biết nói sao luôn, trong nội tâm thầm mắng tên này thật lắm chuyện đồng thời ánh mắt cùng theo tầm nhìn của Hạo Phong mà tiến hành quan sát.

Tại vị trí đó, tất cả đều bình thường cho đến khi hắn trông thấy một thiếu niên, thiếu niên này trông có vẻ khá già dặn hơn với phần lớn những người tham gia còn lại.
Trên người của đối phương chỉ mặc một bộ y phục tương đối cũ, cả người lộ ra vẻ gầy yếu thế nhưng bù lại thì thiếu niên phá lệ tuấn mỹ.

Nhất Vô Niệm liếc qua cũng chăm chú nhìn vài lần, hắn còn tưởng nhìn lầm nhưng rốt cuộc đối phương chính là nam, không phải loại nữ trang nam.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.